Quay Lại Tuổi 15

Chương 46: Cậu là người của tôi !




Thi cuối kì thấm thoát trôi qua là đến kì nghỉ đông.

Ngày mười lăm tháng một là sinh nhật Bạc Cách, mọi người tụ họp lại một chỗ.

Nhà Bạc Cách gần như ở ngoại thành, không có biệt thự xây giữa trung tâm thành phố gì cả, nếu không sẽ không có cảm giác yên tĩnh như vậy.

Biệt thự của cô, có một sân trước, có người làm vườn riêng thường xuyên chăm sóc nên khung cảnh rất đẹp. Chính giữa sân là một đài phun nước, nước phun ra một tầng mỏng hơi sương.

Trong sân luôn luôn quét tước sạch sẽ, đi qua con đường rải sỏi tiến vào biệt thự liền có người giúp việc mở cửa chào.

Mọi người ngồi ở cổng đổi giày, Bạc Cách đi từ trên lầu xuống lờ đờ dựa vào vách tường không xa. Thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vì cô có thân hình rất tốt, khí chất lại tuyệt vời nên dù vậy vẫn tạo ra được tư thế dễ xem ngoài ý muốn.

"Nói là mười giờ mà, hiện tại mới chín giờ hai mươi"

Bạc Cách dường như vừa rời giường, còn chưa tỉnh ngủ, mắt lim dim, oán hận họ tới hơi sớm.

Mạc Thiến cũng không để ý, đổi dép lê xong vào phòng ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu sai vặt Bạc Cách.

"Bạc Ca, lấy cho tớ một cốc nước nóng, bên ngoài lạnh quá"

Mạc Nhan nhìn thấy đã chạy theo Bạc Cách, muốn giúp đỡ.

"Bạc Ca à, nhà cậu thật là lớn, trong nhà còn ông bà gì không?"

"Không có, chỉ có ba mẹ và tôi, những người khác ở thành phố khác"

Bạc Cách nói một câu, rồi nói với người giúp việc rót nước cho Mạc Thiến.

Cố Thù và Lưu Tiếu Tiếu đi theo Mạc Thiến ngồi xuống. Lưu Tiếu Tiếu hơi hưng phấn một xíu, nhìn quanh quẩn, cô lần đầu tới biệt thự. Trước đây cho dù quen biết một số người có tiền, cũng ở mấy chỗ cao cấp. Một nhà ba phòng, cô đã thấy rất lớn rồi.

"Có nhiều người giúp việc như vậy rất tốn kém phải không?"

Lưu Tiếu Tiếu nhìn thấy Bạc Cách đi đến liền hỏi vậy.

"Cái này tớ không biết, cũng không phải tớ phát lương cho họ"

"Có thể nhờ họ làm bài tập được không?"

"Nếu tay tớ không tốt có nhờ họ viết hộ, nhưng về sau ba không cho làm vậy nữa"

Mọi người nói chuyện phiếm, một lúc sau gợi ra đề tài kịch bản của Mạc Thiến, nói chuyện một chút mới biết Mạc Thiến muốn viết tiểu thuyết, lúc này mới kinh ngạc.

"Mạc Thiến sao cậu không viết thử tiểu thuyết online? Tớ thấy đại thần viết một năm được trăm vạn ngàn vạn đó"

"Không muốn viết, chịu không nổi"

Mạc Thiến đang ngậm pejoy, giọng có hơi ậm ừ.

"Làm sao mà chịu không nổi?"

Lưu Tiếu Tiếu hỏi.

"Viết tiểu thuyết online mỗi ngày đều phải cập nhật chương mới, tớ không làm được, tớ còn đi học mà. Nếu tớ viết xuất bản, mỗi tháng chỉ mười mấy vạn chữ, vẫn còn nhàn tản lắm. Còn có thời giản chỉnh sửa trau chuốt. Nếu viết luôn online, dễ áp lực lắm"

Lưu Tiếu Tiếu hầu như không hiểu gì nhiều về giới tiểu thuyết, vì vậy hỏi tiếp.

"Chịu áp lực gì cơ?"

"Nhận xét của đọc giả, người chín người mười ý. Đọc giả nhiều lắm cám ơn người viết, tệ nhất là những người đọc miễn phí, nói là sách của người viết là sách lậu. Căn bản không có tư cách để đăng lên lấy tiền. Sau đó lại nói một đống lỗi sai không hay. Tác giả chỉ cần nói một câu, đọc giả liền nói: Viết không tốt còn không cho người ta nói? Đây là tính cách gì vậy? sao có người nhận người này?"

"Lỡ đâu người ta thành tâm thành ý muốn ý kiến thì sao? Cậu có thể sửa sai?"

