Que Kem Nhà Tôi

Chương 23: Ngoại truyện 3: Không thể cách xa




Tôi là ai? Tôi sinh ra trên thế giới này để làm gì?

Tôi là ai, khi mà tôi sinh ra, vốn dĩ đã không mang lại hạnh phúc cho bất kỳ một người nào. Vậy thì, tôi tới thế giới này để làm gì?

Câu hỏi đó là câu hỏi mà tôi thường hay nghĩ tới, có lẽ là từ lúc tôi bắt đầu biết nhận thức thế giới này, cho đến khi tôi mười một tuổi, lần đầu tiên gặp lại em.

Mẹ tôi, kể từ khi sinh tôi ra, bà đã hối hận.

Bà hối hận, bởi vì sinh tôi, bà không thể theo cha tôi, không thể sống cùng ông mãi mãi. Bà hối hận, bởi khi bà có một gánh nặng, đó là nuôi dưỡng tôi, giọt máu của ông, kế thừa tâm huyết của ông, bà phải hy sinh hạnh phúc của chính mình. Phải ru rú ở một xóm nhỏ, ẩn mình nuôi lấy tôi, bà đau khổ, nhưng lại không thể nói cùng ai.

Năm đó, khi tôi năm tuổi, lần đầu tiên bị người khác ức hiếp, mà kẻ ức hiếp tôi, lại chỉ là một con bé điệu đà, tóc thắt bím, mặc váy hồng, môi chúm chím xinh xinh.

Tôi không hôn cô bé đó. Tôi biết rõ người hôn cô bé đó là ai. Thế nhưng, vì bị cô bé ức hiếp, trêu chọc, tôi chẳng biết thanh minh, mà tôi biết dù có thanh minh, giải thích thế nào, cô bé ấy cũng không hiểu, cũng đều cho là tôi nói dối. Thế cho nên, bị gán tội cướp đi nụ hôn đầu của cô bé ấy, tôi trở thành thứ sống dở chết dở.

Tôi rất sợ cô bé, người ức hiếp tôi, chọc ghẹo tôi, lấy tôi ra làm trò đùa. Lần đầu tiên trong đời, tôi đau đớn nhận ra, mình là thứ để cho người khác đùa bỡn, chà đạp, ức hiếp.

Những lúc ngồi học, tôi tìm cách trốn cô bé. Bị cô bé ăn hiếp, tôi chỉ ước rằng có một người nào đó có thể đến bên tôi, bảo vệ cho tôi.

Mỗi ngày đi học về, có một người tới đón cô bé, được cô bé gọi là “cha”, được cô bé sà vào lòng mà nũng nịu.

Ước gì tôi cũng có một người được mình gọi là “cha” như thế.

Ngày hôm đó, về đến nhà, tôi bắt chước người ta sà vào lòng mẹ. Thế nhưng, mẹ nhanh chóng đẩy tôi ra…

Từ hôm đó, tôi phát hiện ra rằng, tôi là một đứa trẻ đơn độc, không ai yêu thương, là thứ bị người ta vứt bỏ. Cho nên từ đó, tôi cự tuyệt bất kỳ một ai tiến tới bên tôi.

Mẹ tôi dẫn tôi đến một người gọi là bác sĩ, ông ấy nói rằng tôi bị chứng bệnh nào đó, hình như là một loại bệnh tâm lý, do gặp phải đả kích.

Ngay lúc đó, mẹ ôm chầm lấy tôi, bật khóc…

Từ đó, tôi được cho nghỉ học, không còn đi học nữa…

Năm tôi vào lớp sáu, tôi được ngồi cùng bàn với một bạn nữ lại cũng điệu đà vô cùng. Mới đầu, tôi chỉ chú ý vẻ điệu đà đó của cô ấy, chú ý tới cái cách cô ấy vuốt ve bím tóc, cái cách cô ấy thẩn thờ nhìn một thằng con trai đẹp trai ở bàn bên kia, cái cách cô ấy khoa trương, đứng bật dậy khi cô giáo gọi tên mình. Thế nhưng, ngay khi cô ấy tiến tới bên tôi, thông báo với tôi rằng chúng tôi sẽ là bạn cùng bàn, tôi chợt nhận ra ác mộng của mình năm xưa vẫn không hề kết thúc.

