Quan Thuật

Chương 3155: Lão ngư




- Trần Đống, làm việc dù sao cũng phải có đạo đức có phải không? Có phải là anh không biết công việc chính phủ mà chúng tôi làm phải theo một quá trình có trình tự nhất định có phải không.

Không có một trình tự nào chẳng phải rất lộn xộn hay sao. Tuy nói trước đây Tiền Minh Thiên tôi nhận được tiền đầu tư của các anh mang tính trách nhiệm cấp cao nhất đừng có yêu thích lung tung nữa.

Nhưng, ở đây chúng tôi khiến cho các anh cảm động mới là nguyên nhân chủ yếu để các anh chắc chắn đầu tư. Mà liên quan đến đến việc xây dựng khu vui chơi giải trí, trong lòng cả hai chúng ta đều hiểu rõ rồi.

Hợp lí hay không, hợp pháp hay không, tất cả mọi người đều hiểu rõ, trong lòng đều có tính toán rồi. Chính phủ của chúng ta đã cho các anh “chiêu bài”, đây đã là chiếu cố lớn nhất rồi.

Nhưng các anh làm việc như ngày hôm nay, việc này còn có thể dựa vào chúng ta được nữa không. Nói vì dụ như, các anh bây lo liệu khu địa chính Giang Hoa.

Nếu lúc trước các anh có thể điềm đạm một chút, có chuyện gì thì từ từ nói, người ta chưa chắc không chịu chuyển nhượng cho các anh.

Nhưng các anh lại làm cái gì, nói khó nghe một chút, chẳng khác gi thổ phỉ đi cướp tiền cả. Mảnh đất của người ta diện tích lên tới hơn 3000 mét vuông, các anh lại cấp cho người ta có ba phòng, các anh thật sự cho rằng người trong thiên hạ này đều là đứa ngốc có phải không?

Các anh làm cái gì hả, có phải là cường hào đi tranh giành không? Hơn nữa, các anh cũng hơi nặng tay, các phá hủy, khu chính phủ của chúng tôi cũng phái người đi giúp đỡ các anh rồi.

Các anh còn muốn chúng tôi làm như thế nào, thật sự muốn chính phủ chúng tôi gọi cục công an ra mặt lo liệu việc này cho các anh sao.

Trên đời này vẫn còn pháp luật, còn có quy tắc chế độ. Khu chính phủ của chúng tôi và khu Giang Hoa cấp bậc cũng khác nhau.

Chúng tôi đã đánh ra chiêu bài lớn nhất của chúng tôi cũng coi như là ưu đãi lớn nhất rồi còn gì. Kết quả của việc này các anh làm không tốt, gặp không ít phiền phức rồi.

Ngược lại các anh đè đầu chúng tôi. Trần Đống, suy bụng ta ra bụng người, anh cũng nghĩ lại mà xem, có phải là sai lầm của Tiền Minh Thiên tôi hay không.

Tiền Minh Thiên cũng phát hỏa, khẩu khí cũng trở lên sắc bén.

- Được, được Tiền Minh Thiên anh, coi như tôi thật sự hiểu biết thủ đoạn người làm quan các anh. Việc này có phải là mặt điển hình của việc đâm sau lưng hay không. Tiền Minh Thiên, chuyện của chúng ta cũng chưa xong đâu.

Ba tiếng chuông reo lên, điện thoại bị Trần Nhiệt Hỏa ngắt rồi.

Tiền Minh Thiên đứng trước bàn làm việc mấy phút, cuối cùng là thở dài một tiếng, nói:

- Làm thế nào để các anh lật chiêu bài mới được, Tiền Minh Thiên tôi hôm nay coi như đen đủi đến nhà rồi. Bảo tôi đến nhà tù Đường Trạch Hoan, Tiền Minh Thiên tôi còn muốn làm quan mấy năm nữa.

Tiền Minh Thiên nghĩ trong lòng vẫn không yên tâm, lấy công văn đi ra ngoài.

- Trợ lý Diệp, sự việc biến đổi thật nhanh.

Đoán chừng vẻ mặt Ngô Chính Phong đang cười hì hì khi gọi điện.

