Quan Thuật

Chương 3163: Dò xét tỉ mỉ




- Anh nói xem, chúng ta có thể trực tiếp mướn bọn họ được không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là được, tuy nhiên, phải xem mọi người thế nào đã. Nếu thực sự mọi người có ý này, tôi sẽ nhờ người giới thiệu.

Thiết Cùng nói:

- Có thể đến trực tiếp chỗ bọn họ, nghe nói bọn họ đang tiếp khách ở sườn núi Thanh Vương. Đi qua chỗ này là có thể liên hệ với bọn họ.

- Diệp tiên sinh, ý của anh như thế nào?

Thất gia hỏi.

- Chúng ta đi trực tiếp đến đó, đó là cách tốt nhất.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, nếu phái mười ba người mặc đồ đen đến, việc khảo cổ và thám hiểm của chúng ta sẽ an toàn hơn. Dù sao bọn họ cũng quen thuộc đường đi. Hơn nữa, một số đầu mối khảo cổ chúng ta cũng phải nhờ bọn họ cung cấp cho chúng ta.

Thất gia nói.

- Vậy được, sáu giờ sáng ngày mai sẽ xuất phát. Tôi cho mọi người hai mươi bẩy con lạc đà. Mỗi người một con, còn lại thì dùng để kéo hàng.

Thiết Cùng nói.

- Có thể lái xe đi không?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có thể, tuy nhiên, ở giữa sa mạc cũng không có đường đi đâu. Chỉ có thể dùng kinh nghiêm và cảm giác để xác định phương hướng thôi.

Giữa sa mạc này có rất nhiều nguy cơ, ví dụ như chảy cát thì ngay cả xe ô tô cũng không thể ngăn cản được.

Còn có mạch nước ngầm, cống ngầm… Chỉ cần xe rơi vào một trong những nới đó là sẽ không ra được. Hơn nữa, còn có nguy cơ bị chôn sống.

Tuy nói lạc đà là động vật, nhưng chúng ta gọi nó là con tàu của sa mạc. Nó có khả năng nhất định để chống đỡ với cát của sa mạc.

So với sử dụng ô tô thì tốt hơn nhiều. Hơn nữa, khả năng sinh tồn tốt hơn so với ô tô.

Thiết Cùng nói,

- Huống chi. Các anh đến đây để thám hiểm khảo cổ. Đi thám hiểm mà ngồi trên lạc đà thưởng thức phong cảnh sa mạc, cũng là một lựa chọn không tồi mà.

- Thì lạc đà vậy. Cứ mướn vài con để phòng khi dùng đến.

Diệp Phàm gật đầu nói.

Thiết Cùng đi ra ngoài sắp xếp.

Thất gia liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:

- Phải chú ý, người này có điểm còn muốn gạt chúng ta, rõ thật là buồn cười.

- Ha hả, để ngồi trên lưng con lạc đà đi ra bên ngoài cũng là bình thường. Chỉ cần trong lòng anh ta thoải mái là đủ rồi, để đi một đoạn đường dài.

Diệp Phàm cười nói.

- Thật sự mà nói đương nhiên lạc đà rất tốt, chẳng qua là lạc đà trở không được nhiều đồ bằng xe tải thôi.

Thất gia cười nói,

- Có phải là Diệp tiên sinh muốn từ trạm tiếp đón lâm thời của Thập Tam Thanh Y để đào ra bọn họ không?

- Điểm này tương đối là khó khăn. Tuy nhiên, tôi nghĩ, chỉ cần chúng ta có thể hé lộ ra một chút. Tin tưởng là Mãn Thiên Vân cũng cảm thấy hứng thú.

Diệp Phàm nói.

- Lúc bọn họ cảm thấy hứng thú, cũng là lúc chúng ta gặp phải nguy hiểm. Bọn họ cũng không phải là người tốt. Một khi đã để lộ, phải luôn luôn đề phòng. Bằng không, ở giữa sa mạc, phỏng chừng bọn họ sẽ dùng súng trường để loại trừ nhau. Nhân lúc bất ngờ sẽ phóng thương chúng ta nếu chúng ta không đề phòng.

