Quan Thuật

Chương 534: Rắn hổ mang tiến vào phòng tắm




Tề Thiên cười tự đắc, tự cho là mình đoán đúng.

Trước khi đi còn len lén liếc nhìn Trang Hồng Ngọc, bóng gió ghé sát bên tai Diệp Phàm thì thầm:

-Chúc mừng đại ca,Trang cô nương có lẽ còn là một cô gái trong trắng, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô ấy, đại ca phải rộng lượng một chút, đừng tàn đời tối nay, thương hương tiếc ngọc là bản chất của đàn ông chúng ta. Em cứ thắc mắc đại ca làm sao cứ thích lăn lộn quan trường chính quyền, hóa ra chỗ tốt cũng không ít. Trên danh nghĩa là việc chung, trên thực tế là dẫn cấp dưới ra ngoài, còn du lịch miễn phí, không! nên nói là du lịch kiểu ăn chặn, song túc song tê, thật là vui sướng! chà chà, hâm mộ, ha ha….

Diệp Phàm vừa định đưa tay ra gõ tiểu tử này một cái nhưng gã đã sớm cười dâm đãng bỏ chạy.

Tuy nhiên trong lòng Diệp Phàm cũng nhộn nhạo, len lén liếc nhìn Trang Hồng Ngọc, bất ngờ phát hiện Trang Hồng Ngọc cũng đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa mặt cũng hơi nổi giận, có lẽ cũng có chỗ suy nghĩ, lúng túng, nhún vai cười nói:

-Trang cô nương chạy cả ngày, cũng mệt mỏi về nghỉ ngơi đi.

-Ừ!

Trang Hồng Ngọc nhẹ giọng gật đầu.

Sau khi trở lại phòng hai người đều có vẻ không được tự nhiên, bởi vì đây là một căn phòng có hai phòng ngủ, một phòng khách, ban đầu ý tứ của Tề Thiên là đặt một căn phòng như vậy để Diệp Phàm tán chuyện đến sáng mai, một phòng khác để lại cho y, tuy nhiên sau khi nhìn thấy Trang Hồng Ngọc tạm thay đổi chủ ý ban đầu, vội vàng nhường căn phòng này lại Diệp Phàm. Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng:

"Tiểu tử này, đặt phòng gì vậy, phòng thế này thật đúng là có chút mập mờ.

Hơn nữa tồi tệ hơn phát hiện phòng vệ sinh trong phòng này chỉ có một phòng, chứ không phải hai phòng.

Diệp Phàm trợn tròn mắt, cười ha ha nói:

-Trang cô nương, cô tắm rửa trước đi.

Hắn vừa nói ra miệng, cảm giác hình như có ẩn ý, cái gì mà kêu cô tắm rửa trước đi, nói vậy là có ý gì, cho nên nhất thời ngây người khẽ liếc nhìn Trang Hồng Ngọc, phát hiện khuôn mặt cô ta cũng hơi ửng đỏ.

Đầu thoáng cái cúi xuống, ừ một tiếng đi vào phòng mình, đóng cửa lại.

"Mẹ kiếp! Đúng là mất mặt, người ta sẽ nhìn lão tử thế nào đây, lão tử là quân tử chân chính, không phải là sắc lang"

Diệp Phàm thầm mắng một câu, cảm giác rất uất ức.

Vì muốn Trang Hồng Ngọc có cơ hội thoải mái nên Diệp Phàm bước vào phòng mình, nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy ào ào, trong lòng Diệp Phàm thoáng rộn ràng, nằm trên giường tưởng tượng ra thân hình của Trang Hồng Ngọc sau đó là một loại trạng thái gì đó.

-AAAA

Khi hắn đang hăng say tưởng tượng, từ trong phòng vệ sinh đột nhiên truyền đến tiếng la đè nén của Trang Hồng Ngọc, Diệp Phàm vội vàng nhảy xuống giường xông ra ngoài, khi đang định đẩy cửa vào thì đột nhiên dừng bước.

Diệp Phàm thầm nghĩ:

"Quái, trước kia Đinh Hương Muội cũng kêu lên như vậy, lẽ nào Trang Hồng Ngọc cũng thấy chuột, không thể nào, phòng ốc của đập chứa nước núi Bà La là tòa nhà ba tầng, chuột có thể theo đường ống thoát nước leo lên là bình thường.

Khách sạn Bảo Đức Lai có mười mấy tầng cao, hiện tại mình đang ở trên tầng 26, làm sao có thể để chuột bò lên được, trừ phi con chuột này có cánh.

Lẽ nào Trang Hồng Ngọc đang khảo nghiệm mình, cố ý làm vậy, hình như không phải, cô gái này cao ngạo như thế, cho dù muốn làm vậy cũng không tốn công phu. Tâm tư đó không có khả năng.

