Que Kem Nhà Tôi

Chương 9: Lần đầu tiên làm nữ chính trong truyện cổ tích




Thu tới rồi, nghĩa là tôi lại phải cố gắng tạm biệt chuỗi ngày hạnh phúc ăn dầm nằm dề ở nhà, tiếp tục con đường tới trường.

Năm lớp bảy đó, lớp tôi đổi cô chủ nhiệm, là một cô giáo dạy tiếng Anh khá là xinh đẹp và dịu dàng. Với cách dạy tiếng Anh năm đó, tôi nghiễm nhiên là đứa giỏi tiếng Anh nhất lớp từ năm lớp sáu. Thế nhưng, do là một đứa làm biếng, suốt ngày chỉ nhờ vả vô vốn kiến thức ít ỏi từ học thêm, tôi mất đi vị trí đầu lớp về tiếng Anh. Bởi trong cái lần kiểm tra một tiết đầu năm, khi tôi đang hí hửng nhìn vào điểm số chín chấm năm của mình, thì cái điểm mười tròn vành vạnh đỏ thắm từ trên trang giấy kiểm tra của que củi đập vào mắt tôi.

Thế nên, từ khi bắt đầu vào lớp bảy, tôi bắt đầu thích ăn một món khoái khẩu của trẻ con: kem.

Năm đó, tôi bắt đầu học thêm tiếng Anh tại nhà một cô giáo không dạy học tại trường. Cô Trúc rất dễ thương, vóc dáng nhỏ xinh nhưng lúc nào cũng cười. Cô dạy thêm tiếng Anh nhưng lại tính tiền học từng buổi, cái kiểu tính tiền học chưa bao giờ có trước đây. Mỗi lần tới nhà cô học thêm, nhất là những buổi trời mưa, tôi và đám bạn, có Loan, Thắm nữa, ra tiệm tạp hóa mua kem ăn. Tôi thích nhất là ăn kem cây, trong khi hai đứa bạn tôi thường ăn kem ốc quế. Những lúc ăn kem, tôi luôn nhìn nó căm phẫn, cắn phập một cái, ngấu nghiến nhai nuốt, sau đó lại cảm nhận thấy từng đợt ê buốt, lạnh cả cổ họng, nhức nhối lan dần lên mũi, lên não.

“Bà ăn kiểu gì vậy? Ăn coi chừng có ngày chết đó. Bà ăn như kiểu bị đói ba ngày rồi vậy. Cây kem nó có thù oán gì với bà hả?” – Thắm lên tiếng, lo lắng nhìn tôi khi thấy gương mặt tôi đang vặn vẹo vì nuốt kem quá đà.

Tôi chẳng thèm nhìn nó, bởi tôi không muốn mình bị nhìn thấu. Là bạn tôi, chỉ cần một cái nhìn của tôi thôi, Thắm nó có thể đoán được tôi đang suy nghĩ cái gì. Nó là đứa cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi nhìn sắc mặt người ta mà đoán già đoán non. Mà chẳng hiểu sao xác suất nó đoán trúng tâm tư của tôi càng ngày càng cao. Ôi chết rồi, không biết mình có nên giết nó diệt khẩu không ta? Nếu bây giờ quay liếc nó một cái, chắc chắn nó có thể phát hiện ra, nói câu đại loại như: “Chẳng lẽ bà coi cái cây kem này là Thành sao? Ha ha ha”

“Không” – tôi phủ nhận trong lòng. Nó có thân với tôi đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể phát hiện bệnh hoang tưởng này của tôi được. Số là dạo gần đây, hễ cứ nhìn thấy que kem, thấy que củi, hay bất cứ cài gì dài dài, gầy gầy là tôi lại nghĩ ngay tới Thành. Cho nên mỗi khi buồn hay tức giận vì những chuyện Thành đã gây ra cho tôi, nghĩ tới hồi nghỉ hè, nghĩ tới cái bài kiểm tra đau đớn đó, khi tôi tuột xuống vị trí thứ hai, là tôi lại đi mua ngay kem về ăn, mà nhất định phải là kem cây, sau đó xử tử từng cây kem một.