Thất gia nói.

- Thất gia nói đúng.

Diệp Phàm gật gật đầu.

Một lúc sau vào phòng Diệp Phàm chiêu tập nhân lực lại đây nói qua một chút về tình hình.

- Diệp Phàm, tôi cảm thấy Thiết Cùng có chút vấn đề phải không?

Vương Nhân Bàng nói.

- Mọi người thấy gì vậy?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn Vương Long Đông Phí Nhất Độ một cái.

- Có vấn đề hay không nhiều khi rất khó để nhận biết, tuy nhiên, phương pháp phòng ngự là phải có. Như vậy thì từ ngày mai Xa Thiên bắt đầu theo dõi Thiết Cùng là được.

Hơn nữa, cũng phải đề phòng Thất gia. Chỉ sợ anh ta lựa chọn hợp tác cùng Mãn Thiên Vân mà bỏ qua chúng ta.

Sa mạc này mênh mông. Chết vài người thật đúng là thần không biết quỷ không hay. Thân thể bị chôn vùi dưới cát.

Vương Long Đông nói.

- Về Thất gia tạm thời không cần phải suy nghĩ, dù sao, hợp tác cùng Mãn Thiên Vân không bằng hợp tác với chúng ta.

Tuy nhiên, nếu không bắt được Mãn Thiên Vân thì thật sự không thể biết được kho báu. Dưới kho báu, Thất gia thực có thể có cơ hội khác đổi ông chủ.

Cho nên, sau khi chúng ta tiến vào sa mạc sẽ phải chịu mấy hướng công kích. Mà lần này chúng ta tới đây, còn có một nhiệm vụ. Chính là bắt Mãn Thiên Vân.

Để cho pháp luật trừng trị bọn họ.

Diệp Phàm nói.

- Mãn Thiên Vân là loại người khôn ngoan, so sánh với chúng ta mà nói, chúng ta vẫn có phần điềm đạm hơn. Thất gia lựa chọn sói hay là cừu, tôi nghĩ anh ta sẽ sáng suốt lựa chọn.

Vương Long Đông nói.

- Chúng ta chính là sói đội lốt cừu.

Vương Nhân Bàng vừa nói, tất cả mọi người đều cười to.

Rạng sáng ngày hôm sau, thời tiết khu vực phía Bắc khá lạnh. Tuy nhiên, may mắn tất cả mọi người đều có công phu, nên cảm thấy tốt hơn.

Còn ở bên này Ngưu Bá đã sớm đem hành lý buộc lên trên lưng lạc đà. Người của Thất gia cũng mới đến.

- Chúng ta muốn đi tới cổ tinh tuyệt quốc trên sườn núi Thanh Vương, mà Lâu Lan lại nằm ở mặt Đông bắc của Cổ Tinh Tuyệt quốc.

Thời đó vẫn còn mấy nước như Câu Di, Vu Điền, để nói được ranh giới chính xác, đó là điều không thể rõ ràng được.

Cho nên, không cẩn thận là sẽ làm loạn núi Thanh Vương. Cho nên, chúng ta phải đi dọc theo lòng sông Khổng Tước.

Tuy nhiên, chỉ là tới gần thôi. Ở giữa sa mạc mọi người lúc nào cũng phải cẩn thận, coi chừng có bão cát.

Thiết Cùng giao cho nói.

- Truyền thuyết lâu lan biến mất là bởi vì thiếu nước, mà bệnh dịch cũng là nguyên nhân lớn gây nên, chúng chính là cú đánh cuối cùng vào người lâu lan.

Khi đó, nó là một loại bệnh truyền nhiễm cấp tính đáng sợ, trong truyền thuyết gọi nó là ‘Bệnh sốt cao’, cả một làng bị bệnh, chết toàn gia đình.

Bởi vì thiếu nước, bọn họ không thể không đi ra ngoài. Tuy nhiên, bọn họ không may mắn, trong quá trình di chuyển gặp phải cơn bão cát trước nay chưa từng có.

