Quan Thuật

Chương 3144: Môn khách Diệp gia




- Việc này thật ra là vấn đề không nhỏ, nhưng chuyện này em đã hỏi ba chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Triệu lão muốn nhận Thanh Liên nhà chúng ta làm cháu gái, đó là phúc phận tu tám đời. Em đã hỏi qua mẹ, bà bảo chúng ta tự quyết định, không cần phải hỏi ba.

Kiều Viên Viên nói.

- Vậy nhận đi.

Diệp Phàm nói.

- Anh đã nghĩ kỹ rồi?

Kiều Viên Viên thật sự quan tâm hỏi.

- Nghĩ kỹ rồi, nên thế nào thì thế đó. Như vậy đi, chọn ngày lành tháng tốt chúng ta bày mấy bàn tiệc ở nhà để thông báo.

Đương nhiên, cấp bậc lễ nghĩa chúng ta vẫn phải làm. Đừng để người ta chê cười, ví dụ như phải mang chân heo đi vân vân.

Việc này cụ thể làm thế nào anh không rõ lắm, hỏi mẹ là được.

Diệp Phàm nói.

- Vậy đi, em làm việc này. Một khi quyết định ngày em sẽ thông báo cho anh.

Kiều Viên Viên nói.

- Em là chủ nhân của nhà họ Diệp, còn hỏi anh làm gì? Thời xưa chính là chuyện hậu cung.

Diệp Phàm cười.

- Đừng nịnh em.

Kiều Viên Viên vẻ mặt ngọt ngào, thật ra trong lòng vẫn khá thích thú.

- Không đúng, anh còn muốn có các phi tần.

- Nói linh tinh.

Diệp Phàm nhanh chóng lắc đầu.

- Không đúng sao.

Kiều Viên Viên cười nói.

- Đúng rồi, Thủy mẫu gần đây thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Vẫn không nghĩ thông suốt, luôn tức giận.

Kiều Viên Viên hừ nói nhíu mày nói

- Hay anh thả người ta ra, giam lỏng như vậy cũng không phải là chuyện hay. Nhận người, hơn nữa còn là người bên mình, nhất định phải làm cho người ta tâm phục khẩu phục, nêu sko nhận một trái bom hẹn giờ.

- Người đàn bà này, có thể bước chân vào nhà họ Diệp là may mắn, không ngờ không biết thân phận.

Diệp Phàm có chút bất mãn hừ nói.

- Anh đừng trách người ta, ai muốn cho người khác sai khiến có phải không? Hơn nữa, người ta dù gì cũng là cao thủ, anh cho rằng đi vào nhà họ Diệp là tốt, người ta lại không cho là như vậy. Cho nên, suy nghĩ của anh rất độc quyền.

Kiều Viên Viên cười nói.

- Anh đâu có coi họ là tôi tớ, đều là bạn bè. Tiền lương của mấy ngừi đều lên đến mấy trăm nghìn.

Việc này so với tri thức tiền lương còn cao hơn nhiều lắm, vượt qua cả công ty đa quốc gia.

Bọn họ ở đây ăn ngon, vừa không ai dám khinh rẻ, có gì chưa đủ?

Em xem Xa Thiên, Ngô Tuấn, Mao Ni, Ngưu Bá không phải là tự tại tiêu dao sao/ Hiện giờ em có đuổi họ cũng không muốn đi.

Diệp Phàm hừ nói.

- Mỗi người có một suy nghĩ riêng. Những thứ anh cho người ta không thiếu, nhưng không biết có có khúc mắc gì không. Em thấy cô vẫn buồn bã không vui. Nhưng hỏi cô cô không nói.

Kiều Viên Viên nói.

- Ôi, có lẽ là thế, cô giờ ở đâu?

Diệp Phàm hỏi.

- Ngơ ngác ngồi trên một ghế gỗ sau núi. Trước kia Phí lão thích ngồi trên ghế gỗ này. Đường Thành không tồi, thường thường tìm chút việc vui muốn cô vui. Nhưng vẻ mặt cô ấy giống như ai nợ cô ấy mấy triệu vậy.

Kiều Viên Viên vừa nói vừa cười.

- Đường Thành, tìm việc vui, thằng nhóc này không phải là quan tâm đến cô chứ?

Diệp Phàm sửng sốt hỏi.

- Không thể nào, Đường Thành chưa đến 30 tuổi, Thủy Mẫu đã hơn ba mươi, với gia thế của Đường Thành, cô gái tốt có gì khó tìm.

