Quan Thuật

Chương 49: Chiếc quần đùi bằng vải thường




Trương Gia Lâm thở dài nói, vẻ mặt u buồn.

- Anh Gia Lâm, có một số chuyện đã qua nhiều năm như vậy thì cũng coi như xong đi, dù sao bản thân mình cũng phải sống cho tốt. Cứ luôn nghĩ đến quá khứ cũng chẳng hay gì, anh nói đúng không?

Diệp Phàm thử thăm dò, lại liếc nhìn qua tấm ảnh một lần nữa, đột nhiên như có một đoạn ký ức xẹt qua trong đầu, tựa hồ như đã gặp qua Lý Tuyết Hoa ở đâu đó khiến hắn sợ hết hồn, thầm nghĩ:

- Không thể nào! Lý Tuyết Hoa đã chết từ tám, chín năm trước, sao mình lại gặp cô ấy được. Lúc ấy mình còn học tiểu học, chẳng lẽ gặp trong mơ sao. Cũng không đúng, chưa từng gặp sao mơ thấy được. Tà môn rồi, chẳng lẽ trên đời có quỷ hồn? Oan hồn của Lý Tuyết Hoa không tan nên tìm tới mình, cũng không đúng. Muốn tìm cũng phải tìm người yêu Trương Gia Lâm mới đúng a......

Diệp Phàm suy nghĩ miên man.

- Ha ha a...... Cậu Diệp, cậu không cần phải nói nữa, tôi biết chú tôi tìm cậu nhờ cậy rồi. Nếu cậu còn nói vậy thì chúng ta chẳng phải là bạn bè nữa rồi, ai...... Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, bán duyến tu đạo bán duyến quân...... Ai......

Trương Gia Lâm đang lúc nửa tỉnh nửa say ngâm lên một bài của Lí Nguyên Chẩn đời Đường, lộ vẻ sầu khổ.

Nghe giọng ngâm tha thiết, trước mắt Diệp Phàm cũng như hiện lên khuôn mặt như hoa của Phí Nguyệt Yên.

Phí Nguyệt Yên là mối tình đầu của Diệp Phàm, cũng chỉ quen biết với hắn chừng chỉ một năm. Diệp Phàm học đại học năm thứ tư thì Phí Nguyệt Yên mới vừa vào ĐH năm thứ nhất, hiện giờ mới học năm thứ 2.

Chuyện hai người quen biết nhau cũng có chút hài hước.

Lần đó khi Diệp Phàm trở về túc xá thì đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, nhà vệ sinh lại cách đó khá xa. Đảo mắt nhìn quanh không thấy ai, Diệp Phàm liền móc tiểu đệ đệ ra tưới cây miễn phí, bởi vì hàng rào cây được cắt tỉa thành hình vòm cao gần một mét rưỡi.

Diệp Phàm đang vừa thống khoái vừa rên ư ử bài hát xuyên tạc "Hoa dại ven đường người không nên hái, không hái ngu sao mà không hái, hái cũng hái hết sạch......" thì ở bên kia hàng rào có một cô gái da trắng như tuyết chui qua đứng đối diện ngay với Diệp Phàm khẽ kêu:

- Heo!

- A...... A......!

Diệp Phàm như bị một cú trời giáng, nước miếng thiếu chút nữa nhểu ra, thầm nghĩ:

- Đẹp! Cực đẹp! Không ngờ đại học Hải Giang chúng ta lại có thứ hàng tuyệt phẩm như vậy. Không! Là tiên phẩm mới đúng....... Tâm tình thống khoái khiến tiểu đệ đệ đã thu lại rồi lại ngóc lên một chút, động tác này quá mức hèn mọn.

- Anh...... Vô sỉ!

Cô gái áo trắng cầm cuốn sách vụt cho Diệp Phàm một cái rồi mới xoay người chạy mất, tuy nhiên hắn cũng kịp thấy hình như ngay cả cổ cô đều đỏ ửng.

- Ha ha! Mình thật là đào hoa, đi tiểu mà cũng gặp người đẹp nữa, tý nữa là rụt vòi lại rồi.

Diệp Phàm cười khổ rồi vội vàng thu hồi tiểu đệ đê, kéo khóa quần rồi tiện tay nhặt quyển thơ "Luyến hoa tập" của cô gái để lại, hít hà mùi thơm nhẹ nhàng trên đó.

- Người đẹp đa tình a! Còn đưa sách......

Hắn không biết hổ thẹn còn lẩm bẩm một hồi lâu, hôn lên sách một cái rồi mang về ký túc xá. Sau đó mỗi khi rỗi rãi lại giở quyển "Luyến hoa tập" thì thấy bên trong ghi chép rất nhiều lưu bút thời học trò.

