Quân Tử Chi Giao

Chương 57




Khúc Đồng Thu một người trở lại nhà trọ, ngây ngốc trong chốc lát liền đi chuẩn bị vài món đồ đi Mỹ. Hành lý của anh không nhiều lắm, nhưng do té ngã nên trên người có chút đau, liền nghỉ ngơi một chút, ngồi trên giường đợi Trang Duy trở về.

Nhưng buồn ngủ quá, bất tri bất giác ngủ mất trước khi kịp chờ.

Lúc tờ mờ sáng, Khúc Đồng Thu mới trong mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ, rồi sau đó là tiếng nước trong phòng tắm. Trang Duy tắm sạch mới lên giường, lúc xốc chăn lên mang vào một chút không khí lạnh.

Vì cảm giác mát mà Khúc Đồng Thu khẽ rụt người, Trang Duy ôm lấy anh, hôn trán anh, anh liền mơ hồ mà vùi mặt vào hõm vai ấy. Nơi đó có độ ấm và hương thơm nhè nhẹ còn lưu lại của nước ấm vòi sen.

“Khúc Đồng Thu.”

Khúc Đồng Thu “Ừ” một tiếng.

Trang Duy lại chung quy không nói gì nữa, chỉ tiếp tục hôn anh, lâu lâu ôm anh như ôm một con thú nhỏ. Khúc Đồng Thu mở to mắt có chút chẳng hiểu gì nhìn trong chốc lát, rồi nhắm mắt đi.

Sáng Khúc Đồng Thu tỉnh sớm hơn, để cho người kia tiếp tục ngủ, tự mình đi làm thêm một phần điểm tâm, để phòng Trang Duy tỉnh lại sẽ đói bụng.

Mà Trang Duy luôn ngủ say, Khúc Đồng Thu nhiều lần đến bên giường thật cẩn thận nhìn, nghĩ nếu người nọ có chút ý tỉnh dậy phải đi hâm bữa sáng cho nóng, để sau khi đánh răng rửa mặt xong thì vừa đúng lúc ăn bữa sáng nóng hổi, dù sao trời lạnh, đồ ăn rất mau đông lại.

Người trên giường đến giữa trưa cũng chưa tỉnh, Khúc Đồng Thu canh cho tới trưa, cũng không nhẫn tâm cắt ngang giấc ngủ ấy, liền đứng dậy lặng lẽ đi làm cơm.

Sợ tiếng vang đánh thức người kia, Khúc Đồng Thu liền đóng cửa ở trong nhà bếp xào rau, bỏ ớt vào xào bị sặc, mở cửa sổ nửa ngày mới tan hết khói.

Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt, bưng cơm đẩy cửa ra ngoài, đã thấy Trang Duy không biết rời giường lúc nào, cũng thay xong quần áo, bộ dáng áo mũ chỉnh tề.

“A.” Khúc Đồng Thu nhìn Trang Duy một tay cầm điện thoại, một tay mở tủ chọn giày, không khỏi hỏi, “Phải ra ngoài sao?”

“Ừ, đi gặp một người bạn.” Trang Duy quay đầu liếc anh, “Cậu làm cơm xong hết cả rồi?”

“Tôi làm tôm cay và gà muối tiêu, còn có canh bí đao ốc biển…”

Trang Duy xoa mặt anh: “Đều là món tôi thích, phải không?”

Anh có phần lắp bắp, vốn dĩ anh chẳng phải người giỏi diễn đạt, nhưng chỉ cần dùng ánh mắt và lòng người cũng có thể nhìn ra sự chờ mong.

Trang Duy nhìn anh, bỏ điện thoại vào túi, nhẹ vỗ đầu anh: “Kỳ thật tôi cũng không có việc gì. Nếu cậu muốn ăn với tôi, tôi sẽ không ra ngoài nữa.”

Hai người ngồi ăn cơm cùng một chỗ. Nếu lấy tiêu chuẩn nấu ăn ra mà nói, Khúc Đồng Thu làm rất tốt, dù sao cũng đã nấu cơm mười mấy năm. Đó cũng là một trong những tài sản mà thời gian cho anh, là sở trưởng mà khó lắm trên người anh có được.

Anh chẳng có bất kỳ điểm nào tốt để so sánh với người khác, chẳng có cách nào để so với Sở Mạc. Chỉ có thể cố hết sức làm trong khả năng của mình, đối tốt với Trang Duy.

Anh hy vọng Trang Duy có thể cảm giác thấy.

