Quan Thuật

Chương 3041: Huyết Trích Tử hòa hợp




Mà người mặc áo đen và Nam Vân Thiên Mi cũng đang đấu lại với nhau.

Xa Thiên đã lao ra đấu với Không Trạch Nhất Mộc và Không Trạch Lan. Không Trạch Lan có thân thủ đẳng cấp 11, cộng thêm cao thủ cấp 11 Không Trạch Nhất Mộ,c Xa Thiên phải cố hết sức.

Xa Thiên không có cách nào, đành phải dùng đến "Hoan hỉ phật điệp sí" nhảy lên không trung, lợi dụng độ cao để tấn công hai người.

Thật sự đánh không được, liền quạt cao một chút, vừa thấy Xa Thiên nhảy lên cao, Không Trạch Lan liền hướng Diệp Phàm tấn công.

Tuy nhiên, Xa Thiên lại tấn công trở lại, ba người lại chiến đấu với nhau.

15 phút sau, Nam Vân Thiên Mi cùng người áo đen lực ngang nhau. Mà Xa Thiên là liều mình bám trụ với Không Trạch Nhất Mộc và Không Trạch Lan.

Còn Diệp Phàm bên này cũng rơi vào tình hình xấu, bởi vì, nội lực của Diệp Phàm chống đỡ hết nổi rồi. Mồ hôi đã toát ra như hạt đậu.

Không Trạch Bản Tú vẻ mặt cười dữ tợn, nội khí như tuôn ra. Bạch Hổ Huyết Trích Tử bị ông ta kéo đến tay rồi.

Đúng lúc này Diệp Phàm đột nhiên buông lỏng tay.

Thanh Long - Bạch Hổ hai Huyết Trích Tử Vương khí như tên rời cung đâm hướng về phía Không Trạch Bản Tú. Lão già này cười hô hố một tiếng, tay một quyền đem hai sát khí cuốn đi.

Chẳng qua lão già này quá kiêu ngạo rồi. Diệp Phàm dùng Trạc Tình Chỉ đúng chỗ, két một tiếng, Không Trạch Bản Tú kêu thảm một tiếng, mãnh liệt thối lui đến hơn trăm mét. Lão già này sắc mặt tương đối khó nhìn.

Bởi vì mũi bị Diệp Phàm dùng Trạc Tình Chỉ đâm đi một nửa. Còn lại một nửa đầy máu tươi khiến ông ta hét to một tiếng - Thằng nhóc, để mạng lại.

Không Trạch Bản Tú giống như người điên, mặt càng đỏ hơn, hơn nữa cả mặt hình như phù lên rất nhanh.

Không lâu, đầu của Trạch Bản Tú như trái bóng da vậy đã lớn gấp hai lần ban đầu. Mà từ xa cũng như một quả bóng màu hồng.

Cả người ông ta giống như một quả đạn pháo đánh về phía Diệp Phàm. Nghe nói đây là chiêu thuật tuyệt mật cao nhất của nhà họ Không Trạch.

Chiêu thuật này được sử dụng, có thể bức toàn thân huyết khí ra tay. Huyết khí này cùng nội khí dung hợp một chỗ, lực công kích lớn gấp ba bốn lần công pháp bình thường.

Với oai lực của Không Trạch Bản Tú lúc này hoàn toàn có thể so với một chưởng người bước vào cảnh giới thần tiên.

Diệp Phàm cũng cảm thấy áp lực chưa từng có, dường như máu trên người đều sôi trào, khuếch trương ra ngoài, cả người rất khó chịu.

Đây là điểm lợi hại nhất của huyết ban nhà họ Không Trạch. Nó có thể ảnh hưởng đến máu của đối thủ.

Ngư Phá Long Môn

Diệp Phàm hét lên một tiếng, dùng toàn bộ nội tức bức ra ngoài. Rất nhanh vận động bên trong, nội tức biến đổi thành một con rồng nhỏ, miệng mở lớn cắn về phía Không Trạch Bản Tú.

Bàng..

Nội khí vẫn không đủ, hơn nữa Không Trạch Bản Tú phát ra công lực điên cuồng. Diệp Phàm bị huyết ban của ông ta đẩy ngã xuống hơn 50m.

May mắn Nam Vân Thiên Mi vội vàng dùng dải lụa ngũ sắc lót mông hắn, mới khiến cho hắn không bắn vào vách núi thành dưa hấu vỡ vụn.

- Ai cũng không thể cứu được cậu. Không Trạch Bản Tú lại điên cuồng, huyết ban lại ra. Hai tay đều đỏ như máu, một ảo ảnh màu đỏ rung động trên không trung mang theo bầu trời đầy sương máu hướng về phía Diệp Phàm.

Thấy không được Nam Vân Thiên Mi bị người áo đen quấn lấy, gấp đến độ hét lớn.

Bên trên..

Diệp Phàm cuối cùng hét lên, Thanh Long Bạch Hổ Huyền Vũ ba cái Huyết Trích Tử đều bị hắn đánh tới bầu trời đầy máu.