Cắn một cái, Thành đau điếng nè. Cắn hai cái, cho nó chết tươi luôn. Cắn ba cái, ngũ mã phanh thây. Ha ha ta cắn ta nuốt được mi rồi. Kem sầu riêng, kem sô cô la, kem dâu tây, tất cả trộn hết vào bụng tôi. Cũng may, chưa có lần nào tụi nó ở trong đó không yên, đánh lộn nhau hết, mà chỉ ngoan ngoãn chuyển thành lớp mỡ dày sau da tôi mà thôi.

Trong vòng một hay hai tháng gì đó, tôi đã lên ba ký. Khi cân xong, tôi cảm thấy ai oán vô cùng, tôi thật sự muốn giết kem. Thế là, tôi mua tiếp một đống que kem, về nhai, cắn nuốt tiếp.

Một điều quan trọng mà tôi chưa trừ hao đi khi tính cân nặng, đó là vòng một của tôi. Tụi song kiếm hợp bích này đang lớn dần lớn dần. Tôi nhìn tụi nó hàng ngày mà có cảm giác thật không quen. Bởi da tôi vốn thuộc da nhạy cảm, bắt đầu mặc cái thứ mà người ta cũng biết nó là thứ gì đấy, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Vì vậy, cái tính giận cá chém thớt, u sầu ai oán, nhìn mặt que củi như muốn giết người, nó ngày càng tăng vọt theo cấp số nhân.

Một hôm nọ, khi đang ngồi học trong lớp, vào giờ ra chơi, tôi bắt gặp que củi đang nhìn phía dưới của tôi, ngay chỗ song kiếm hợp bích.

Tôi lấy tay che ngực: “Nhìn cái gì? Cái đồ háo sắc.” – Tôi bực tức lườm que củi.

Thành phản ứng: “Tui có khùng mới đi háo sắc với bạn. Bạn đừng có mà tưởng bở. Tui là tui tự dưng thấy lạ, sao dạo này lại thấy trên người bạn có vài chỗ thịt dư, hiếu kỳ nên nhìn thôi.”

“Cái gì?” – Tôi giận sôi người, dám nói là thịt dư sao? Tôi nghiến răng, ưỡn ngực lên, lấy tay chỉ xuống ngực mình: “Cái này mà là thịt dư sao? Vậy hồi nhỏ bạn không có bú sữa mẹ à? Cái này là thịt dư vậy hồi nhỏ bạn lớn lên bằng gì hả? Cái này là thịt dư vậy hồi nhỏ tui chắc chắn có người không thể rời miệng, ngày đêm mơ tưởng tới nó đó. Tui nói cho bạn biết, cái này mà là thịt dư vậy mẹ bạn cũng dư, dì bạn cũng dư, chị bạn cũng dư, em gái bạn cũng dư, vợ bạn cũng dư !!!!!!”

Thành bắt đầu xanh mặt: “Người khác không dư, chỉ có mình bạn là dư. Bạn nhìn đi, bạn có chỗ nào giống con gái hả?”

Tôi trừng mắt nhìn que củi. Que củi trừng mắt nhìn tôi. Đột nhiên tôi phát hiện giọng cười ha hả của Quang với Thuận ngồi kế bên. Tôi giận lây quay sang quát tụi nó: “Không được cười!!!!!!!!!”

Tụi nó câm như hến, nhưng vẫn mím môi kìm nén. Tức chết đi được.

Học kỳ một năm đó, vào ngày hai mươi tháng mười một, trường tôi tổ chức văn nghệ với hội thao. Vì để thể hiện tinh thần bình đẳng nam nữ, trường tổ chức bóng đá nữ kế bên bóng đá nam.

Từ xưa tới nay, chơi đá banh là chuyện của nam giới, mặc định như vậy rồi. Nhìn đi, cả lớp tôi, hai mươi mấy đứa nữ, nhưng có đứa nào biết luật đá banh nó ra làm sao đâu, nói chi là đến chuyện biết đá banh. Cho nên lần tổ chức thi đá banh nữ lần này, bi thương trở thành lần vùng dậy của phái nữ đầu tiên và cũng là duy nhất tại trường trung học cơ sở của tôi. Còn các năm về sau, người ta tình nguyện coi thường quyền lợi của phái nữ luôn, mà cũng chả ai thèm quan tâm đòi quyền lợi gì nữa hết.