- Thay đổi nhanh, nhanh như thế nào hả chủ tịch thành phố Ngô?

Diệp Phàm cũng cười hỏi.

- Nhưng mấy giờ vừa rồi, cái tên Thái Minh Thủy đã đến phòng làm việc của tôi rồi. Viết kiểm điểm dài bốn trang, hơn nữa, thái độ rất thành khẩn, rất thành thật nhận sai.

Hơn nữa, chủ động “mời chiến” với tôi, nói là muốn tự mình xuống xử lý chuyện bị đánh, những công nhân bị hủy của khu địa chính Giang Hoa.

Điều tra đến tận cùng, bất chấp là có liên quan đến ai.

Ngô Chính Phong cười nói:

- Anh ta tỏ thái độ với anh.

Diệp Phàm cười nói:

- Việc này thật kỳ lạ, người này trước kia cơ thể khá cường tráng. Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, lời nói rất khó nghe.

Người này trước kia sao có thể nói gì được tôi. Đơn giản là đồng chí anh rể Ninh Toàn Thủy của anh ta mà thôi. Bây giờ giống như có tính thay đổi rồi, hơn nữa, chính là trong vòng mấy giờ đồng hồ nay thay đổi.

Ngô Chính Phong khá đắc ý. Đoán chừng cảm giác thấy biết mặt của lá bài.

- Ha ha. Nói như thế là anh ta nhận rõ sai lầm của anh ta rồi. Đương nhiên, nhân cách thu hút mọi nnh của chủ tịch thành phố Ngô anh cũng có ảnh hưởng đến anh ta, nên như vậy.

Diệp Phàm cười nói:

- Đừng cười ông chủ Thiên Minh Vương của tôi. Nhưng tôi có ma lực như thế. Tôi hiểu, đoán chừng ông chủ của tôi cũng có ảnh hưởng đến anh ta.

Lúc đầu anh ta không xem lai lịch của tôi, sau đó đoán chừng là Ninh Toàn Thủy xem lí lịch của tôi.

Vừa mới xem, đương nhiên chính là nguyên nhân chủ yếu thay đổi thái độ rồi. Hơn nữa, Thái Minh Thủy cũng đến. Tự nhiên Ninh Toàn Thủy cũng đến phòng làm việc của tôi.

Ngồi xuống nói chuyện với tôi, hơn nữa, còn hung hãn phê bình cậu em vợ kia.

Diệp Phàm, tôi chịu không nổi. Cuối cùng, tôi cũng đồng ý chuyện này với anh ta. Tôi, việc này tôi vẫn chưa xin chỉ thị của anh, có phải có chút không ổn hay không?

Ngô Chính Phong nói:

- Không có gì là không ổn cả, anh xử lý rất tốt. Đương nhiên, thái độ của Ninh Toàn Thắng thay đổi cũng có nguyên nhân.

Nhưng, rốt cuộc là nguyên nhân gì chúng ta cũng không nhất thiết phải đi tìm hiểu kỹ. Tin rằng đồng chí Thái Minh Thủy sẽ không đùa giỡn gì cả.

Nhưng anh thậ sự yên tâm giao việc cho anh ta làm sao. Dù sao, việc này do cục thành phố ra mặt cũng không bằng do cơ quan công an chúng ta ra mặt.

Bằng không, sẽ khiến cho người ta cảm thấy bị can thiệp có phải không?

Diệp Phàm nói:

- Anh không trách tôi tôi yên tâm rồi, việc này anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ xem kỹ thời khắc. Nếu như Thái Minh Thủy dám đùa giỡn, tôi tuyệt đối không tha cho anh ta. Chỉ cần phạm lỗi với anh, Ngô Chính Phong tôi cũng sẽ không giữ mặt mũi cho Ninh Toàn Thắng nữa. Ủy viên thành phố cũng không được.

Ngô Chính Phong bảy tỏ thái độ.

- Con mẹ nó đều là một lũ tiểu nhân!

Trần Nhiệt Hỏa vứt cái chén, đập chén trà kia cho đến khi biến thành bông hoa nhiều mảnh mới thôi.

