Quan Thuật

Chương 3057: Tượng đá mỉm cười




- Đây không thể nói là sống lại, bọn họ cũng không phải người bình thường. Hơn nữa, muốn thành huyết cương cũng cần phải thiên thời địa lợi nhân hòa.

Đặc biệt hoàn cảnh vô cùng quan trọng. Huyết cương không thể nói là người sống, những cũng không phải là người chết.

Nói thế nào, nói bọn họ là họ gần chết cũng được. Hơn nữa lực của Huyết cương vô cùng lớn.

Nhìn chiếc quan tài rất lớn là có thể nhìn ra được. Trong đó thi thể này trước kia rất có thể là một kẻ ác, hơ nữa công năng cực kỳ cao.

Nếu như là cao thủ siêu Tiên thiên bị người ta khóa chết ở đây, biến thành Huyết cương, một khi đi ra, chúng ta ai có thể ngăn cản được?

Trương Ẩn Hào nói.

- Huyết cương trong quan tài này có thể trước khi chết là cao thủ siêu Tiên thiên.

Diệp Phàm nói, mọi người đều ồ lên.

Diệp Phàm quan sát quan tài rộng đến mười mét mới thực sự đây đúng thật là to lớn. Trên quan tài đá này còn khắc rất nhiều chữ. Diệp Phàm đi một vòng quanh hỏi Trương Ẩn Hào hào

- Anh xem đây là cái gì?

- Tranh vẽ này hình như có tính liên tục, giống như là một sự kiện vậy.

Trương Ẩn Hào nói.

- Tiếp tục nói.

Diệp Phàm hỏi.

- Anh xem, đầu tiên là một người ngồi xếp bằng, một người khác phi từ trên cao xuống muốn giết y.

Bức tranh thứ hai hình như là phi xuống bị người đang ngồi xếp bằng tát một cái ngã ra đất.

Mà y còn giãy dụa xuất đao ra chém người ngồi xếp bằng. Mà bức tranh thứ ba chính là người ngồi xếp bằng giả thân thủ chỉ điểm, không lâu người phi từ trên cao xuống bị hàng phục nhốt vào lồng sắt.

Bức tranh thứ tư là lồng sắt bị ngâm vào cái gì đó, sau đó cất vào quan tài.

Bức tranh thứ năm người này nằm xuống trong quan tài, có lẽ chính là lại lịch của người trong quan tài này.

Mà người ngồi xếp bằng kia có lẽ chính là người chế ngự cao thủ này.

Trương Ẩn Hào nói.

- Những bức tranh này là ai vẽ trên quan tài?

Phí Thanh Sơn hỏi.

- Theo lý thuyết thì là người ngồi xếp bằng..

Diệp Phàm nói.

- Ông ta vẽ như thế nhằm mục đích gì?

Phí Thanh Sơn hỏi tiếp.

- Diễn giải cho thế nhân, hình như cũng không phải. Quan tài này ẩn sâu dưới nền đất, có mấy người có thể nhìn thấy. Nếu không phải vậy thì là vì cái gì?

Trương Ẩn Hào nói.

- Có thể là người ngồi xếp bằng nhất thời tâm huyết dâng trào tùy tay khắc trên quan tài. Đối với cao thủ trình tự này, tùy tay khắc vài thứ là có thể làm được. Hơn nữa, cũng là để khoe khoang một chút lợi hại của mình. Nhưng thật ra khiến cho chúng ta không hiểu được.

Bao Nghị nói.

- Hẳn không phải vậy, tôi thấy tranh vẽ này chắc chắn có hàm ý, chẳng qua nhất thời chúng ta không nghĩ ra thôi.

- Tôi nghi ngờ người phi xuống có phải là bị người ngồi xếp bằng bắt về để luyện cái gì không?

Vương Nhân Bàng nghe xong đột nhiên nói một câu.

- Luyện cái gì, chẳng lẽ người ngồi xếp bằng muốn đem người này luyện thành Huyết cương, mà tầng cao hơn chính là phi cương. Nếu như có thể luyện thành vậy thật là đáng sợ.

Trương Ẩn Hào cả kinh nói.

- Phi cương có chỗ nào lợi hại?

Diệp Phàm hỏi.

- Phi cương là do huyết cương tiến hóa lên, trên lưng có hai cánh, thật ra là nách tách ra một ít màng thịt tính chất đặc biệt. Anh nghĩ xem, nếu là huyết cương với đôi cánh kia thì công lực và phạm vi công tích có phải tăng gấp nhiều lần không.

Trương Ẩn Hào nói.

