Quan Thuật

Chương 3143: Lão Triệu muốn nhận làm cháu gái




- Tôi đã không mang theo từ trước rồi, trước kia mang theo lần ở Ngũ Đài sơn đấu với lão hòa thượng Đán Phi Tử còn giúp đỡ tôi. Cho nên, sau đó tôi không dám mang theo nữa. Lời nói của Đán Phi Tử không thể tin hoàn toàn, nhưng có một phần chân thật. Ông ta rốt cuộc muốn gì, việc này chúng ta không rõ ràng lắm.

Diệp Phàm nói.

- Chỉ có thể cẩn thận thôi, không có cách nào khác.

Trương Vô Trần thở dài, nhìn Diệp Phàm một cái, nói

- Cậu có biết chỗ ở của sư phụ không?

- Tôi có nghe ông ấy nói một ít nhưng cụ thể ở đâu không rõ lắm.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Vậy cậu nói xem, ông ấy ở đâu?

Trương Vô Trần hỏi.

- Ông ấy nói cùng một số cao thủ đến nam cực. Nói là dưới đó mấy chục mét thậm chí mấy trăm mét có dược liệu trời sinh.

Có thể hỗ trợ bọn họ đột phá đến cảnh giới cao nhất. Sau khi đột phá năng lượng cơ thể có thể được tẩy tủy một lần nữa, có thể làm cho bọn họ sống lâu thêm mười năm.

Ông ấy nói, bọn họ đều đã trên trăm tuổi, mỗi ngày đều vì cuộc sống mà hối hả.

Diệp Phàm hỏi.

- Đúng vậy, trăm tuổi qua đi, ai biết mình có thể sống được bao nhiêu lâu. Nhưng công lực càng cao năng lực cơ thể càng tốt, đương nhiên cơ hội sống lâu hơn một chút càng nhiều thêm.

Trương Vô Trần thở dài, sau đó nói

- Như vậy, tôi chuẩn bị một chút, cũng đến Nam cực một chuyến.

Mặc kệ kết quả như thế nào, có thể tìm họ thì tốt, nói thật tôi cũng có suy nghĩ, tôi cũng hơn trăm tuổi, ngày nào chết cũng không rõ.

Dù sao đều là chết, không bằng đi thăm dò một chút chỗ chưa biết, biết đâu còn có thể mang đến cho tôi một cơ hội.

Nếu không, với năng lực hiện tại của tôi, muốn đột phá một tầng rất cao cũng chỉ có thể là lấy trăng trong nước. Truyền thống võ thuật Trung Quốc càng lên cao càng khó.

- Chỗ kia chắc chắn rất nguy hiểm. Đạo trưởng Trương đi phải suy nghĩ thật kỹ.

Phí Thanh Sơn nói.

- Không có gì lo lắng, coi như là đi du lịch đi. Dù sao đời người chung quy cũng về đất bụi thôi.

Nếu như có thể đột phá đến trình tự rất cao, lại có thể sống thêm mười năm, tôi tình nguyện. Đời người, không thể biết hết được.

Loài người thăm dò thiên nhiên, thăm dò vũ trụ, đây đều là tinh thần của con người. Nếu không, sống một đời uổng phí không có gì thú vị.

Trương Vô Trần vuốt chòm râu một chút nói.

- Trương đạo trưởng, tôi đi với ông thì thế nào?

Phí Đống cũng động tâm.

- Không thể đi đại bá.

Phí Thanh Sơn phản đối.

- Thanh Sơn, cậu hiện giờ đã lớn dần lên, nếu không có gì trở ngại thì cậu đột phá đến bán tiên thiên là không có vấn đề gì.

Hơn nữa, hiện giờ tuổi cậu cũng không cao, hơn bảy mươi tuổi, không có nhiều tổn thương thì sống thêm ba bốn mươi năm không thành vấn đề.

Cho nên, cậu còn có thời gian, mà ông trời không cho chúng tôi nhiều thời gian lắm. Tôi cũng không phải sợ chết, tôi còn muốn nhiều thời gian nhìn ngắm thế giới này, tôi còn muốn nhìn nhà họ Phí chúng ta lớn lên.

Mà trận tỉ thí với nhà Hoành Đoạn chấm dứt, tôi ở nhà cũng lãng phí, chi bằng cùng Trương đạo trưởng đi ra ngoài, dù chết tha hương cũng không có gì.

Dù sao đều phải chết có phải không, chi bằng đi tranh thủ một chút cơ hội. nhà họ Phí hiện giờ thiếu tôi cũng không có gì, còn có cậu ở, còn có Diệp Phàm trẻ tuổi có phải không? Với thực lực của Diệp Phàm bây giờ, hoàn toàn có thể đối phó với một vài cao thủ vừa mới tiên thiên cường giả.