"Nhưng mà tớ vẫn cảm thấy rất buồn. Giống như, một người trong trường rất xấu, cậu sẽ chạy đến nhà người ta phê bình từ đầu đến chân hả? Nếu như đối phương không vui, chẳng lẽ cậu bảo người ta xấu còn không cho phép người khác nói? Hơn nữa, trên website có cách cạnh tranh rất khốc liệt. Trong bình luận mắng chửi rất ghê gớm, thường thường không phải là đọc giả mà là tác giả cạnh tranh... thật là... bảo bảo thật khổ sở"

"Chuyện này không thể ngăn ngừa được rồi, cũng giống cạnh tranh ngoài đời thôi"

Lưu Tiếu Tiếu nghĩ như vậy.

Mạc Nhan bĩu môi.

"Có lúc em đi xem tiểu thuyết trên diễn đàn, có tiểu thuyết dài dòng quá em cũng xem thường. Nếu tiểu thuyết dễ đọc, em vẫn đi bỏ phiếu đề cử mà"

Mạc Thiến nghe vậy bật ngón cái với cậu.

"Đọc giả như em rất đáng yêu, tác giả rất thích. Thôi kệ chị đi, chị hơi cảm thán chút thôi mà"

Kỳ thật trước kia Mạc Thiến cũng từng nghĩ đến chuyện này, nên tìm xem vài cuốn sách, phát hiện văn viết cũng không tệ, nhưng trong chỗ bình luận toàn là mắng chửi, cảm thấy viết văn và bình luận không ăn khớp. Nếu chỉ đọc lời bình luận, có lẽ đã bỏ qua một cuốn sách hay.

Về sau, Mạc Thiến lại dạo web, thấy 818 bình luận, mới biết kì thật nhiều sách hay đều có bình luận không tốt. Mà không phải đọc giả, phần lớn là tác giả.

Các tác giả thấy sách hot, bình luận cũng nhiều nên ghen tị. Không muốn nhìn thấy người khác tốt đẹp, nên có ý gây rối. Có lúc đều không thèm đọc nội dung của người ta, đã để lại một câu bình: Không biết đang viết gì nữa.

Hoặc có một số lời bình rất qua loa, ví dụ như quyển sách này viết không có logic, vai chính vô não. Đọc sách này rất hạ thấp IQ của mình.

Kì thật bọn họ còn chưa đọc nội dung nữa!

Còn có một ít lời bình, như kiểu họp đại thần hàng năm. Tác giả nữ và biên tập nam vào một phòng, nguyên một tối không ra. Hoặc là một số tác giả nữ "bồi ngủ" đại thần. Thậm chí là ông già sáu mươi cũng có.

Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là lời đồn. Dù sao tác giả cũng không thể chỉ nhờ mặt kiếm cơm ăn được.

Vì cạnh tranh ác liệt như vậy Mạc Thiến cảm thấy rất khinh thường, nhưng không thể nói rõ ràng ra, nên chỉ đành đi đường vòng.

Vì một lần trải qua giới giải trí, cô đã có thể thích ứng được hết thảy.

Nhưng có khả năng thích nghi, không có nghĩa là cô không để ý. Cho nên tránh được thì cứ tránh, xa rời thị phi, giữ mình mới là chính đáng.

Dù sao cô sống một đời này cũng không cần danh tiếng gì cả, sống vui vẻ mới là chính.

Nghĩ vậy, cô ăn thêm một cái pejoy.

Sinh nhật Bạc Cách, nhà còn chuẩn bị một bánh kem và quà nhỏ nhỏ, rất vui vẻ.

Bạc Cách là người tình cách lạnh nhạt, không bằng lòng qua lại nói chuyện sẽ không dễ nghe. Bao che khuyết điểm đến có chút vô sỉ, cũng không quan tâm đến tâm trạng người khác. Những người đồng ý kết bạn với cô, thân thiết với cô nhìn đi nhìn lại chỉ có mấy người Mạc Thiến.

Nhưng bây giờ cô cảm thấy rất thỏa mãn, mãn nguyện thổi nến, ăn bánh sinh nhật. Mấy người náo loạn một hồi, bắt đầu chơi trò chơi thử thách lòng can đảm.

Đầu tiên là Mạc Nhan cõng Mạc Thiến, ngồi xuống, làm xong Mạc Nhan còn chưa nói gì Mạc Thiến đã ấm ức.

"Vì sao trừng phạt nó mà người chịu tội lại là tớ?"

Sau đó, Lưu Tiếu Tiếu chạy vòng vòng trong sân như điên rồi gọi.

"Tôi là D, tôi là D"

Rồi chạy về.

Trò chơi đến vòng ba, mấy người gọi điện thoại cho Thẩm Thiếu Dĩnh, mắng anh là đồ ngốc.

Mạc Thiến cười híp mắt gọi cho Thẩm Thiếu Dĩnh, sau một lúc mới nghe thấy tiếng Thẩm Thiếu Dĩnh, âm thanh trầm trầm hỏi:

"Làm sao?"

"Thẩm thiếu, anh đang làm gì vậy?"

Cô hỏi trước một câu, tránh quấy rầy đến anh rồi mới vào đề.

"Anh ở trên giường"

Anh đáp có chút mệt mỏi, âm thanh trầm thấp, đáng lẽ âm thanh rất dễ nghe lại mang theo chút khàn khàn.

