Quan Thuật

Chương 58: Không nổ không được




Diệp Nhược Mộng giãy dụa một lát rồi cũng để cho Diệp Phàm được như ý. Bàn tay hắn nghịch ngợm từ khe rãnh giữa hai ngọn núi tới chỗ vùng cỏ rậm rạp, hai cặp môi đã sớm dính sát vào nhau. Trong thùng gỗ vang lên tiếng ì oạp, không biết Nhị Nha Tử có nghe thấy hay không, quả thực là đầu độc trẻ em.

Trong một gian phòng của quán rượu Tử Vân số một thị trấn Lâm Tuyền, có mấy người mang vẻ mặt lo lắng đang ngồi.

Đội trưởng Lý của đội cảnh sát hình sự tỉnh cau mày hớp một ngụm trà Ô Long, trong miệng cảm thấy đắng ngắt, nhìn lướt qua mọi người nói.

: - Chuyện này quả thật khó khăn, Điêu Lục Thuận và ba quý tử giống như chuột cống chui biến xuống đất, chẳng lẽ đã chạy tới Giang Chiết rồi? Theo tin tức báo về thì chưa, tuy nhiên cũng không thể loại bỏ khả năng này, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý sẵn. Mọi người đều biết hai tên này trơn như cá chạch, mỗi tên đều đã từng giết mười mấy người, ngay cả quân nhân, cảnh sát cũng dám ra tay. Cấp trên rất coi trọng lần vây bắt này, giờ cấp cho mấy anh điện thoại di động, còn có thêm người gia nhập vào tổ trọng án chúng ta.

- Người nào vậy đội trưởng Lý?

Phó Cục trưởng cục công an hành phố Mặc Hương Vu Kiến Thần tò mò hỏi.

- Nghe nói là tuyển chọn ra từ lực lượng đặc biệt Liệp Báo của quân khu Lĩnh Nam, tên là Tề Thiên, chừng 20 tuổi, mang quân hàm thượng úy đại đội trưởng, chắc còn dẫn theo cả một nhóm lực lượng đặc biệt.

Đội trưởng Lý nói vẻ thần bí.

- Ách! Một vị Thượng úy có gì kỳ lạ.

Phó Cục trưởng cục công an huyện Ngư Dương Chu Bách Thành ngạc nhiên, thứ nhất là xem Tề Thiên chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi, thứ hai cấp bậc cũng không cao.

- Cục phó Chu, anh chưa biết lực lượng Liệp Báo của quân khu Lĩnh Nam có danh tiếng rất lớn, ha hả.

Triệu Thiết Hải lộ vẻ hâm mộ, ngắt lời lãnh đạo.

- A! Thiết Hải cũng biết Liệp Báo, nói nghe một chút.

Vu Kiến Thần khẽ mỉm cười.

- Hắc hắc! Cục phó Vu, tôi vốn là lính trinh sát chuyển ngành, trước đó tâm nguyện của tôi là có thể được vào Liệp Báo, đáng tiếc vào không được, đau lòng a! Chỉ một chút xíu nữa là có thể vào được Liệp Báo rồi. Nghe nói Liệp Báo là lực lượng đặc biệt tinh nhuệ của đại quân khu Lĩnh Nam, tùy tiện lấy ra một thượng úy trong đó cũng mạnh hơn một thiếu tá chính quy, tất cả đều là siêu cao thủ ngàn người chọn một. Tề Thiên mới 20 tuổi có thể thăng làm Thượng úy Đại đội trưởng là vô cùng không đơn giản, tuyệt đối là một cao thủ, nói không chừng còn có bối cảnh thâm hậu. Có gã đem theo một nhóm gia nhập chúng ta vậy thì hành động lần này càng thêm chắc chắn rồi.

Triệu Thiết Hải vô cùng hưng phấn, hai tay cứ luôn xoa xoa, giống như rất khẩn trương.

- Ừ! Thiết Hải nói không sai! Cho nên chờ một chút bọ họ tới là hai vị đại cục trưởng có thể thấy ngay, ha hả.

Đội trưởng Lý Xương Hải cười nhẹ.

- Đội trưởng Lý! Cho dù là tội phạm cấp hai cũng không nên mời bừa Liệp Báo đến đây chứ! Bọn họ tuy nói là quân nhân tinh anh nhưng chúng ta cũng là người có năng lực trong công an, được phái trực tiếp từ Ban công an tỉnh xuống, thêm cả một vài cảnh sát hình sự có kinh nghiệm là được, cần gì làm phiền bộ đội ra tay. Cứ như vậy chẳng phải là cho lãnh đạo quân đội xem nhẹ cảnh sát chúng ta.