Ăn cơm xong, dọn dẹp chén bát, hai người ngồi đối diện nhau trên ghế sa lon, dường như nhất thời có phần nhàm chán. Dĩ vãng Trang Duy thích tập kích anh, thường thừa dịp anh chưa chuẩn bị mà đè anh, tuy chưa hẳn thật sự làm gì, nhưng dây dưa một cách xấu xa, trong hỗn loạn, thời gian thật dễ dàng trôi qua, cũng rất náo nhiệt.

Mà hiện tại như vậy, mỗi người ngồi nghiêm chỉnh một chỗ, bất chợt cảm thấy không gian trong phòng trở nên càng lớn hơn nữa, cũng càng im lặng hơn. Trong sự lặng im đến tẻ ngắt đó, Khúc Đồng Thu thoáng luống cuống, Trang Duy cũng không được tự nhiên. Ánh mắt hai người giao nhau, lập tức liền nở nụ cười.

“Xem phim không?”

“Ừ, cậu muốn xem phim gì?”

Trang Duy thật quá sức dịu dàng và khách sáo hơn so với bình thường, khiến anh cảm thấy có phần luống cuống, vội tùy tiện lấy một đĩa phim ra: “Phim này đi…”

Phim DVD bật lên, trên màn ảnh ti vi bắt đầu diễn vở tuồng dài dòng mà tối nghĩa, bối cảnh đơn điệu, góc quay quỷ dị, tình huống xảy ra, nhân vật cũng chẳng đẹp đẽ gì, nói những lời khó hiểu, dùng thanh âm chói tai bật cười. Hai người im lặng xem, cố hết sức chăm chú vào màn hình, làm ra vẻ nhập tâm.

Điện thoại lại vang lên, Trang Duy lấy ra nhìn. Đầu tiên là tắt chuông không để ý tới. Qua một lúc, khi tiếng chuông lại vang lên, Trang Duy nghe máy, “Ừ”, “A” đứng dậy mở cửa, ra ban công nói chuyện.

Khúc Đồng Thu ngồi đó thoáng khẩn trương, đã không còn biết bộ phim chiếu gì, chờ Trang Duy một lần nữa đẩy cửa tiến vào, bỏ điện thoại vào túi, cúi đầu nhìn anh: “Ngại quá, tôi phải ra ngoài một chuyến.”

“Ừ.”

“Không cần làm cơm chiều cho tôi.”

Khúc Đồng Thu lại đáp ừ, đưa Trang Duy tới cửa, nhìn Trang Duy mang giày, mở cửa phòng, anh không thể hỏi người nọ muốn đi đâu, chỉ có thể từ sau hỏi vọng lại: “Buổi tối khi nào cậu về?”

Trang Duy nhìn anh: “Cũng không quá muộn, chẳng qua cậu không cần chờ tôi, ngủ trước đi.”

“Ừ…”

Trang Duy đi lên trước hôn trán anh. Khúc Đồng Thu cảm thấy nụ hôn ấy vẫn còn chút dịu dàng.

Nhưng tối hôm đó đợi mãi đến khuya, Trang Duy vẫn chẳng về.

Khúc Đồng Thu chịu không được, chui vào chăn ngủ. Tỉnh lại đã là rạng sáng, sắc trời bừng lên, một màu xanh nhàn nhạt. Trang Duy vẫn chưa về.

Bất chợt, Khúc Đồng Thu cảm giác được điều gì đó.

Nhưng chung quy chỉ là một loại cảm giác mà thôi, không phải sự thật. Cho nên anh vẫn làm phần cơm cho hai người, hoàn toàn không dám qua loa; phòng cũng quét dọn thật sạch sẽ, thứ gì nên lau đều lau, thứ gì nên giặt sạch đều giặt sạch, mọi thứ có thể làm anh đều làm hết, như đang chờ bị kiểm duyệt.

Sắc trời dần tối sầm, anh vẫn đợi, đợi đến mức ngẩn ngơ.

Lúc cửa truyền đến tiếng vang rất nhỏ của chìa khóa, anh dường như bị đánh thức khỏi trạng thái đóng băng, lập tức đứng lên, ngay cả ánh mắt đều sống lại.

Đẩy cửa vào quả nhiên là Trang Duy, vẫn là vẻ anh tuấn kiêu ngạo trước sau như một, chỉ có tóc so với bình thường thoáng có chút nhếch nhác, ngay cả vẻ mặt cũng thế.

“Cậu đã về.”

“Ừ.” Trang Duy đáp lại, mắt không nhìn về phía anh, “Khúc Đồng Thu.”