Đó là một cơn bão thật lớn, trời đất u ám, đất đá bay mù trời, tiếng như ác quỷ, không nhìn thấy những tòa nhà trong thành phố, tiếng ầm vang lên.

Cả thành phố đều có thể bị vùi lấp, có thể thấy được sự lợi hại của bão cát. Trước sức mạnh của thiên nhiên, con người có vẻ rất nhỏ bé.

Vương Long Đông thở dài nói.

- Mọi người, khi gặp phải bão cát phải nhanh chóng đội khăn lên che mặt. Hơn nữa, còn phải chú ý giảm thiểu diện tích phải chịu lực, vì vậy ghé vào đồi cát là giải pháp cần thiết.

Nhưng phải chú ý đến việc lựa chọn phương hướng, nói như vậy tốt nhất là phải lựa chọn theo hướng ngược gió là tốt nhất.

Nếu như chọn thuận theo chiều gió mà nói, như vậy sức mạnh của bão cát có thể xé bỏ được chiếc khăn che mặt, cho dù mọi người có buộc chắc đến mấy cũng là vô ích.

Ngay lập tức bão cát sẽ khiến cho một lượng lớn cát bay vào miệng mũi của mọi người.

Mà nằm sấp xuống cũng không phải là nằm bất động như cái xác chết, luôn luôn phải cử động cơ thể của mình, như vậy mới có thể bảo đảm cát sẽ không bao phủ khắp người.

Việc lựa chọn gò cát mà nói, nên lựa chọn mặt sau gò cát, dường như sẽ tốt hơn, bởi vì mặt trước của gò cát tương đối không tập trung, đương nhiên là đối lập với mặt sau rồi.

Không chừng sẽ vùi lấp người, nguy hiểm đến tánh mạng. Đương nhiên, ở đằng sau cũng không có thể cam đoan anh sẽ an toàn, đây chẳng qua chỉ là tương đối mà thôi.

Nếu mọi người nghĩ hạt cát có thể bền vững giống như nham thạch đó chỉ là những điều viển vông. Cho nên, tùy nơi tùy thời điểm cần phải cẩn thận mới có thể bảo vệ được tính mạng…

Thiết Cùng lặp đi lặp lại lời nói.

Trên sa mạc mặt trời chói chang chiếu vào trên hạt cát, vào giữa buổi trưa những hạt cát này trở nên nóng bỏng. Cho dù có đi dày, nhưng vẫn bỏng chân.

Đột nhiên nhiệt độ lên cao, may là tất cả mọi người đều ngồi ở trên lưng lạc đà, hơn nữa còn mang đầy đủ nước uống, còn có thể không gặp trở ngại gì.

Mà đám người đi theo từ xa, bọn họ dùng cả ô tô lẫn lạc đà. Giữa sa mạc mịt mù này, muốn tìm thấy bọn họ xác suất đúng bằng không.

Hơn nữa, cho dù có tìm thấy từ xa, mọi người cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì, đi tới Lâu Lan để khảo cổ đội thám hiểm vắng mặt rất ít. Cứ như vậy, nước giếng không phạm nước sông, chẳng ai để ý đến ai cả.

Lúc xế chiều, bầu trời bắt đầu lộng gió. Mới bắt đầu là những cơn gió nhỏ, đám người Vương Nhân Bàng cùng với Phí Nhất Độ còn nói là rất dễ chịu.

- Mọi người cẩn thận nhé, những cơn gió nhỏ này có thể biến thành những cơn gió to. Nếu thật sự như vậy thì mọi người theo sát tôi để tìm chỗ ẩn náu.

Thiết Cùng nhìn những cơn gió từ xa, nói.

Không lâu sau, gió càng lúc càng lớn.

- Không được rồi, phải tìm chỗ ngồi tránh đã.

Thiết Cùng, Thất gia và Diệp Phàm cùng nói.

- Vậy dừng lại nghỉ đã, ngày mai lại đi tiếp.

