Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

Chương 28




- Triệu Vinh Huy.. à không.. Trương Vinh Huy, dạo này em vẫn khỏe chứ? - Kì Lam ngồi vắt chân trước màn hình ti vi trong căn phòng tối

- Em khỏe... - Vinh Huy bên kia thì sáng trưng trưng, cười tươi rói khi gặp Kì Lam

- Nếu anh nói anh sẽ giết một trong những người em yêu quý thì em phải làm sao?? - Kì Lam nở một cười nửa miệng, nhướn mày mà ánh mắt mờ ảo đang chờ câu trả lời

Vinh Huy bên kia tắt ngấm nụ cười.. Từ nhỏ đến giờ Vinh Huy lúc nào cũng là cái gai trong mắt của Kì Lam, cái gì Kì Lam đã nói là làm, thật thì nghe Kì Lam nói thế thì Vinh Huy vội nhíu mày... Nếu là người thì chỉ có ba người nhưng nếu không biết chắc là thì Kì Lam nhất định sẽ không hỏi như vậy

- Để anh nói rõ nhé... Người đó là nam và để tóc dài, người sống chung với hai anh em họ Trương của em ấy.. - Kì Lam vội tặc lưỡi và đan tay chống trước mặt

- Vũ Phong!! Nhất định anh không được làm tổn hại tới anh ấy.. Anh ấy không liên quan đến em... Đợi em học xong thì anh muốn điều khiển em kiểu gì cũng được.. Nhất định không được đụng tới anh ấy - Vinh Huy nhẩm một lúc thì nhớ ra ngay Vũ Phong, hắn biết cậu rất quan tâm hắn, chỉ là không nói ra. Có lẽ anh và cô không biết chứ nhiều lúc hắn hay qua nói chuyện với cậu, tuyệt nhiên coi là anh em nên không thể có chuyện gì với cậu được

Kì Lam vội cười khi thấy phản ứng của Vinh Huy và tắt máy ngay sau đó. Hai năm nay nếu không phải Quyền Tú tự động tìm tới Kì Lam thì chắc hắn đã làm gì đó với Vũ Phong.. suốt một quãng thời gian ấy, Kì Lam vẫn ngộ nhận rằng Vinh Huy có một tình cảm đặc biết Vũ Phong, hắn sẽ khiến Vinh Huy phải khóc thét

- Mày bị điên à?? Tối mà không bật đèn lên - cô từ đâu chui ra nhìn Kì Lam và bật công tắc lên

- Em tính đi đâu sao?? - Kì Lam chuyển hướng mặt phè phỡn nhìn cô

Lúc làm việc y như lúc bình thường, Kì Lam có vấn đề về cách ăn mặc trầm trọng.. Hiện giờ hắn đang mặc áo ba lỗ sọc bảy màu, quần thì là quần jean đen, tóc thì vẫn lùm xùm luề xuề, cô giật khóe miệng nhìn hắn

- Em đi đâu mà mang ba lô theo thế? - Kì Lam đứng lên tiến gần đến cô

- Mày đứng yên đó.. Tiến gần nữa thì chắc tao ói ra đây với cách phối đồ của mày đấy... Tao đi chơi... Lâu rồi tao cũng chưa đi chơi - Quyền Tú giơ tay ra hiệu không được tiến thêm bước nào

- Anh đi theo được không? - Kì Lam vội đút tay vào túi rồi cười nhẹ nhìn cô

- Đéo! - cô giơ ngón giữa rồi vặn nắm đấm cửa rồi đi ra ngoài

Kì Lam giật mình, hắn vội xoa cằm nhìn cánh cửa đang bị đóng rồi liếm mép. Bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân tưởng cô quay lai nên hắn đứng gần cửa chờ cô mở sẽ cười chọc quê cô ai dè lại nghe thấy tiếng xì xào

- Con nhỏ ấy như gái đứng đường ấy nhỉ? Có khi nào cậu chủ ngán rồi đến lượt chúng ta không?? Nhìn nó còn ngon vãi ra

