Quan Thuật

Chương 3161: Ngư lão đến nhà họ Triệu




̃o đến nhà họ Triệu.

- Tiểu Trần, khi nào thì cậu học được cách nói dối trước mặt tôi?

Ngư lão hừ nói, nghiêm nhiên có chút không vui.

- Ngư lão, khi nào Tiểu Trần tôi dám nói dối trước mặt ngài chứ. Nếu Ngư lão hỏi, tôi đều nói thật. Nhiều nhất là trên năm mươi triệu, cao hơn là không được, đây là hạn mức cao nhất.

Trần Nhiệt Hỏa nói.

- Cậu trực tiếp nói với Diệp Phàm hắn nói thế nào?

Ngư lão hỏi.

- Không được, chúng tôi đã thử qua. Thằng nhóc này chính là tảng đá dưới hầm cầu, sống chết không buông tha.

Hơn nữa, tôi nghi ngờ người này muốn mượn việc này trừng trị nhà họ Trần chúng ta. Tôi không nghĩ rơi vào bẫy của hắn như vậy, cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Trần chúng ta ở Bắc Kinh còn có thể làm gì.

Việc này cũng làm ô uế thanh danh của Ngư lão có phải không?

Trần Nhiệt Hỏa thật sự là quỷ, đem việc này đặt lên cả Ngư lão.

- Nói đến tôi làm gì, cậu còn muốn đùa giỡn trước mặt tôi có phải không?

Ngư lão hừ một tiếng, khoát tay áo nói

- Việc này để tôi giải quyết, tôi thật muốn xem thằng nhóc này có thể gây ra sóng gió gì.

Tám giờ tối, Ngư lão đến nhà họ Triệu.

- Ha ha, ông bạn, đã lâu không gặp ông đến gặp thua.

Triệu Bảo Cương vẻ mặt hồ hởi. Hai người là người cùng thời, quan hệ đương nhiên không tồi, coi là là bạn già.

- Vậy cũng không nhất định, lần trước thua, lần này chắc gì ông đã thắng.

Ngư lão cười nói.

- hả, có chuẩn bị mà đến.

Triệu Bảo Cương sửng sốt, cười nói.

- Lần này đến không phải chơi cờ với ông, có chuyện tìm ông.

Ngư lão nói thẳng ra.

- Hả, hình như ông chưa từng có chuyện tìm tôi? Tôi đã là lão già về hưu sắp xuống mồ rồi còn có thể giúp ông được việc gì? Hơn nữa, chuyện mà Ngư Quốc Chương ông không thể giải quyết, Triệu Bảo Cương tôi có thể dùng được sao?

Triệu Bảo Cương nhưng thật ra có chút ngây người.

- Vị Diệp Phàm của tỉnh Điền Nam ông có quen không?

Ngư lão không nói nhiều lời.

- Đương nhiên quen, tôi đã nói với ông về hắn. Mấy ngày nữa tôi nhận con gái hắn làm cháu gái.

Triệu Bảo Cương gật gật đầu, sau đó nói

- Hắn làm gì ông rồi, nhưng người này tính tình quả thật có chút nóng.

- Không liên quan đến tôi, là con trai của Trần Căn Vượng có mâu thuẫn với hắn. Lão Trần đã mất nhiều năm, năm đó chúng ta còn sóng vai chiến đấu với nhau.

Trước khi chết giao cho tôi quan tâm đến con ông ấy. Ông bạn già tuy đã không còn nữa.

Nhưng, chuyện người ta giao tôi cũng không đành lòng mặc kệ

Ngư lão nói, đánh bài tình cảm. Bởi vì Trần Căn Thượng và Ngư lão đều cùng Triệu Bảo Cương chiến đấu với nhau.

Mà Trần Nhiệt Hỏa là con trai của Trần Căn Vượng.

- Ôi…

Triệu Bảo Cương thở dài, thật lâu sau hỏi

- Ông nói một chút, rốt cuộc sao lại thế?

Ngư lão cũng không thêm bất cứ gì, nói sự thật.

- Ý của ông là bảo tôi bảo Diệp Phàm đồng ý?

Triệu Bảo Cương nhíu mày.

- Đúng vậy, đây là giới hạn, nếu không phải tôi ra mặt nói chuyện với thằng nhóc này, đó không phải là không xong có phải không? Việc này làm thế, thật phiền.

Ngư lão nói.

- Chỉ sợ thằng nhóc này không đồng ý.

Triệu Bảo Cương chau mày, có chút khó xử.

- Không thể nào, thằng nhóc này như vậy chẳng lẽ còn có thể không nghe lời ông? Tuy nói nghỉ rồi, nhưng lời nói của ông vẫn khá có phân lượng.

Ngư lão sửng sốt, nhìn Triệu Bảo Cương khó xử cũng không phải là giả, trong lòng cũng mười phần nghi hoặc.