Nói tới bình đẳng giới, tôi tất nhiên ủng hộ hai tay hai chân. Với lại, chẳng biết tên nào trong lớp thọc mạch với cô, nói tôi hè đi coi đá banh rất nhiều, luật chơi đá banh rất am hiểu. Cho nên, tôi mặc nhiên ai oán chính thức trở thành đội trưởng của cái đội banh nữ của lớp.

“Cô ơi em có biết đá banh đâu cô?” – Tôi nhìn cô cầu cứu.

“Vậy em hỏi hết hai mươi tư đứa con gái trong lớp thử coi có đứa nào biết đá banh không? Biết luật chơi thôi cũng được. Nếu có thì em khỏi làm đội trưởng.” – Cô trả lời làm hy vọng thoái thác của tôi tắt ngúm. Tuy nhiên chỉ sau vài phút, khi biết được huấn luyện viên là ai, tôi cao hứng trở lại liền.

Dẫn đầu đội banh của lớp, chúng tôi tới sân banh mini, chuẩn bị ngày tập luyện đầu tiên. Hai huấn luyện viên cho cái đội cây nhà lá vườn của tụi tôi chính là ai? Tất nhiên là lớp trưởng yêu dấu của tụi tôi rồi. Tuy nhiên còn một người nữa. Thành chứ ai. Đúng là lớp trưởng với que củi rồi, xứng đôi ghê, đúng là Beauty and the Beast mà.

Ngày đầu tiên tập luyện, tôi háo hức chờ mong được Duy hướng dẫn cho mình. Tôi biết sáu đứa con gái khác trong lớp tôi cũng háo hức lắm luôn. Bởi khi biết tin Duy sẽ làm huấn luyện viên, đã có hơn chục đứa con gái hí hửng đăng ký. Sau đó, tôi ham hố gạch bỏ đào thải một vài bạn nữ tính trong lớp, chừa sáu đứa với tôi nữa là bảy. Tôi phân bua: “Mấy bạn xinh như vậy, qua bên đội văn nghệ đi, mình không hát thì múa, bảo đảm mình thắng chắc. Đừng vô đội banh làm gì. Cực lắm đó.”

Tụi nó ai oán nhìn tôi: “Chẳng ai thèm cướp Thành nhà bà đâu mà bà lo.”

Tôi cãi lại: “Tui với Thành là hiểu lầm. Tụi tui hoàn toàn không có gì hết, hoàn toàn trong sáng à nha”

Tụi nó trả lời: “Biết rồi. Bà với Thành là tình cảm trong sáng. Tụi tui đâu có nói bà với nó là tình cảm đen tối gì đâu”. Tôi trong lòng thầm đổ lệ. Nghĩ sao mà càng giải thích, người ta càng không thèm nghe như vậy, người ta càng hiểu lầm thêm. Thật là oan uổng quá mà. Chẳng biết tới lúc nào tôi mới rửa sạch được nỗi oan cao chót vót này nữa.

Sau sự kiện này, tôi chính thức mang danh Hoạn Thư. Trong trường ai cũng thầm xót xa dùm cho Thành hết, khi đã bị rơi vô cái gông cổ là tôi. Khi biết cái danh hiệu oanh liệt này, tôi chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng, đợi về nhà xả giận vô đống kem cây chứ gì nữa.

Trở lại với buổi sáng chủ nhật đầu tiên tập luyện của đội bóng, khi tụi tôi đang tha thiết chờ mong Duy tới, thì bỗng chỉ thấy cái tên mà tôi đang suốt ngày cắn nuốt tới.

“Duy nay bận rồi, tui tới thay Duy chỉ mấy bạn nè.” – Thành lên tiếng.

Cả đội buồn lộ ra mặt, chỉ còn nghe tiếng một đứa xì xào: “Haiz nay chỉ mình con Thảo là vui hà.”

“Chứ gì nữa.”

Cả đội tập hợp, xếp thành hàng ngang theo kiểu thể dục. Thành đứng trước mặt tụi tôi, sau đó phán: “Thảo ra ngoài ngồi đi. Thảo không cần tập hôm nay.”