- Có lẽ thế, nếu không, người ngồi xếp bằng lợi hại như thế, không một kiếm đánh chết người lao xuống, làm sao phải phiền toái làm một quan tài như vậy, còn dùng xích sắt to để khóa. Nhất định là muốn lợi dụng người này để làm cái gì đó.

Diệp Phàm gật đầu nói.

Đúng lúc này quan tài đá tự nhiên rung một chút, hơn nữa rất kỳ lạ, bốn góc của quan tài đá thản nhiên xông ra, ngay cả dây xích cũng làm đứt.

- ra đây rồi có phải không?

Lạc Phu trừng mắt nhìn quan tài đá một cái, sắc mặt đều thay đổi rồi.

Đúng lúc này Đế Thiết chỉ vào sau lưng quan tài hét lớn

- Các anh xem, ngọn núi kia có phải là giống pho tượng không?

Mấy người Diệp Phàm nhìn qua, nhất thời sửng sốt nói

- Phiền toái, ngọn núi này giống với pho tượng đang mỉm cười thần bí lúc trước tôi mở hang bí mật dưới lòng đất. Hình như là pho tượng cách chúng ta càng ngày càng gần.

Quái, chẳng lẽ lúc trước tôi thấy bức tượng ở mê cung dưới lòng đất trong nháy mắt lại đến đây.

Không đúng, tôi nhớ rõ lúc trước đi xuống hơn mười mét chiều sâu. Chỗ này cách mặt đất có lẽ ít nhất cũng phải năm sáu trăm mét chiều sâu.

Tôi làm sao có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấy pho tượng.

Đế Thiết và Lạc Phu đều ở đây, cùng suy nghĩ với Diệp Phàm.

- Việc này chứng tỏ nếu cứ đi theo pho tượng này hướng lên trên có thể đến chỗ chúng ta vào mê cung lúc trước có phải không? Chẳng phải là lập tức có thể lên mặt đất sao?

- Rất kỳ lạ, lúc trước pho tượng lớn kia nhìn qua là mỉm cười, hơn nữa cách chúng ta càng ngày càng gần. Pho tượng này hình như xụ mặt, hơn nữa đến hiện giờ không có chút động tĩnh.

Đế Thiết nói.

….

Quan tài đá đột nhiên lắc lư, băng một tiếng, một dây xích hình như bị chặt đứt vang lên tiếng động chói tai.

- Huyết cương mau ra đây, mọi người chuẩn bị tấn công. Không được dùng súng các loại chỉ có thể dùng vũ khí lạnh. Bởi vì thi thể huyết cương có độc, nếu nổ tung chúng ta sẽ trúng độc chết.

Trương Ẩn Hào hét lên.

Đúng lúc này, Vương Nhân Bàng hét to

- Xem ra, tượng đá nở nụ cười.

Diệp Phàm, Đế Thiết và Lạc Phu kinh hãi nói:

- Có thể là pho tượng đã nhìn thấy trước kia. Anh xem, mỉm cười, có phải đang đi về phía chúng ta.

Mọi người rụt rè nhìn bức tượng đá cao tới hai ba trăm mét, chỉ thấy ngón tay nó giống như có một chút mây tía chỉ vào quan tài lớn.

Ngay lập tức trong quan tài đá phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng chuột.

Đám mây tía không ngừng truyền vào trong quan tài, người trong quan tài hình như chịu cực hình tiếng kêu càng thảm thiết, mọi người nghe được mau phát điên.

Mà quan tài đá chấn động mạnh hơn, sắt răng rắc chặt đứt một cây.

- không đúng, tượng đá hình như hỗ trợ huyết cương trong quan tài mà không phải khống chế nó. Có phải là hỗ trợ nó cởi vây ra ngoài giết chúng ta không?

Diệp Phàm đột nhiên giật mình kêu lên.

- Hình như là như vậy, cậu xem, sắt kia vừa bị chắt đứt một cây, đám mây tía này có vấn đề.

Đế Thiết kêu lên.

Ba ba ba…

Quan tài đá rung động mở ra một lỗ hồng, một con màu đó tươi bằng bàn tay bay ra từ bên trong. Bàn tay liều mình bay ra khỏi quan tài, dường như muốn một hơi đi ra.

- Tấn công!

Diệp Phàm không dám đợi, hét lớn. Trong khoảng thời gian ngắn đao côn bổng, phi tiêu toàn bộ hướng về phía bàn tay này.

Rầm…

Quan tài lại lay động, một cây sắt vừa bị chắt đứt đột nhiên khua lên, gạt hết côn bổng đao tấn công sang một bên. Ngay cả Can Tương của Diệp Phàm cũng bị gạt sang một bên.

