Quên, Để Được Yêu Em Thêm Lần Nữa

Chương 11: Xin lỗi, rồi chạm nhầm trái tim




Vẫn còn sớm, trường học chẳng có ai. Nó loanh quanh đi lại xung quanh, thăm thú thêm một chút, vào học cũng chưa được bao lâu. Học viện Royal rất đẹp, nếu không muốn dung từ “hoàn mĩ” thì có lẽ chẳng có gì tả được. Mang màu sắc cổ điển của Pháp những năm 80, Royal khá giống một cung điện với thiết kế tao nhã và đơn giản. Những vườn hoa, và cả hồ nước rộng lại càng làm tăng thêm sự lãng mạng.

Có tiếng nhạc, bài hát thật quen thuộc, rất du dương. Một nốt trầm ngẫu hứng, đủ cho thấy người chơi có cá tính, hoặc chỉ đơn giản là đang không vui, bực bộ chăng? Kiều Trinh tò mò, còn có người đến sớm hơn nó. Bước chân nó cứ thế hướng theo tiếng nhạc

Khoảng đất trống sau trường khá rộng, có lẽ lúc đầu thiết kế định làm thêm một mảnh vườn nữa, rồi lại thôi. Thành ra, đây lại thành thế giới riêng của An, có hoa, có cỏ, có cây, có một cái tủ nhỏ, có bộ bàn ghế và vài thứ lặt vặt, cậu hay tới đây chơi, một mình thôi. Sáng nay cũng vậy, cậu đang “bực” cô nhóc ngồi cạnh mình, lại leo ra đây đánh vài bản nhạc. Cây guitar có vẻ cũ, nhưng được bảo quản rất cẩn thận, cho thấy cậu rất trân trọng cây đàn này. An nhẹ nhàng nâng lên, ghẽ gảy dây đàn.

Kết thúc bài hát, cậu quay lại. An nhận ra, đây đã không còn là của riêng cậu nữa rồi. Kiều Trinh đang ngồi ở chiếc ghế ngay phía sau, mắt nhắm hờ. An tiến tới chỗ nó, cười. Đã chọc cậu tới mức đó, vẫn còn dám tự đến đây “giao nộp bản thân”?

- Xin lỗi

Lời xin lỗi đột ngột phát ra, không biết đã mất bao nhiêu dũng cảm mới nói ra được. An ngạc nhiên, xin lỗi? Đôi mắt to tròn của nó mở ra, nhìn thẳng vào mắt cậu. Có lẽ, rất chân thành

- Tôi xin lỗi

- Vì cái gì cơ?

- Anh chưa tỉnh ngủ hả, đần thối. Xin lỗi vì chọc anh quá đáng

Kiều Trinh nói, chân di di trên cỏ. An lại cười, cô nhóc này, xin lỗi mà vẫn mắng người ta đần thối được, gọi là gì đây? Cậu ranh mãnh, nghịch tóc nó, trêu chọc

- Nói thử xem nào, nhóc. Sao tự nhiên làm tôi bực tới vậy rồi hôm nay lại đi xin lỗi. Bị mê hoặc bởi nhan sắc của đại thiếu gia đây rồi hả?

Tự tin quá đáng, gì mà nhan sắc, gì mà đại thiếu gia? Nó nhìn gương mặt cậu,… hình ảnh người ấy lại hiện lên. Cậu, thật sự rất giống anh ấy. Cả cách trêu chọc này, cũng rất giống. Đôi mắt nhìn về phía khoảng không vô định, giọng nói đượm buồn của nó cất lên

- Anh ấy nói tôi không nên đùa quá đáng

Chỉ vì thế thôi ư, An cười. Cậu xoa đầu nó

- Rồi, đường đường một đống nam nhi không chấp trẻ con. Tha cho cậu đó

Lại xoa đầu, lại có gì rồi. Đây là gì, cảm xúc của quá khứ từ người con trai đó, hay là những rạo rực trong lòng, tất cả là vì cậu? Mặt Kiều Trinh, rõ ràng là thoáng đỏ

Buổi học hôm nay,… khá lệch. Tiết đầu, môn dễ, cô giáo trẻ vui tính pha trò cho lớp, làm cả lũ cười rũ rượi. Vậy mà, chỉ sau năm phút chuyển tiết, “tiến sĩ gây mê” đã bước vào, hạ gục tinh thần bao chiến sĩ. Nó gục xuống bàn, rút Ipod ra nghe nhạc. Cậu quay sang nhìn nó, cười. Cậu không để ý, có một người cũng đang nhìn nó.

Bên dãy bàn bên kia, Lam và Ngọc nói chuyện, hai người rất hợp cạ, hai con heo chính hiệu mà. Nam cũng quay sang góp vui, vậy mà nói cậu nào là bị vặn lại câu đó, khổ thân. May mắn, hôm nay cô hào phóng cho nghỉ sớm mười phút. Mấy con sâu lười hò hét, làm như Việt Nam vô địch World Cup không bằng

- Này, hai thằng kia, đi ăn không.

