Quan Thuật

Chương 3102: Không xử lý không được




̉ lý không được.

- Ai đang ở đây càn quấy?

Lúc này cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, tiếng trưởng ban Bạch vang lên.

- Trưởng ban Bạch, đến cũng không báo trước một tiếng, không đón từ xa được, ngại quá.

Diệp Phàm vừa thấy, đi ra phía trước đón.

- Không sao, tôi muốn thăm quan trung tâm của địa khu Giang Hoa. Một khi dời đi thì nơi này hoàn toàn thay đổi. Lưu lại trong trí nhớ cũng rất tốt.

Bạch Vạn Thăng thản nhiên nói xong, bắt tay với Diệp Phàm nói

- Lần này xuống dưới chủ yếu là tuyên bố một việc.

Nếu trợ lý Diệp thấy tiện, nghe nói các cậu đang họp hội nghị thường vụ, các ủy viên đều ở đây.

Tuyên bố lệnh điều chuyển đồng chí Thành Quý ở đây một chút là được.

Bạch Vạn Thăng đến một chuyến, chính là vì tuyên bố lệnh điều chuyển. Việc như vậy, căn bản là không cần Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy như Bạch Vạn Thăng tự mình đến.

Diệp Phàm trong giây lát liền hiểu được, có lẽ Bạch Vạn Thăng đến đây là có mục đích. Chính là cho Chu Gia Sinh một chỗ dựa.

Có lẽ, Bạch Vạn Thăng xuống đây cũng là để tương trợ Chu Gia Sinh về chuyện của Thành Quý.

- Đồng chí Thành Quý, nếu anh đã đến đây rồi thì càng tốt hơn. Trưởng ban Bạch vừa rồi chúng tôi đang thảo luận tình hình của Lăng Hà.

Mà tổ điều tra thăm dò Lăng Hà của Ủy ban có dch Thành Quý là tổ trưởng.

Tôi muốn nghe dch Thành Quý báo cáo kết quả của tổ trưởng. Nếu Trưởng ban Bạch tiện thì ngồi xuống cùng nhau nghe một chút.

Di dời thủ phủ được Tỉnh ủy và Ủy ban tỉnh quyết định là việc lớn. Trưởng ban Bạch cũng là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, hơn nữa tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đưa ra quyết định này.

Tin rằng Trưởng ban Bạch cũng đồng ý nghe địa ủy và Ủy ban nhân dân địa khu Giang Hoa báo cáo công tác chuẩn bị di dời có phải không?

Diệp Phàm nhạy bén, giành lên tiếng trước, muốn kéo Bạch Vạn Thăng thành khách.

- Ha ha, nếu trợ lý Diệp đã yêu cầu, tôi ngồi xuống dự thính một chút, các cậu cứ coi như tôi không tồn tại là được.

Không cần nói là báo cáo. Xây dựng thành phố là chuyện của ủy ban, mà tôi lại làm công tác tổ chức, đối với vấn đề này dốt đặc cán mai.

Tham gia ý kiến không thỏa đáng, cho nên, tôi chỉ là người đứng xem thôi, các cậu nói đi.

Bạch Vạn Thăng cười, Diệp Phàm mới ông ta ngồi, nhưng ông ta vẫn kiên trì đứng bên hông.

Bạch Vạn Thăng ngồi xuống, mấy ủy viên ngồi thẳng người nhìn Thành Quý.

- Hai tháng trước, Địa ủy và ủy ban Giang Hoa giao cho tôi phụ trách việc khảo sát Lăng Hà, vì thế còn…

Thành Quý báo cáo cũng là ba phải cái gì cũng được, có lẽ tùy tiện mời một người dân Lăng Hà nói còn xuất sắc hơn hắn.

- Chỉ có thể thôi sao?

Diệp Phàm nhướng mày.

- Tôi không nắm thêm tình hình nào nữa.

Tiền Thành Quý mặt đỏ lên nói.

- Cậu là tổ trưởng chỉ nói chút tình hình như vậy có khác gì không nói. Trong đó rất nhiều số liệu có lẽ là cậu suy đoán hoặc nghĩ ra.

Tổ điều tra nên cung cấp số liệu tỉ mỉ xác thực cho quy hoạch. Tuyệt đối không thể qua loa.

Các anh làm như vậy, thì sau khi quy hoạch xong sẽ thay đổi. Nếu bởi vậy mang đến nhiều chỉ tiêu không xác định khiến cho quyết định của Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh không thể thuận lợi hoàn thành. Đồng chí Thành Quý, anh có nghĩ đến hậu quả và ảnh hưởng của việc này không?

Diệp Phàm nghiêm mặt. Tiền Thành Quý anh muốn ở cùng một chỗ với Chu Gia Sinh vậy thì không thể nương tay.