Bộ dạng Vu Kiến Thần dường như không phục, cảm thấy rất mất thể diện, Triệu Thiết Hải và Chu Bách Thành cũng có tâm tư này. Dù sao đuổi bắt tội phạm là bổn phận của bản thân mình, để người ngoài xen vào chứng tỏ là công an không có năng lực.

- Ai! Mới đầu tôi cũng nghĩ như các anh vậy. Tuy nhiên ban lãnh đạo có nói thêm, lần này bọn họ tới đây còn thi hành nhiệm vụ bí mật. Hành động đuổi bắt đào phạm phải do Liệp Báo làm chủ, chúng ta chịu trách nhiệm điều tra và trợ giúp. Đoán chừng Điêu Lục Thuận và ba quý tử có việc gì đó động đến quân khu Lĩnh Nam, nếu không bên quân đội sau khi biết được tin tức cũng sẽ không gấp gáp đến vậy. Hơn nữa theo tin tin tức nói có thể đàn em của Điêu Lục Thuận, biết đâu còn có vũ khí uy lực lớn, là một nhân vật cực đoan nguy hiểm......

Đội trưởng Lý phân tích:

- Tuy cũng chỉ có thể nói là suy đoán, phục tùng mệnh lệnh là được. Thiết Hải, tình huống thôn đập Thiên Thủy như thế nào?

- Tổ trưởng Diệp nói là chưa điều tra ra nhân vật nào khả nghi, thôn đập Thiên Thủy quá lớn, nhân khẩu trên vạn người nên quả thật làm phiền Diệp Phàm rồi. Nghe nói mới vừa rồi chủ nhiệm Lý Hiên Thạch Ban Sinh đẻ có kế hoạch mang theo tổ hành động Mũi Tên Đen đi bắt người bị thôn dân vây đánh đến bị thương. Chủ tịch Thái và bí thư Tần gấp đến độ gọi tôi ứng cứu. Tôi đang chuẩn bị xuất quân thì một mình tổ trưởng Diệp đã giải quyết, thành công cứu được đội viên Mũi Tên Đen, người anh em này quả không đơn giản a!

Triệu Thiết Hải dường như vẫn còn sợ hãi, đưa tay vuốt mặt.

- Một người có thể giải quyết được sao?- Chu Bách Thành biết rõ tình huống thôn đập Thiên Thủy nên kinh ngạc.

- Ách! Nghe các anh nói như thôn đập Thiên Thủy là đầm rồng hang hổ vậy, có đáng sợ vậy không chứ, chúng ta là công an mà.

Đội trưởng Lý Xương Hải khó hiểu, hơn nữa còn không tin. Tuy hồi trước bọn họ đã gặp qua nhiều tình huống phức tạp ở thôn đập Thiên Thủy nhưng cũng không quá coi trọng, chỉ cảm thấy thôn dân ở đó tuy đông nhưng không hiểu biết nhiều lắm về pháp luật. Lý Xương Hải phụ trách mấy ngàn vạn người tỉnh Nam Phúc, một vạn người chỉ là một bữa ăn sáng, loại lưu manh nào chưa gặp qua, một thôn hẻo lánh thì cho dù phiền toái nào cũng không phải là quá lớn.

- Đội trưởng Lý có thể chưa rõ, nói ra cũng sợ các vị lãnh đạo chê cười, vết sẹo trên mặt này là do người của thôn đập Thiên Thủy tặng cho đấy.

Triệu Thiết Hải có chút lúng túng vuốt mặt cười khổ nói.

- Vết sẹo!

Lý Xương Hải và Vu Kiến Thần nhìn vết sẹo trên mặt Triệu Thiết Hải vẻ khó hiểu, trong lòng giật mình, lại có kẻ dám chém công an ư.

- Ha hả! Lúc ấy thôn đập Thiên Thủy thôn bầu cử chủ tịch thôn nên xảy ra đổ máu, công an phải tới dẹp. Ai ngờ dân ở đó rất hiếu chiến, năm người của đồn công an thị trấn Lâm Tuyền đều bị thương. Cuối cùng huyện phải xuất động cảnh sát vũ trang mới dẹp yên, tuy nhiên đến giờ vẫn chưa bầu được chủ tịch thôn. Vậy nên mới nói Diệp Phàm đúng là khó khăn, đừng nói là hắn mà dù chủ tịch huyện cũng chưa chắc giải quyết được chuyện này.

