Quan Thuật

Chương 3070: Lão điên




Cái Thiệu Trung có người đứng sau sáng như thế, điều đó có thể nói anh ta rất tín nhiệm Diệp Phàm. Mối giao tình của hai người trước đây lại tiến thêm một bước.

Sáng ngày thứ hai, hai lãnh đạo lớn của tập đoàn Hoành Không không nghe thấy âm thanh của máy móc. Trong nhà xưởng thật sự im lặng, hình như không có người đi làm.

Đây lừ sự thật, hôm nay không phải là thứ 7 cũng không phải là ngày nghỉ quốc gia. Sao lại không có ai đi làm nhỉ.

Nhưng, giờ này trước tổng bộ mọi người cũng đã đến đầy đủ rồi, hơn nữa còn đứng theo thứ tự.

Cái Thiệu Trung đi từ phòng làm việc ra, vừa mới đi ra, đúng lúc này mọi người đều vui vẻ vỗ tay tiễn anh ấy.

- Bí thư Cái, chúng tôi đến tiễn anh.

Diệp Phàm hồ hởi hô, ngay sau đó hơn một vạn cán bộ công nhân viên chức đều hô lại những lời nói này.

- Hoan nghênh anh có thời gian về tập đoàn Hoành Không, nơi này vĩnh viễn là nhà của anh.

Diệp Phàm lại nói một câu nữa, cán bộ công nhân viên chức lại hô theo.

- Tôi, tôi.

Hai mắt Cái Thiệu Trung đã ươn ướt. Thời gian cũng trôi qua lâu rồi, lúc đó tự mình giữ chức vụ quan trọng như ánh mặt trời ban trưa ở thành phố Hạng Nam, nhưng lúc điều đi trừ mấy người cấp dưới tới tiễn ra, còn có thể nhìn thấy toàn người dân?

- Cám ơn cám ơn!

Cái Thiệu Trung xúc động nói:

- Cái Thiệu Trung tôi tuy nói ở tập đoàn Hoành Không này không lâu.

Nhưng nơi này chính là nơi đẹp nhất, các anh em các chị em, đặc biệt là bí thư Diệp Phàm đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, cũng cảm ơn tấm chân tình sâu sắc này.

Tập đoàn Hoành Không vĩnh viễn là gia đình của Cái Thiệu Trung tôi. Sau này, tôi sẽ thường xuyên về đây thăm. Các anh chị em của tập đoàn Hoành Không, Cái Thiệu Trung tôi đi đây.

Nói xong, Cái Thiệu Trung chào mọi người che dấu đi ánh mắt đang nhòa dần. Động tác lau nước mắt lại khiến cho hơn một vạn cán bộ công nhân viên chức nhiệt liệt vỗ tay.

Nghỉ chân ở trạm ven đường, bãi cỏ xanh liền trời...

Tập đoàn Hoành Không vang lên rất to lời bài hát.

Xe của Cái Thiệu Trung dần khuất xa, nhưng, khi tổng bộ của tập đoàn Hoành Không vừa đi được một đoạn 200 mét. Cái Thiệu Trung xuống xe xoay người tạ ơn 3 lần.

Cái Thiệu Trung bước đi, tất cả mọi người lại quay về bình thường. Tiếng động cơ của 2 ông chủ lớn vang lên.

Nhưng Mộc Nguyệt Nhi đưa theo nhân viên của tập đoàn Hoa Tinh ngẩng cao đầu đi vào tổng bộ của tập đoàn Hoành Không, cùng với tập đoàn Hoành Không tiến hành bàn bạc cùng hợp tác.

Nhưng Diệp Phàm và Mộc Nguyệt Nhi lại ngồi ở phòng nghỉ uống trà.

- Lời hứa của tôi sắp được thực hiện rồi, hàng của anh đâu?

Mộc Nguyệt Nhi liếc nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:

- Việc này…

Diệp Phàm khá xấu hổ.

- Sao vậy, không phải loại thuốc này có hai phần sao?

