Quan Thuật

Chương 3049: Khéo léo qua sông




- Mấy người này làm sao có thể chết ở đây chứ, nếu đã là suối nước nóng thì sẽ không có gì nguy hiểm cả.

Bao Nghị nói.

- Có khi nào họ bị giết chết rồi ném vào đây?

Trương Ẩn Hào nói.

Đúng lúc đó, Vương Nhân Bàng nhấc lên một đoạn xương cốt, chỉ vào nó rồi nói:

- Nhất định là họ chết chưa được bao lâu, mọi người nhìn xem này, thịt vẫn còn tươi nguyên.

- Chúng ta tìm lại xem, từ xương cốt có thể biết được là người của nước nào không.

Diệp Phàm nói. Không lâu sau, hắn mò ra một cái sọ đưa cho Trương Ẩn Hào và khẳng định cái sọ đó là của người nước Anh.

Sau đó lại phát hiện ra có cả xương cốt của người Nga nữa, nhưng mà tạm thời không tìm thấy xương cốt của đội viên đội đặc nhiệm A. Bởi đội viên đội đặc nhiệm A có kí hiệu đặc thù riêng.

- Chúng ta đi thôi.

Vương Nhân Bàng nói:

- Cái ao này không rộng lắm, tôi dùng có một chút sức lực là có thể nhảy qua. Chúng ta hãy dùng dây thừng kéo hai người bọn họ qua.

- Khoan đã, nếu dễ dàng như vậy thì mấy gã người Anh, người Nga kia sao có thể bị chết ở đây. Bọn họ đều là cao thủ, có thể vào tới đây thì hẳn không phải người tầm thường. Điều này chứng tỏ cái ao này có gì đó kỳ quái, nhất định là rất nguy hiểm. Chúng ta phải cẩn thận một chút.

Diệp Phàm nói.

- Dựa vào năng lực của mọi người thì chắc chắn không cần phải lội qua cái ao này. Thông thường mà nói thì có thể dùng biện pháp bay lên không trung là được.

Một cái ao quá nhỏ như vậy, phương pháp lại quá lớn. Ví như phi tiêu qua phía đối diện, lợi dụng dây thừng, phi đạn qua…

Trương Ẩn Hào nói.

- Tôi thử trước cho.

Diệp Phàm nói, rồi ném một mẩu xương của bọn người Anh hướng lên không trung.

Nguy hiểm cuối cùng cũng đã xảy ra, chiếc đầu lâu bay gần tới giữa ao thì dường như là gặp vật gì đó, đột nhiên rơi xuống trở lại ao.

- Thấy chưa, chính là rơi xuống như thế này đây.

Diệp Phàm nói.

- Thử lại lần nữa.

Diệp Phàm lại lôi ra một đoạn xương cốt từ trong ao rồi quẳng lên trên, kết quả vẫn như vậy, lên đến giữa ao thì rơi trở lại ao.

Hơn nữa tốc độ lại rất nhanh, Diệp Phàm thử dùng sức để kéo cái xương cốt đó lại nhưng cảm thấy có một lực rất lớn đi xuống, đã phải tự mình dùng bản lĩnh Ban Tiên Thiên rồi mà vẫn không thể kéo xương cốt về được.

Sau đó Diệp Phàm lại tìm mọi cách để vượt qua cái ao này. Thế nhưng ở giữa ao như có bức tường vô hình không thể nào vượt qua được.

Vương Nhân Bàng thử buộc phi tiêu vào dây thừng đâm qua, kết quả là phi tiêu và dây thừng đều rơi trở lại ao.

Bởi dây thừng thì nhỏ, ba người Diệp Phàm phải hợp sức lại kéo mới không để cả sợi dây rơi xuống ao. Thế nhưng một đoạn phi tiêu kèm theo cả dây thừng lại rơi xuống ao ở phía trước mặt.

- Nước ao này khẳng định là có vấn đề, nếu mà không có vấn đề gì thì ngay cả rơi xuống đây cũng không thể chết được, đúng không?