Ví dụ tôi, so sánh với Diệp Phàm coi như là như nhau.

Phí Đống nói.

- Phí lão rất khiêm tốn, tôi sao có thể đánh thắng ông.

Diệp Phàm nhanh chóng nói.

- Diệp Phàm, người phải khiêm tốn, rất khiêm tốn cũng không tốt. Nếu đồng ý thì cứ đồng ý, không cần nhìn mặt ai.

Phí Đống nói.

- Ha ha, sư đệ tôi cũng không biết khiêm tốn, chính hắn cũng phải nhìn người nào thôi.

Trương Vô Trần cười nói.

- Vậy được rồi, đại bá quyết định tôi cũng không nói gì. Hi vọng đại bá có thể sống trở về, con cháu nhà họ Phí đều mong chờ.

Phí Thanh Sơn bất đắc dĩ gật đầu.

- Tôi đến Tuyết gia thôn một chuyến, xem có thể tìm được Phi chuông Tuyết Nha không. Tin rằng bà nghe nói chuyện này xong nhất định sẽ đồng ý cùng chúng ta đi.

Nhiều người cũng tăng sức mạnh, đến lúc đó gặp cái gì cũng dễ đối phó.

Trương Vô Trần nói

- Sư đệ, cậu luyện công cho tốt.

Tiên thiên đối với cậu mà nói không có vấn đề gì lớn. Tôi nghĩ, Đán Phi Tử bảo cậu đến Thiên tinh cung.

Tôi thấy nơi đó trước tiên không cần di. Tôi thật ra cảm thấy vẫn nên đến Đảo Cửu Diệu trước. Đương nhiên là phải tìm ra nơi đó.

Nếu cậu đột phá đến tiên thiên, lại đi Thiên Tinh cung, ít nhất thực lực tăng mạnh, năng lực ứng đối cũng tăng mạnh.

Dù Đán Phi Tử muốn chiếm đoạt thân thể cậu cũng khá khó khăn. Thứ nhất là cậu là người sống, mà Đán Phi Tử tồn tại trong khí.

Đến hiện giờ cũng đã có ngàn năm. Nội khí không thể không hao tổn.

- Tôi cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc chính là đảo Cửu Diệu không biết ở đâu. Tôi nghĩ, đạo trưởng Cửu Chỉ là một nhân vật thiên tài, chắc chắn sẽ không để Cửu Diệu lộ ra ngoài. Cao thủ thời xưa nếu như không thể tìm ra đảo này, với năng lực hiện giờ của chúng ta tìm ra nó càng khó hơn.

Hơn nữa, đạo trưởng Cửu Chỉ ngay cả đại xà của Vũ Vương cũng dám trộm đi, lợi hại đến mức nào chúng ta không dám tưởng tượng.

Cách xoay người trong nháy mắt, đạo trưởng Cửu Chỉ hoàn toàn có thể làm được. Tôi nghĩ, người thần bí kia chỉ điểm tôi đến Bột Hải, người này có thể là con cháu của đạo trưởng Cửu Chỉ hay ai đó.

Có phải Đạo trưởng Cửu Chỉ cũng theo dõi tôi. Diệp Phàm tôi đã thành thịt Đường Tăng rồi.

Diệp Phàm nói.

- Đúng rồi, suy đoán này của Diệp Phàm có lý. Tôi nghĩ, trên người Diệp Phàm có phải là tồn tại một thứ gì chúng ta không biết, mà cao thủ mấy nghìn năm như Đán Phi Tử dự đoán được. Ví dụ như thân thể Diệp Phàm thích hợp để chuyển sang kiếp khác.

Phí Thanh Sơn vỗ đầu gối nói.

- Không thể nào, nói như vậy tôi thành nhân vật thiên thần chuyển thế, hoặc là kim thiền tử chuyển thế. Tất cả mọi người đều muốn. Đây chính là xã hội hiện đại, cao thủ thời xưa rất huyền diệu, nhưng không đến mức thần kỳ như vậy đi. Chúng ta có phải là quá lo lắng không?

Diệp Phàm nghi ngờ.

- Lo lắng không có gì không tốt, dù sao cũng phải đề phòng. Tuy nói thần kỳ, có lẽ chúng ta cảm thấy được thần kỳ, nhưng đối với bọn họ mà nói là vẫn có thể làm được.

Ví dụ như cậu nói hoang đảo rất thần bí. Nếu dùng khoa học hiện đại để giải thích căn bản là không thể giải thích.

Ví dụ như, nếu dùng suy đoán, Diệp Phàm cậu là chỗ để Vũ Vương chuyển thân thể, mà Đán Phi Tử cùng Cửu Chỉ cùng với một số cao thủ cổ đại đều có liên quan lớn đến Vũ Vương.