Đương nhiên, cuối cùng anh ta cũng dọn dẹp chỗ chén trà bị vỡ kia trong lòng có chút đau khổ mới dừng tay lại. Dù sao, đây cũng là ấm trà cổ thực sự, không phải loại Sơn Trại.

Hoàng Thị đến rồi, nói tin tức cho Trương Ẩn Hào. Thất gia tự nhiên hôm nay lại không đến vườn cảu Phan gia, nghe nói buổi tối hôm qua đã đi rồi.

Ngược lại Trần Nhiệt Hỏa lại bày tỏ thái độ cung kính đi vào Tứ Hòa viên, sân rất bình thường, thậm chí có thể nói là đã cũ rồi.

Cánh cửa loang lổ màu sắc viết đầy năm tháng đau thương còn lưu lại. Mà ngay cả tấm sắt ở trên cánh cửa cũng đã lung lay tách ra đến một phần ba rồi, bên trong lộ ra một cái đầu gỗ màu đen. Hơn nữa, vì đầu gỗ được chạm khắc gồ ghề có vẽ rất cũ rồi.

Ánh nắng mặt trời lúc hoàng hôn đã chiếu đến tận sân rồi, lúc này, có một ông già với mái tóc bạc phơ đang ngồi xuống cẩn thận chăm sóc bồn hoa.

Ở giữa sân có một cái cây cạnh bàn trà uống nước và chiếc ghế nhỏ, bên trên bàn có một bình trà nhỏ.

- Lão Ngư, bồn hoa này do ông chăm sóc rất có tinh thần.

Trần Nhiệt Hỏa cười cong cả người, vẻ mặt cung kính, cười nói:

- Nhiệt Hỏa, anh đừng có coi nó chỉ là hoa thôi. Mà là, bản chất của vạn vật là như nhau, hoa này cũng có linh hồn đấy. Anh xem nó như con người, nó cũng xem anh là bằng hữu.

Lão Ngư cười nói, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Nhiệt Hỏa một cái, cười nói:

- Như thế nào, anh hôm nay có thời gian chơi cờ cùng lão già này? Mặt trời lặn đằng đông à?

- Đương nhiên, đã lâu không cùng anh Trần chơi cờ rồi. Nhưng, tôi đây quá kém, dân tộc Hồi bị đánh cho tơi bời, đều bị thua rất ngượng.

Trần Nhiệt Hỏa nói:

- Ha ha, đừng có ở trước mặt ta làm bộ ngớ ngẩn để lừa ta. Anh làm bừa, dân tộc Hồi đều muốn làm cho lão già này vui lên, đừng có cho rằng tôi không hiểu kỹ năng của anh, kỹ nghệ này, nghe nói Trần Nhiệt Hỏa anh qua cấp năm rồi. Lão già này, không bằng các anh rồi.

Lão Ngư cười nói, trước tiên bắt tay đã, sau đó đi về phía chiếc ghế nằm, Trần Nhiệt Hỏa nhanh chóng đỡ ông ấy ngồi xuống.

- Nào bắt đầu đi.

Lão Ngư chỉ lên bàn trà.

- Ở giữa!

Trần Nhiệt Hỏa gật gật đầu, cũng ngồi xuống.

Nhưng, ngồi xuống một chút lão Ngư đột nhiên dừng lại.

- Lã Ngư, việc này….

Trần Nhiệt Hỏa có chút nghi ngờ nhìn ông ta.

- Có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra, đừng khiến cho việc đánh cờ không vui. Cứ nhe vậy ngồi xuống đánh cờ còn có ý nghĩa gì.

Lão Ngư sớm đã nhìn ra trong lòng Trần Nhiệt Hỏa có chuyện rồi, các ngón tay chỉ trên bàn cờ.

- Đúng….thật xin lỗi, tôi thật là thất lễ.

Trần Nhiệt Hỏa đỏ mặt, vừa rồi nghĩ đến chuyện ở Văn phòng đại diện tại thủ đô, tự nhiên lại dùng con mã ăn một nước cờ của lão Ngư, tự nhiên lại cầm con mã lên, mà lão Ngư vẫn còn ngồi đấy. tự nhiên, lão Ngư nhìn thấy cái gì đó.