Ngồi cùng bàn với nhau, thế nhưng tôi biết, cô ấy không nhận ra tôi, thật may là không nhận ra tôi.

Tôi ghét cô ấy, xa lánh cô ấy, tổn thương tự tôn cô ấy. Nào có ngờ được rằng, tôi càng cư xử như thế, cô ấy càng chú ý tới tôi, tìm cách đối phó tôi, gây sự với tôi.

Cô ấy càng nhìn tôi bằng đôi mắt chán ghét bao nhiêu thì càng nhìn Duy với ánh mắt dịu dàng, say mê bấy nhiêu.

Thế cho nên, thứ cảm giác bị người ta ghét bỏ lại từng chút một ùa về, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Không được rồi, tôi nhất định phải lơ cô ấy đi.

Trớ trêu là, tôi càng lơ cô ấy, thì cô ấy càng được nước làm tới. Một hôm nọ, cô ấy lấy cả một chồng tập dày, nện vào sau ót tôi.

Ngay lúc đó, tôi rất muốn đánh cô ấy một cái. Nhưng nhìn cô ấy ngẩng đầu, ưỡn ngực lên thách thức tôi, tôi liền nghĩ tới một biện pháp hay hơn.

Cảm giác khi bạn ôm một người con gái vào lòng lần đầu tiên trong đời, tôi tin rằng bạn sẽ không thể nào quên được. Đối với tôi, ngay giây phút đó, tôi cảm thấy có cái gì khác thường đang xảy đến bên trong cơ thể mình. Sau khi thì thầm vào tai cô ấy, đe dọa cô ấy xong, tôi chỉ còn biết bỏ trốn khỏi nơi đó để từ từ trở lại trạng thái bình thường.

Từ hôm đó, tôi và cô ấy trở thành đề tài bàn luận sôi nổi trong trường. Có người nói rằng chúng tôi yêu nhau. Thấy cô ấy nhìn Duy với vẻ say mê lộ rõ trên gương mặt, nhiều kẻ lại đi đồn ầm lên, thêu dệt nên một cuộc tình tay ba đầy màu sắc giữa chúng tôi.

Nghe mọi người nói cô ấy thích tôi, tôi cảm thấy có gì đó vô cùng vui vẻ.

Thế cho nên dù lòng dặn lòng không nên đến gần hay quan tâm hoặc là gây sự với cô ấy, tôi vẫn điên cuồng không nghe theo lý trí của bản thân mình.

Tôi gây sự, tôi ghen tị với Duy, tôi chỉ trích cô ấy, tôi chống đối cô ấy, thậm chí lại nói những lời bóng gió sâu xa, cũng chỉ để cô ấy quay người nhìn sang bên cạnh, để cô ấy chú ý đến tôi dù chỉ một chút, dù theo một cái cách thức ngược đời.

“I want we are together” Tôi đã ám chỉ một cách lộ liễu như thế rồi mà em vẫn còn chưa hiểu ra sao?

Tết năm đó không giống như mọi năm, nhà tôi hết tiền, tôi và mẹ phải chia nhau ra, mẹ đi bán ở chợ xã, tôi đi bán chợ bông bên thị xã.

Ngày gần Tết hôm đó, khi đang đứng bán ở chợ bông, tôi nhìn thấy cô ấy đang đứng trước mặt tôi. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy thật xót xa.

Lao động không có gì sai, kiếm tiền chân chính không có gì sai, cái sai duy nhất chính là ở bản thân con người.

Ngay lúc đó, tự tôn, sỉ diện của một đứa trẻ con mới mười một tuổi đang phải vật vã kiếm tiền đã khiến tôi cảm thấy rất đau.

Nhìn cô ấy trêu chọc tôi, nhìn cô ấy không nghĩ gì tới cảm nhận của tôi, nhìn cô ấy thẳng thừng đẩy tôi xuống nước, tôi chỉ biết cố gắng ngăn mình không khóc, cố gắng ngồi đó cho đến khi hết hàng, rồi khi trở về nhà, tôi ngã gục…

Tôi đổ bệnh nặng, cô ấy đến thăm tôi.

