Quan Thuật

Chương 3062: Không mang theo thứ vô sỉ như vậy chứ?




- Diệp Phàm, không mang theo thứ vô sỉ như vậy chứ?

Vương Nhân Bàng kêu lên.

- Đó là anh nói viên đá mắt mèo là của em, em cầm lại đồ của mình có gì vô sỉ chứ.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Cậu là loại người gì thế!

Vương Nhân Bàng nghẹt thở.

- Được rồi, trở lại chuyện chính thôi. Bố anh có biết chút nào về viên đá đó không?

Diệp Phàm hỏi.

- Việc này không phải là lãnh đạo trong tổ đặc nhiệm A các cậu sắp xếp sao, bố tôi cũng không phải là thành viên trong ban lãnh đạo.

Việc này, còn phải dựa vào Diệp Phàm cậu nói tốt vài câu. Tôi cũng đến lúc phải đột phá rồi.

Sau này tôi giả cũng sẽ sống trên đấy. Tuy nhiên, bố nghe nói hiện tại công việc của anh cũng hiệu quả, nên cũng rất vui mừng.

Vương Nhân Bàng nói.

- Việc này chắc lão Cung sẽ không hỏi em, chỉ có việc khó mới nghĩ đến em đầu tiên. Lúc có lợi ích làm sao ông ấy có thể nghĩ đến em trước chứ.

Việc này, em nghĩ là anh tự mình ra mặt nói chuyện với lão Cung. Phải tự chủ động thôi, việc này không thể dựa vào ai được.

Lúc này, da mặt có dày cũng không sao.

Diệp Phàm nói,

- Khi có cơ hội, nếu lão Cung hỏi em em nhất định sẽ giúp anh.

Tuy nhiên, em cũng có chỗ khó. Em nghĩ là lão Phí sẽ giành lấy khối rắn lớn nhất trong tay. Cho nên, nếu anh cố gắng tranh giành chẳng phải là quá quá tham lam có đúng không?

- Đương nhiên việc này phải tranh thủ rồi, cùng lắm là mắc cỡ thôi chứ gì.

Vương Nhân Bàng nói.

- Nếu không thì nhờ lão Vương nói xem thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Ông ấy lại càng không nói. Ông ấy là một người vô cùng trung thành với nước cộng hòa. Hơn nữa, có thể so sánh với nhà cách mạng thế hệ trước Bất Tốn Sắc. Để ông ấy mở miệng vì con trai, tuyệt đối không bao giờ xảy ra.

Vương Nhân Bàng nói.

- Vậy tự anh đi nói đi.

Diệp Phàm nói.

- Cậu cũng đi cùng nhé.

Vương Nhân Bàng nói.

- Lần này phỏng chừng không được, tôi còn muốn để một viên cho lão Lý. Để xem có thể cổ vũ ông ấy một chút hay không, để ông ấy có thể sống được thêm hai ba năm. Nhân Bàng, lão Lý đối nhân xử thế thật không tệ. Cái ông ấy muốn là cuộc sống.

Diệp Phàm thở dài.

- Vậy quên nó đi, Cậu thật sự rất khó xử. Tôi sẽ tự nghĩ biện pháp cho mình. Mất cảm giác, Dạ Đương sẽ phá đi toàn bộ.

Lúc chúng ta lấy con rắn chắc cô ấy đứng cách đó không xa nhìn. Cô ta đánh rơi mất ý tưởng hay, chúng ta đã làm cho cô ấy chết khiếp lộ ra hết cả quả đào.

May mà công lực của Diệp Phàm cậu đã đột phá, bằng không, phỏng chừng toàn bộ chúng ta đã xong đời ở hoang đảo rồi.

Vương Nhân Bàng giận dữ mắng.

- Việc này cũng bình thường, đổi lại nếu tôi và anh có cơ hội diệt quân đội Mỹ chẳng lẽ anh không ra tay sao?

Diệp Phàm nói.

- Nói cũng phải.

Vương Nhân Bàng nói, lúc này điện thoại của Diệp Phàm vang lên, là Cung Khai Hà thông báo hắn đến bộ tổng tư lệnh có việc.