- Có phải gặp chuyện phiền toái hay không?

Lão Ngư cũng không ngại, vừa lấy con mã trên tay Trần Nhiệt Hỏa đặt vào bàn cờ vừa hỏi:

- Aiya, đối với tập đoàn Thủy Đông chúng tôi mà nói. Lần này gặp rắc rối lớn rồi. Nếu không giải quyết ngay rắc rối này, đoán chừng tập đoàn Thủy Đông chúng tôi tổn thất rất nặng nề. Chỉ sợ ảnh hưởng đến toàn bộ công ty. Tập đoàn Thủy Đông thành lập đến hiện tại cũng được 20 năm rồi, cũng không dễ dàng, bậc cha chú đã đánh bại cả giang sơn, tôi không muốn hủy hoại nó.

Trần Nhiệt Hỏa thở dài, đầu tiên làm cho việc này quan trọng nên một chút.

- Ồ, có việc gì mà khiến cho Trần Nhiệt Hỏa anh không nghĩ ra kế sách vậy?

Lão Ngư dừng đánh cờ, giống như là có chút hứng thú.

Vì thế, Trần Nhiệt Hỏa liền nói việc này ra. Đương nhiên, có chút bẻ cong sự việc đi một chút.

Là người trong nghề Trần Nhiệt Hỏa không dám nói linh tinh. Lão Ngư người ta cho người đi điều tra chả phải là rõ ràng hay sao. Đến lúc đó khiến cho người trong cuộc và người ngoài cuộc cảm thấy không thoải mái.

Bởi vì, Trần Nhiệt Hỏa hiểu được bản tính cảu lão Ngư. Anh có thể đi cầu xin ông ấy làm việc, nhưng tuyệt đối không được gạt ông ấy.

Hơn nữa, xin giúp đỡ về cơ bản phải chú ý một chút mới được. Những chuyện vô lý về cơ bản anh không được nói ra. Đương nhiên, cái gì có thể chiếu cố lão Ngư sẽ chiếu cố.

- Anh nói đồng chí Diệp Phàm ở tỉnh Điền Nam sao?

Lão Ngư hỏi:

- Đúng vậy, chính là hắn. Việc này nhất định là hắn giở trò. Hơn nữa, còn mở lớp cho người trẻ tuổi chơi guitar, tên là Đường Thành, hình như là người của hắn.

Người này thật sự hơi kiêu ngạo, cũng không thể hiểu được như thế nào nữa. Nhưng, cuối cùng tôi vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Giống như Tiền Minh Thiên và Thái Minh Thủy đều sợ vậy. Tiễn Minh Thiên phải mặc kệ ông chủ, lùi chuyện của khu Đức Sơn này lại.

Mà Thái Minh Thủy càng tuyệt vọng hơn, bị Ngô Chính Phongsau khi hạ chức, tự nhiên mặt lại trắng bệch đi cầu xin người ta.

Đoán chừng Ngô Chính Phong ở trước mặt anh rể Ninh Toàn Thủy cũng đã bỏ qua cho anh ta rồi. Khôi phục chức vụ cho anh ta rồi, nhưng, có chuyện cũng khá kỳ dị.

Thái Minh Thủy hiểu được là tập đoàn Thủy Đông chúng tôi đang làm chuyện này. Anh ta tự nhiên lại cho điều tra chuyện ở Văn phòng của Giang Hoa tại thủ đô.

Đây không phải rõ ràng là phải theo tập đoàn Thủy Đông chúng tôi sao? Người này, da mặt đúng là dày thật.

Đối đầu mấy giờ liền với Diệp Phàm, mấy giờ sau đó tự nhiên lại đưa mấy cảnh sát đến trước cửa đã hiểu rõ ràng rồi.

Gặp phải người vô liêm sỉ, tôi tuyệt đối chưa thấy ai vô liêm sỉ như anh ta. Có một người trong mấy người cảnh sát nói, thái độ của Thái Minh Thủy hoàn toàn thay đổi. Giống như thuộc hạ vậy.

Trần Nhiệt Hỏa có chút giận dữ.