Mộc Nguyệt Nhi sửng sốt, sắc mặt tái hẳn đi.

- Nói thật với cô, thật sự là tôi có 2 phần.

Diệp Phàm thành thật gật đầu.

- Coi như tôi nhìn sai người rồi.

Mộc Nguyệt Nhi muốn đứng dậy bước đi.

- Từ từ đã, cô đừng vội, nghe tôi nói xong đi vẫn chưa muộn.

Diệp Phàm cũng ngăn cản cô ấy, chỉ đứng sau lưng nói:

- Được, tôi ngồi xuống nghe tên lừa bịp anh nói thế nào để che lấp. Nghe quan lớn của nước cộng hòa chúng ta mồm mép ra sao, công phu lừa gạt chúng ta như thế nào.

Tính Mộc Nguyệt Nhi nhỏ nhen, nâng chén trà lên nói một tiếng. Sau đó nhìn chằm chằm đồng chí Diệp Phàm.

- Đầu tiên, loại thuốc này gọi là ‘Sinh mệnh tiềm lực hoàn’. Ý chính là nói có khả năng tăng thêm kích thích sức sống, kích thích tiềm năng phát triển của con người.

Trì hoãn sự lão hóa, thúc đẩy sự trẻ hóa. Thật ra cơ thể chúng ta cũng là một kho báu thần bí, ví dụ như, người cổ đại sống lâu cũng chỉ được có khoảng 41 tuổi.

Mà bây giờ con người cũng sống được tới khoảng 70 tuổi. Vì sao, chính là vì con người hiện đại hiểu được cuộc sống, mà sự kết hợp các chất có dinh dưỡng lại với nhau là mấu chốt.

Đương nhiên, việc chữa trị bệnh cũng bảo đảm được. Mà tính mạng của tôi là do phối kết hợp giữa các chất có dinh dưỡng chịu áp suất cao mà thành.

Ví dụ như lão Sơn sâm, thủ ô, xì gà mấy trăm năm, hơn nữa, việc điều chế viên thuốc này cần loại gỗ thiên nhiên.

Bằng không, con người uống vào sẽ gây ra tác dụng phụ không lường được.

Diệp Phàm nói:

- Hơn nữa, tính đặc thù của loại chất dinh dưỡng này phải chịu áp suất cao mới được. bình thường cũng không được.

- Anh nói cho tôi những lời này có ích gì, ý của tôi là nguyên liệu để làm loại thuốc này rất khó tìm. Việc này, cũng không thể biến thành lý do để anh lừa tôi được.

Mộc Nguyệt Nhi lạnh lùng hừ nói.

- Đương nhiên, việc này nói cho cô cũng không Có ý ủy thác. Hơn nữa, Diệp Phàm tôi cũng không muốn lừa gạt cô. Tôi muốn cho cô biết mục đích là, cô có phát hiện ra dược liệu của loại thuốc này không.

Diệp Phàm hỏi:

- Việc này, tôi không biết là có hay không.

Mộc Nguyệt Nhi hơi do dự, nói:

- Nói nghe một chút đi?

Diệp Phàm tự nhiên thấy hứng thú, nguyên nhân chính là việc này rất khó, không thể tin được là Mộc Nguyệt Nhi lại có thông tin hay như vậy.

- Trên núi Yến Giác có một lão già điên điên dở dở, lúc tỉnh lúc hồ đồ. Khi tỉnh giống như một người thông minh, lúc hồ đồ thì chẳng khác gì tên ngốc.

Tôi gọi ông ấy là lão điên. Nhưng, tôi không nhìn ra công lực của người này, dù sao võ công của tôi cũng là do ông ấy dạy.

- Đến tôi cũng không biết ông ấy, có một lần ba của tôi dẫn tôi đến bái kiến ông ấy. Nghe nói võ công của ba tôi cũng là học từ ông ấy.

- Nhưng người lớn nói chuyện phiếm tôi không có hứng thú, cho nên, một mình tôi đem dây thun buộc ở hai đầu ghế, một mình chơi ở đấy luôn.