Khúc Đồng Thu nhìn Trang Duy, cùng đợi.

“Cậu đâu có yêu thương tôi nhỉ?”

Khúc Đồng Thu “A” một tiếng, ý thức được sự lạ lùng trong giọng nói kia. Đó không phải ngữ điệu hỏi, cũng chẳng phải ngữ điệu muốn một đáp án khẳng định.

Trang Duy hấp tấp hỏi lần nữa: “Đến bây giờ cậu vẫn chẳng yêu thương tôi, đúng không?”

Bất chợt, Khúc Đồng Thu hiểu ra, “A” một tiếng, nhất thời không thể nói, Trang Duy lại nhanh chóng nói: “Vẫn chưa yêu thương vậy là tốt rồi.”

Cuộc đối thoại vội vàng đã được hỏi xong.

Thanh âm Khúc Đồng Thu còn vướng tại yết hầu, cứng họng thất thần, nhìn Trang Duy. Qua một thời gian tương đương, anh mới nhận ra kỳ thật cũng chẳng có người nào thật sự muốn nghe anh nói. Vì thế lại “A” một tiếng.

Sau một tiếng ấy, anh không nói gì nữa, chỉ nhìn tay của mình, rồi sau đó cúi đầu nhìn sàn nhà.

“Khúc Đồng Thu.”

Anh không có phản ứng.

Trang Duy ngồi xổm trước mặt anh, ngẩng đầu đối diện với gương mặt anh trốn trong bóng tối.

Khúc Đồng Thu quay mắt đi, cũng không muốn nhìn người nọ, nhưng nhìn thấy những vết đen nơi cổ áo sơmi Trang Duy thì hiểu rõ.

Đó là vết cháy xém do tàn thuốc cả một đêm gây ra. Khúc Đồng Thu nhẹ

nâng mi mắt, dùng đôi mắt đã đỏ nhìn người ngồi xổm trước mặt mình. Trang Duy cũng nhìn anh.

“Khúc Đồng Thu.”

“...”

“Tôi vẫn sẽ đưa cậu đi Mỹ, vẫn sẽ chăm sóc cậu.”

Anh cúi thấp đầu: “…Không cần.”

“Đây là việc tôi đã hứa với cậu.”

“… Không sao cả.”

Hai người cũng chưa nói thêm gì, Trang Duy đột nhiên vươn tay ra, người hai mắt đã đỏ bừng kia giãy giụa chống cự, rốt cuộc vẫn bị ôm lấy.

Trang Duy dùng sức thoáng thô lỗ ôm anh, ghì chặt lấy, mãi đến khi anh cố gắng thế nào đều chẳng thể động, đến khi ngực Trang Duy bị cơ thể gầy trơ xương ấy làm đau mới thấp giọng nói: “Khúc Đồng Thu.”

“...”

“Khúc Đồng Thu, khi đó tôi không lừa cậu.”

Anh bị ôm chặt trong lồng ngực người nọ, khó thở, qua hồi lâu mới có thể hàm hồ “Ừm” một tiếng, giọng run rẩy.

“Cậu đi Mỹ với tôi đi, chỉ làm bạn thôi, Sở Mạc sẽ không để ý. Tôi có rất nhiều phòng, cậu có thể ở chung với tôi. Dù sao cậu cũng không thích làm tình với tôi, chỉ ở chung mà thôi.”

Trang Duy nói vội vàng gấp gáp, nhưng dần cũng chẳng còn thanh âm.

Chính trong lòng Trang Duy cũng hiểu được.

Người này tối thiểu là một con người, không phải một con chó. Không thể bởi vì có vài phần thích, vài phần luyến tiếc không nỡ bỏ mà nhất quyết giữ lại nuôi ở nhà. Không phải cho ăn một chút cơm, cho một chỗ ở là có thể giữ lấy cuộc sống ấy.

Đó là một con người bé nhỏ chẳng đáng kể, vậy nhưng có một thứ ngang hàng cùng bọn họ, đó là tôn nghiêm của đàn ông.

Lúc sắp không thể hít thở nổi mới bị buông ra, Khúc Đồng Thu khó khăn mở miệng hổn hển thở, rồi sau đó nhìn Trang Duy đột nhiên đứng lên, đi lấy ra tờ chi phiếu, tìm được cây bút, nhanh chóng viết vào một con số.

Hai người đều tự ngây ngốc. Một lát sau Trang Duy mới dùng sức ký tên, kéo tấm chi phiếu kia xuống: “Cậu cầm đi.”