Huống hồ, nhà họ Đường cũng không thể để một người con gái giang hồ như Thủy Mẫu vào cử. nhà họ Đường là gia tộc cao sang nhất Bắc Kinh. Có lẽ hôn sự của Đường Thành cũng không trốn khỏi nhân duyên chính trị. Ôi, đây đều là số của cậu ta. Nhưng nếu nói Đường Thành muốn quan tâm đến cô gái đó, em không đồng ý, muốn tìm thì cậu ra ra ngoài, đây là nhà chúng ta, phải bảo cậu ra ra ngoài tìm hoa.

Kiều Viên Viên trợn cả lông mày, thể hiện tư thế chủ nhân.

- Ha ha ha… em quan tâm làm gì, Thủy Mẫu cũng được em bảo vệ như vậy còn bảo anh thả cô ấy ra, anh thấy em tiếc cô ấy rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Em là phụ nữ, đương nhiên không thể để cho phụ nữ chịu thiệt. nhưng em thật thích cô gái này. Tuy nói ba mươi nhưng tư thế oai hùng, hơn nữa, dáng vẻ cũng được.

Kiều Viên Viên nói.

Diệp Phàm gật đầu đi ra ngoài, vừa mới mở cửa Đường Thành vẻ mặt nịnh nọt cười đi lên chào nói

- Anh Diệp đã về rồi, hì hì…

- Cậu nhóc, vẻ mặt cười như vậy có phải nhặt được cô gái không?

Diệp Phàm hừ nói.

- Nói gì vậy, trên đời này có có cô nương rơi sao? Rác rưởi có thể nhặt nhưng đừng nói là nhặt cô nương.

Đường Thành cười nói

- Đúng rồi, tóc cậu lúc này chưa dài, có phải là phải đội mũ một thời gian ngắn.

Diệp Phàm vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa.

- Ai bảo số tôi khổ, chỉ đi xem trận chiến Phí Hoành thôi, không ngờ lại trở thành lão hòa thượng.

Mà lão hòa thượng còn thật sự rất tích cực, nói muốn nhận hòa thượng giả làm đồ đệ.

Đồ đệ này căn bản là tạm thời thôi, ông đây không muốn mãi thế.

Đường Thành nói về việc này buồn bực.

Bởi vì, Đường Thành cũng là một trong mười người Vương Nhân Bàng đưa đi, đang xem cuộc chiến thì không ngờ bị Trí Dã đại sư làm cho trọc đầu, hiện giờ không thể không đội mũ.

- Không phải đầu bóng mấy tháng, có gì. Cậu nghĩ lại xem, lần này thu hoạch nhiều thế nào? Nếu lần sau còn có cơ hội cậu có lẽ là muốn đi. Không cần nói đầu bóng, dù là da đầu bị bóc một mảng cậu có lẽ đều tình nguyện.

Diệp Phàm cười cười nhìn cậu ta.

- Đó là đương nhiên, cơ hội như thế khó có được. Con mẹ nó, rất kích động. Cao thủ như vậy như Trương Vô Trần cùng Hoành Đoạn Thiên Hà, đi đâu gặp, thật sự là mở rộng tầm mắt. Nếu một ngày tôi có thể giống như Trương đạo trưởng thì đời này sống cũng không uổng phí.

Đường Thành nói.

- Nỗ lực lên.

Diệp Phàm vỗ vai Đường Thành.

- Anh Diệp chính là tấm gương của Đường Thành tôi. Hoành Đoạn Thiên Hà thì sao, đánh bại Trương Vô TRần, nhưng vẫn phải bại trước anh Diệp.

Tiên thiên đại viên mãn siêu cấp. Anh Diệp vẫn là thần. không ngờ thắng lão già này, thật kích động.

Nhưng dù không thấy được quá trình, mọi người nói đều rất hay.

Đường Thành vẻ mặt hăng hái, thiếu chút nữa nước miếng tung bay.

- Anh thật sự đánh bại Hoành Đoạn Thiên Hà ngay cả Trương Vô Trần cũng bị bại?

Đúng lúc này một tiếng nói vang lên, Diệp Phàm phát hiện Thủy Mẫu thực sự nhanh, chạy đến bên cạnh mình, hai mắt nhìn chằm chằm.

- Đương nhiên, anh Diệp là ai? Hoành Đoạn Thiên Hà dù thắng Trương Vô Trần nửa chiêu, cuối cùng bị anh Diệp của chúng ta làm cho đầu thiếu chút nữa bay mất một nửa. Hiện giờ có lẽ là sống đời sống thực vật.

Đường Thành cười nói.

- Khoác lác, đầu bay thì làm sao có thể sống? Hơn nữa, tôi không tin anh Diệp có thể đánh bại Hoành Đoạn Thiên Hà.

