Quay Về Quá Khứ

Chương 43




Trong khi đánh nhau với thủ lĩnh Người Sói, trán Salazar bị thủ lĩnh Người Sói đánh trúng, máu tươi chảy xuống như chiếc chìa khóa mở ra quá khứ u ám trong lòng mà y muốn quên đi. Khi còn bé Salazar nhớ có một lần bị mẹ trách phạt, bà ấy nổi giận đùng đùng phóng lời nguyền vào y và xung quanh, sau đó y đã bị một cái bình hoa đập vào đầu.

Hiện tại vết thương trên trán y giống hệt khi đó, Salazar bỗng mất đi ý thức, y như lại nhìn thấy một đứa bé nho nhỏ cuộn mình tại góc phòng im lặng khóc, chung quanh không bóng người, chỉ có một vùng bị máu tươi nhuộm đỏ. Lúc này y chỉ có duy nhất một ý muốn hủy diệt hết tất cả, không ngừng giết chóc, dường như chỉ vậy mới có thể bù lại cảm giác trống rỗng trong lòng.

Cứ như thế, Salazar giết chóc không ngừng, không biết đã qua bao lâu, trên người của y, trên tóc, trên mặt thậm chí trong miệng đều là máu tươi. Bỗng nhiên, trong hơi thở đầy mùi tanh tưởi ấy, y cảm thấy một vị ngọt tan dần trong miệng.

Đó là kẹo, trước kia y chưa bao giờ biết đến hương vị của kẹo. Mãi đến một ngày, người ấy nói cho y biết kẹo rất ngon, sau đó, lại có một ngày người ấy tặng y một gói kẹo.

Salazar chớp mắt, ý thức trở lại tỉnh táo, ánh mắt ban đầu tràn ngập cảm giác hiếu sát hoang dã bỗng trở nên mờ mịt. Y theo thói quen lấy ra hộp kẹo đeo trên cổ, như người mộng du cho vào miệng một viên kẹo.

Snape và Godric thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng Salazar đã trở lại bình thường. Dù vậy cả hai không vội tiến đến mà cẩn thận đứng ở một bên đợi, xác nhận tinh thần Salazar đã hoàn toàn bình thường mới lại gần.

“Bọn chúng đều trốn hết rồi.” Sau khi tỉnh táo lại, Salazar nhìn chung quanh, dùng một câu khẳng định nói.

Người Sói đã sớm không thấy bóng dáng, mà trừ bỏ một ít Muggle bị Người Sói giết chết, còn lại đã chạy hết không còn một ai. Hiện tại trong bộ lạc Người Sói trừ ba phù thủy ra, chỉ còn lại Vampire đang dùng ánh mắt kính sợ ở một bên nhìn bọn họ.

Là một sinh vật pháp thuật, Vampire luôn tôn kính kẻ mạnh, cho dù kẻ đó không cùng một tộc với bọn họ. Ba vị phù thủy này cũng có thể được coi là kẻ mạnh, nhất là vị Slytherin có năng lực đáng sợ, thủ đoạn kinh khủng kia.

Snape giúp đỡ Salazar dùng Aguamenti rửa sạch một vết máu, đồng thời dùng độc dược giúp y xử lý miệng vết thương. Móng vuốt Người Sói cũng có độc, miệng vết thương do nó tạo thành nếu xử lý trễ sẽ rất rắc rối.

Salazar lẳng lặng mặc Snape bận rộn vì y, y lại nhớ lại lời mà Godric nói trước khi tiến vào đây, lại nghĩ về đoạn kí ức thống khổ trước kia… Nắm thật chặt hộp kẹo, trong lòng Salazar đã quyết định, mà sau đó bị Snape đánh giá là một quyết định rất bốc đồng.

Cùng lúc đó, Godric lại đang nói chuyện với Vampire. Vì tính cách sáng sủa của mình, anh luôn phải giúp các bạn thân mến việc trao đổi giao tiếp, lần này cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng trong lòng Godric suy nghĩ sẽ quay về thu thập tên thân vương ranh ma kia một lần, nhưng trên mặt anh vẫn cười hì hì an ủi những Vampire ở đây.

Bởi vì đã từng đánh nhau, hơn nữa phù thủy còn có ơn cứu mạng với Vampire, hai bên không cùng chủng tộc vẫn trò chuyện rất thuận lợi, chỉ một lát đã trở nên hoà thuận vui vẻ. Cuối cùng ba người và Vampire cùng quyết định đốt quách nơi ở của Người Sói. Nổi bật dưới ánh lửa ngập trời, ba người bước chân lên đường về nhà.

Khi họ và Vampire rời đi không lâu, một đội thánh điện kỵ sĩ áo giáp lấp lánh đi tới nơi đã từng là lãnh địa Người Sói.