Khúc Đồng Thu cứ như bị phỏng, lập tức giấu hai tay ra sau, không chịu lấy.

Tay Trang Duy vẫn đưa ra trước mặt anh, thấp giọng nói: “Hãy cầm đi.”

“…Không cần.”

Trang Duy ôm lấy anh, cứng rắn lấy ví từ trên người anh, mở ra, nhét kỹ chi phiếu vào, rồi sau đó để ví lại vào túi anh.

“Cậu dùng đi.”

Khúc Đồng Thu chỉ liều mạng trốn tránh ví tiền kẹp tờ chi phiếu kia, nhỏ giọng: “Không cần đâu…”

Trang Duy vẫn cố chấp đưa cho anh: “Cậu dùng đi. Dùng làm một chút đầu tư nhỏ, hoặc là trực tiếp dùng, thế nào cũng tốt. Nếu tiền không đủ thì liên hệ tôi. Đây là việc tôi nên làm.”

“Không cần mà…”

Ví cuối cùng vẫn bị nhét vào túi anh, anh chẳng nói nữa, dường như nhận mệnh, trong mắt dần tràn đầy nước.

“Tiền thuê nhà tôi đã thanh toán qua, cậu có thể ở cho đến lúc ấy, chậm rãi tìm chỗ, hoặc là đổi thành phố… Cậu cũng có thể đi nông thôn, tiền kia có thể mua căn nhà lớn, sau đó nữa…”

Trang Duy dừng lại, như là nói không được. Trong lặng yên nhẫn nại đó, thanh âm trở nên khàn khàn: “Cậu phải sống tốt thật tốt đầy, Khúc Đồng Thu.”

“...”

“Cậu hận tôi không, Khúc Đồng Thu.”

Khúc Đồng Thu khóe mắt hồng hồng, nhìn người đôi mắt đã đỏ ngầu kia, rốt cuộc không tiếng động lắc đầu.

Anh cái gì đều chẳng có. Nhưng đây tốt xấu gì cũng là chấm dứt một cách quang minh lỗi lạc. Không có lừa gạt. Thứ nợ anh cũng hoàn lại. Trang Duy đối với anh so với tất cả người khác đã tốt lắm rồi. Trang Duy là người mà trong cuộc đời nay anh gặp được đối xử với anh nhân từ nhất.

Trang Duy ôm anh ngủ cả đêm, lần này không làm tình, chỉ ôm thôi, cứ như sợ anh lạnh, nắm thật chặt bàn tay anh. Cuối cùng trong lo lắng anh ngủ mất, còn nằm mơ nữa.

Khi mông lung tỉnh lại, chỉ cảm thấy ánh sáng mở ảo trong phòng, Trang Duy cũng đã mặc quần áo chỉnh tể, ngồi bên giường, nhẹ giọng gọi tên anh: “Khúc Đồng Thu, Khúc Đồng Thu.”

“Ừ…”

“Tôi phải đi làm.”

“A…” Khúc Đồng Thu chợt tỉnh táo, cũng muốn đứng lên, “… Mấy giờ rồi?”

Trang Duy dùng lực không lớn đè lại bả vai anh: “Hôm nay không có gì cần làm, cậu nghỉ ngơi đi. Cứ ngủ thêm lúc nữa.”

Trong ánh mắt chứa sự dịu dàng chưa từng có ấy, Khúc Đồng Thu chậm rãi nằm xuống.

Trang Duy vén chăn lại thay anh, ngồi nhìn anh, cầm lấy bàn tay anh trong chăn. Sự dịu dàng đến mức tưởng như đang mơ.

“Trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu cậu không muốn nấu thì gọi đồ ăn bên ngoài, trên tủ lạnh có số điện thoại, cậu biết đó.”

“Ừ.”

“Hôm nay nhiệt độ sẽ giảm, ở nhà đừng tiếc mà không dùng lò sưởi.”

“Ừ…”

“Nhớ rõ phải ăn cơm.”

“Ừ…”

Trang Duy lại nhìn anh trong chốc lát, cúi xuống hôn trán anh.

Xúc cảm ấm áp khiến anh gần như sinh ra hy vọng. Trang Duy lại rốt cuộc buông tay anh ra, đứng lên, thấp giọng nói: “Tôi đi đây.”

Khúc Đồng Thu “Ừ” một tiếng cuối cùng, nhìn bóng dáng Trang Duy ra cửa. Lúc mở cửa ra, một luồng không khí lạnh ùa vào.