Có lẽ bọn họ vẫn là đối thủ. Cho nên, bọn họ không phải muốn phá việc chuyển nội khí của Vũ Vương sao.

Bởi vì Vũ Vương gửi trong cơ thể cậu vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, cho nên, bọn họ muốn phá đi hoặc làm gì đó.

Trương Vô Trần đúng là thông minh, nói xong làm cho Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối.

- Sư huynh, anh nói cũng hơi quá. Tôi không có chút cảm giác nào, còn có cái gì chuyển tồn lại, với thực lực của Võ Vương, muốn chiếm cơ thể tôi không phải là một hơi nội khí là có thể làm được sao. Làm sao còn phải làm cái gì thức tỉnh linh tinh?

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết. nhưng cũng có thể giả tưởng một chút có phải không? Ví dụ như Vũ Vương bị trọng thương, nhất thời muốn tỉnh dậy đều phải từ từ.

Nội khí của ông ta liền chuyển vào cơ thể cậu, chỉ là bởi vì không thức tỉnh nên chưa chiếm được cơ thể cậu.

Có lẽ Vũ Vương có quyết định của ông ấy, ông ấy không muốn chiếm cơ thể của cậu, mà là thông qua cậu làm một số việc nào đó khác.

Cho nên, cậu mới có thể đột phá đặc biệt nhanh, hết thảy những việc này có lẽ chính là do Vũ Vương tương trợ cậu.

Trương Vô Trần nói.

- Sư huynh còn thích đọc tiểu thuyết?

Diệp Phàm kinh ngạc.

- Cậu thật sự cho tôi là đồ cổ, đến ngay cả tiểu thuyết cũng không biết xem sao? Thật ra, tôi thích tiểu thuyết cổ trang.

Bình thường khi rảnh rỗi đều xem để giải trí có gì không tốt. Tuy nói bọn họ miêu tả phân nửa là hư cấu.

Nhưng người ta hư cấu cũng có cơ sở. Có một số miêu tả vẫn gần với cuộc sống đúng không?

Hơn nữa, nói ngay như Hoàng Dịch, nói rất huyền diệu, nhưng có phần tương tự Đán Phi Tử.

Trương Vô Trần nói.

- Đúng là mở mang kiến thức, nếu không tôi cho rằng sư huyen chí biết luyện công

Diệp Phàm xúc động cười nói.

- Ha ha ha ….

Diệp Phàm về nhà đã tối, Kiều Viên Viên pha trà xong nói

- Diệp Phàm, có chuyện phải nói với anh.

- Em nói đi.

Diệp Phàm vừa uống trà vừa nói.

- Chính là chuyện Triệu lão tướng quân.

Kiều Viên Viên nói

- Triệu lão tướng quân có chuyện gì?

Diệp Phàm có chút lạ, nhìn Kiều Viên Viên hỏi.

- Anh thật sự là hồ đồ, chuyện lớn như vậy đã quên.

Kiều Viên Viên có chút oán tránh, lườm hắn một cái.

- Em nói thẳng là được, vòng vo làm gì.

- Con gái chúng ta, không phải lúc mới sinh được Triệu Bảo Cương yêu quý, muốn nhận làm cháu gái sao? Anh quên việc này sao?

Kiều Viên Viên hỏi.

- Ngày đó Triệu lão chính là tùy tiện nói, sao có thể là thật, cho nên, anh đã quên.

Diệp Phàm sờ đầu cười nói.

- Ôi, với anh tùy tiện, người ta là thật.

Kiều Viên Viên hừ nói.

- Có phải là bên họ tỏ vẻ?

Diệp Phàm sửng sốt hỏi.

- Không thực rõ ràng, có lẽ là thế. Nhưng hôm quá Triệu Tứ đến đây, nói được ông nội giao đưa cho Diệp Thanh Liên nhà chúng ta một miếng bùa, là chế tác từ vàng, rất tinh xảo. nhưng, em thấy như không phải chế tác thời hiện đại.

Kiều Viên Viên nói.

- Mang ra xem.

Diệp Phàm nói, không lâu đã mang ra, Diệp Phàm quan sát một chút, phát hiện là phong cách cổ xưa, vì thế cười nói

- Hẳn không phải là chế tác hiện tại, chắc chắn là đồ gia truyền của nhà họ Triệu. Vật này rất quý, chúng ta không thể nhận.

- Người ta thận trọng đưa đến, sao anh có thể thế. Anh đúng là người ta yêu quý con gái chúng ta, tỏ thái độ. Cho nên, chúng ta cũng phải đáp lại có phải không. Cũng không thế im lặng nhận một thứ tốt của người ta như vậy.

Kiều Viên Viên nói.