“Cái gì? Tại sao?” – Tôi ngơ ngác hỏi nó.

“Nhìn giày bạn kìa.”

“Giày của tui bình thường mà.” – Tôi vẫn không hiểu gì cả.

“Giày đá banh là giày có dây, giày bạn không có dây. Cho nên hôm nay bạn đứng nhìn thôi.”

“Hả? Có chuyện đó sao?” – Tôi chưa hiểu gì cả, tôi cãi lại: “Giày nào mà không được chứ? Đá banh cần chân thôi mà, có liên quan gì tới giày đâu?”

“Mời bạn về nhà tìm hiểu luật lại, giờ ra ngoài ngồi đi.”

Tôi ấm ức đi ra ngoài. Bắt tôi ngồi ngoài thì ngồi ngoài, tôi còn khỏe nữa là đằng khác, dẫu sao hôm nay cũng chẳng có Duy ở đây. Thế nên, tôi lấy từ trong túi xách cái truyện Conan bản mới nhất, vùi đầu vô đọc, mặc kệ cái đội banh kia muốn làm gì thì làm.

Khi về nhà, tôi liền tức tốc tới hỏi cha. Thì ra những điều que củi nói là thật, nhưng cũng không thể tha thứ được chuyện nó cố tình làm khó tôi như vậy. Từ nhỏ, tôi đi học thể dục tại trường đều bằng giày thể dục không có dây, tại tôi lười, không muốn buộc dây giày, với lại xài giày không có dây thuận tiện vô cùng, cũng đâu ai quy định học thể dục phải mang giày có dây đâu?

Sang buổi tập ngày thứ hai, khi tôi đã phải cắn răng bỏ tiền túi mua cái đôi giày có dây, tôi khí thế bừng bừng vô buổi tập. Lần này, cả đội được mãn nguyện, bởi vì Duy tới rồi. Mỹ nam trong lòng tôi cuối cùng cũng xuất hiện. Hoàng tử ơi, hãy cứu thoát em đi.

Nhìn gương mặt tôi tràn đầy yêu thương tình cảm nhìn Duy, que củi lại trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng rất muốn biết, kỳ này cái tên này còn phá đám gì tôi được nữa chứ. Tôi liếc mắt nhìn nó. Nhìn đi, hôm nay có dây nha.

Đang chờ đợi được lớp trưởng hướng dẫn, nào ngờ nhân vật không mời mà đến xuất hiện. Duy quay sang nói với que củi: “Giúp dùm Duy nha”, sau đó nói với tụi tôi: “Duy ra ngoài này một chút, mấy bạn ở lại tập với Thành nha”. Tôi và cả nhóm thất vọng nhìn Duy chạy ra ngoài quán nước. Yến đang ngồi ở đó, nhìn qua, gật đầu chào tụi tôi một cái.

Thế là hôm nay, rốt cục tôi cũng hiểu cái gì là ác mộng chưa bao giờ chấm dứt, cái gì là giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, cái gì là cổ tích thì cũng chỉ là cổ tích. Nếu có, thì cổ tích ứng trên người bạn cũng trở thành dở khóc dở cười, thiên nga trở thành cóc ghẻ, hoàng tử cũng trở thành thổ phỉ.

Tôi uể oải cùng với tụi bạn bắt đầu tập đá. Vì tuần rồi mọi người trong đội đã tập với nhau, chia vị trí hết rồi, tôi tự dưng tuần này chen vào, mà cũng chẳng biết nên đá ở vị trí nào đây. Sau một hồi kiểm tra kỹ thuật đá banh như con số không của tôi, Thành nhăn mặt: “Tuần rồi bạn toàn đọc truyện, không có nghe những gì tui hướng dẫn phải không? Bây giờ cũng không có vị trí gì dành cho bạn hết, mà quan trọng là cũng không biết nên phân bạn ở cái vị trí nào, thôi thì bạn ra ngoài ngồi tiếp đi.”

Tôi nổi giận, nhưng ráng nhỏ nhẹ: “Ai nói tui không biết vị trí gì. Thủ môn, thủ môn đi. Tui vô vị trí đó nha.” – Tôi thầm suy nghĩ, làm thủ môn toàn chụp bằng tay không hà, với công phu mèo cào cũng có thể chụp được mà. Dễ ẹt mà thôi.