Làm ơn đi, em lại dùng cái chiêu vừa đấm vừa xoa thế này, em có biết em tàn nhẫn bao nhiêu không?

Đến thăm tôi, sau đó lại phá cái máy bay duy nhất cha tôi để lại cho tôi, lại còn phát hiện ra tôi là Củ cải trắng của em, khiến cho tôi biết mình đã từng là kẻ bị em ức hiếp. Em thăm bệnh mà cũng là xát thêm muối vào vết thương người khác, em thỏa mãn lắm có phải không?

Năm tôi vào lớp bảy, có một ngày tôi đi giao hàng cho một người trong xã. Khi tới nhà, tôi phát hiện người đó đang đóng cửa, cài then chắc chắn. Nhìn qua khe cửa, tôi đột nhiên sững sờ.

Trên màn hình ti vi, tôi nhìn thấy một nam một nữ đang không mặc gì cả, quấn lấy nhau.

Buổi chiều ngày hôm đó trong lớp học, khi trong đầu tôi vẫn còn đang bị ám ảnh bởi cảnh tượng mà mình trông thấy kia, tôi nhìn qua người Thảo, thầm nghĩ, thì ra ngực của con gái là như thế, không biết của Thảo có lớn như thế không?

Ngay giây phút tôi đang nhìn Thảo thẫn thờ đó, tôi bị cô ấy bắt quả tang.

Cô ấy mắng tôi là đồ háo sắc, còn lôi cả mẹ tôi, em gái không hề có và người vợ chưa từng lộ diện của tôi ra mà nói, khiến tôi giận sôi cả người.

Đột nhiên tôi chợt phát hiện ra rằng, tôi rất muốn cô ấy là người phụ nữ kia, còn tôi chính là người đàn ông trên màn hình khi đó, quấn quýt lấy nhau.

Nghĩ tới đây, tôi chợt nhớ tới lời Duy từng nói với tôi khi chúng tôi cùng nhau đá banh vào kỳ nghỉ hè. Duy nói: “Thảo là đứa con gái tuy tính tình hơi trẻ con, lại vô tâm không biết nghĩ cho người khác, nhưng Thành yên tâm đi, nếu Thành thích Thảo, cứ việc đeo bám tới cùng. Duy nghĩ là chỉ cần Thành ráng quan tâm tới Thảo, giống như là kiên trì đeo bám tới cùng vậy, thì thế nào một ngày Thảo cũng bị Thành làm cho mềm lòng thôi…”

Thế cho nên, kể từ lúc đó, tôi quyết tâm sẽ ở bên cạnh người con gái tôi yêu thương, đeo bám cô ấy đến cùng, để cho cô ấy từ từ chấp nhận sự tồn tại của tôi, để cho tôi từng bước từng bước trở thành một phần của cô ấy, không thể tách rời, không thể cách xa…

Ngày chúng tôi vào trung học phổ thông, cái cách cô ấy nhìn tôi, hoàn toàn đã thay đổi.

Thấy tôi nhìn cô ấy mỉm cười trong chiếc áo dài, cô ấy đã biết thẹn thùng đỏ mặt. Những lúc tôi cùng con Thắm ngồi học tiếng Anh, cô ấy đã biết ghen tị, tách hai chúng tôi ra.

Thật ra thì, từ lúc cô ấy chơi trò chơi người yêu với Hậu, và từ bỏ Hậu một cách không luyến tiếc, thì tôi đã biết, cô ấy đã xem tôi quan trọng hơn rất nhiều, chỉ là chính bản thân cô ấy cũng không kịp nhận ra.

Thế nhưng cái người cố chấp, đầu toàn mơ mộng viễn vông như cô ấy, lúc nào cũng chỉ biết mơ tới hoàng tử, tới những chàng trai hotboy, tới những thứ xa xôi như nụ hôn tình cảm ở trong phim Hàn, phim Đài, thì còn lâu mới nhận ra được bản thân mình thực sự thích gì, muốn gì.