Trương Ẩn Hào nói.

- Quá đơn giản, cậu xem, những thứ rơi xuống có tốc độ nhanh như vậy. Không chừng ở dưới đáy ao có các loại cơ quan sắc nhọn rồi, cậu mà đâm phải thì nhất định sẽ chết, đúng không. Muốn qua được ao, trừ phi là có thể phá được cái luồng khí tụ kỳ quái ở giữa ao.

Vương Nhân Bàng nói.

Bốn người tạm thời đang gặp nạn.

Khoảng nửa giờ đồng ao, bốn người đều không dám bước nửa bước.

- Mẹ kiếp. Thật là tà môn.

Vương Nhân Bàng tức giận ném một khúc xương bả vai vào ao. Xương cốt giống như là tạo ra bọt nước vậy, trượt trên mặt ao vẫn còn tạo ra mấy cái bong bóng nước.

- Ừ, xương cốt này làm sao có thể đi trên mặt nước mà tới được phía đối diện?

Diệp Phàm nhất thời chấn động tinh thần, nhìn chằm chằm vào ao.

- Ý của cậu là chúng ta có thể trực tiếp đi qua trên mặt nước?

Vương Nhân Bàng ngạc nhiên, nhướn mày vui mừng.

- Thử lại lần nữa.

Diệp Phàm lôi ra một cái đầu lâu, ném lướt qua trên mặt nước, phát hiện thấy xương cốt không hề tổn thương một chút nào đã đến mặt ao phía dối diện.

- Con mẹ nó chứ, đây là cái cơ quan nào của người mà kì diệu thế. Nó lợi dụng tâm lý của con người, nhất định là cái ao nước này có vấn đề.

Đạp mặt nước mà đi lại không có chuyện gì.

Tôi nghĩ cái chân này vẫn không thể rời khỏi nước sông được, mà phải chạm vào nước sông mới qua được.

Diệp Phàm cười nói, hắn quay lại bắn vào sông, chân đạp mặt nước.

Dùng nội khí vỗ vào vách sông một cái, cơ thể liền trượt tới phía đối diện một cách dễ dàng. Ngay cả đã tới giữa rồi nhưng cũng không xảy ra chuyện gì cả.

- Cơ quan xem ra ở chính tại trên vách sông, hòa làm một với không trung. Ngươi phi đạn vào không trung làm khuấy động không khí mà va vào cơ quan, khiến người có thể tiến vào trong nước sông.

Trương Ẩn Hào nói.

Bốn người sang phía bên đối diện một cách thuận lợi. Quay lại nhìn, thấy con sông này thật đáng sợ. Họ tiếp tục tiến về phía trước.

- Các người có cho rằng có người Anh vượt qua được con sông này không?

Bao Nghị nói.

- Nhất định là có, đã có thể vào được đội hành động đặc biệt thì không phải người ngốc, không thể bị mắc kẹt trong cái sông này được.

Vương Nhân Bàng nói.

- A....

Một tiếng kêu thảm thiết ngay sau đó truyền tới, đó không ngờ lại là tiếng Anh.

Diệp Phàm đưa tay ngăn lại, mọi người cẩn thận bước về trước.

Phát hiện ra phía trước vẫn là một sơn động, nhưng to hơn. Từ trên vách động rủ xuống những sợi gì đó nhỏ, dài giống như sợi len.

Dưới đất là hai gã người Anh đang ôm đầu lăn qua lăn lại. Toàn thân đầy máu.

Có vẻ họ rất đau đớn. Trên người họ đầy những thứ đồ giống như sợi len treo ngược từ trên đỉnh hang xuống.

Một lát sau, một gã người Anh đau không chịu nổi nữa liền rút từ trong ủng ra con dao găm, cắt đứt mấy cái thứ sợi len đó đi.

Diệp Phàm nhìn thấy những thứ đồ vật này lập tức bị cắt thành hai đoạn. Nhưng cái thứ đồ ấy sau khi bị cắt ra thành hai đoạn lại có thể như sống lại bình thường, nó lại quấn lấy gã người Anh kia.