Ánh sáng kỳ lạ chợt lóe lên.

Kỳ tích đã xảy ra.

Ba Huyết Trích Tử không ngờ đụng vào nhau một cách kỳ lạ, trong nháy mắt một quái vật rất lớn xuất hiện.

Quái vật này giống con rùa, bên dưới còn có một cái chân có thể bắt mà đầu cũng là một vòi nước, dung hợp với đầu hổ, mà vòi nước chiếm đa số.

Những vật quái dị này đột nhiên há mồm, khẽ thở, không ngờ đem sương máu cùng huyết quan đều hút hết.

Mà Diệp Phàm cuối cùng đánh cược một lần, quái vật này trong nháy mắt đã đến trước mặt Trạch Bản Tú.

Két. Mấy tiếng bạo vang, Không Trạch Bản Tú kêu lên mấy tiếng thảm thiết đâm vào vách núi.

Bởi vì, ngực lão già này bị đồ vật quái dị kia lột một mảnh thịt to như bàn tay. Nếu tính cân tuyệt đối không dưới nửa cân, máu tươi chảy ra đầm đìa. Bên trong lộ ra một mảnh xương sườn trắng hếu.

Người áo đen vừa thấy, vội vàng nhảy tới, hai bên hợp lại một chưởng công kích về phía quái vật kỳ lạ.

Mà Nam Vân Thiên Mi cũng dùng dải lụa ngũ sắc tung ra, đùng hai tiếng, Không Trạch Lan cùng Không Trạch Nhất Mộc đang đấu với Xa Thiên đều bị bay lên không trung.

Đùi phải của Không Trạch Nhất Mộc bị dải lụa ngũ sắc chém đứt bắn ra, y kêu thảm rồi ngã xuống.

Không Trạch Lan bị dải lụa đập vào mặt, cô ta ôm mặt đầy máu.

Vừa chuyển, Nam Vân Thiên Mi lại tấn công người áo đen bằng dải lụa.

Tuy nhiên, vẫn là hơi muộn một chút.

Người áo đen cùng Không Trạch Bản Tú hợp lực đánh tới quái vật khổng lồ. Hai người bán thần tiên hợp lực, lực vô cùng lớn.

Một tiếng nổ ầm vang.

Sương máu tràn ngập không trung, cát đá bay khắp nơi. Giống như mấy quả bom nổ tung vậy.

Đất đả bị nổ tung lộ ra một hố sâu đến bảy tám mét.

Đang tức giận rống lên một tiếng, dải lụa ngũ sắc của Nam Vân Thiên Mi quất vào lưng người áo đen.

Lập tức, áo của y bay đi, lưng của y có một rãnh sâu đến 2cm, máu tươi bắn ra.

Roi ngũ sắc quét đến chỗ cổ của Không Trạch Bản Tú, đương nhiên cũng là máu tươi ứa ra.

Mà cả người Diệp Phàm được Xa Thiên cõng lên lưng chạy như điên.

Nam Vân Thiên Mi đuổi sát theo sau. Tổng vô tình bên ngoài cũng lập tức bỏ chạy rồi. Bởi vì người nhà họ Không Trạch gia đã chạy đến bên ngoài.

Anh ta không sao chứ?Nam Vân Thiên Mi hỏi.

- Không biết, bây giờ là ngất đi thôi. Không Trạch Bản Tú cùng người áo đen hợp sức tấn công rất mạnh. Cũng không biết hắn có chịu đựng được không? Xa Thiên vừa kiểm tra vết thương cho Diệp Phàm vừa lo lắng nói.

- Để tôi xem. Nam Vân Thiên Mi không ngại rồi, quần áo Diệp Phàm đều bị cô xé ra, ngay cả quần lót cũng bị cô ném sang một bên, Nam Vân Thiên Mi cẩn thận kiểm tra rồi đứng lên.

Thật lâu sau cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

- Không việc gì nghiêm trọng, anh ta chỉ bị choáng thôi. Hai đại cao thủ hợp lực không phải ai cũng có thể chịu được. Nam Vân Thiên Mi nói vẻ mặt đầy mồ hôi.

Hai tiếng sau, Diệp Phàm tỉnh lại, vừa mở mắt phát hiện đang ở trên một con thuyền đánh cá.

- Mọi người không sao chứ? Diệp Phàm nhìn Nam Vân Thiên Mi một cái hỏi.

- Không sao, bị thương một chút thôi. Nam Vân Thiên Mi nói.

- Anh thấy thế nào? Xa Thiên hỏi.

- Cả người bủn rủn không có chút sức lực nào, nghỉ ngơi một hồi hẳn không việc gì. Những cái khác đều là bị thương ngoài da. Diệp Phàm nhìn cơ thể một cái, đột nhiên mặt đỏ lên, hung hăng nhìn Xa Thiên một cái

- Anh, đây không phải là chủ ý của tôi. Là Thiên Mi muốn kiểm tra thương thế của anh. Việc này, phải nắm chắc thay đổi thương thế của anh cho nên, sau quên không mặc vào. Xa Thiên vội vàng giải thích một chút.