Chẳng lẽ công lực của anh Diệp còn lợi hại hơn của Tiên thiên? Làm sao có thể, anh Diệp nay mới bao nhiêu tuổi, nghe nói hơn ba mươi.

Dù là thiên tài cũng không thể. Tôi thấy hai người đều là khoác lác. Thật sự là không đúng.

Thủy mẫu khinh thường nói.

Đường Thành tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ vào Thủy mẫu hừ nói

- Với công phu mèo cào của cô xách giày cho anh Diệp cũng không xứng. Còn nói chúng tôi khoác lác, chúng tôi khi nào thì nói khoác. Anh Diệp lúc nào cũng khiêm tốn, gái lỡ thì.

- Ai là gái lỡ thì?

Thủy mẫu trợn mắt nhìn chằm chằm Đường Thành.

- Hơn ba mươi tuổi còn chưa lấy chồng, đây không phải lỡ thì thì là cái gì? Chẳng lẽ Đường Thành tôi nói sai? Hơn nữa, mấy năm nữa chính là gái ế. Gái ế là thế nào biết không, chính là không ai muốn và không tìm được chồng.

Đường Thành lầm bầm.

- Ế thì ế cũng không đến lượt anh.

Thủy mẫu hừ nói, nhìn Đường Thành, sau đó nói

- Anh không phải nói tôi xách giày cho anh Diệp cũng không xứng sao? Chẳng phải là ngay cả cơ hội xách giày cũng không có?

- Cô nói cái gì thì nói, Đường Thành tôi cũng là cấp dưới của anh Diệp, không cần nói xách giày cho anh Diệp, dù là đổ bồn tiểu cũng có phần. Cô sẽ không có cơ hội này.

Đường Thành thật đúng là bẩn, ngay cả lời này cũng có thể nói. Xem ra, thật muốn đấu miệng với Thủy mẫu.

- Ha ha ha…

Thủy mẫu đột nhiên cười vang.

- Điên, thật đúng là.

Đường Thành nói, vẻ mặt khinh bỉ.

- Anh nói tôi không bằng anh, vậy đi, chúng ta thử mấy chưởng là được. Nếu anh ngay cả tôi đều không thắng, thì anh dựa vào cái gì để đổ nước tiểu cho anh Diệp, anh không xứng.

Thủy mẫu vừa nói, vừa suy nghĩ nhéo nhéo tay, chỉ chỉ khu đất trống trong rừng.

- Tôi mệt mỏi, hôn nay không muốn, một thời gian ngắn nữa chúng ta đấu.

Đường Thành nhún vai, dáng vẻ đầy sĩ diện.

- Gặp rất nhiều người vô sỉ, chưa từng thấy người vô sỉ như vậy. Đánh không lại thì không đánh, lại còn nhấc khối tã lên che giấu.

Đây là phong cách của Đường công tử anh sao? Nam tử hán, nên biết thì biết, múa mép khua môi không ra nam tử hán.

Vậy anh chỉ có thể làm con gái thôi.

Diệp Phàm nghe thấy thế quả muốn bật cười, cứ đứng một bên làm người xem.

- Cô nói ai dùng tã, đánh không lại cô, cô chỉ mới thất đẳng kheo khoang cái gì?

Đường Thành nhanh chóng nói.

- Không có gì, tôi chỉ là Thất đẳng muốn đấu với anh mấy chưởng, xem anh bát đẳng có thể đánh thắng được tôi không?

Thủy mẫu cũng không biết hỏi thăm đâu biết Đường Thành chi tiết như vậy, từng bước ép sát.

- Tốt, hai người đấu đi, tôi làm trọng tài.

Diệp Phàm vỗ vỗ tay nói.

- Anh Diệp, anh…

Đường Thành thiếu chút nữa chán nản, nhìn Diệp Phàm nói không ra lời

- Sao thế, đồng chí Đường Thành bát đẳng của chúng ta tại sao lại có thể bị một người thất đẳng dọa?

Diệp Phàm dụ.

- Đều là biến thái.

Đường Thành nói một câu giống như tự giễu, tất nhiên trong lòng buồn bực đến cực điểm, vung tay lên nói

- Thủy mẫu, nửa năm sau, chúng ta sẽ đấu, đến lúc đó xem tôi đùa chết cô như thế nào.

- Ha ha ha, tôi sẽ đến xin chỉ giáo. Đến lúc đó răng rơi đầy đất đừng có trách tôi.

Thủy mẫu cười nói, Đường Thành cắn răng nhìn Diệp Phàm một cái nảy sinh ác độc nói

- Anh Diệp, anh nhất định phải giúp tôi một phen.

- Ha ha, ôi, trong khoảng thời gian này bận quá.

Diệp Phàm nói.