Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 39: Giang hồ có đạo nghĩa




Đầu trọc bị Sở Hoan quét trúng chân trụ, gã liền cảm thấy chân trụ của mình dường như bị gậy sắt ngàn cân đánh trúng, nghe được một tiếng "rắc" vang lên rõ ràng, cả người lập tức không tự chủ được ngã quỵ về phía trước. Mà Sở Hoan cũng đã tung người lên, lấy tay bóp bả vai đầu trọc, đầu gối đè lên bụng nhỏ của đầu trọc, lập tức lại thêm một quyền nặng, hung hăng nện lên khuôn mặt đầu trọc. Máu tươi bắn ra, mấy cái răng bay ra theo máu từ đầu miệng đầu trọc.

Khuôn mặt đầu trọc thay đổi vì đau khổ, chờ sau khi Sở Hoan lui về phía sau, thân hình rất lớn ngã thật mạnh lên mặt đất, lập tức có thôn dân xông tới, gậy gộc như mưa rơi lên người đầu trọc. Đầu trọc cũng đã vô lực trả đòn, chỉ chịu đựng đau đớn ôm đầu, trước đây đứng đầu Bát đại kim cương kiêu ngạo ương ngạch, giờ phút này đã chật vật không chịu nổi.

Mưa vẫn như trước, trên mặt đất đều là nước mưa, chẳng qua bên trong lại mang theo máu tươi đỏ sẫm, tất nhiên có máu của thôn dân Lưu gia thôn, cũng có máu tươi của đám du côn kia.

Tuy rằng đám thôn dân dựa theo phương pháp của Sở Hoan, ba người một tổ, đánh chằm chằm một người, như vậy tất nhiên đả thương không ít du côn, nhưng bản thân đám thôn dân cũng có thương tổn thật lớn. Trên mặt đất vô cùng lầy lội, hơn hai mươi người đã nằm xuống, giãy dụa rên rỉ trên mặt đất, căn bản không đứng dậy được.

Tuy rằng số lượng thôn dân nhiều hơn không ít, nhưng kỹ xảo đánh nhau vẫn kém hơn rất nhiều so với đám lưu manh, đánh ngã một người của đối phương, đám thôn dân thường xuyên có hai ba người ngã xuống.

Vốn đám lưu manh đã giành thượng phong trong quần ẩu, nhưng giờ phút này Sở Hoan đánh ngã đầu trọc xuống đất, bên cạnh có lưu manh nhìn thấy, kinh hãi kêu to:

- Không tốt, Hổ ca… Hổ ca ngã… !

Gã không hô thì tốt, tiếng hô này, du côn lập tức hết hồn, mà sĩ khí của đám thôn dân lại tăng mạnh.

Nếu như nói chú lùn lão Lục bị đánh bại khiến đám lưu manh cực kỳ giật mình, như vậy đầu trọc Hổ ca bị đánh ngã, khiến đám lưu manh sinh ra lòng sợ hãi. Đầu trọc Hổ ca là thủ lĩnh đám người này, đây gọi là rắn không đầu không được, Hổ ca mạnh nhất cũng bị đánh ngã, ai có thể không sợ?

Lưu Thiên Phúc qua tuổi năm mươi, đã là ông lão nửa trăm, nhưng lão xuất thân nông dân, thân thể vẫn không tồi, lăn lộn giữa đám người cũng có tiếng hô quát, nếu chỉ một mình lão, chỉ sợ sớm đã bị đám lưu manh am hiểu ẩu đả này đánh ngã, cũng may đám thôn dân biết tuổi của lão lớn, có hai thôn dân tráng kiện đặc biệt bảo vệ bên người lão, tuy rằng Lưu Thiên Phúc cũng đã trúng mấy gậy, thương thế cũng không nặng.

Lúc này nghe đầu trọc Hổ ca bị đánh ngã, Lưu Thiên Phúc lập tức buông cổ họng kêu lên:

- Quan phủ mặc kệ chúng ta, đám súc sinh này ức hiếp chúng ta, chúng ta phải tự mình sống sót, phải tự mình liều mạng, đều đánh đám súc sinh này cho ta… !

Nghe được tiếng la của Lưu Thiên Phúc, đám thôn dân đều lớn tiếng kêu lên. Trước khi đấu võ có lẽ bọn họ còn hơi khẩn trương sợ hãi, nhưng lúc này đánh thật sự, khẩn trương và sợ hãi trong lòng dần biến mất. Đặc biệt Sở Hoan liên tục đánh ngã chú lùn lão Lục và đầu trọc Hổ ca, một chút khẩn trương cuối cùng trong lòng đám thôn dân hoàn toàn biến mất, rống giận đánh nhau sống chết.

Đám du côn này tự cho là dân chúng Lưu gia thôn dễ bắt nạt, cho nên ngay từ đầu còn hơi khinh địch, hiện giờ sĩ khí hai bên đã lên xuống khác nhau. Đám thôn dân vì bảo vệ thôn và đất đai của mình, mỗi người liều mạng, mà đám lưu manh này nhìn thấy một đám thôn dân Lưu gia thôn đỏ mắt, đều không ngừng kinh hoảng. Mặc dù bọn chúng hơn xa thôn dân ở kỹ xảo ẩu đả đánh nhau, nhưng thật sự muốn liều mạng với đám thôn dân này, là không dám.