Chu Bách Thành hiểu rõ sự việc lắc đầu quầy quậy.

- Không thể ngờ! Thật sự không thể ngờ!

Lý Xương Hải lắc đầu, ánh mắt đột nhiên sáng ngời:

- Thằng ranh Diệp thật đúng là không đơn giản, là một nhân tài. Người như vậy nếu như có thể chiêu mộ vào cảnh sát thì quá tốt.

- Người ta là sinh viên tốt nghiệp Đại học Hải Giang đâu thể nào chịu làm cảnh sát?

Triệu Thiết Hải lắc đầu......

- Biết đâu đấy! Cho hắn Phó phòng có làm hay không? Hiện giờ cùng lắm hắn chỉ là một cán bộ cấp trưởng ban, một cán bộ thôn.

Vu Kiến Thần đến gần nói.

- Cấp Phó phòng, người anh em này chẳng lẽ gặp may rồi.

Trong lòng Triệu Thiết Hải nhảy dựng lên.

- Nhìn lại đi!

Lý Xương Hải hừ một tiếng, cán bộ công an cấp Phó phòng cũng không phải dễ làm, chủ yếu là Diệp Phàm tuổi còn rất trẻ, cho dù là Lý Xương Hải cũng không dám mạnh miệng. Dù sao cũng còn dính dáng nhiều người tới địa phương, hơn nữa y cảm thấy Diệp Phàm chưa cáng đáng nổi cán bộ cấp phòng.

- Đội trưởng Lý, cậu Diệp tuyệt đối là một nhân tài. Tôi vừa nghe điện thoại biết được một mình cậu ấy dám đối mặt với trăm người nhà họ Lý cứu được mấy đội viên của Ban Sinh đẻ có kế hoạch.

Triệu Thiết Hải nói đỡ, y cũng muốn giúp Diệp Phàm một lần. Nếu như Diệp Phàm có thể lên chức thì với quan hệ giữa mình và hắn chắc chắn sẽ giúp đỡ. Tuy nhiên Triệu Thiết Hải cũng cho là Phó phòng thì không có khả năng, dù sao Diệp Phàm mới 19 tuổi hơn nữa mới vừa tham gia công tác. Ở Hoa Hạ thì lý lịch là điều kiện tiên quyết, chủ yếu nhất chính là Diệp Phàm cũng không có chỗ dựa gì lớn.

- Anh lại thừa nước đục thả câu đấy hả, có gì mau nói toẹt ra đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chu Bách Thành giữ không được bình tĩnh nữa.

- Một cước đá vỡ một cái ghế gỗ có chân to bằng cổ tay, trấn trụ cả hơn một trăm người nhà họ Lý. Người dân thôn đập Thiên Thủy còn phong kiến, cứ quyền đầu lớn là đạo lý. Hơn nữa nghe nói xử lý tranh chấp ở ruộng nước, hắn một phát đánh gãy một cây đòn gánh to bằng bắp đùi.

Triệu Thiết Hải ra vẻ đắc ý, bộ dạng giống như Bá Nhạc phát hiện kỳ tại, lại có vẻ bội phục.

- Thiệt hay giả? lại là kinh ngạc:

- Nếu như là thật thì thằng nhãi này có tập võ thuật, hơn nữa còn là một cao thủ. Như vậy đi Thiết Hải, lúc nào hắn trở lại thì anh gọi nó tới đây chúng tôi xem thử một chút, nếu như là thật thì tôi lập tức đề nghị Cục trưởng đề cử hắn đến đội cảnh sát hình sự tạm thời làm huấn luyện viên.

- Chậm đã lão Vu! Đội của tôi cũng thiếu nhân tài như vậy. Có nhiều thứ không phải là có súng ống là giải quyết được vấn đề, nhất là đối với cảnh sát hình sự như chúng ta, thậm chí vào lúc quan trọng lại có tác dụng quyết định.

Đội trưởng Lý dường như hơi động tâm......

Dĩ nhiên đối với tranh luận của mấy yếu nhân, Diệp Phàm cũng không hề biết. Lúc này hắn đang thoải mái âu yếm cặp bánh bao mơn mởn, nhìn nó biến hóa ra đủ thứ hình dạng. Đầu óc của hắn đang suy nghĩ cách giải quyết cái mầm tai họa Long mộ của thôn đập Thiên Thủy. Xem diễn biến mấy ngày qua thì Long mộ không hủy không được, chỉ có diệt trừ nó thì cuộc bầu cử chủ tịch thôn mới tiến hành thuận lợi, nếu không tất cả sẽ là công dã tràng.