Cô ấy không chịu thừa nhận, không chịu đối mặt, được rồi, tôi sẽ ép cô ấy phải nhận ra.

Năm lớp mười hai năm đó, nhà tôi bị trộm, mất sạch tiền để dành. Lúc đó, vàng của cha tôi đang giấu ở đâu, mẹ tôi còn không rõ.

Mẹ tôi khóc rất nhiều, nói rằng đó là tiền để dành cho tôi học đại học, hiện tại phải làm thế nào.

Mẹ hỏi tôi, tôi không biết hỏi ai. Nếu không vào được đại học, tất cả mọi thứ, tương lai của tôi, cuộc sống đại học của tôi với cô ấy, tất cả đều tan thành mây khói sao?

Tôi chua chát, nhưng vẫn nuôi cho mình hy vọng. Từng có rất nhiều người vào đại học vẫn đi làm thêm, tự lo cho mình đó thôi. Thế nhưng quan trọng là tôi có đủ khả năng trở thành một trong những người đó hay không?

Những ngày đó, cái thứ áp lực tiền bạc, học phí như sợi dây thòng lọng, sẵn sàng siết cổ tôi bất cứ lúc nào. Mỗi ngày, tôi đều sống trong lo lắng, giày vò, áp lực.

Vậy mà khi đó người con gái tôi yêu không nhận ra những thứ bất thường đó của tôi, lại còn lấy dao đâm vào tim tôi một nhát.

Ngày cô ấy bảo muốn tôi và Rùa cong thành một cặp, tôi thực hận bản thân mình không thể dùng tay bóp chết cô ấy đi, sau đó tự sát cùng cô ấy.

Tôi bắt đầu hận cô ấy, bắt đầu muốn cô ấy phải đau khổ.

Thế nên, tôi chấp nhận Quý, cùng Quý bắt đầu đoạn tình cảm đồng tính bị cả xã hội khinh rẻ kia.

Ngày đó, Quý nói với tôi: “Cho tui một cơ hội, được không? Cả trường đều biết bạn thích Thảo, nhưng biết đâu bạn cũng sẽ thích tui thì sao?”

Nhìn Quý, tôi lại nhớ đến chính tôi. Không phải tôi cũng bị Thảo bức đến tận cùng, không có được một cơ hội dù chỉ là nhỏ nhất hay sao? Thứ đau khổ đó bản thân mình đã phải trải qua, giờ mình nhẫn tâm nhìn Quý cũng giống mình, không có được bất kỳ một cơ hội nào sao?

Thế cho nên, kẻ nghèo khổ tính toán từng chút một là tôi bắt đầu biết lợi dụng người khác. Dùng Quý để chọc tức Thảo, để trả thù cô ấy, tôi cảm thấy mình thật ấu trĩ vô cùng, ti tiện vô cùng.

Vào một ngày lớp tôi tổ chức chia tay nhau để lên đường vào đại học, tôi phát hiện, mọi thứ với tôi và cô ấy sắp chấm hết thật rồi.

Tôi mỉm cười chua chát, cố gắng uống thật say. Tôi tự nói với lòng mình rằng, qua ngày mai, mình phải học cách sống mà không có cô ấy nữa. Qua ngày mai, mình phải triệt để quên cô ấy đi.

Thế nhưng, đúng là ông trời khéo trêu đùa lòng người. Một kết thúc đóng lại với tôi thì một khởi đầu khác lại mở ra.

Khi cô ấy nói với tôi, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm với tôi, tôi như kẻ đang chết đuối vớ được phao cứu sinh. Tôi biết là lần này, cô ấy đã tự trói mình, dâng tới trước miệng tôi, tùy tôi xử lí.

Buổi tối hôm đó, tôi hôn cô ấy điên cuồng.

Không phải em muốn thưởng thức nụ hôn như trong Thơ ngây sao? Không phải em thích có được một tình yêu bắt đầu từ một nụ hôn sao? Được thôi, câu chuyện của chúng ta chỉ mới bắt đầu. Tôi và em sẽ mãi mãi bên nhau, mãi mãi không thể cách xa.