An và Minh quay sang, Anh em nhà Ngọc, cả Lam nữa đi với nhau. Hai người đồng thanh

- Đi thì đi

- Trinh, cậu đi cùng đi - Lam nài nỉ. Dạo này ở trường cô nói chuyện với nó ít quá

- Không

- Kiều Trinh này, cậu đi với chúng tôi luôn đi

Minh nói thản nhiên, rồi cầm cổ tay nó, kéo dậy. Mặt nó lạnh tanh, nhưng đáy mắt, có gì đó không ổn

- Đã bảo không là...

- Mấy người đi đi, hôm nay cô bé này là của tôi. Hứa chuộc lỗi rồi nhỉ

Nó giựt tay Minh ra, nhưng chưa dứt lời cậu đã kéo nó đi thẳng. Những người còn lại há hốc mồm. Của tôi, đúng là hiểu theo nghĩa nào cũng được.

Lòng Minh, có gì giao động. Nhìn hình ảnh nó, anh thấy xao xuyến, anh thích bóng hình nó. Chẳng lẽ, tình yêu lại đến với Lâm Thiên Minh – hoàng tử ngổ ngáo thích chơi đùa với cảm xúc?

Vẫn khoảng đất trống, thế giới không còn là của riêng Trường An. Cậu ấn nó xuống cái ghế tựa sang nó ngồi, kèm theo một câu “hăm dọa”

- Cậu di chuyển thì chết với tôi

- Khỏi…

- Xem cậu khỏi thế nào?

Trinh đứng dậy, nhưng cậu nắm lấy cổ tay nó, đẩy ngược xuống. Vị trí không phải chiếc ghế tựa, hai đứa xuống thảm cỏ rồi. Khung cảnh khá đẹp, nó thì gần như nằm xuống cỏ, còn cậu ngồi cạnh. Mặt, thì không khác lần gặp đầu tiên mấy, cách nhau có chút xíu. Một nụ hôn, đã gần như được thực hiện. Khoảng lặng, lặng lặng lặng luôn. Kiều Trinh rành rọt, trong khi vành tai đã đỏ rồi

- Giống lần đầu chúng ta gặp rồi đấy.

- Thì sao? Sau ngã là gì nhỉ, môi kề môi, first kiss chăng? Hay là một nụ hôn má nhỉ?

An cười, lặp lại những gì chính nó nói lần trước. Nó nhẹ nhàng đẩy cậu ra, giải thích

- Tôi định nói “Khỏi, tôi không rảnh”, đứng dậy chỉnh váy thôi.

- Rồi, tôi biết rồi, tôi nhầm. Ngồi im đấy, tôi đi mua đồ ăn

Bóng cậu khuất dần, nó thả mình lên cỏ. Chẳng phải đợi lâu, lát sau, cậu quay lại với một túi đồ nhỏ. An dúi vào tay Trinh phần sandwich, hộp sữa đậu nành, cậu cũng ngồi xuống uống lon cafe. Nó ngạc nhiên

- Sữa đậu nành?

- Ừ, tôi nghĩ cậu sẽ thích. Nó hợp với cậu hơn cafe đó. Với lại,...

- Ừ, tôi thích sữa đậu nành, cảm ơn cậu

Nó nói, rồi cười hiền. Cậu như mất hồn trước nụ cười đó, quên cả việc đang định trêu nó. Nó cắm uống hút, bóc gói sandwich. Nhưng rồi, nó díu vào tay cậu lại gói sandwich, lắc đầu. Kiều Trinh dị ứng với cà chua, gói này dù là sandwich chay thì cũng có tương ớt mất rồi. An suy nghĩ một chút, trùng hợp thật. Chị thu ngân không có tiền trả lại, nên đưa cho cậu một cái bánh ngọt. An đưa cho Kiều Trinh chiếc bánh, mắt nó… hình như đang cười.

Hai người, An và Trinh

Ngồi ở thế giới riêng

Chầm chậm ăn bánh,

Và, thật tình cờ

Chầm chậm chạm vào trái tim nhau.

Limm “xinh đẹp” tự kỉ: Hello các cậu, tớ đã trở lại, không sớm lắm nhỉ? Tớ vừa thi học kì xong, kết quả thì chưa biết nhưng tớ phải trèo ngay lên mở máy tính ra viết truyện, mấy ngày ôn thi ngứa tay quá tớ viết đầy vở luôn. Bây giờ đọc lại truyện, tớ mới thấy mình còn nhiều sai sót quá. Lịch đăng truyện thì chưa rõ, chắc khoảng 1-2 tuần sẽ có chương mới, tớ phải học nữa T.T. Có lẽ chậm hơn, nhưng tớ sẽ cố gắng rà soát kĩ lượng và cho ra các chap dài hơn, chất lượng hơn. Dù sao cảm ơn các cậu đã ủng hộ và không bỏ truyện

Quên mất, Giáng sinh vui vẻ, 25/12 vẫn là giáng sinh mà

Moah... *hôn gió*