Cuối cùng đám người Anh chịu không nổi nữa, đành tự mình kết liễu. Cả hai người đều có kết cục giống nhau.

Sau nửa giờ đồng hồ, mọi người phát hiện thấy thứ đồ giống sợi len kia dường như là thứ gì đấy mà hai gã người Anh kia không bao lâu đã biến thành hai bộ xương khô rồi. Vương Nhân Bàng thật muốn nôn.

- Tôi nhớ ra rồi. Loại này gọi là hút cốt trùng, họ hàng với nhà đỉa. Về cơ bản là không giết chết được, trừ phi cậu chặt nó ra thành những mảnh vụn, bằng không một biến thành hai, hai biến thành bốn. Hơn nữa lại vô cùng hung tàn. Chỉ cấn dính nó vào người thì lúc nào nó cũng chỉ muốn hút xương cốt mà thôi.

Trương Ẩn Hào ngẫm nghĩ một lát, nói.

- Nghìn quả lựu đạn đi qua là chúng sẽ bị thiêu chết hết.

Vương Nhân Bàng nói.

- Không thể đốt, bởi loài hút cốt trùng này một khi đã đốt thì có thể sẽ phát ra chất độc đặc thù.

Loại độc này có tính ăn mòn quá mạnh, ngay cả nham thạch cũng có thể bị ăn mòn. Chúng ta có mặc áo chống đạn thì may ra không bị ăn mòn.

Thế nhưng nếu như để cho thứ ăn mòn rớt ra một chút thôi thì sau này áo chống đạn cũng không có tác dụng.

Hơn nữa còn có thể xuyên qua áo chống đạn vào da thịt chúng ta. Lúc đó, chúng sẽ làm cho cậu sống không được chết cũng không xong.

Trương Ẩn Hào nói.

Trong động này treo đầy cái thứ hút cốt trùng ấy, nếu muốn đi qua một cách bình yên thì phải có đủ dũng khí.

Diệp Phàm nhìn vào trong động.

- Loại này cách khoảng trăm mét, không có gì bảo đảm rằng ngươi mặc dày hàng trăm mét cũng không bị cái thứ hút cốt độc rậm rạp này cắn vào.

Bao Nghị nói.

- Ngươi nói xem loại này có yêu địch không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có rồi, một vật khắc một vật. Thế giới loài vật đều có yêu địch. Chỉ có điều có những thứ yêu địch mà loài người chúng ta không phát hiện ra thôi.

Trương Ẩn Hào nói.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một lúc, bức ra thứ thân hình màu tím. Thứ đồ này cũng thuộc loài côn trùng đặc biệt, chỉ ở trên người Diệp Phàm có một lúc nhưng ra ngoài không trung thì phát triển ngay thành những con bọ cánh cứng lớn nhỏ.

Hơn nữa lại như ngửi thấy mùi gì liền vỗ cánh hung hãn bay về phía những thứ hút cốt trùng đang buông thõng xuống kia.

Chít chít chít..... hút cốt trùng cảm thấy có sự nguy hiểm, từng con một bắt đầu chuyển động. Tất cả những sợi buông xuôi ấy đều giãy dụa gấp khúc.

Hơn nữa còn ép lại gần cái thứ màu tím ấy. Tất cả hút cốt trùng đều thu nhỏ lại chen chúc trong không trung.

Thứ màu tím kia kêu kích động kêu lên, va đập vào nhau.

Cái miệng cắn, không tới một phút một hút cốt trùng đã bị hút rơi xuống đất bất động.

Lập tức, hút cốt trùng náo loạn.Tất cả đều chen chúc hướng về phía đồng bọn của mình.

Đúng lúc này, ở giữa đám côn trùng nổ tung. Một hút cốt trùng to như ngón tay trỏ ngẩng đầu lên, há miệng hướng về phía thứ màu tím kia mà cắn.

