Quay Lại Đây Ngay!! Tôi Ra Lệnh Đấy!!

Chương 34




Một tuần cũng nhanh chóng trôi qua, Hàn Minh với Vũ Phong cũng lên đường trở về nhà, cô cũng muốn chở hai người về nhưng anh nói không muốn phiền quá nên cũng thôi

- Mai mốt lên chơi nữa nha!! - Kì Lam vẫy tay cười thật tươi

- Lêu lêu... Ai thèm - Vũ Phong lè lưỡi rồi chạy tọt lên xe

Cậu bị quê đấy... Vì gần tới lúc về nhà mới biết là cô chỉ nói đùa chuyện của Kì Lam, công nhận cô diễn đạt đến nỗi cậu chẳng phân biệt được thật giả... anh thì cứ như cười như biết từ lâu, anh còn lạ gì cô nữa, đó cũng là điều anh sợ nhất ở cô, diễn quá có khi nào đang cười với anh mà sau lưng đang mưu tính hạ độc anh không chừng.. Anh em gì mà một người thật thà còn một người ăn hết phần mưu mô của người kia

Trở về với những cơn sóng biển, những người hàng xóm thân thiện và với cái nhà hàng luôn tấp nập khách khiến hai người cứ như đi nhiều năm mới trở về đây.. Dù sao ở đây vẫn thoáng mát, thanh tĩnh hơn thành phố tấp nập kia, ít nhiều là thế

- Vũ Phong này... - anh ngồi coi ti vi rồi ngó Vũ Phong đang lấy nước uống - Em muốn có một đứa con không??

"Phụt.." Vũ phong đang uống nước mà phun đầy ra nhà chỉ vì câu nói đột ngột của anh. Ho sặc sụa và nhìn anh muốn khóc, cớ gì lại cứ phải lựa vào lúc cậu uống nước mới nói, anh muốn ám sát cậu chắc?

- Anh biết là chúng ta không thể mà - Vũ Phong nhìn anh và tiến gần anh

- À.. Em muốn nhận con nuôi hay mướn người sinh hộ cũng được.. Tùy em quyết định - Hàn Minh ngả người vươn tay lên sờ má cậu và cười

- Thế sao?? - cậu nắm lấy tay và cười hiền - Muốn nhưng giờ thì chưa... Em muốn có không gian riêng cho anh nhiều hơn..

- Em muốn lúc nào cũng được.. Giờ thì đi thôi - anh đưa tay còn lại lên bẹo má cậu và đột nhiên bật dậy nắm tay cậu kéo lên phòng

Cậu còn chưa hiểu gì thì anh khóa luôn cửa phòng và ném cậu lên giường, phần mình thì anh nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ trên người. Dĩ nhiên là cậu lùi xa mười bước, mặt thất kinh nhìn anh

- Em muốn có không gian riêng mà.. Không phải em nói điều này sao??- Hàn Minh thấy cậu mặt mũi xanh lè thì đứng ngây ngốc ra đó gãi đầu

- Không... Anh hiểu sai rồi... Ý em là mình đi chơi với nhau, quan tâm nhau nhiều hơn ấy..- Vũ Phong lắc đầu rồi ôm gối che chắn thân mình

Hàn Minh bị quê độ cứ đứng gãi đầu nhưng tự nhiên cậu ôm cái gối rồi xụ xụ cái mặt như thế anh cũng chẳng kiềm chế được đâu, dù gì cũng lỡ cởi đồ rồi nên làm tới luôn. Không suy nghĩ mà tóm Vũ Phong và kìm chặt tay cậu trên giường

- Hàn Minh... Có một ngày nào đó anh sẽ phải nằm dưới tôi - Vũ Phong gầm lên đầy uất ức

- Ừ.. Ngày đó chắc trình độ của em cũng khá hơn rồi đấy - Hàn Minh cười và nhéo mũi cậu

Vâng... Cậu hiểu chứ!! Anh đang nói khích cậu đây mà!!

Trôi qua cũng hơn một tháng, cậu với anh giờ đây như tóm gọn cái nhà hàng kia vì không có anh và cậu thì nơi đó như rắn mất đầu, đồng thời với việc đó là cậu phải phục vụ nhiều hơn và nhọc hơn.. Anh không thích điều đó chút nào, anh cũng để ý dạo này có một người đàn ông trung niên hay bắt chuyện với cậu mỗi khi gọi món

Anh chẳng khó chịu gì vì nhìn ông ta lúc nào cũng lủi thủi một mình, thấy buồn buồn sao á.. Chắc thấy cậu thân thiện nên muốn nói chuyện cho đỡ buồn, anh cũng đâu thể ghen lồng lộn vô căn cứ được, anh chẳng muốn mình là người thích chiếm hữu

- Người đàn ông hay nói chuyện với em là do sao vậy?? - trên đường về anh cũng tranh thủ hỏi, biết chút ít cũng có chết ai đâu

- À.. Ông ấy bảo em rất giống con trai đang ở nước ngoài nhiều năm chưa về nên ông muốn nói chuyện với em để đỡ nhớ con hơn - Vũ phong cười nhìn anh, cậu biết là anh nửa ghen nửa không nên có gì cậu nói đó

- Chưa bao giờ về sao?? Con cái dạo này vô tâm thế nhỉ?? - anh đăm chiêu nhìn đi đâu đó rồi quay sang nhìn cậu

-Em cũng không biết nữa!! - cậu gãi đầu

Vừa dứt câu thì anh ghé xuống hôn nhẹ vào môi cậu rồi cạ mũi với cậu, chẳng biết tại sao cậu lại có cảm giác ai đó đang theo dõi hai người nên không cười nổi mà khoác tay anh kéo đi thật nhanh. Cái cảm giác ớn lạnh đang chạy dọc sóng lưng của cậu là thế nào