Việc này không giải thích thì tốt, giải thích thì ý vị mờ ám càng đậm.

- Một người đàn ông, nhìn thì nhìn, có cái gì? Thân xác thối tha của anh, tôi không có hứng thú. Nam Vân Thiên Mi châm chọc nói, Xa Thiên đứng bên cạnh thiếu chút nữa cười thành tiếng.

- Ha ha, Diệp Phàm cười khổ một tiếng, kêu lên

- Xa Thiên, cậu làm gì đấy còn không tìm quần áo đến đây.

Xa Thiên vội vàng đi lấy quần áo.

- Mấy người Không Trạch Bản Tú thế nào? Diệp Phàm vừa mặc quần áo vừa hỏi.

- Chắc chắn cũng bị thương nặng rồi, một tên chân bị Nam Vân Thiên Mi chặt đứt. Tôi thấy cả người họ đều là máu, ít nhất trong vòng nửa năm không thể khôi phục.. Xa Thiên vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.

- Huyết Trích Tử của tôi đâu? Diệp phàm hỏi.

- Thu hồi lại rồi. Nam Vân Thiên Mi lấy ra ba cái Huyết Trích Tử hỏi - Rất lạ, ba cái này va chạm hình như có thể vỡ ra một đồ vật quái dị gì đó. Cơ thể giống con rùa, chân là là chân hổ, mặt giống con rồng, tuy nhiên, cũng một phần là con hổ.

- Có phải là ba cái có thể dung hợp không? Anh xem, Thanh Long hình rồng, Bạch Hổ hình hổ, mà Huyền Vũ chính là rùa rồi, Còn kém nhất Chu Tước, tôi nghĩ, những thứ này kết hợp lại, có phải là còn cần Chu Tước không. Tứ đại sát khí hoàn toàn dung hợp, tôi nghĩ uy lực này là vô cùng. Diệp Phàm nói.

- Hẳn là thế. Đáng tiếc Chu Tước không thấy Trên đời này lớn như vậy, đi nơi nào tìm.

Xa Thiên nói.

- Có lẽ Chu Tước đã bị phá hủy rồi. Diệp Phàm buồn bực lắc đầu vuốt vuốt ba cái Huyết Trích Tử.

- Diệp Phàm, tôi thấy anh vẫn muốn tìm binh khí của mình về, rốt cuộc là vì cái gì? Nam Vân Thiên Mi hỏi.

- Ôi, đây là bí mật, tôi không thể nói. Diệp Phàm lắc đầu.

- Không thèm! Nam Vân Thiên Mi nghiêm mặt hừ nói.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sang, Diệp Phàm phải lợi dụng mấy ngày này làm quen với các loại công pháp và huấn luyện với binh khí.

Cho nên, hắn về đến Hoành Không.

Sáng thứ hai, Khổng Ý Hùng vào, nói - Tổng giám đốc Diệp, dự án khai thác phát triển du lịch núi Thông Thiên đến giờ vẫn đang treo nửa vời thế này thật khổ. Hơn nữa, tổng giám đốc Trương của tập đoàn Tinh Đại đã giục rồi, nói cũng không thể chờ được nữa.

- Anh kiên trì giải thích cho ông ấy một chút, nếu muốn làm phải làm với quy mô lớn một chút. Nếu chỉ chúng ta bỏ vốn thì quy mô sẽ nhỏ.

Không thể hình thành quy mô không thể hấp dẫn du khách, đến lúc đócũng không kiếm được tiền rồi. Mục tiêu của chúng ta là làm cho khu du lịch núi Thông Thiên thành khu du lịch hạng A.

Phải lấy cấp độ A làm chuẩn, ít nhất nhất thời không đạt được, thì cũng là mục tiêu phấn đấu của chúng ta. Diệp Phàm nói.

- Ôi, chính là Mộc Nguyệt Nhi quá khó chơi rồi. Cứ ngang với chúng ta, không chịu gật đầu. Hiện giờ Vân Hùng cũng đều nghe cô, dù sao, tài sản này là của cô, Vân Hùng yêu cô còn không hết, đâu nghĩ đến người dẫn đường là chúng ta. Khổng Ý Hùng có chút oán giận rồi.

- Anh có lẽ chịu nhiều uất ức. Diệp Phàm cười, nhìn Khổng Ý Hùng một cái nói

- Thật ra, thái độ VÂn Hùng thay đổi thế cũng là bình thường.

Dù sao mục đích ông ấy trở về chủ yếu để gặp Mộc Nguyệt Nhi. Mấy chục năm không dễ dàng gì.

Đây là tình thân, chúng ta không thể oán giận Vân Hùng. Còn Mộc Nguyệt Nhi cô gái này thật khó dây.

Thật sự không được chúng ta phải chuẩn bị, không thể thắt cổ chết ở gốc cây.

- Tổng Giám đốc Diệp có ý là thay ông chủ? Khổng Ý Hùng hỏi.