Lưu bút của cô gái áo trắng xinh đẹp kia viết rất nhiều những chuyện đại loại như hôm nay tâm trạng không vui, thấy người này thế này, người kia thế kia, Diệp Phàm mỗi lần đọc xong thì đều sôi sục huyết khí. Tuy nhiên có lần đang say sưa đọc thì cô gái áo trắng đã thay áo đen vọt tới chộp biến, khiến cho Diệp Phàm cùng năm tên Trư Bát Giới cùng phòng nghệt mặt ra.

Tên bạn cùng phòng có danh tiếng nhất được xưng là một mẻ lưới tóm hết gái đẹp thiên hạ "Hoa heo" Trương Vô Đạo cười ngất trời rồi nói chua xót:

- Yêu nghiệt (ngoại hiệu của Diệp Phàm), tại sao hoa khôi mới của trường lại nhảy vào đoạt sách của mày? Sao không đoạt của tao? Tại sao? Tại sao? Tại sao......

Thằng nhãi này biểu diễn rất thảm thiết khiến cho Diệp Phàm cảm giác như vừa nuốt phải vài chục con ruồi vậy.

- Ha ha a...... Vì sao người khác gọi tao là "Yêu nghiệt" mà không gọi mày là "yêu nghiệt" chứ? Bởi vì cảnh giới của mày còn chưa đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, cách mạng còn chưa thành công, đồng chí còn cần gia tăng tu luyện a!

Diệp Phàm đắc ý cười khan, từ đó có thể cùng cặp kè với Phí Nguyệt Yên, tuy nhiên điều khiến hắn vô cùng tiếc nuối đúng là mặc dù bản thân mình có bản lãnh yêu nghiệt nhưng cũng chỉ công phá được cái miệng nhỏ của Phí Nguyệt Yên, cầm được tay, chân thì cũng sờ soạng được một hồi, toàn thân thì......

Bởi vì lần đó do đỡ Phí Nguyệt Yên bị trật chân không cẩn thận mò tới, còn thiếu chút nữa bị Phí Nguyệt Yên giận chết, bởi vì Phí Nguyệt Yên là một cô gái vô cùng truyền thống.

Tuy nhiên Diệp Phàm tự biết hoàn cảnh nhà mình bình thường không xứng với Phí Nguyệt Yên. Có một lần cùng Phí Nguyệt Yên đến nhà cô chơi bị bố mẹ cô coi thường ra mặt nên chọn kế cuối cùng trong ba mươi sáu kế!

Mặc dù Phí Nguyệt Yên vẫn đối xử với hắn như trước, nhưng Diệp Phàm cố ý gây bất hòa với cô để lánh xa, cuộc đời này là vậy, bao giờ cũng coi trọng môn đăng hộ đối. Ai...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nghĩ lại chuyện xưa, Diệp Phàm vẫn cảm thấy chua xót, lại càng đồng cảm với Trương Gia Lâm, hai người cạn sạch một chai Lão Bạch 52 độ, sau còn thêm ba bình Nhị Oa Đầu với mười hai đĩa lạch rang.

- Cậu Diệp, cậu cũng đừng nghĩ chuyện cũ nữa!

Trương Gia Lâm giờ lại khuyên ngược Diệp Phàm, không khí nghe mùi cổ quái. Đừng nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây cái gì cả, lúc này hai ông kễnh trẻ ngồi khuyên nhau, Diệp Phàm ngẫm thử cũng thấy hơn buồn cười.

Trên đường trở về cung, Diệp Phàm lúc này không khác với Võ Nhị Lang trèo núi Cảnh Dương, sức lực dâng trào, lảo đảo mò đến nơi thì chỉ thấy mỗi mình Diệp Nhược Mộng còn Xuân Thủy cũng trở về thị trấn Lâm Tuyền.

Đang lúc bừng bừng, lại chỉ có một nam một nữ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Trong mơ mơ màng màng, Diệp Nhược Mộng đem cho hắn một chén canh nói là có thể giải rượu. Không lâu, thân thể đang khô rang vì rượu lại như sắp bắt lửa. Một luồng tà hỏa từ dưới đan điền bốc lên, rồi lan xuống dưới cái mệnh căn của đàn ông.

Phút chốc mệnh căn đã trướng to như cây gậy sắt, ý nghĩ Diệp Phàm có chút mê loạn, giống như sắt nóng nung vào nước. Hắn cởi hết quần áo tuy nhiên là cái quần con lại chịu chết không cởi ra được.

Cũng không phải là do vải may quần con của năm 95 đặc biệt bền chắc mà do Diệp Phàm tụt nhầm hướng. Đáng lẽ kéo xuống thì hắn cứ một mực kéo lên làm chiếc quần bị căng ra.

Mặc dù Diệp Phàm tu luyện qua thuật dưỡng sinh nên khí lực hơn xa người thường. Tuy nhiên vải may quần con năm 95 không phải để ngắm cho đẹp mà chú trọng chất lượng, muốn đem nó xé ra thật không dễ dàng

Ai