- Ôi, ông không hiểu được tính của hắn. Trước kia khi còn tại chức hắn còn không nghe tôi, nên đừng nói đến hiện giờ.

Tôi cũng vì thích tính cách này của hắn nên mới nhận con gái của hắn làm cháu gái. Đương nhiên tôi cũng rất yêu quý đứa bé.

Hơn nữa, năm đó hắn vừa mới tốt nghiệp đã làm trưởng thôn một thôn.

Không ngờ dám cãi lời một ủy viên thường vụ tỉnh ủy Tề Chấn Đào.

Triệu Bảo Cương nói.

- Thế thật sao?

Ngư lão ngạc nhiên, sau đó nói

- Tề Chấn Đào hình như là con trai của lão Tề từng là Chủ tịch tình Giang Đô đúng không? Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy mà không làm gì được một trưởng thôn, chức vụ của hắn hình như hơi vượt cấp.

- Lúc ấy chính là thế thôi, là lãnh đạo tầng thấp nhất. Nhưng, hắn bị người ta điều đến thôn đó.

Triệu Bảo Cương nói.

- Bị người ta làm như vậy chứng tỏ hắn cũng không có bối cảnh gì có phải không?

Ngư lão ngạc nhiên hơn.

- Ôi, xuất thân bình thường, cha hình như là Chủ nhiệm Phòng lao động huyện Cổ Xuyên, mẹ là cô giáo. Trong nhà tám đời tổ tông cũng chưa từng làm lãnh đạo. Thật ra là một gia tộc không đáy.

Triệu Bảo Cương nói.

- Lơi hại, khó trách dám ép đứa con của lão Trần đến mức không thở nổi.

Ngư lão thở dài nói.

- Như vậy đi, nhắc lại một chút, tôi sẽ nói lại chuyện này với hắn. Tin rằng hắn sẽ nể mặt Triệu Bảo Cương tôi một chút. Tất cả mọi người cùng lui một bức có phải không?

Triệu Bảo Cương cười nói.

- Được, vậy quyết định như vậy đi. Bên chỗ Tiểu Trần tôi sẽ khuyên y, ôi, việc này chính là phiền toái…

Ngư lão thở dài.

- Không cần phiền, chúng ta chơi cờ. Đối với con trai của lão Trần chỉ là vấn đề kiếm tiền ít đi một ít thôi. Tin rằng, với tài sản của nó, năm trăm triệu cũng không là gì.

Triệu Bảo Cương nói.

- Cũng đúng, chúng ta chơi cờ.

Ngư lão gật gật đầu, sau đó nói

- Nhưng, có cơ hội tôi thật sự muốn gặp thằng nhóc đặc biệt này xem nó có ba đầu sáu tay không?

- Ông bạn, nghe giọng hình như có chút không phục.

Triệu Bảo Cương nói đùa.

Có chút đúng vậy, tôi đã liệt hắn vào đối thủ khó chơi. Nhiều năm như vậy không làm việc, thật ra chơi một chút cũng thú vị, coi như là tìm niềm vui tuổi già.

Ngư lão cười nói.

- Chơi thì chơi, nhưng đừng quá là được. Tôi muốn nhắc nhở ông một chút ông bạn, hắn không riêng gì có nhà họ Kiều làm hậu thuẫn.

Nghe nói nhà họ Phí đối với hắn cũng không khác gì nhà họ Kiều. Hơn nữa, thằng nhóc này tự thân cũng rất có năng lượng.

Ngay cả Chủ tịch Đường cũng tặng chữ cho hắn. Ông xem, tôi và ông cũng chưa có cơ hội có được chữ của đích thân chủ tịch Đường.

Triệu Bảo Cương đương nhiên bảo vệ Diệp Phàm. Nếu thực gặp lão Ngư thì cũng là phiền toái. Đến lúc đó làm cho tất cả mọi người không thoải mái cũng không có ý nghĩa.

- Tôi càng có hứng thú.

Ngư lão hai mắt sáng lên.

- Nhìn như vậy giống là như trên chiến trường vậy, tính hiếu thắng của ông vẫn không thay đổi được.

Triệu Bảo Cương trêu.

- Uống rượu ngắm trăng sáng chúng ta sẽ không, đó là việc của những nhà thơ. Nhưng, chiến tranh thì chúng ta đã đi qua. Trong tay tôi cũng từng dính máu tươi của không dưới mười tên địch.

Ngư lão cười lớn.

- Nói rất hay.

Triệu Bảo Cương cũng hào khí lên

- Nhưng, ông bạn, ngàn vạn lần đừng mặt xám mày tro.

- Chỉ với hắn, một thằng nhóc còn chưa trưởng thành, không quá mức như vậy chứ ông bạn.

Ngư lão căn bản không tin.

- Ha ha, tuyệt mệnh hấp dẫn.

Triệu Bảo Cương cười thần bí, cuối cùng không nói gì.