Thế là, bảy đứa con gái tụi tôi chia làm hai đội. Ba đứa bên kia đóng vai đối thủ, thủ môn là Thành, tấn công đội tụi tôi. Trận đấu diễn ra rất gay cấn. Bởi lẽ bên đội bên kia đá không dính vô bóng miếng nào, chuyền cho nhau cũng không tới. Đá một cái, con Chi tự trượt chân tự té luôn. Duy nhất chỉ có mình con Dương là rê được trái banh mà thôi. Cho nên trận đấu này thực chất như đấu võ mồm thì đúng hơn. Bởi ai nấy đều kêu gào khản cả cổ. Mấy trận cãi vả trong phiên chợ sáng quê tôi cũng chưa chắc so bì nổi với cái trận này.

“Thúy bà qua bên trái kìa!”

“Không bên phải chứ!”

“Không bà đừng đứng đó! Bà tới chỗ con Dương lẹ lên!”

“Bà um xùm quá Thảo, im lặng cái coi!!!!!!!”

“Thúy nó tới rồi kìa!” – Tôi hét lên kêu Thúy chạy lại, vì Dương nó đang lăn bóng với tốc độ chậm mà chắc, từ từ rê trái banh tới đây.

“Không được!!!” – Tôi tức quá, ba đứa con gái đứng chắn cũng không cản nổi con Dương.

Tôi giận lên, chạy ra giật banh, nhân lúc con Dương còn không hiểu gì, tôi cướp banh từ chân nó, rê banh chạy về khung thành bên kia. Trời ơi sao tự nhiên tôi lại rê được banh vậy nè. Đúng là năng khiếu tiềm ẩn trỗi dậy mà. Tôi tự hào và xúc động về bản thân mình quá đi. Thế là tôi hí hửng rê trái banh hướng khung thành bên kia mà xấn tới. Nhìn thấy que củi đang đứng ngay đơ giữa khung thành, tôi hí hửng sút vô.

“Vào! Vào rồi!!!!”

Tôi mừng như điên, dang tay ôm con Thúy. Nào ngờ, tôi phát hiện, cả đội hình như chỉ có mình tôi là la hét như vậy, còn lại tất cả đều im lặng hết. Tôi cảm thấy lạ thật, sao kỳ vậy ta? Lúc nãy khi tôi sút que củi nó cũng không thèm cản.

“Thảo, bạn biết bạn giữ vị trí gì không?” – Que củi nhìn tôi, thở dài, lấy tay xoa xoa trán.

“Thủ môn” – Tôi trả lời.

“Nguyên tắc của thủ môn là gì?”

Rầm một cái, có cái gì đó sụp đổ trong đầu tôi. Tế bào não liên kết lại, tôi cuối cùng cũng nhớ ra. Phải rồi, hình như thủ môn là không được ra khỏi vòng cấm thì phải. Thôi chết rồi, hèn gì nãy giờ người lăn trái banh rê đi khắp sân, tự đá tự sướng chỉ có một mình tôi. Sao tự dưng tôi muốn kiếm cái lỗ nào trốn hoặc chui xuống đất cho rồi.

“Thế nào? Hiểu ra vấn đề chưa?” – Que củi nhìn mặt tôi nhăn nhó, nó biết tôi nghĩ ra rồi.

Thế là, tôi âu sầu năn nỉ que củi cho tôi thêm một cơ hội nữa. Tôi lắc lắc tay que củi, vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ hối lỗi nhìn que củi. Tụi bạn tôi cũng giúp đỡ tôi rất ư là nhiệt tình: “Vợ chồng tụi bây đừng có mà chơi trò giận hờn nữa, mau tập cho xong đi!”. Tôi hoảng hốt, bỏ cái tay đang nắm que củi ra, lui xa mười mét, sau đó phủi tay mấy lần. Hú hồn, xém chút nam nữ thụ thụ mất thân rồi.

Lần này, tôi là người bắt đầu. Tôi đặt trái banh ngay trước khung thành, sau đó chuẩn bị lấy đà, chạy tới rồi sút. Tôi nhìn thấy Thành ở khung thành xa xa bên kia, tự tưởng tượng rằng mình đang chuẩn bị đá trái banh này sút thẳng vô mặt nó. Cho nên, sức lực của tôi đang đổ dồn hết vào cái chân yêu quý, tôi chạy lấy đà, sút một cái thật mạnh.