Tức thì, hai loài côn trùng này đánh đập nhau tàn nhẫn.

- Đây chỉ có thể là hút cốt trùng vương rồi. Ngươi xem, màu sắc đều không giống nhau, màu đỏ đấy. chí ít thì cũng phải sống khoảng năm sáu trăm năm thì mới có thể biểu hiện ra màu sắc như vậy.

Trương Ẩn Hào nói.

Thứ màu tím kia do có cánh nên có thể công kích mạn hơn loài hút cốt trùng, bởi chúng chỉ có thể né tránh bằng cách co kéo trên dưới, lắc qua lắc lại hai bên trái phải.

Cuối cùng thì thứ màu tím kia chớp được thời cơ cắn cổ của hút cốt trùng vương. Hút một lúc, cơ thể trở nên càng tím ngắt hơn.

Hơn nữa, còn bọ dừa lớn thân mình cũng như một quả bóng cao su, không lâu sau đã to bằng quả trứng gà rồi, và vẫn còn tiếp tục lớn thêm.

- Chung vương của cậu sắp tiến hóa rồi.

Trương Ẩn Hào nói.

- Đoán chừng, hút cốt trùng này là thứ đại bổ đối với nó. Tuy nhiên, tôi lo lắng nó tham lam quá mà vỡ bụng mất.

Diệp Phàm nói.

- Có lẽ không đâu.

Trương Ẩn Hào cười nói.

Thi thể của Hút cốt trùng vương cuối cùng cũng rớt xuống, quắt lại như thể chỉ còn mỗi lớp da.

Sau khi hút hết tinh hoa của trùng vương, thứ màu tím kêu lên một tiếng, giống như một vị vua nhìn những con trùng nhỏ đáng thương một cái, rồi lại nhào vào trong đám trùng.

Lập tức hút cốt trùng bị đuổi bốn phía, bốn người Diệp Phàm thừa dịp này vượt qua đám côn trùng này tới phía đối diện.

Diệp Phàm búng ngón trỏ, nhưng thứ màu tím kia lại không hề có ý muốn quay trở lại.

- Mẹ kiếp, bây giờ vậy cánh ngươi đủ cứng cáp rồi muốn làm phản phải không?

Diệp Phàm chửi một câu. Ra chiêu lợi hại nhất khống chế nó, nội khí tuôn ra như suối. Khí độc cũng theo ra luôn.

Thứ màu tím dùng cánh chống lại, nhưng không lâu sau thì thân thể bắt đầu bị héo lại, lát sau thu nhỏ lại rồi bay về bên Diệp Phàm.

- Muốn tạo phản, ngươi còn không thể nhẫn nại, kiên trì chịu đựng.

Diệp Phàm tung ra một chưởng, nhìn thứ màu tím bé nhỏ đáng thương trong tay, chửi mắng.

Diệp lão đại vừa động tay, vật này lại thu nhỏ như hạt cát mịn len lỏi theo kinh mạch chui vào trong cơ thể Diệp Phàm.

Sau đó họ ăn lương thực, và nghỉ ngơi.

- Đáng tiếc là cái lò điện dự trữ lại làm mất ở sông rồi. Nếu không chúng ta đã có thể đun canh nóng mà uống rồi.

Vương Nhân Bàng cau mày nuốt rau dại vào mồm.

Đối với những người đội viên chấp hành nhiệm vụ thì khát vọng lớn nhất là được ăn cơm nóng giống như gia đình bình thường.

- Đồng chí, không cần nói điều này, khi chúng ta đánh nhau với cá sấu ở dưới hồ đã tiêu tốn mất nhiều lương thực. Phải mau nghĩ cách cứu các đồng chí còn lại, hoàn thành nhiệm vụ rồi quay về. Nói cách khác, chết ở chỗ này còn thảm hơn so với gặm lương thực.

Diệp Phàm nói.

- Cậu nói phía trước còn có đám người Anh phải không?

Vương Nhân Bàng hỏi.