- Việc này tôi vừa trở về, có chút tình hình còn chưa rõ, còn tập hợp. Một tập hợp thì số liệu sẽ rõ ràng.

Tiền Thành Quý nhìn Chu Gia Sinh một cái, vẻ mặt khó coi.

- Tập hợp, các anh điều tra hai tháng, còn không phải là tập hợp liên tục sao? Có phải là còn muốn địa ủy cho các cậu hai năm? Vậy chuyện di dời của chúng ta không cần tiến hành nữa, sau hai năm hoặc hơn nữa.

Diệp Phàm chất vấn.

- Trợ lý Diệp, còn chưa tập hợp. Tôi biết, công tác của tôi còn chưa làm đến nơi đến chốn. Nhưng, tôi cũng có nguyên nhân đặc thù. Lúc trước sở giao thông tỉnh điều tạm tôi sang bên đó, cũng không xác định thời gian. Cho nên, hai bên đều làm việc, tôi thật sự là bận quá. Hơn nữa, tuổi tác lớn, năm tháng không buông tha người.

Tiền Thành Quý nói xạo.

- Nếu bận quá cậu có thể từ chức ở một bên, vì sao phải cứng rắn giữ?

Diệp Phàm hừ nói.

- Việc này, Ủy bạn cũng có lo lắng đặc thù. Sợ người lạ tiếp nhận chưa quen tình hình. Mà sở Giao thông lại chưa xác định thời gian điều chuyển.

Tôi nghĩ chỉ vài ngày, nhoáng một cái liền qua đi. Không thể tưởng được chuyến đi này lại không quay về đây.

Đây là sai lầm của tôi trong công việc, mời trợ lý Diệp phê bình tôi.

Tiền Thành Quý ỷ vào có Bạch Vạn Thăng ở đây, nói đều là do hoàn cảnh. Có Trưởng ban Bạch ở đây Diệp Phàm anh muốn phê bình tôi sao?

Rầm một tiếng.

- Phê bình, anh cho là không làm tròn trách nhiệm vài câu phê bình liền có thể giải quyết chuyện sao? Dch Thành Quý, tôi thấy anh đến giờ còn chưa hiểu được tính quan trọng của vấn đề này. Còn không thật sự coi quyết định lớn của tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh làm việc chính.

Diệp Phàm vỗ bàn một cái, Bạch Vạn Thăng rõ ràng nhíu mày, nói

- Ha ha, Dch Diệp Phàm, đập bàn như vậy là không lịch sự, nhẹ một chút.

- Không làm tròn trách nhiệm, trợ lý Diệp Phàm, anh nói như vậy có nghiêm trọng quá không?

Tiền Thành Quý cũng có chút giận, hơn nữa bị điều đi rồi, mà Bạch Vạn Thăng lại ở đây, vừa rồi ông ấy cũng tham gia, cho nên, người này thế đang tới.

- Nghiêm trọng, làm sao nghiêm trọng, anh là người hiểu rõ. Anh là tổ trưởng, anh xem, anh đã làm như thế nào?

Hai tháng, không cần nói một tổ công tác có mười mấy người, dù là anh một mình thì cũng có thể làm được nhiều việc.

Nếu tìm hiểu khảo sát không rõ ràng thì không có cách nào tiến hành quy hoạch bước thứ hai, quy hoạch không được liền không thể thực thi.

Không di dời sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh giao. Không hoàn thành được nhiệm vụ nguyên nhân chính là vì tổ trưởng cậu không có trách nhiệm.

Cậu nói xem, truy cứu ra, cậu có phải hay không phạm vào tội không làm tròn trách nhiệm?

Diệp Phàm giọng điệu sắc bén, trành thủ trước tiên công phá thành lũy của Tiền Thành Quý.

- Tổ điều tra còn có hơn mười dch, tại sao chỉ là mình tôi chịu trách nhiệm?

Tiền Thành Quý mặt càng đỏ hơn.

- Anh là tổ trưởng, lúc trước không làm được thì nhanh chóng nói ra.

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Không phải tôi muốn làm.

Tiền Thành Quý bị chọc tức, thốt ra, Diệp Phàm cười lạnh một tiếng trong lòng, lập tức ép hỏi

- Chẳng lẽ có người nào ép anh làm, nói đi, ai ép anh?

Lời này vừa nói xong, rất nhiều dch đều nhìn về phía Chu Gia Sinh. Việc này cũng rõ ràng thôi.

- Tôi… tôi không nói như vậy, cũng không ai ép tôi.

Tiền Thành Quý kịp phản ứng lại lập tức lật lọng.

- Nếu không ai ép anh, đó chính là anh tự mình muốn làm có phải không?

Diệp Phàm hỏi.

- Trợ lý Diệp anh nói thế có ý gì. Có ai được phân công công tác không muốn làm, anh cứ ép tôi như vậy?