Mạc Thiến giật mình, nhìn thấy một đám không tim không hổi đang quấy rối, lập tức nói một câu.

"Thẩm thiếu, anh thật ngu ngốc"

Thẩm Thiếu Dĩnh sau khi nghe xong, trầm mặc hồi lâu bật cười.

"Ừ, anh ngu ngốc"

Nghe như vậy, Mạc Thiến đã nghe ra anh không thích hợp. Khoát khoát bên cạnh mới nói tiếp.

"Em vừa mới chơi trò chơi can đảm, vì em thua nên phải gọi điện nói với anh câu này. Ngại quá... anh có vẻ tâm trạng không ổn lắm"

"Mạc Thiến, anh không biết nữ sinh đang nghĩ gì nữa. Anh nghĩ rằng anh thổ lộ với Minh Tiêu... vậy mà cô ấy đồng ý kết giao với người khác, đã xác định quan hệ"

Điện thoại đang dùng loa ngoài, trong phòng có ai đều có thể nghe được. Trong phút chốc, không ai dám cười đùa, chỉ dám nhẹ giọng. Mạc Thiến cũng tắt loa ngoài, bắt đầu hỏi han.

"Chuyện gì vậy anh? Lần trước em cũng nghĩ cô ấy có chút gì đó thích anh"

"Sau nguyên đán cô ấy không để ý anh. Vài ngày trước bạn anh nói với anh cô ấy và một người khác quen nhau. Người ta theo đuổi cô ấy hơn một năm, cô ấy đã đồng ý rồi, ngày thứ nhất trong kì nghỉ đã đồng ý qua lại"

"Chuyện đã như vậy, không thể miễn cưỡng được... có lẽ phương pháp của anh dọa cô ấy... có lẽ"

"Anh biết, phương pháp của anh rất ngu ngốc, nhưng tất cả muộn rồi... không còn cơ hội nữa"

"Thẩm thiếu, anh đừng như vậy, trong lòng em cũng rất khó chịu"

"Mạc Thiến, anh cảm thấy em rất tốt. Anh khuyên em, ái muội không bằng tới tay. Em cũng thấy, tên tóc vàng kia cũng có người khác theo đuổi. Em vẫn dè dặt, chờ cậu ta thổ lộ. Lỡ một ngày bị người khác theo đuổi thì sao? Em sẽ hối hận như anh"

"Cậu ấy không..."

"Anh cũng từng rất tự tin, nhưng hiện tại anh chật vật muốn chết. Thôi nha, em chơi vui, anh không sao đâu, hiện tại chỉ muốn yên tĩnh một chút"

"Vâng, anh nghỉ ngơi đi"

Mạc Thiến tắt máy, cầm điện thoại di động một hồi lâu vẫn không thể định thần.

Mấy ngày thấy Thẩm Thiếu Dĩnh và Minh Tiêu, còn nghĩ quan hệ của hai người là tương ái tương sát, Minh Tiêu không chừng cũng thích Thẩm Thiếu Dĩnh. Nhưng bây giờ mới biết, Minh Tiêu không thích anh, còn né tránh anh nữa.

Vậy còn cô và Cố Thù thì sao?

Vừa quay đầu, đã thấy Cố Thù đứng trong hành lang, yên tĩnh nhìn cô.

Bởi vì cô muốn gọi điện thoại nên đến hành lang, bây giờ, trong này chỉ có hai người họ.

Cô liền đi qua, đưa tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào vai anh. Đột nhiên phát hiện, một học kì qua rồi, Cố Thù đã cao hơn trước, bây giờ đã hơn cô 7-8 cm.

"Tôi vẫn là đợi cậu lớn lên, hay là trực tiếp..."

Cô nhỏ giọng than thở, một câu như vậy, không rõ ràng.

"Làm sao?"

Anh không hiểu ý nghĩ của cô, nhưng không né tránh, chỉ để cô dựa vào lòng mình, trên cổ có tay cô mát lạnh.

"Cậu là Tiểu Tiểu Thù của mình tôi"

Cô làm nũng.

"Ừ? Đúng..."

"Không được đối tốt với nữ sinh khác, không được nói chuyện với cô gái khác, mỗi ngày mỗi ngày đều phải chúc tớ muộn an"

Cố Thù nghe xong ngẩn ra, cái này giống như... là lệnh mà Mạc Thiến nói với Tô Lương Ngữ. Trong lòng có cảm giác dễ dàng, khiến anh vui vẻ, rất nhẹ nhàng đáp lại.

"Được, tôi sẽ làm vậy"

"Ôm tôi một cái"

Cố Thù không nói lời nào, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái, không thấy rõ tâm trạng vì cô đang chôn trong vai anh. Không chút do dự, giang hai cánh tay đem cô gái nhỏ ôm vào. Anh không biết để tay ở đâu, đành dứt khoát để sau lưng cô.

Người cô, ôm rất dễ chịu.