Diệp Phàm ngồi xe đi thẳng đến bộ tổng tư lệnh.

Đi vào phòng Cung Khai Hà. Vẻ mặt bí thư có chút kỳ lạ mời Diệp Phàm vào.

Đi vào trong, thấy trên mặt bàn uống trà trong góc phòng không phải là trà mà là rượu.

Trên bàn có hàng chục bình rượu Hồng Hưng, bình nhỏ, loại khoảng một lít gì đó.

Trên bàn trà đặt một nồi lẩu cá nóng hổi. Mà tướng quân Kế Vĩnh Viễn đã ngồi ở đó rồi.

- Ồ, tổ trưởng Cung bán rượu có phải không? Văn phòng này đã thay đổi, hoàn toàn có thể trở thành một phòng của khách sạn rồi.

Diệp Phàm cười cười.

- Ôi, ngồi đi.

Cung Khai Hà vừa mời Diệp Phàm ngồi xuống, vừa tự tay mở nắp bình, càu nhàu nói, khiến Diệp Phàm có chút bất ngờ. Đồng chí Cung Khai Hà cứ một hơi lại hết một bình.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được. Đối với cao thủ trình độ này một bình rượu một lít cũng xem như không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, vẻ mặt Cung Khai Hà lập tức đỏ lên. Nếu như lúc cao thủ uống rượu có dùng nội khí. Là có thể hóa giải được một chút rượu.

Điều này chứng tỏ vừa rồi Cung Khai Hà không có dùng nội khí để hóa giải một phần rượu, chỉ uống rượu như những người bình thường. Việc này rất khác thường.

- Diệp Phàm, việc tướng quân Tây Môn về nghỉ hưu đã được duyệt.

Cung Khai Hà thở dài nói.

- Sao lại như vậy, không phải nói còn phải kiểm tra luận cứ sao?

Diệp Phàm sửng sốt. Hỏi.

- Vô dụng thôi, công lực đã bị phế rồi. May mắn thì chỉ giữ được tính mệnh thôi. Công lực cao nhất sau này chỉ có thể đạt đến tam đẳng thôi.

Kế Vĩnh Viễn thở dài.

Thấy Diệp Phàm nhìn nhìn, Cung Khai Hà nói:

- Đúng là sự thật đó. Đã kiểm tra xong rồi. Đồng chí Đông Hồng tự làm đơn xin đến làm việc cho quân đội. Chủ tịch Đường đã phê duyệt rồi.

- Anh ta đi đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Đến quân khu Việt Châu làm tư lệnh viên.

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Việc này sắp xếp cũng tương đối thỏa đáng.

Diệp Phàm gật gật đầu, tuy nói Tây Môn Đông Hồng bị thương, nhưng có thể đến quân khu nhận chức vụ, coi như cũng là nhân họa đắc phúc.

- Về việc các đồng chí có những cống hiến to lớn trong tổ, thủ trưởng cũng sẽ không quên. Đồng chí Tây Môn Đông Hồng là một ví dụ sống rất chính xác.

Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc nói, lại nhìn thấy Diệp Phàm ngẩn người ra.

- Tổ trưởng Cung, ha hả, khuôn mặt của tôi không trồng hoa phải không?

Diệp Phàm khiến Cung Khai Hà ngượng ngùng.

- Đồng chí Diệp Phàm, những lời tôi vừa nói cậu đã hiểu chưa?

Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Việc này, đương nhiên tôi hiểu được. Tướng quân Tây Môn là có công chi thần, vị trí tư lệnh viên quân khu Quảng Đông là thích hợp đối với anh ta.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Cậu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo tôi.

Cung Khai Hà nghiêm mặt, hừ nói.

- Việc này, ha hả, tôi không hiểu được ý tứ trong lời nói của tổ trưởng Cung như thế nào?

Diệp Phàm có phần cảm giác.

- Đồng chí Diệp Phàm, việc ra đi này của tướng quân họ Tây Môn, khiến cho nhân tài của tổ đặc nhiệm A trở lên khan hiếm. Tướng quân họ Tây Môn đảm nhiệm chức vụ Phó tổ trưởng thường vụ tổ đặc nhiệm A, trước mắt chưa tìm thấy ai thay thế cho vị trí này.

