Quan Thuật

Chương 3158: Đừng phá hỏng quy tắc




́c.

Nhưng, một lát đã không thấy tăm hơi Xa Thiên, đã nhanh chóng chuyển đến phía sau Lang Bá. Một cước đá tới, Lang Bá nhất thời bay ra ngoài.

Rầm một tiếng, Lang Bá chui vào bụi cỏ.

Nhưng, người này ngoan cố, lại nhảy lên đánh lại, rút ra một vòng sắt trên không trung hướng về phía Xa Thiên.

Vòng sắt bay trong gió phát ra tiếng xe gió.

- Tính cái khỉ.

Xa Thiên khinh thường, hai tay một quyền, vòng sắt của Lang Bá đã bị Xa thiên kéo về trong tay.

Xa Thiên kéo sát, cả người Lang Bá giống như bị gió to thổi, vòng vo vài vòng bị Xa Thiên kéo ra xa mấy chục mét, rầm một cái nện trên cây đại thủ, chim chóc cũng cuống cuồng chạy trốn.

- Ông đây liều mình.

Lang Bá thật đúng là ngoan cố, lại muốn liều mình.

- Được rồi Lang Bá, cậu không phải đối thủ của vị này.

Thất gia nhíu mày hừ một tiếng ngăn Lang Bá

- Hai phần, thống nhất.

- Thất gia hiện giờ có thể nói chuyện về Thập Tam Thanh Y chứ?

Diệp Phàm cười nhạt, mà Xa Thiên cùng Ngưu Bá ôm tay đứng phía sau Diệp Phàm.

- Việc này tôi cũng là nghe một ông lão nói. Thập Tam Thanh Y hoạt động ở một sườn núi cách thành Lâu Lan không xa. Theo truyền thuyết sào huyệt của bọn chúng ngày tại núi Thanh Vương.

Thất gia nói.

- Núi Thanh Vương tình hình như thế nào, hẳn là có chút lại lịch?

Diệp Phàm hỏi.

- Tất cả mọi người nghe nói qua, thời cổ đại Tây Vực có ba mươi sáu nước. Mà Lâu Lan chính là một trong ba mươi sáu nước đó.

Tây Vực từ thời Vũ Hán mới thuốc về đời Hán. Ba mươi sáu nước ở Tây Vực là Xúc Khương, Lâu Lan, Thả Mạt, Tiểu Uyển, Tinh Tuyệt, Nhung Lộ, Ô Di, Cừ Lặc, Vu Điền, Da Sơn, Ô Cán, Tây Dạ…

Ba mươi sáu nước này một phần là bộ lạc du mục, một phần khác là những thành, mà Lâu Lan chính là quốc gia thành quách.

Trên thực tế núi Thanh Vương cũng không phải thuộc nước Lâu Lan. Mà thuộc về nước Tinh Tuyệt, núi Thanh Vương gọi là Thanh Vương vì vua nước Tinh Tuyệt có người tên là Đạt Ma Cát Thành Tư.

Vua nước Tinh Tuyệt phong cho ông ta làm Thanh Vương. Chết chôn ở núi Thanh Vương, nên núi đó được gọi là núi Thanh Vương.

Thất gia hơi có vẻ đắc ý nói.

Diệp Phàm cũng thầm bội phục người này, không ngờ nhớ rõ tên cả ba mươi sáu nước Tây Vực, thật sự không đơn giản. Chứng tỏ người này đối với Tây Vực khá quen thuộc. Hơn nữa, từng trải người trẻ hiện giờ không thể so sánh.

- Không phải nghe nói vua Tinh Tuyệt là con gái sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, là nam hay nữ không ai rõ. Đến bây giờ vẫn là bí mật. Nhưng phạm vi núi Thanh Vương cũng không nhỏ, khoảng mười kilomet.

Được bao vây bởi rừng cây khổng rồ. Đương nhiên, địa chỉ cụ thể tôi cũng không rõ lắm.

Bởi vì, Thập Tam Thanh Y rất thần bí, hơn nữa nghe nói Thập Tam Thanh Y có liên quan đến Thanh Vương.

Có lẽ, Mãn Thiên Vân là con cháu của Thanh Vương. mà lúc đó dưới tay Thanh Vương Đạt Ma Cát Thành Tư có một ngàn binh lính, dân chúng cũng trên dưới hai mươi nghìn.

Sinh hoạt trong phạm vi cách Lâu Lan trên một trăm dặm. Nhưng Thanh Vương có dã tâm rất lớn, muốn thay mặt của nước Tinh Tuyệt.

Sau bị Tinh Tuyệt diệt, mà con cháu của Thanh Vương thành thổ phỉ, xây dựng nên Thập Tam Thanh Y, chuyên môn cướp bóc thương nhân trên con đường tơ lụa.