Tuy nói là mấy chục vũ khí lạnh tấn công nhưng cuối cùng không thể một cái nào chém đến bàn tay kia.

Mây tía từ ngón tay của tượng đá phát ra càng mạnh chui vào quan tài.

- Chúng ta đem tượng đá hủy đi trước, mây tía này chắc chắn là được bố trí trước. Chúng ta hủy nó, không có mây tía hỗ trợ, huyết cương có lẽ liền không ra được. Bởi vì huyết cương cần nhờ nó, có lẽ mây tía này chính là dinh dưỡng.

Diệp Phàm hét lên.

Ngay lúc đó, toàn bộ lại hướng về phía tượng đá.

Lựu đạn cũng ném ra không ít.

Nhưng tượng đá quá lớn, bị nổ rất nhiều rơi xuống dưới rầm rầm.

- Nổ cái tay kia.

Diệp Phàm chỉ vào tay có đám mây tía ra hét lên.

Hơn hai mươi viên lựu đạn bay về phía đó.

Tiếng nổ ầm vang, nhưng tay kia cách mặt đất quá xa, có lẽ chừng ba trăm mét, lựu đạn vừa bay đến thì cạc cạc, đàn chim lạ ép xuống dưới.

Những người bên dưới nhanh chóng chạy trốn.

Lúc này, không ngừng có thịt rắn rơi xuống, tiếng chim cũng vang lên.

- Chim lạ đến đây, có thể sử dụng đều dùng, tấn công lên không trung.

Diệp Phàm hét lên, phát hiện con chim nhanh nhất đã đến trước mặt.

Có súng bắn, không súng thì nhặt đá vụn bắn lên không trung. Lúc này ở đây biến thành hỗn chiến một đoàn.

Nhưng lúc này chưa làm nổ được tượng đá. Ứng phó với đàn chim lạ này cũng không kịp.

Chim lạ nhiều quá, tuy nói đánh chết không ít, nhưng không ngừng có chim lạ từ trên trời bay xuống.

Mà người thì càng ngày càng ít, thi thoảng bị chim lạ bắt một người kéo lên không trung xé thành mảnh nhỏ.

Trong nháy mắt sẽ bị đàn chim lạ ăn luôn. Trên không trung thỉnh thoảng rơi xuống những hạt máu.

Thịt nát cũng rơi xuống những người ở dưới. Tất cả mọi người đều chết lặng, duy nhất chỉ có thể nghĩ đến là bị giết chết.

Diệp Phàm phát ra ám hiệu, tập trung người của Tổ đặc nhiệm A bên cạnh quan tài đá.

- Tất cả dựa vào quan tài tấn công lên không trung.

Diệp Phàm phát ra mệnh lệnh, nhu cực đao của Vương Nhân Bàng đúng là giúp được công.

Đao cắt gió mà đi, không ngừng có chim lạ nện xuống quan tài kia. Máu tươi nhất thời nhuộm đỏ quan tài.

- Đừng động vào ông đây.

Cảm giác sau lưng có chút ngứa, Trương Ẩn Hào dùng tay đảy, cảm giác mềm mềm, tưởng đội viên nào đó động vào mình.

Nhưng vừa quay đầu nhất thời sợ tới mức ngất đi. Bởi vì vừa rồi chính là tay Huyết cương đang sờ đầu Trương Ẩn Hào, y sợ đến mức chạy vọt sang một bên.

Tay của Huyết cương đã vươn ra một nửa rồi, mà quan tài cũng bị tay y mở ra một ít.

Nhìn vào lỗ hổng này, Diệp Phàm phát hiện bên trong có một đôi mắt lúc mở lúc nhắm nhìn chằm chằm ra ngoài.

Nhìn lên mặt người này Diệp Phàm thiếu chút nữa nôn ra. Bởi vì, mặt vẫn là mặt, nhưng chết rồi, cùng với người chết ba bốn ngày không khác mấy.

Trời ơi, đây là huyết cương. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên nhìn Trương Ẩn Hào nói

- Mau đưa chân Hắc Lư vào tay y.

- Mặc kệ dùng hết đại, chân Hắn Lưu này có thể đối phó với Huyết Cương. Đối với Huyết cương này chính là bất chấp.

Trương Ẩn Hào hét lên.

- Không quan tâm có dùng được hay không, thử trước xem sao, có khi có thể hữu dụng.

Diệp Phàm hét lên, Trương Ẩn Hào không có cách nào, đành đem chân Hắc Lư của tổ tông ngàn năm trước ra, xoa một chút lên trên mặt rồi hướng về phía kia.