Không thể tin được ông điên này vừa nhìn thấy cảm thấy rất vui, cướp sợi dây cao su, lúc đấy tôi còn nhỏ, đương nhiên không chịu cái trò bẩn này của ông ấy.

Cho nên, tôi không chịu, ông điên ấy cũng không làm gì được, kết quả là ông ấy dùng hai tay siêu năng lực lấy đồ, thoáng cái đã mê hoặc được tôi.

Kỳ thực công lực của ba tôi cao như thế, cũng phải cấp 5 đấy, đương nhiên cũng không có cách nào lấy được như thế.

Ông điên ấy nói nếu tôi dạy ông ấy nhảy thì sẽ dạy võ công cho tôi, lúc ấy tôi đồng ý. Cho nên, thường xuyên đến đấy, cách một khoảng thời gian ngắn tôi lại đến dạy ông ấy nhảy.

Mà mỗi lần ông ấy đều dạy một chút võ công cho tôi. Cứ như vậy, qua vài năm, ba của tôi cũng qua đời.

Tôi cũng học xong môn pháp của ông điên ấy, hôm nay mới hoàn thành.

Mộc Nguyệt Nhi nói:

- Điều này chỉ có thể nói là võ công của ông điên ấy thật lợi hại, nguyên liệu để làm ra viên thuốc của chúng tôi có không.

Diệp Phàm hỏi:

- Đương nhiên là có rồi, bởi vì, ông điên ấy sống ở trên núi Yến Giác rất kỳ quái, chỗ đấy đương nhiên có đất rồi.

Đất ở đây trồng một loại cây giống như cây khoai lang, lúc đầu tôi còn cho rằng đó là khoai lang, có lần sau khi luyện công đói bụng quá đã đi lấy khoai để ăn.

Không thể tin được ông điên ấy lại ngăn cản tôi lại, lúc ấy tôi phát hiện sắc mặt của ông ấy rất khó coi, tôi sợ tới mức khóc ầm lên.

Ông điên ấy nói nghiêm túc với tôi, không cho phép tôi bén bảng đến chỗ này dù chỉ một chút, bằng không sẽ ném tôi cho chó ăn thịt.

Từ đấy về sau tôi cũng không dám nữa đến gần chỗ trồng khoai lang nữa. chỉ có điều, tôi thấy ông điên ấy lại đào củ giống như khoai lang ấy lên làm thuốc.

Tôi nghĩ, võ công của ông điên ấy cao như vậy, cái đấy chắc là bảo bối của ông ấy, đồ vật ấy có thể là cái gì đó rất đáng quý.

Đến bây giờ, ông điên ấy vẫn chưa cho tôi nếm thử một chút. Hơn nữa, ông ấy còn thường xuyên ngẩn người khi đào cái củ giống củ khoai đấy.

Thỉnh thoảng ông ấy rất giống trẻ con, nói những lời kỳ diệu.

Thường xuyên nói cái mà ngàn năm tuyết đến triệu năm chờ. Không thể tin là ông điên ấy còn xuất khẩu thành thơ, thật sự rất kỳ lạ.

Tôi cũng đã suy nghĩ những lời nói của ông ấy, nhưng, cuối cùng cũng không hiểu một chút gì cả.

Mộc Nguyệt Nhi nói:

- Núi Yến Giác ở đâu?

Diệp Phàm tò mò hỏi:

- Không xa, ngay tại núi Chung Nam.

Mộc Nguyệt Nhi nói:

- Thế mà không xa?

Diệp Phàm thiếu chút nữa mắt trợn ngược lên.

- Có trực thăng thì xa cái gì? Anh còn đi ra nước ngoài, nước Mỹ xa như thế không?

Mộc Nguyệt Nhi châm chọc nói:

- Cô nói ông điên ấy ở chỗ kỳ quái, rốt cuộc có chỗ nào kỳ lạ?

Diệp Phàm hỏi ngược lại.

- Tới rồi anh sẽ biết.