Có phải làm muốn tôi thừa nhận rằng đã không làm việc phải không? Nếu trợ lý Diệp thật sự muốn Tiền Thành Quý tôi như vậy tôi cũng hiểu.

Nhưng tôi lại sẽ khiếu nại lên lãnh đạo cấp trên.

Tiền Thành Quý rất giận, kiên trì muốn chơi xấu.

- Không ai ép anh giữ chức tổ trưởng tổ điều tra, mà công việc lại không làm tốt, thậm chí có thể nói là qua loa cho xong.

Chỉ cần thái độ này của anh đối với công tác, hơn nữa, đối với công trình quan trọng của tỉnh, đây là bất kính coi rẻ Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh.

Bởi vì việc này tòn liên quan đến toàn bộ ủy viên địa ủy Giang Hoa cũng bị liên lụy. đồng chí Thành Quý, thái độ này của anh vô cùng xấu.

Tôi lấy danh nghĩa Bí thư Địa ủy Giang Hoa đề nghị hội nghị thường vụ địa ủy tạm thời cách chức đồng chí Thành Quý, nhận điều tra.

Ai đồng ý mời giơ tay.

Diệp Phàm nói xong lập tức giơ tay lên.

Chiến Nhất Cương đương nhiên giơ tay đầu tiên, là người giơ tay thứ hai. Mà Khương Nguyệt cũng giơ tay lên, Mâu Đồng Xuân cũng giơ tay không do dự.

Lập tức bốn vị ủy viên giơ tay, mặt Tiền Thành Quý thiếu chút nữa tái đi rồi.

- Còn lại sáu đồng chí, các anh cũng cho biết thái độ đi. Có đồng ý hay không đồng ý cũng đều được, nhưng các vị phải suy nghĩ rõ ràng.

Không đồng ý chính là nói đồng chí Tiền Thành Quý không cần chịu trách nhiệm gì. Anh ta cũng không phải không hoàn thành nhiệm vụ.

Trái lại nói là đồng chí Tiền Thành Quý hoàn thành tốt công việc.

Diệp Phàm bổ sung thêm.

Tôn Lệ Phương vừa nghe không do dự giơ tay lên. Đã nói như vậy nếu không giơ tay, đây chẳng phải là nói về sau truy cứu trách nhiệm mình còn ủng hộ Tiền Thành Quý sao? Đây chẳng phải là không quan tâm đến quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh sao.

Đổ Tử Khải cũng giơ tay lên.

Hơn mười con mắt đang nhìn chằm chằm vào Chu Gia Sinh.

- Tiền Thành Quý cũng là một trong ủy viên thường vụ địa ủy, tôi phản đối đề nghị của diệp phàm. Trưởng ban Vạn, anh cũng nói một câu, không thể để đồng chí của tôi bị chèn ép, lấy thế đè người, trả đũa không quan tâm.

Tiền Thành Quý hét thiếu chút nữa.

Trưởng ban Bạch vừa thấy thế đang định lên tiếng. Diệp Phàm tranh lên tiếng trước nói

- 11 ủy viên địa ủy đang bàn việc của đồng chí Thành Quý.

Cho nên, đồng chí Thành Quý không thể tham gia, chỉ có thể láng tránh. Chỉ còn lại 10 vị ủy viên, đồng ý tạm thời cách chức đồng chí Thành Quý đã vượt qua sáu người, còn bốn vị đến bây giờ vẫn chưa tỏ thái độ.

Nhưng đã không quan trọng, các đồng chí đã vượt qua một nửa, đề nghị này được hội nghị thường vụ của Địa ủy Giang Hoa thông qua.

- Tôi phản đối.

Tiền Thành Quý hét lên.

- Đồng chí Thành Quý, đây là phòng họp của địa ủy, anh hét gì, không có chút quy củ nào.

Diệp Phàm nghiêm mặt nhắc nhở.

- Đi, bố đi!

Tiền Thành Quý thiếu chút nữa điên rồi, nhất chân định đi.

- Từ đã đồng chí Thành Quý, chuyện của cậu tôi còn chưa tuyên bố. Hiện nay nên tuyên bố.

Trưởng ban Bạch đột nhiên đứng lên, lấy ra quyết định đọc

- …Bổ nhiệm đồng chí Thành Quý làm Phó bí thư Đảng ủy sở Giao thông, đảng ủy viên, phó giám đốc sở…

Nói xong, trưởng ban Bạch bắt tay Tiền Thành Quý nói

- Đồng chí Thành Quý, cậu bàn giao công việc rồi nhanh chóng đến nhậm chức, bên kia cần cậu.

Trưởng ban Bạch rõ ràng ra mặt vì Thành Quý.

- Trưởng ban Bạch, đối với đồng chí tạm thời cách chức nhận điều tra ban tổ chức Tỉnh ủy có phải là nên hoãn lại không?

Diệp Phàm nói.