Tạ Đoan tốn lực như vậy cuối cùng không phải công dã tràng. Nếu như lão tử cứ thế xông vào, cô ta không phải không mặc gì sao…"

Khi hắn đang do dự lại truyền tới tiếng hét run rẩy của Trang Hồng Ngọc:

-Diệp…Chủ nhiệm Diệp….anh đang nghĩ gì vậy….vào, vào đi… cứu

"
Hỏng bét! Xem ra cô ta gặp chuyện thật, có lẽ bệnh cũ gì đó của cô ta tái phát cũng không chừng."

Nếu Trang cô nương cho mời anh chàng này cũng không làm kiêu, đẩy cửa xông vào, khi còn chưa kịp bận tâm đến tình cảnh hương diễm đã lạnh sống lưng.

Trang Hồng Ngọc vừa thấy Diệp Phàm đi vào, thần kinh vốn đã tan vỡ lúc này hoàn toàn sụp đổ, thoáng cái ngã xuống đất, Diệp Phàm vừa thấy, vội vàng tiện tay nhấc người lên ôm vào trong ngực.

Tuy nhiên giờ phút này hắn căn bản không còn tâm trạng liếc nhìn tình trạng của Trang Hồng Ngọc, bởi vì đối diện với hắn có một con trường xà đang muốn lấy mạng người.

Con rắn này lớn bằng cánh tay trẻ con, dài khoảng ba mét, lúc này đang dùng cái đuôi của nó quấn lên chiếc khăn lông trên bồn tắm, lưỡi phun phì phì, phát ra tiếng sa sa rất nhỏ, thật sự dọa người.

-Rắn hổ mang vua, mẹ kiếp, lại là loại độc nhất này.

Diệp Phàm thầm nghĩ một tiếng không tốt.

Bởi vì cái cổ của con rắn này bành rộng, giống như nửa chiếc quạt, bình thường mà nói, đặc trưng rõ ràng nhất của rắn hổ mang là cái cổ, xương sườn ở cổ có thể hướng ra ngoài xòe ra đe dọa đối thủ. Bởi vì cổ mở rộng, trên lưng hiện ra đốm hắc bạch, nhìn như hoa văn của hổ, cho nên mới gọi là rắn hổ mang, Diệp Phàm liếc mắt đã nhìn ra, bởi vì trước kia khi sư phụ luyện hắn đã từng bắt được, chẳng qua không có to và dài như vậy.

Nghe nói loại này thích sống một mình, có chút xu thế lão đại. Ban ngày ra ngoài vồ mồi, ban đêm giấu mình trong núi đá hoặc hốc cây để nghỉ ngơi.

Nó không chỉ vô cùng hung mãnh, dựa vào nọc độc phun ra hoặc bổ nhào cắn con mồi thu hoạch thức ăn, hơn nữa cũng là loại rắn độc nhất trên thế giới lớn! Cho nên tiếng nổi như cồn, vì nó ngoài vồ chuột, thằn lằn, đồng thời còn vồ cả rắn, bao gồm cả các loại rắn có độc như rắn cạp nong, rắn hổ mang, đồng thời cắn nuốt cả đồng bạn, từ đó có thể thấy được tính đáng sợ của loại động vật này, căn bản không có chút thú tính nào.

Diệp Phàm đương nhiên cũng hơi căng thẳng, bởi vì cái thằng chó này có thể phun ra nọc độc cách vài mét, phòng vệ sinh hẹp như thế muốn tránh được cũng khó, huống hồ còn đang ôm một người trong ngực, lúc này cảm giác trong ngực người run rẩy gay gắt, cặp nhũ phong cao nhọn liên tục run rẩy trong ngực mình, cảm giác Trang Hồng Ngọc lúc này đã nửa tỉnh nửa mê.

Người và rắn giằng co như vậy.

Rắn hổ mang chúa tuyệt đối không sợ người, ngẩng cao cổ như trêu chọc, cái cổ mở rộng hết cỡ, đầu lưỡi cũng kéo dài ra phát ra tiếng sa sa càng vang dội.

Thỉnh thoảng còn có thể hé miệng đập đập làm ra tư thế công kích, đám răng độc um tùm dưới đôi mắt ưng của Diệp Phàm như rõ mồn một trước mắt, tựa hồ như ngửi thấy mùi hôi thối phía trên.

-Mẹ kiếp! Con rắn này rốt cuộc từ đâu mà đến? Hình như được đặc biệt luyện qua, không hề sợ người. Động tác tiêu sái như vậy, thật giống như đang đùa giỡn lão tử.

Hừ! Đợi lát nữa lão tử nhất định phải lột ra da gân nấu một nồi canh súp rắn mới được. Diệp Phàm thầm hừ một tiếng, quyết định xuất thủ.