Mộc Nguyệt Nhi hừ nói:

- Võ công của ông điên ấy rốt cuộc cao bao nhiêu? Có lợi hại như tôi hay không?

Diệp Phàm hỏi:

- Đoán chừng thấp hơn so với anh một chút, nhưng, rốt cuộc là thế nào cũng không hiểu rõ. Nhưng, tôi cảm thấy thấp hơn so với anh một chút, nhưng mạnh hơn tôi rất nhiều.

Cho nên, có nhiều lần tôi muốn đi ăn trộm bảo bối của ông ấy, cũng không có cách nào lấy được.

Nếu như ông ấy phát hiện, chắc chắn ông ấy sẽ băm tôi cho chó mất.

Trên mặt Mộc Nguyệt Nhi tự nhiên rụt rè.

- Xem ra, lá gan của cô cũng không to lắm.

Diệp Phàm châm chọc nói:

- Anh không cần hạ thấp tôi, chờ anh đi gặp ông ấy anh sẽ biết sợ là như thế nào. Ông ấy nói là làm đấy, mặc dù nói tôi đồ đệ của ông ấy, nhưng, đoán chừng cũng không có tác dụng gì. Bởi vậy, tôi mà không thông minh tôi đã chết rồi. Điều này cũng có liên quan đến việc sợ hay không sợ.

Mộc Nguyệt Nhi nói:

- Vậy chúng ta đợi việc hùn vốn thương lượng xong sẽ đi cô thấy thế nào?

Diệp Phàm nói:

- Ha ha ha, tôi ngu như vậy sao?

Mộc Nguyệt Nhi liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- Tôi ngốc được chưa.

Diệp Phàm buồn bực nói, liếc mắt nhìn Mộc Nguyệt Nhi một cái, hỏi:

- Rốt cuộc là cô muốn như thế nào?

- Rất đơn giản, chuyện đầu tư vào tập đoàn Hoành Không cũng không thể ngày một ngày hai là có thể thương lượng xong. Chúng ta nhân thời gian thương lượng này đi lấy đồ của ông điên đó về. Hơn nữa, còn phải xem anh có thể điều chế ra bao nhiêu thuốc với sự đầu tư của tôi.

Mộc Nguyệt Nhi nói:

- Sao có thể tính như thế? Tôi thấy Vân lão tuổi cũng đã cao rồi. Cũng không thể dốc hết toàn lực được. Bằng không, tôi lo lắng cho cơ thể của ông ấy không chịu được, tốc độ sẽ không đạt. Đạo lý này lẽ nào cô không hiểu rõ sao?

Diệp Phàm nói:

- Đó là việc của tôi, trên đời này không chỉ riêng Diệp Phàm anh hiểu được lý lẽ ấy đâu. Mặc kệ thuốc này có tác dụng hay không, nhưng, dù sao cũng phải chuẩn bị. Cho nên, 10 triệu 1 viên thuốc này, vì vậy, Diệp tổng, muốn lấy được tiền đầu tư 8 trăm triệu đô la mỹ của tôi, ít ra anh cũng phải chuẩn bị ít nhất 80 viên cho tôi.

Mộc Nguyệt Nhi vừa nói những lời này, sắc mặt của Diệp Phàm có thay đổi một chút.

- 80 viên, muốn người khác chết sao.

Diệp Phàm hừ lạnh nói:

- Tôi nói rồi, đó là chuyện của tôi. Tôi cứ từ từ mà dùng, nếu như không dùng hết chẳng lẽ không biết đem tặng người khác sao?

Tin rằng có thể tìm ra loại thuốc này, đến lúc đó công ty của chúng ta làm ra, tặng cho những người hợp tác làm ăn, còn hấp dẫn hơn so với tiền lì xì.

Ha ha, cuộc sống của anh cũng không mất đi món quà tặng, rất tốt, cứ như vậy đi.

Mộc Nguyệt Nhi đứng lên vui vẻ nói, thiếu chút nữa mặt mày hớn hở.