Kế Vĩnh Viễn nói.

- Vị trí này của anh ấy trong tổ đặc nhiệm A tôi thấy không ít đồng chí có thể tiếp nhận, không nói đến Xa Thiên, tướng quân Kế hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.

Diệp Phàm nói.

- Tôi không được, việc này không cần bàn.

Kế Vĩnh Viễn lập tức lắc đầu quyết đoán.

- Tướng quân Kế làm sao không được, tôi không hiểu.

Diệp Phàm nói.

- Ha hả, chức vụ ở trong tổ đặc nhiệm A có điều kiện là trình độ công lực. Phó tổ trưởng thường vụ công lực quá yếu, sao có thể khiến mọi người phục được đúng không?

Mà tôi nói thật, để làm nhân viên hậu cần còn được. Còn làm chức vụ này không được. Bởi vì, phó tổ trưởng thường vụ là phải thường xuyên ra trận.

Không có thân thủ cao làm sao có thể đảm bảo an toàn cho tổ viên trở về. Cho nên, cho dù tôi có muốn làm cũng không được.

Kế Vĩnh Viễn nói ra tình hình thực tế.

- Tướng quân Thôi cũng không sai rồi.

Diệp Phàm nói,

- Còn có đồng chí Lâm Đống Quốc.

- Bọn họ đều không được. Công lực quá yếu. Sau lần hành động ở hoang đảo, chủ tịch cũng nhận ra công lực cao thấp sẽ quyết định đến việc thắng bại.

Cậu xem, cậu đã đột phá đến Bán Thần tiên, phỏng chừng, nhân lực của chúng ta còn phải hao tổn một nửa, chỉ với một Dạ Đương có thể giải quyết đến năm sáu đồng chí của chúng ta.

Ngẫm lại cũng thấy sợ, cho nên, chủ tịch có yêu cầu. Đối với những vị trí chủ chốt công lực nhất định phải cao. Chúng ta không thể lấy những người có trình độ thấp được. Bằng không, hậu quả thực sự nghiêm trọng.

Cung Khai Hà nói.

- Việc này mọi người quyết định là được. Hỏi tôi cũng không có tác dụng gì. Tôi cũng không nghĩ ra ai có công lực cao cả. Tuy nói công lực anh Xa Nhất Đao cao, nhưng quản lý không được, cũng không thích hợp đảm đương vị trí này. Nếu không đồng chí Vương Thành Trạch thế nào?

Diệp Phàm nói.

- Anh ta cũng không được, chưa có kinh nghiệm quản lý.

Cung Khai Hà lắc lắc đầu. Trong khoảng thời gian ngắn ba người đều trầm mặc.

Đều cầm lấy cái bình uống một hơi. Bình rượu chỉ còn một nửa, đồ ăn trong nồi không ai động đũa vào.

- Chủ tịch Đường có ý lựa chọn cậu, so sánh thì cậu thích hợp để tiếp nhận vị trí của đồng chí Đông Hồng.

Lúc này, Cung Khai Hà đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

- Tôi á, không nên không nên. Đến cuối năm nay tôi mới qua hai mươi chín tuổi, lý lịch năng lực cũng không đủ để thay thế vị trí đồng chí Đông Hồng.

Vẫn còn rất nhiều người khác thích hợp để lựa chọn. Trung Quốc chúng ta đất rộng người đông. Người giỏi đất thiêng. Cứ từ từ tìm, sẽ tìm ra được người thích hợp.

Diệp Phàm nhanh chóng thoái thác.

- Tôi biết cậu không có muốn cắm rễ ở tổ đặc nhiệm A, được rồi, hôm nay không nói đến chuyện phiền lòng này nữa. Nói chuyện vui vẻ khác đi.

Ví dụ như, lần này chúng ta chúng ta trở về có hơn chục miếng xà bảo. Có thể dùng để đào tạo người mới.

Cũng có thể dùng để nâng cao trình độ của một số đồng chí. Tuy nói lần hành động ở hoang đảo có ba đồng chí hy sinh, trọng thương hai đồng chí.