Làm thủ lĩnh, kỵ sĩ tóc nâu lạnh lùng đánh giá ngọn lửa đang cháy rực rỡ này.

“Ai cha, xem ra đã có người nẫng tay trên của chúng ta rồi. Không biết là người nào có thể so với Thánh điện kị sĩ chúng ta, có năng lực xóa sạch bộ lạc Người Sói này.” Kỵ sĩ tóc vàng ở một bên lớn tiếng than thở, đồng thời ra lệnh cho những kỵ sĩ khác đi kiểm tra một chút, nhìn xem có phát hiện cái gì.

“Thưa ngài Germany Terracina!” Một kỵ sĩ mang theo một người ăn mặc bình thường tới trước mặt hai vị kỵ sĩ dẫn đầu. Nếu Snape mà ở đây, anh nhất định sẽ nhận ra người thường kia chính là tên Muggle bị giam cùng một chỗ với Vampire, đó là người đã đầu tiên mở miệng cầu xin phù thủy cứu mạng bọn họ.

Gã ta đi đến, thực hiện một nghi lễ kỵ sĩ trước mặt nhóm kỵ sĩ. Tuy rằng gã đang mặc quần áo nông dân rách rưới, lại đi hành lễ kiểu kỵ sĩ nhìn thật chẳng ra gì cả, nhưng vẻ mặt nghiêm túc nhìn vẫn rất khí thế.

“Ngươi chính là thánh điện kỵ sĩ giả dạng bị bắt, trà trộn vào bộ lạc Người Sói này?”

Lúc trước thánh điện kỵ sĩ địa phương tại England vì tiêu diệt bộ lạc Người Sói to lớn này đã phái ra người nằm vùng ngụy trang trà trộn vào, hóa ra chính là gã.

“Đúng vậy thưa ngài.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi có biết chuyện gì đã diễn ra không?”

“Thưa ngài, sự tình là như vầy…” Gã nằm vùng này kể lại hết tất cả mọi việc đã nhìn thấy. Như là có ba tên phù thủy nghĩ cách cứu mọi người, hay là Salazar đã điên cuồng giết chóc ra sao.

“Ngươi nói tất cả những điều này đều do ba phù thủy làm ra? Sao có thể như thế?” Kị sĩ tóc vàng không dám tin những gì mình nghe được, trong ấn tượng của gã, phù thủy gã gặp qua đều rất nhỏ yếu, chắc chắn không có khả năng chỉ dựa vào lực lượng ba người đã có thể tiêu diệt sạch một bộ lạc Người Sói mạnh mẽ.

“Tất cả là sự thật, thưa ngài. Tôi xin dùng danh nghĩa Thượng Đế thề.” Người nằm vùng lập tức tuyên thề chứng minh lời mình nói đều là thật sự.

“Chỉ một thời gian không vượt qua eo biển, xem ra phù thủy England lại xuất hiện vài nhân vật giống như Merlin, hy vọng ta có thể có cơ hội đánh cùng họ một trận.” Kị sĩ tóc vàng trầm ngâm một chút rồi chậm rãi cười nhìn về phía đội trưởng của mình.

“Ngươi nói trong mấy người… phù thủy kia có một phù thủy tóc đen mắt đen?”

Lần đầu tiên Germany Terracina mở miệng, áp lực tản ra từ trên người anh làm cho kỵ sỹ nằm vùng chấn động dù khi đối mặt với Người Sói gã cũng không có cảm giác gì.

“Đúng vậy thưa ngài. Thế nhưng anh ta không giống như là loài người.” Gã nằm vùng nhớ lại bộ dáng Snape, nhấn mạnh một chút về cái lỗ tai gã đã thấy.

“Chẳng lẽ là tinh linh đã rất nhiều năm không xuất hiện, hay là loài yêu tinh đáng ghét?” Kị sĩ tóc vàng hơi hối hận, nếu bọn họ đến sớm một tí, có phải là gặp gỡ được ba người này rồi không.

“Đi thôi, nơi này đã không có gì xem nữa rồi.” Germany Terracina dẫn đầu phóng ngựa rời đi.

Kị sĩ tóc vàng sờ sờ cằm, cảm thấy chẳng thú vị, lập tức đuổi theo đội trưởng của mình.

Cũng đang trên đường về, Snape không hề biết bọn họ đã bị thánh điện kỵ sĩ chú ý đến, anh cảm thấy Salazar rất kỳ quái, y luôn đi một mình ở cuối cùng. Mà đi ở phía trước y, Snape có thể cảm thấy được ánh mắt Salazar luôn dừng ở trên người mình. Chẳng lẽ miệng vết thương của Salazar chưa ổn? Kết luận lại, Snape dự định lặng lẽ để ý Salazar một chút.