- Thằng nào vừa nói thì vào gặp tao... Những thằng con lại có cái ý nghĩ đó thì liệu mà chấn chỉnh - Kì Lam âm khí tràn đầy người mà mở cửa và liếc xung quanh

Cùng lúc Kì Lam cho tên kia một trận bán sống bán chết thì cô đã đeo kính và phóng xe mui trần ngút ngàn, cô đang tự hỏi liệu Vũ Phong và Hàn Minh đang sống như thế nào

Vâng... bên đây căng như dây đàn thì bên anh và cậu đang vật lộn đánh nhau trong nhà bếp. Số là anh muốn ăn canh chua nhưng cậu lại muốn ăn canh gà hầm và hai người bắt đầu to tiếng với nhau chê bai món của người còn lại

- Anh không chiều theo ý em một lần được sao? - Vũ Phong nhắm tịt mắt nhảy cẫng lên vì quá ức chế

- Còn em thì chẳng biết thương chồng gì hết - Hàn Minh mặt mày cau có nhìn cậu

- Anh không phải là chồng em... Anh là đồ đáng ghét... Nhất nhất vạn vạn ngàn ngàn lần ghét anh!! - Vũ Phong mặt mũi đỏ gau mà hét lên rồi chạy tọt lên phòng

Anh nghe tiếng cửa đóng mạnh thì cũng thở dài quay trở vào bếp bắt đầu nấu nướng. Anh tính đùa cho vui ai dè cậu tính khí con nít bắt đầu chê bai nên anh cũng xỉa sói vài câu thành ra cãi nhau.. Đang nấu ăn thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, anh vội rửa tay rồi ra mở cửa.. Thì ra là bà cụ bên cạnh, bà ấy hiền khô còn hay đem đồ biển đánh bắt được qua biếu lấy thảo

- Bà vào chơi...- anh cười rồi dìu bà vào nhà

- Bà nghe hai cháu cãi nhau... Mà bây làm gì cãi nhau to thế?? - bà nhấp ngụm trà rồi thư thả - Bà cứ tưởng chúng mày đánh nhau rồi chứ?

- Có đâu bà ơi... Bọn cháu cãi xíu xíu cho vui nhà - anh cười rồi gãi đầu ngượng ngùng

- Thôi bà cho ít mực tươi bác bên nhà mới đánh được.. Bây làm món gì xoa giận thằng nhóc ấy đi.. Đôi lúc nên nhường vợ một chút nha bây - bà cười hiền, nhấp thêm ngụm trà

Hàn Minh gật đầu cười và bỗng trố mắt ra khi bà ấy vừa nói Vũ Phong là vợ... Nhìn bà cười như thế bỗng anh cảm thấy thấy giống Quyền Tú lúc nhỏ nước dãi khi thấy anh với cậu bên nhau

- Bà già này cũng bắt kịp thời đại mà.. Bây lúc nào cũng kè kè với nhau, còn ra ban công ôm hôn.. Bà già mắt tinh lắm - bà ấy cười rồi đứng dậy đi ra ngoài

Hàn Minh ngồi đực ra đó rồi khi bà ấy đi khuất thì anh phụt cười và ôm mặt.. Anh cứ nghĩ là không ai thấy. Quả này anh mất mặt quá...

- Có mùi gì thơm thế? - Vũ Phong nghe mùi thơm thoang thoảng liền ôm gối le te đi xuống

- Ô.. Người lạ xuống rồi à.. Chồng người ta đang nấu ăn đó.. Canh chua ấy - Hàn Minh không ngoảnh mặt lại mà vẫn nấu ăn

- Em biết là anh chiều em mà - Vũ Phong mắt sáng rỡ quăng cái gối ra chỗ khác rồi chạy lại ôm anh - Yêu nhiều lắm

- Xê ra.. Vợ người ta ghen... - Hàn Minh hắng giọng, liếc yêu Vũ Phong - Lúc nãy là ai nói nhất nhất vạn vạn ngàn ngàn lần ghét tôi mà

- Thế nghĩa là không cho ăn sao? - cậu dùng mĩ nam kế, mắt long lanh, miệng chúm chím nhìn Hàn Minh