Lúc đó Hán Triêu đóng quân ở vùng này, không phải Tây Vực đều giúp đỡ. Bọn họ đối với thương nhân đều rất trọng thị, cũng cử binh tuần tra muốn bắn hết Thập Tam Thanh Y.

Đang tiếc chính là sa mạc quá lớn. Hơn nữa, địa hình phức tạp, mà Thập Tam Thanh Y xuất quỷ nhập thần, cướp rồi bỏ chạy.

Hơn nữa thường xuyên thay đổi chỗ. Dù là Hán tướng quân cũng không thể làm gì. Sau đó để mặc họ

Bởi vậy, cậu Diệp nói họ có giấu đồ quý, điểm này tôi tin tưởng. Mấy ngàn năm, Thập Tam Thanh Y cướp bóc nhiều như vậy, chắc chắn tích cóp không ít của cải.

Đương nhiên, tài sản này đều giấu ở một nơi thần bí, không bản đồ thì tất cả đều là không tưởng.

Thất gia nói.

- Ôi, đầu tiên phải tìm được Thập Tam Thanh Y mới được. Nếu không hết thảy đều là không tốt. Thất gia có tin tức hiện giờ của Thập Tam Thanh Y không?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi không có, nhưng đến Tây Vực tôi có đường đi. Hẳn là không ai biết hành tung của bọn họ. Đến lúc đó chúng ta đến tìm người hỏi.

Thất gia nói.

- Ừ, vậy quyết định như vậy đi.

Diệp Phàm gật đầu nói.

Mười một giờ đêm, trong phòng khách Diệp Hồng Bảo vẫn sáng đèn. Xa Thiên, Ngưu Bá, Vương Nhân Bàng, Phí Nhất Độ, Trương Ẩn Hào, Ngô Tuấn, Đường Thành, Thủy Mẫu đều ở đó.

Diệp Phàm ngồi trên chiếc ghế giả rồng của mình. Vương Long Đông cũng tới, người này nghe chuyện xong cũng hứng thú.

Vừa đúng lúc mấy ngày nữa có thời gian nghỉ nên yêu cầu gia nhập. Diệp Phàm nghĩ rồi cũng đồng ý. Vương Long Đông hiện giờ đẳng cấp đã đạt đến ngũ đẳng, bảo vệ mình là không thành vấn đề.

Thật ra, Diệp Phàm cũng muốn anh ta phát tài. Dù sao nếu chỉ trông vào tiền trợ cấp thì cuộc sống thật sự có chút khó khăn.

Nếu như bảo Cổ Phi Phi hỏi tiền nhà họ Cổ thì Vương Long Đông không thể ăn cơm.

Không có kinh tế làm hậu thuẫn, làm lãnh đạo khá nguy hiểm. Vậy chỉ có thể là nhận hối lộ, Ủy ban kỷ luật sẽ tìm đến cửa.

Cho nên, đây cũng là một trong những lý do khiến Vương Long Đông tha thiết yêu cầu gia nhập. Anh ta tuyệt đối không muốn làm người ăn nhờ.

Nếu thật sự có thể thu hoạch được đồ quý, có căn cứ chứng minh của Tổ đặc nhiệm A, cũng không sợ Ủy ban kỷ luật.

- Việc này, Thất gia không đơn giản, anh Diệp chúng ta cung phải đề phòng người này.

Vương Long Đông nói.

- Ừ, dừng để ông ta lừa. Người này làm kinh doanh nhiều năm như vậy, chắc chắn là một nhân vật lọc lõi. Tay có lẽ cũng đã dính máu.

Vương Nhân Bàng nói.

- Đối với núi Thanh Vương, Thất gia chắc chắn quen thuộc hơn chúng ta nhiều lắm. Hơn nữa, tôi cảm thấy người này chưa nói hết. Có lẽ còn giữ lại, đến lúc đó xảy ra cái gì chúng ta trở tay không kịp.

Phí Nhất Độ nói.

- Tiền tài động lòng người, đối mặt với tài sản lớn như vậy, ông ta không động tâm, hơn nữa, truyền thuyết nói trong đó có dược liệu.

Chính Diệp Phàm tôi cũng động tâm. Thất gia cũng không phải hạng người lương thiện, Đề phòng nhất định phải đề phòng.

Nhưng, chúng ta mạnh hơn họ, cũng không cần phải lo lắng quá. Hơn nữa chúng ta đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ là nghề không bằng họ.

Nếu bàn về tấn công bí mật, chúng ta cũng không phải hạng người lương thiện. Nếu người này thành thật cuối cùng tôi còn phân cho ông ta một chút.

Nếu ông ta dám đùa giỡn dối trá, thì núi Thanh Vương chính là nơi chôn ông ta. Đối với người như thế, diệt ông ta coi như trừ hại cho đất nước.

Nhiều năm như vậy thật ra muốn điều tra ông ta, có lẽ khó. Đương nhiên cũng phải có quy định.