Trong vòng hai ngày, tập đoàn Thủy Đông đã ký kết xong việc mua lại khu đất Văn phòng đại diện của Giang Hoa tại Bắc Kinh, bốn trăm triệu.

Vì tập đoàn Thủy Đông nhất thời không có bốn trăm triệu, cho nên, chuyển khoản ba triệu, một triệu là khu Giang Hoa giữ 10% cổ phần trong khu vui chơi Đức Sơn.

Hai bên giải quyết xong là tin tốt đối với khu ủy Đức sơn.

Ngô Chính Phong đã hành động, ban đêm đã thả hết người bị giam ra. Đương nhiên, nên xử phạt vẫn phải xử phạt, đó là vấn đề thể diện.

Cũng lợi dụng hai ngày này Diệp Phàm mang Chiến Nhất Cương đến văn phòng của Kiều Hoành Sơn. Khi vừa nhìn thấy lãnh đạo cao cấp của quân đội này Chiến Nhất Cương kích động mất một hồi.

- Thằng nhóc này, tại sao lại gây sức ép về phía Bắc kinh. Ngay cả bộ đội chúng ta cũng không buông tha. Xem ra, đồng chí tiểu Diệp của chúng ta hiện giờ cấp bậc cao, lòng dạ cũng không chừng. Có phải bước tiếp theo muốn gây sức ép đến quốc vụ viện?

Kiều Hoành Sơn cười ha hả mắng.

- Bác trai, cháu nào dám có phải không? Chẳng qua hiện giờ cháu đã nhậm chức ở địa khu Giang Hoa thôi. Mà tư lệnh viên của phân quân khu Giang Hoa Chiến Nhất Cương rất quan tâm đến việc di dời thủ phủ địa khu Giang Hoa. Mấy ngày nay luôn lo lắng cho việc di dời của phân quân khu, tôi cũng không đành lòng. Quân đội của các bác phải có cách.

Diệp Phàm cười nói.

- Hả, cậu cũng biết sợ sao?

Kiều Hoành Sơn vẻ cực kỳ thân thiết.

- Đương nhiên sợ, ngành khác chúng ta còn có thể nắm được, quân đội các bác không giống thế. Nhìn thấy đều là tướng quân đại tá, nhìn đã sợ.

Diệp Phàm nói.

- Cậu nhóc, tránh ra, tôi muốn đồng chí Nhất Cương nói chuyện này.

Kiều Hoành Sơn cười đuổi Diệp Phàm đi.

- Bác trai, bác quan tâm chút, tư lệnh viên Chiến có thể hay không cũng là hoàn thành công việc của cháu.

Diệp Phàm giả mặt quỷ, đi ra gian ngoài.

- Tránh ra một bên đi.

Kiều Hoành Sơn tức giận hừ nói, thấy Diệp Phàm và Kiều Hoành Sơn như thế, Chiến Nhất Cương trong lòng lại càng chắc chắn thêm.

Diệp Phàm muốn đến Bắc Kinh phê duyệt, thật ra làm cho địa khu Giang Hoa và tập đoàn Hoành Không được chú ý. Mà Che Thiệu Trung còn đồng ý trong thời gian này ở lại công ty để chủ trì công tác của Hoành Không.

Chủ tịch Địa khu Giang Hoa Chu Gia Sinh trong khoảng thời gian này biểu hiện rất tích cực, quy hoạch di dời trung tâm đã được phê duyệt.

Đã bước vào giai đoạn khởi công xây dựng.

Đầu tháng 11, người đã đến đông đủ. quân của Diệp Phàm đi thẳng đến thành cổ Lâu Lan. Diệp Phàm muốn trước lễ nhận cháu gái của Triệu Bảo Cương tìm ra dược liệu. Diệp Phàm muốn phối chế sinh mệnh tiềm lực hoàn, phần quà này là quý nhất đối với Triệu Bảo Cương.

Triệu Bảo Cương cơ thể tốt hơn, có thể sống lâu thêm vài năm, đối với Diệp Phàm cũng có lợi. Dù sao, hai bên sau này có quan hệ này, có chút tác dụng.

Diệp Phàm dẫn theo Vương Nhân Bàng, Trương Ẩn Hào, Vương LongĐông, Xa Thiên, Ngưu Bá cùng Phí Nhất Độ, Thủy Mẫu tổng cộng bảy người làm tổ công khai. Mà Ngô Tuấn, Hồng Tà, Mao Ni là tổ bí mật. Hai tổ cùng nhau xuất phát đến Lâu Lan.

Hẹn gặp Thất gia ở thị trấn Hà Tây cách Lâu Lan gần 100km.

Thị trấn Hà Tây là một thôn thí điểm lớn, nghe nói thị trấn có mấy nghìn người. Đây là khu vực bị bao vây bởi sa mạc, đi tiếp chính là khu sa mạc mênh mông.