Ở một căn phòng tối có hai người đang ngồi đối diện với nhau, người kia thì còn là bí ẩn nhưng người còn lại thì là Kì Lam đang mỉm cười trong bóng tối còn ánh mắt tỉnh xảo của hắn đang ánh lên trong bóng tối

- Ông có gì cần tới tôi?? Nên nhớ tất cả thỏa thuận giữa chúng ta sẽ không có dính dáng tới quan hệ của ông với ba tôi... Tôi không có quan niệm có quen biết trong công việc - hắn cất tiếng rồi nhìn người kia, tay hắn cứ xoay mãi cây bút xanh

- Kì Lam.. Mày làm gì lâu thế?? Tao mượn xe đi chơi nhé!! Cái xe mày hay đi làm ấy!! - Quyền Tú cô không cần biết căng thẳng bên trong như thế nào mà đạp cửa đi vào chỉ gật đầu với người đang kinh ngạc kia

- Em muốn gì cũng được mà bà xã tương lai - hắn nhìn phẽ phỡn cả ra

Cô nghe xong mà chỉ đóng cửa thật mạnh và đi ra ngoài, hắn thấy người kia kinh ngạc nên mới hắng giọng và chỉnh lại giọng điệu

- Trong trí nhớ của tôi không có hình ảnh một Kì Lam vui vẻ như thế - người đàn ông ấy cất giọng

- Ông có thể tập trung vào chuyện chính - hắn nhanh chóng cập nhập đề tài

Người đàn ông đưa ra những bức hình và chỉ vào một thanh niên cao ráo, hắn nhìn theo mà nhăn mặt

- Cậu có thể xử lí người này được không??

- Xin lỗi.... - hắn tặc lưỡi và bị cắt ngang bởi cái vali toàn tiền đô nên hắn liền cười nhạt nhẽo - Tôi không làm vì tiền... Nhưng người này tôi không thể xử lí được.. tôi khuyên ông cũng đừng nên động vào cậu ta vì động vào một trong hai người này thì tôi sẽ cho ông biết thế nào là bán gia bại sản.. Tiễn khách!

Người đàn ông đó ôm vali tiền đi ra ngoài và hắn vẫn ở trong phòng, hắn ôm mặt thở dài rồi lấy một bức hình lên

- Hàn Minh?? Cậu đã làm gì để con người này phải trừ khử cậu...

Toàn bộ những tấm hình trên bàn hắn đều là ảnh của Vũ Phong và Hàn Minh... Từ sáng đến tối gần như đều bị theo dõi, toàn những lúc anh và cậu đi chung với nhau, có cử chỉ thân mật. Thật thì hồi đó hắn kì thị đồng tính lắm nhưng khi cô về ở chung thì hắn thay đổi hẳn, mở miệng ra kêu gớm thì cô chẳng ngại bay vào vả cho khỏi ăn cơm, chịu nghe cô nói riết hắn cũng cảm hóa và xem hai người cùng giới yêu nhau là chuyện thường giống nam nữ chẳng có gì phải ghê sợ cả

Hắn mệt mỏi cất hết những bức ảnh và gọi người

- Mấy chú phải để ý hai người này giùm anh... Họ có chuyện gì thì báo ngay với anh.. À mà lúc anh không có mặt thì cứ báo với Quyền Tú nhé!! - hắn ngoắc tay rồi nói nhỏ và phẩy tay

Đến tận đây mang theo vali tiền thế kia chỉ để trừ khử Hàn Minh, hắn không làm thì chắc chắn người đàn ông kia sẽ đi tìm người khác, đâu phải chỉ có mình hắn làm xã hội đen đâu chứ

- Em đi ra ngoài sao?? - Hàn Minh thấy cậu soạn sửa mặc áo khoác thì liền hỏi ngay

- Ừ.. Người đàn ông hôm trước mời em đi ăn - Vũ Phong cười nhìn anh

- Ở nhà.. Đi đi cái gì!! Lên nhà thay đồ mau - anh trừng mắt nhìn cậu rồi hất cằm, nghe rủ đi ăn là anh không thể cho đi rồi

Anh vừa quay ra coi ti vi là nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng chạy, lúc bật dậy thì thấy cậu đã chạy mất biến, anh nghiến răng nhìn theo bóng cậu chạy mà hét lên

- Hôm nay gan quá ha!! Chết với anh!!

Anh hét mà cậu còn chẳng thèm ngoảnh đầu lại sợ hãi lấy một lần, anh liền chạy vào nhà thay đồ rồi lấy xe chạy theo cậu, chẳng biết cậu chạy bộ làm sao mà thoáng đó mà anh cũng chẳng thấy đâu... Vụt qua con hẻm nhỏ mà anh càng thêm bực mình, cậu từ đó ló ra

- A...Ưm... - Vũ Phong bị chụp khăn từ phía sau và vùng vẫy hai ba lần thì cậu ngất đi

Hàn Minh khi tìm không thấy thì anh lo sốt vó, cậu có thể đi đâu được... Anh lại chạy về nhà xem sao nhưng không thấy động tĩnh... Sắp tới giờ đi làm nên anh gọi điện xin nghỉ, anh xoa vầng thái dương rồi quyết định về nhà chờ cậu

- Hàn Minh!! Hàn Minh! Hàn Minh! - tiếng gọi của ai đó ngoài cửa khiến anh thức dậy sau một lúc thiếp đi

- Vũ Phong!! - anh té lên té xuống mới chạy ra được cánh cửa mà mở với sự mừng rỡ tột độ nhưng có vẻ người anh mong đợi không về - Kì Lam?? Anh làm gì ở đây??