Bỗng nhiên, tôi phát hiện có cái gì đó mát mát, nhẹ hẫng ở chân. Thì ra trong lúc tôi sút xong, tôi đá chân lên cao, chiếc giày trên chân tôi đã rời khỏi chủ, bay thẳng lên trời. Còn trái banh thì do tôi sút quá đà, nó vượt qua khung thành bên kia luôn, rơi trúng ngay đầu Yến.

“Bịch!” – Tôi cũng oanh liệt hy sinh, mất thăng bằng té xuống đất, mông ê ẩm.

Ngay giây phút hoạn nạn thấy chân tình đó, tôi tha thiết nhìn về phía Duy, nhưng càng nhìn càng thấy mắt mình đỏ rát, nhòe dần khi Duy đang chỉ chăm chú nhìn tới Yến, xoa xoa đầu Yến, vẻ mặt thương tiếc vô cùng. Một đám con gái cũng quên mất tôi, coi tôi như không khí, chạy tới bên cạnh Duy, lo lắng cho Yến, giúp Duy nhìn Yến xem Yến có bị nặng không.

Tôi cứ bất động ngồi nhìn khung cảnh trước mắt mà mong ước cái người bị trúng đó là tôi, phải chi là tôi thì tốt biết mấy.

Đột nhiên, que củi tiến tới gần tôi, trên tay que củi là chiếc giày vừa bay lên trời xanh của tôi đây mà.

Rồi tôi đột nhiên kinh ngạc khi thấy que củi ngồi bệt xuống mặt cát, nắm lấy chân tôi. Tôi định giật ra, que củi nắm lại. Que củi dùng tay xoa xoa chân tôi, phủi đi lớp bụi bẩn còn dính trên vớ trắng mà tôi đang mang, rồi từ từ xỏ chiếc giày vào chân tôi.

Tôi ngây người, chỉ biết nhìn vào đôi bàn tay và động tác của que củi.

Tiếp đó, que củi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Trông thấy vẻ mặt tôi ngơ ngác, que củi đột nhiên nhếch môi, nhìn xuống chân tôi, rút lấy sợi dây giày ra khỏi giày.

“Không biết mang giày dây thì phải hỏi người nào đó chứ. Bạn nhìn đi, xỏ dây giày sai hết rồi. Tui chỉ xỏ một lần, ráng nhìn nha.” – Que củi vừa nói vừa lấy sợi dây giày của tôi quay quay.

Như bị thôi miên, tôi cứ nghe lời que củi, tập trung nhìn que củi xỏ dây giày cho tôi. Tôi chưa bao giờ biết được có một ngày như thế này, một ngày hai cánh tay mà tôi từng ngắt nhéo kia, lại có thể nhẹ nhàng uyển chuyển xỏ dây giày cho tôi. Tôi chưa từng biết rằng đôi tay này của que củi có một ngày đẹp đến như vậy, khiến tôi nhìn mãi không chớp mắt. Trong tay que củi, tôi có cảm giác chân mình như một thứ đáng trân trọng nhất trên đời, nhất là khi que củi xỏ xong dây giày, buộc dây lại, thắt trên đó một cái nơ nhỏ, cái nơ đẹp nhất mà tôi từng thấy.

“Bạn buộc giày lỏng quá nên dây giày sút ra, chiếc giày nó mới văng ra khỏi chân. Nhớ là đá banh quan trọng nhất là giày phải tốt. Giày phải buộc cho thật chắc thì mới đá được, hiểu chưa?”

Mắt tôi sắp đỏ hết cả rồi. Que củi lại ngước lên nhìn tôi, bắt gặp ánh mắt tôi. Chúng tôi đột nhiên nhìn nhau rất lâu, rất lâu, cho đến khi có một tiếng nói từ xa vọng vào tai tôi.