Diệp Phàm gật đầu nói.

- Không còn kịp rồi, mau tránh đi.

Lúc này, Thiết Cùng nhìn nhìn, sắc mặt đều thay đổi. Đôi mắt ưng của Diệp Phàm nhìn xa xa, phát hiện từ xa có những tiếng thì thầm, giống như có toàn mây đen đang trên đường hướng tới mình.

- Những đám mây thật lớn.

Ngưu Bá nhịn không nổi mắng một câu.

- Đây không phải là mây, đó là cát quỷ. Lúc đầu giống như là mây, nói là gió lớn. Đến lúc đến trước mặt thì đã không kịp nữa rồi. Mọi người mau chạy cùng tôi đi.

Thiết Cùng hét lớn lên.

- Mất cảnh giác thật, nhìn qua giống như là mây.

Vương Nhân Bàng mắng một câu, mọi người nhanh chóng giục lạc đà đi nhanh về hướng núi Tọa Sa cùng với Thiết Cùng.

- Tên chết tiệt này, làm thế nào mà chạy nhanh như vậy, chúng tôi không theo kịp được.

Ngưu Bá mắng, hình dáng Thiết Cùng càng ngày càng xa.

Người này đã quen ở giữa sa mạc, đương niên là chạy trốn nhanh rồi. Còn Ngưu Bá mới là lần đầu tiên đến sa mạc, lúc đó chân tay cũng có chút luống cuống.

Trước kia Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng cũng đã chiến đấu ở giữa sa mạc, cho nên cũng không sợ hãi lắm.

- Thất gia, ông mời người đi dẫn đường. Bão cát vừa đến đây đã chạy còn nhanh hơn cả thỏ, căn bản là mặc kệ chúng tôi. Đây là dẫn đường sao?

Diệp Phàm hừ một tiếng.

- Bình thường, tiền tài và tính mạng đều quan trọng. Lúc này anh còn muốn hắn cứu chúng ta mà không tự cứu mình, điều đó chỉ là vớ vẩn.

Thất gia vẫn còn rất bình tĩnh, nhìn xem Thiết Cùng biến mất ở chỗ nào, nói,

- Chạy theo tôi!

Thất gia thúc giục lạc đà đuổi theo.

Nhìn thấy núi cát rất gần, nhưng thực ra tương đối xa.

Trong nháy mắt mây cát quỷ đã tới trước mặt, trời đất u ám, mặt trăng bị che khuất. Ngay cả cách nhau có hai thước cũng không nhìn thấy người.

Hơn nữa, toàn bộ cát bay vào mồm miệng, Ngưu Bá quay sang chửi mẹ nó.

- Đừng nói gì, nếu nói cát sẽ bay vào mồm miệng đó.

Diệp Phàm vừa lấy tay che miệng vừa la lớn.

Ngưu Bá nghe thấy quả nhiên là không dám nói nữa, đi theo sát Diệp Phàm chạy về phía núi cát.

Sau ba phút, cho dù tất cả mọi người đều có kỹ năng, nhưng vẫn thất lạc. Tất cả mọi người chạy về hướng núi cát bằng cảm giác.

Ngay cả lạc đà nặng mấy trăm cân cũng bị sự cuồng loạn của cát ma thổi bay vào không trung, túm cũng khó mà túm được.

- Đi theo tôi!

Trong sự hỗn loạn mọi người vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng của Diệp Phàm, mọi người theo tiếng gọi chạy nhanh tới.

Cuối cùng tới núi cát thấy một bóng người, Thiết Cùng chọn chỗ ngồi này cũng không tệ lắm, tạm thời cũng không có phát hiện ra sa băng nào nguy hiểm.

Diệp Phàm nghiêng người liếc mắt nhìn Thiết Cùng một cái, phát hiện cả người anh ta đang ngồi trên cát. Trong lòng có cảm giác dường như là anh ta đang cố ý. Tuy nhiên tạm thời không có chứng cớ nên cũng không có nói gì.