Diệp Phàm nhân lúc con rắn đang khoe khoang răng nanh, cổ tay xoay chuyển, hai cây Tiểu Lý đao chợt lóe phóng tới, một tay tắt điện, phòng vệ sinh nhất thời tối đen, chẳng qua Diệp Phàm có đôi mắt ưng nên hắn không sợ.

Một tiếng "bốp" vang lên, đánh vào phía đầu của con rắn, con rắn bị Tiểu lý đao lướt qua đập vào vách tường phát ra một tiếng "phịch".

Đây là Diệp Phàm cố ý, không dùng mũi đao ghim nó, mà là lợi dụng thủ pháp phi đao dùng đao cắt ngang. Con rắn bị đập vào, cảm giác rất đau, đang muốn há miệng phun chất độc.

Chẳng qua Diệp Phàm là cao thủ thất đoạn làm sao chịu để cho một con động vật máu lạnh âm mưu được như ý, tiện tay cầm lấy chiếc khăn tắm bên cạnh chụp xuống, nhất thời khiến con rắn mê man.

Bên này sử xuất ra thuật khinh thân, nhẹ nhàng túm lấy người con rắn, trường xà đã bị Diệp Phàm nhấc lên trên tay, hắn lùi một bước quay lại đại sảnh

Đương nhiên, Trang Hồng Ngọc cũng được một cánh tay khác của hắn ôm vào trong đại sảnh. Diệp Phàm thuận tay dùng sức quăng con rắn mấy vòng. Lực tay Diệp Phàm rất lớn, có lẽ có sức mạnh ngàn cân.

Hắn không chặt đứt được con rắn này xem như nó rất cường hãn rồi, tuy nhiên con rắn lúc này đã mềm oặt, không còn hung tính.

Con rắn bị Diệp Phàm túm lấy quẳng vào góc phòng khách, phát hiện nó mềm oặt như không có xương, có lẽ xương cốt đã tan rã hết rồi, muốn hung hãn lần nữa cũng không được, thuần túy chỉ là một con xà vương tê liệt.

-Mẹ kiếp! Con rắn này lại dám hù doạ cô gái bảo bối của lão tử, nhất định phải lột da rút gân nó, ta nhổ vào.Mất hứng

Diệp Phàm tàn ác mắng một câu, cúi đầu nhìn lại, nhất thời ngơ ngẩn cả người.

Trong lòng hắn kêu lên:

-Mẹ kiếp! Sao lại lộ ra hết thế này.

Trang Hồng Ngọc toàn thân lõa thể trơn mượt thơm phức vì đang xoa xà phòng tắm nên núi cao thâm cốc nhìn một cái không sót gì.

Hai viên bi màu đỏ trên nhũ phong đang khiêu vũ vì hoảng sợ, cặp chân thon dài khép chặt, vùng cỏ thơm rất dày, có mấy cây cỏ không cam lòng nhô lên. Diệp Phàm chạy đến ôm tấm ga trải giường che kín.

Miệng liên rục lầm rầm:

-Mình không phải cố ý, không thể trách mình, tình thế bắt buộc a!

Diệp Phàm duỗi ngón tay điểm vào mấy huyệt vị của trang Hồng Ngọc.

-A!

Một tiếng thét chói tai, Trang Hồng Ngọc rốt cục đã tỉnh, giương mắt phát hiện Diệp Phàm đang đứng trước mặt mình, mặt thoáng chốc đỏ bừng, nhìn quanh bốn phía, run rẩy hỏi:

- Con rắn kia đâu?

-Trong phòng khách! Chẳng qua nó mệt rã rời, để cho chúng ta nấu canh súp rắn ăn, ăn nó đi, lại có thể dám chạy đến đất của chúng ta mà giương oai.

Diệp Phàm mỉm cười ôn hòa, có điểm giống như con sói xám.

-Cám ơn anh đã cứu tôi.

Trang Hồng Ngọc vừa nói, đột nhiên nhớ ra gì đó, cúi đầu nhìn xuống, lại động thủ sờ sờ trên người mình.

-AAAAA

Một tiếng hét lại vang lên, ngay cả cổ cũng đỏ ửng, giận giữ nhìn Diệp Phàm chằm chằm, kêu lên:

-Anh, sao anh làm như vậy?

-Tôi… không làm gì ca.

Diệp Phàm vội vàng giải thích, thầm nghĩ:

"Có loại con gái như vậy sao? Lão tử vừa mới liều mạng cứu cô, lập tức đã trở mặt, trên đời này còn ai dám làm anh hùng, không thèm liếc nhìn cô một cái, cũng là chuyện gấp bắt buộc! Tuy nhiên thân thể kia đúng là mê hồn muốn chết.

-Hừ! Không có gì? Vừa rồi tôi không phải…

Trang Hồng Ngọc mặt đỏ bừng, nói được nửa câu thì không nói nữa, hung dữ như một con cọp xuống núi, hung hăng nhìn Diệp Phàm.