Nhưng, chúng ta hoàn toàn có thể dùng xà bảo bồi dưỡng được hơn mười đồng chí như vậy. Tính ra thực là có lời.

Cung Khai Hà cười cười nói.

- Việc này. Tổ trưởng Cung, có thể thương lượng hay không.

Diệp Phàm kiên trì nói.

- Cậu nói gì?

Cung Khai Hà hỏi.

- Tôi nghĩ. Có thể hay không đem một bóng nhỏ của xà bảo cho lão Phí. Có lẽ có thể giúp cho ông ấy chữa khỏi hoàn toàn cái chân.

Chân của ông ấy còn chưa có cử động lại được. Tôi nghĩ, tiểu bóng của xà bảo có thể khôi phục đến tám phần để ông ấy đi lại được.

Đến lúc đó, những lúc chúng ta có chuyện gì có lẽ ông ấy có thể giúp đỡ một chút, ông ấy chính là Bán Thần tiên mà.

Diệp Phàm nói.

- Việc này cậu không cần phải nói, không có khả năng đâu.

Cung Khai Hà không hề nghĩ ngợi, đã vội vàng nói không, ông ta liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái,

- Tuy nhiên, chọn một quả nhỏ, ví dụ như, loại trứng chim, tổ đặc nhiệm A chúng ta có thể xem xét cho ông ấy một viên. Như vậy đã là vi phạm quy định rồi. Bởi vì, đồng chí Phí Đống cũng không phải là người của tổ đặc nhiệm A chúng ta.

- Đồng chí Diệp Phàm, đồng chí Cung Khai Hà cũng có chỗ khó xử. Đừng xem chỉ là một quả xà bảo, mà nó chính là đại diện cho tổ đặc nhiệm A tái tạo lại một cao thủ.

Việc đi đến hoang đảo chúng ta cũng đã phải trả giá vô cùng nghiêm trọng, nó đanh đổi lấy xà bảo đó.

Chúng tôi đều biết được tình cảm của cậu với lão Phí. Nhưng, tình cảm cũng không thể thay thế cho phép tắc được. Càng không thể đại diện cho quy điịnh có phải không?

Kế Vĩnh Viễn cũng nói.

- Vậy tổ trưởng Cung định đem khối lớn nhất của xà bảo cho ai?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Tôi biết trong lòng cậu đang giận, hơn nữa đa số xà bảo này đều là do cậu làm ra.

Nhưng, cậu phải hiểu rằng, là cậu làm ra cũng không phải là của cậu. Đây là hành động nhất trí, là tổ đặc nhiệm sắp xếp, bố trí.

Thực ra, việc sắp xếp các khối xà bảo, đã tăng lên cấp độ chính trị.

Tôi cũng đã trao đổi qua với vài đồng chí, bọn họ đều cho rằng, khối xà bảo lớn nhất sẽ dùng cho Xa Nhất Đao là thích hợp nhất.

Bởi vì đồng chí Xa Nhất Đao hiện tại đã là trình độ cao nhất của 12 đẳng. Tổ đặc nhiệm A cần phải tạo ra được một vị Bán Thần tiên

Nhóm chuyên gia Tổ năng lượng và khoa học đã chứng minh. Có sự giúp đỡ của xà bảo, đồng chí Xa Nhất Đao có 90% khả năng có thể đột phá đến Bán Thần Tiên.

Mà theo hiện thực mà nói, đồng chí Phí Đống không phải là người của tổ đặc nhiệm A. Thứ hai, tuổi cũng đã quá cao.

Đã hơn một trăm tuổi rồi, cho dù có thể làm cho ông ấy khôi phục công lực ở chân, nhưng, chúng ta có thể hy vọng một ông già trăm tuổi giúp đỡ chúng ta hành động sao?

Đó là một vấn đề thật, Diệp Phàm, chúng ta đều cần phải đối mặt với sự thật. Có nhiều lúc, giữa tình cảm và sự thật, chúng ta phải lựa chọn sự thật.

Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng cậu có thể hiểu được.

Cung Khai Hà nói.