Chúng ta không thể tùy tiện phá hủy quy định. Nếu ông ta phá vỡ quy định trước, chúng ta không cần qua mức kiêng dè.

Diệp Phàm hừ lạnh.

- Ôi, trên đường có quy định, việc này là thật. Trên đường khó khăn tất cả đều là bạn bè.

Ai phá vỡ quy tắc trước bị giết cũng xứng đáng, bởi vì, họ phá vỡ quy tắc trước. Anh Diệp việc này anh cũng phải kiêng nể chúng ta.

Trương gia cũng nói.

Thật ra, nhà chúng tôi đã sớm thoát khỏi đường này, hiện giờ chỉ tập trung buôn bán. Đường này không liên quan đến chúng tôi.

Chỉ là quan hệ với một số người lớn tuổi thôi.

Trương Ẩn Hào nói.

- Người của chúng ta không cần xuất hiện hết,chia hai tổ một tổ ngoài sáng, một tổ bí mật. Mấy người Ngô Tuấn ở tổ bí mật, tôi dẫn đầu tổ xuất hiện. Vốn muốn để Xa Thiên ở tổ bí mật, nhưng, Thất gia đã gặp Xa Thiên rồi, chỉ có thể để cậu ta xuất hiện. Nếu Xa Thiên ở tổ bí mật, thật ra làm cho Thất gia nghi ngờ.

Diệp Phàm nói.

- Đáng tiếc chính là lão Hồng Tà không đi được, nếu không mang một đội khác đi chúng ta sẽ có người bảo vệ.

Đường Thành chen vào nói.

- Lão Hồng Tà muốn đi, sẽ sắp xếp ở tổ bí mật, cho hai người đi sau ông ta là được.

Khi gặp tấn công là lúc ông ta tuyệt đối có thể đánh vài cái. Đương nhiên, ông ta vì không có chân, chỉ có thể tấn công trong thời gian ngắn, thời gian dài chắc chắn không được.

Dẫn ông ấy đi chỉ để phòng bất chắc, nếu gặp cao thủ tiên thiên, chúng ta không đấu lại.

Núi Thanh Vương thật sự bí mật, Thập Tam Thanh Y không ai chắc chắn không có cao thủ tiên thiên. Chúng ta phải chuẩn bị tốt.

Phát tài quan trọng nhưng, quan trọng hơn là an toàn của chúng ta. Tôi hi vọng, mọi người đều có thể sống và trở về đầy đủ. Một người cũng không thể ngã xuống. Nếu không, chính tôi hại các câu.

Diệp Phàm nói.

- Anh Diệp chúng ta đều tình nguyện, nếu muốn phát tài, đương nhiên phải mạo hiểm. Mặc dù xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không oán hận. Chúng tôi sẽ viết di thư.

Phí Nhất Độ nói.

- Đúng vậy, anh Diệp tốt với anh em như thế, có áo cùng mặc có tài cùng nhau phát. Chúng tôi sẽ không trách anh.

Đường Thành nói.

- Tôi cõng tiền bối Hồng Tà.

Ngô Tuấn nói.

- Việc này trong tổ các cậu bàn bạc một chút là được, thay phiên nhau đi. Đối với các cậu cong một người không khó. Bình thường chúng ta xuất động mang trên lưng đều mấy trăm cân. nhưng cõng một người sống cũng không phải nói chơi.

Diệp Phàm nói.

- Chỉ sợ tiền bối Hồng Tà không chịu thì làm sao? Hơn nữa ông ấy không thể rời khỏi Lục tinh thủy.

Vương Nhân Bàng nói.

- Việc này dễ giải quyết, chúng ta đi ra ngoài cũng không nhiều thời gian, nhiều nhất hơn mười ngày. Đem Lục tinh thủy theo một chút là được. Tin rằng tiền bối có thể kiên trì. Việc thuyết phục tôi sẽ làm, tin rằng ông ấy sẽ động tâm.

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, kho báu của Thập Tam Thanh Y. Hồng Tà tôi quyết định.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng lão Hồng Tà, ông ta đã tự đẩy xe lăn vào.

- Tiền bối suy nghĩ kỹ chưa, việc này rất nguy hiểm. Làm không tốt là mất mạng.

Diệp Phàm cười nói.

- Không có gì, dù sao cũng đã sớm đáng chết. Tôi hi vọng có thể tìm được một ít dược liệu tuyệt thế, coi như là một hi vọng đi. Tiền bạc tôi không cần, tôi cần dược liệu.

Vốn Lệ lão cũng muốn đi, nhưng, Chu Chân Chân sống chết không chịu, tính rồi, để cho người ta yêu quý một chút.

Bọn họ thật sự không dễ dàng mới có thể ở cùng nhau. Thật ra, tôi một người ăn no cả nhà không đói bụng. Đã chết cũng không có gì, về với đất bụi thôi. Sớm hay muộn cũng có một ngày như thế.

Lão Hồng Tà cười cười nói.