“Thành, Thảo, hai người … ơ… a…”

Tôi giật mình, đột nhiên tôi phát hiện khoảng cách giữa tôi và que củi rất ngắn. Tôi bất giác rùng mình. Chết rồi, lại sẽ có xì căng đan mới về tôi nữa. Không được. Trong giây phút giật mình bừng tỉnh đó, tôi dùng hết sức, đẩy que củi thật mạnh. Cả người que củi ngã về phía sau, té xuống mặt cát của sân banh. Que củi nhăn mặt.

Tôi hốt hoảng đứng dậy, la lớn: “Đừng tưởng bạn làm vậy là có thể khiến tui bỏ qua hết những chuyện bạn đã gây ra cho tui. Bạn đừng có nằm mơ!”

Tôi xoay người cố gắng bỏ chạy thật xa. Trước khi xoay người, tôi bắt gặp ánh mắt có chút đau đớn, nuối tiếc trong mắt que củi, nhưng chỉ là thoáng qua mà thôi. Tôi cứ nhủ với lòng mình rằng: “Giả đó. Ánh mắt đó là giả. Hoặc là mình nhìn lầm rồi.”. Tôi cứ chạy như thế, bỏ đi mất dạng khỏi sân banh.

Về tới nhà, tôi chợt phát hiện tình huống lúc đó hình như rất giống câu chuyện cổ tích nào đó mà tôi từng đọc. Trời ạ, là Lọ Lem, câu chuyện mà tôi hằng đêm mơ tưởng, hàng ngày ao ước đó sao? Đánh rơi giày này, xỏ lại giày này. Tôi vỗ tay vào trán, nuối tiếc. Tại sao cái tình huống đẹp đẽ đó lại biến thành dị bản, mà lại rơi ngay trúng mình cơ chứ, lại còn là trong tình cảnh éo le như vậy, với người mà mình không mong muốn nữa. Đúng là ông trời khéo trêu ngươi mà. Ngay cả ông trời cũng xỏ tôi một cú. Ông quá đáng lắm đó. Con muốn là hoàng tử của con cơ. Hu hu. Hoàng tử của tôi. Ôi giấc mơ cổ tích của tôi tan thành mây khói rồi. Tôi khó chịu quá đi. Phải chi người xỏ giày cho tôi là Duy, tôi sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu.

Một ngày rất lâu về sau.

“Que kem, phải chi khi đó anh đừng có xỏ giày cho em. Anh có biết là anh đã phá tan tâm hồn non nớt của em không? Anh có biết là kể từ đó tinh thần mong chờ truyện cổ tích xuất hiện của em tan thành bọt biển không hả? Anh đã giết chết sự ngây thơ trong sáng, khát vọng hoàng tử của một thiếu nữ như em. Phải chi khi đó anh không mang giày cho em thì nhiều khi em có cơ hội được Duy chạy tới quan tâm em, lo lắng cho em.” – Đột nhiên tôi lại trở nên mơ màng tưởng tượng, không để ý tới vẻ mặt đằng đằng sát khí của cái người kế bên.

“Mà anh nè, lúc đó tại sao anh lại tới nhặt giày, rồi mang giày cho em?”

Anh liếc tôi một cái, xong cười tươi thắm nhìn tôi trìu mến, nụ cười mà tôi tự dưng bỗng thấy rùng rợn: “Lúc đó mắt em đỏ hết trơn, nhìn tội nghiệp lắm, như con chó con bị người ta bỏ rơi giữa chợ, mình đầy ghẻ vậy, kêu ẳng ẳng cũng chẳng ai nghe. Lúc đó anh nghĩ anh nên từ bi tới bố thí cho em chút xương thì tốt hơn. Nếu không em rất có thể giận cá chém thớt, quay qua cắn anh một cái thì sao? Bị chó điên cắn nguy hiểm lắm.”

“Á!!!!! Em làm gì vậy?” – Tôi nhả miệng ra, trên cái cổ của que kem còn in dấu răng với nước miếng của tôi.

“Như ý muốn của anh, em làm chó điên thì anh làm người điên luôn cho nó xứng đôi, em cắn cho anh tưng luôn.” – Tôi nhào tới đè que kem xuống.

Thế là, chiến tranh trong cái tổ ấm chưa từng có ngày yên bình của hai người tụi tôi bùng phát mãnh liệt. Hai chúng tôi tiếp tục cắn xé lẫn nhau.