Hành trình về nhà của cả nhóm kết thúc trong việc hai người kia tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Trở về thung lũng Godric, sau khi luôn miệng cảm ơn, nhóm Vampire trực tiếp về lều trại Vampire trong thung lũng, còn nhóm Godric thì trở về nhà.

Ngày hôm sau, thân vương Reinhardt lần thứ hai tới cửa bày tỏ long cảm ơn, cũng thể hiện hy vọng sau này hai bên trở thành bạn bè qua lại. Cuối cùng Vampire rốt cuộc rời đi. Mà Godric thì kể lại lời thủ lĩnh Nhân Mã nói cho Nana, dự tính ra ngoài du lịch một phen, để coi có một chỗ như vậy hay không.

“Chắc là có một chỗ như vậy…” Rowena chần chờ nói, “Tớ đã đọc qua trong sách, có một tòa thành, chung quanh bị vô số hoa Hogwarts vây quanh, đó là một tòa thành đầy thú dữ, bất luận ai mơ ước tòa thành, trở thành chủ nhân của báu vật bên trong đều không có kết quả tốt.”

“Báu vật thì tớ không có hứng thú. Tớ chỉ cảm thấy cái câu về “địa phương hoa Hogwarts nở rộ là nơi các bạn đạt được vinh quang” là hấp dẫn mà thôi, tớ là một cái kỵ sĩ, làm sao có thể không đi mạo hiểm được?” Godric vẻ mặt ao ước nói.

“Vậy chúng ta cùng đi xem, lần này tớ cũng muốn đi.” Mở miệng chính là Helga, khó được một lần cô muốn chủ động ra ngoài du lịch. Chủ yếu là gần đây cô bị một Vampire ra vẻ bảnh bao hoa hoa công tử làm phiền quá, nên vội vàng muốn đi ra ngoài giải sầu.

“Chúng ta hãy cùng đi đi, đã lâu rồi năm người chúng ta không cùng ra ngoài.” Rowena sẵn tiện ra quyết định.

Snape tuyệt đối giơ hai tay tán thành đối với việc tìm kiếm Hogwarts, mà Salazar cũng không có ý kiến phản đối gì.

Bởi vì trong cuộc chiến với Vampire và Người Sói, Salazar gây ra sự sợ hãi tuyệt đối với các sinh vật pháp thuật, khiến danh tiếng của y vang xa khắp England, cho nên không có sinh vật pháp thuật nào dám đến khiêu khích lửa giận của y.

Mà trong thung lũng còn có một số phù thủy khác, tuy rằng thực lực không đủ, nhưng vẫn có thể trông nhà được. Vì thế năm vị phù thủy thực lực cực mạnh trong thung lũng đồng thời rời đi cũng không có gì phải sợ. Hơn nữa Salazar còn để lại Tử Xà, vậy càng không thể có vấn đề gì.

Năm người quyết định sáng sớm ngày hôm sau xuất phát.

Tối hôm đó, Salazar gõ cửa phòng Snape, nói một câu khiến Snape gần như hôn mê, “Hãy gả cho tôi đi.” (NN: Lời tỏ tềnh khó đỡ, làm gs chưng hửng ah~~)

Snape trợn mắt, anh nghĩ rằng mình bị lãng tai. Hãy xem anh vừa nghe được cái gì, anh, lão dơi già đầy dầu (Thập nhị: ngươi đã không phải lão dơi già, tiếp nhận huyết thống yêu tinh biến trẻ rồi, nhiều lắm là con dơi trẻ, hoặc là tiểu yêu tinh) vậy mà nhận được lời cầu hôn đến từ chính người sáng lập Slytherin. Hơn nữa vì sao lại là anh?

Snape phát hiện suy nghĩ của mình đã bay tới địa phương không biết tên nào đó, giật mình tỉnh lại, dập cửa một cái rầm, nhốt Salazar ngoài cửa.

Salazar khó hiểu nhìn cửa phòng Snape, mà Snape trong phòng thì vội vàng sử dụng Bế quan Bí thuật, muốn làm cho trái tim đang đập như bay trở lại bình thường, làm cho khuôn mặt như đang phát sốt hạ nhiệt độ. Cuối cùng lại quyết định lấy ra một lọ độc dược vô mộng uống vào.

Ngày hôm sau, bốn nhà sáng lập đã tập trung đầy đủ, ở một phút cuối cùng trước khi ra cửa, Snape mới chậm rãi hiện ra trước mặt mọi người.

Năm người bước đi chung một con đường. Dọc theo đường đi Snape luôn cảm thấy không thoải mái, muốn xem nhẹ ánh mắt người nào đó luôn dừng ở trên người mình, muốn kìm chế chính mình không cần nhìn người nào đó. (NN: há há há há, Gs yêu dồi yêu dồi!!)

Vào ban đêm, tâm phiền ý loạn, Snape không cách nào ngủ được, vì thế quyết định luyện tập Animagus vẫn không mấy tiến triển.