Anh thua.. Vũ Phong lúc nào cũng thành công, anh luôn phải chiều theo mọi sự nũng nịu của cậu khi cậu cứ trưng cái vẻ đáng yêu muốn xịt máu mũi. Bữa ăn của hai người lại rộn tiếng cười

Nửa đêm khi Vũ Phong và Hàn Minh đang say giấc thì đột nhiên nghe tiếng lạch cạch bên ngoài. Anh vẫn say giấc nhưng cậu bất ngờ nghe thấy nên bám lấy anh rồi lay dậy

- Hàn Minh... em nghe có tiếng mở cửa

- Ơ.. Ngủ đi.. Em mơ thôi mà - Hàn Minh bị đánh thức nên vội quàng tay dè cậu xuống

Đột nhiên tiếng mở cửa mạnh nên anh giật mình mà dậy theo.. và tình hình bây giờ là anh ngồi co rúm đằng sau Vũ Phong... Cái tình huống quằn quại gì vậy? Anh ngồi núp sau lưng cậu ư? Cậu không chấp nhận được cái tình huống này

- Anh làm gì vậy?? - Vũ phong vừa quay lại thì đã thấy anh chui xuống gầm giường

- Suỵt... - Hàn Minh khẽ lên tiếng rồi lôi từ trong gầm giường ra cây gậy bóng chày huyền thoại ngày nào

Cậu trợn tròn mắt nhìn anh, giờ nhìn anh giống giống tay du côn đi thanh toán kẻ thù hơn là đi bắt trộm. Thấy anh nhẹ nhàng mở cửa và đi ra thì cậu cũng mò cột tóc mà cột hờ hờ và đi theo anh

Anh và cậu đều thấy cái bóng đen đang lục lọi tủ lạnh và mang theo một cái gì đó giống cái bao.. Cậu như muốn nín thở núp sau người anh, nào giờ cậu có thấy tên trộm nào trộm xong còn ngồi đó lục lọi đồ ăn như tên này đâu

"Rầm" - Hàn Minh đến gần vung gậy nhưng người đó né được và cuộc rượt đuổi quanh nhà bắt đầu, kiểu gì anh với tên đó lại đánh tay đôi với nhau trong bóng tối. Vũ Phong ngồi núp sau bức tường, thấy anh bị đánh trúng mà xót nhưng cậu không thấy gì hết nên mò mẫn bức tường và bật công tắc cho anh nhìn rõ

- Quyền Tú?- anh với cậu đồng thanh hét lên khi thấy người đang đầu tóc xù xượi lại chính là cô

- Em về rồi.. Em về rồi!! - Vũ Phong nhảy bổ vào ôm cô làm cô ngã xuống so-pha

- Em về chơi vài ngày... Có chỗ không nào?- cô cười rồi gãi đầu

Hàn Minh dĩ nhiên điều anh để ý là cái hình xăm trên tay của cô. Thuốc gì cũng phải hết tác dụng, anh nhớ hết nhưng không muốn làm Vũ Phong lo nên anh gạt chuyện đó ra một bên. Khi thấy cô quay về với cái hình xăm đó thì anh vội nhíu mày và chụp lấy tay cô

- Hai năm qua em lại quay về đó sao??

- Mệt quá đi.. - cô giật lại tay và vác ba lô lên lầu

- Anh sao vậy? Em ấy về mà anh không mừng sao?? Em ấy xăm chút xíu cũng được mà - Vũ Phong bám lấy tay anh mà sốt sắng, nhìn mặt anh chẳng có vẻ gì là mừng

- Khi nào thích hợp anh sẽ kể cho em nghe... Giờ lên ngủ thôi - Hàn Minh xoa lưng cậu rồi đẩy cậu về phòng

Suốt đêm đó anh gần như không ngủ.. Hai năm qua anh cảm thấy yêu bình là vì có phải đi vào cái chỗ sát người đó sao?? Chuyện này không thể để Vũ Phong vướng vào. Sau cùng là anh vẫn nghĩ cho cậu, nếu có bất cứ một vết xước nhỏ trên người cậu thì anh sẽ thấy xót chứ huống gì là để cậu cuốn vào những chuyện riêng của anh