Một bên rống giận liều mạng, một bên lại kinh hồn táng đảm, kết quả không cần nói cũng biết. Đám lưu manh rắn mất đầu bắt đầu tháo chạy ra sau, không tiếp tục dũng khí đánh nhau sống chết nữa.

Tên vóc dáng cao gầy còn lại của ba Đại kim cương đã liên tục đánh ngã ba bốn thôn dân, giờ phút này cũng phát hiện đầu trọc Hổ ca bị Sở Hoan đánh ngã, lúc này mới hoảng sợ bởi thủ đoạn của Sở Hoan, nhìn thấy đầu trọc nằm trên mặt đất như chó chết, trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ. Giờ khắc này gã rốt cuộc hiểu được, một con dê dẫn đầu bầy sói, có đôi khi căn bản đánh không lại một con sói dẫn đầu một bầy dê.

Sở Hoan dẫn đầu, giữa đám người, giống như mãnh hổ xông vào đàn dê. Hắn ra tay lưu loát, không chút do dự, chiêu thức nhìn qua trực tiếp đơn giản, nhưng hiệu quả rất tốt, chỉ trong nửa khắc, đã đánh ngã năm sáu tên lưu manh.

Thôn dân phía sau vô cùng hưng phấn, bình thường Sở Hoan đều một quyền một cước liền đánh bại lưu manh. Mà thôn dân còn lại đều xông lên, gậy gộc rơi xuống như mưa, đủ lại rơi trên người lưu manh gã xuống đất.

Tuy nói trong lòng mọi người cũng có chừng mực, sẽ không thật sự đả thương tính mạng người, nhưng đám lưu manh kia thương tích đầy mình là tránh không được. Phía sau Sở Hoan, tiếng kêu thảm thiết vang lên từng tiếng.

Đám lưu manh này tất nhiên giỏi đánh, phần lớn đều là hạng người gây chuyện thị phi e thiên hạ không loạn, nhưng dù sao cũng là một đám ô hợp, nếu chiếm thượng phong, tự nhiên càng đánh càng hưng phấn, nhưng bị rơi vào hạ phong, vậy cả đám không còn ý chí chiến đấu, đều đã bất chấp người khác, xoay người bỏ chạy. Bọn chúng vừa chạy một người, lập tức nổi lên phản ứng, ngoại trừ lưu manh bị đánh ngã xuống đất không thể đứng lên ra, những người khác đều chạy trốn bốn phía.

Đám thôn dân chiếm thượng phong, máu nóng sôi trào, la hét đuổi theo phía sau. Trong mưa to, chỉ thấy bốn phía trong thôn đều là lưu manh chạy trốn và thôn dân đuổi theo.

Vóc dáng cao gầy cũng biết chuyện không do người, tan tác như thế, trước kia gã chưa từng nghĩ tới, nhìn thấy Sở Hoan ra tay cực độc, biết không phải đối thủ của Sở Hoan, cũng xoay người bỏ chạy, trong miệng còn gọi to:

- Hổ ca, lão Lục, ta trở về gọi người… !

Tốc độ chạy trốn của gã thật ra rất nhanh, Thạch Đầu đã bị thương bên ngoài mấy chỗ rống giận đuổi theo sau, cũng đuổi không kịp gã.

Nhìn thấy lưu manh chạy trốn chung quanh, Sở Hoan biết đại cục đã định, chậm rãi trở lại bên người đầu trọc Hổ ca. Lúc này người này đã thương tích đầy mình, trên cái đầu trụi lủi tràn đầy vết máu, ba bốn gã thôn dân bên cạnh cầm côn gỗ, tuy rằng sợ đánh chết người này đều dừng tay, nhưng lại vây quanh đầu trọc, tránh cho gã chạy trốn.

Sở Hoan tiến tới, đám thôn dân đều dùng một ánh mắt sùng kính nhìn hắn.

Mọi người biết rõ trong lòng, nếu hôm nay không phải Sở Hoan đánh bại đầu trọc Hổ ca và chú lùn lão Lục, thôn dân Lưu gia thôn hôm nay sẽ lành ít dữ nhiều.

Có không ít người vẫn còn nhớ lại tràng cảnh Sở Hoan ra tay đánh bại chú lùn Lão Lục, rõ ràng lưu loát, động tác tự nhiên, phóng khoáng, trong lòng càng cảm thấy người thanh niên này thật sự không đơn giản.

Sở Hoan dừng lại bên người đầu trọc Hổ ca, dùng chân đá đá, đầu trọc Hổ ca hừ hừ hai tiếng, cũng khó có thể nhúc nhích.

Sở Hoan ngồi xổm xuống, đang muốn lật người đầu trọc, đã thấy đầu trọc quát lớn một tiếng, thân thể vốn không nhúc nhích bỗng nhiên vươn một bàn tay, rong tay lại nhiều hơn một con dao găm, nhắm thẳng Sở Hoan bên cạnh đâm tới.

- Cẩn thận!

Đám thôn dân kinh hô lên.

Ai cũng không thể tưởng được đầu trọc này lại ác độc đến thế, nhẫn nại tới tận đây, không ngờ đột nhiên đâm ra một chiêu ác độc này.

Chỉ là dường như Sở Hoan sớm có đoán trước, đầu trọc đâm ra một dao găm, Sở Hoan cũng gần như đồng thời vươn một bàn tay đón tay phải nắm dao găm của đầu trọc. Mọi người chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, chợt nghe một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phổi. Chỉ thấy trong tích tắc, không ngờ Sở Hoan cầm cổ tay đầu trọc, trong nháy mắt dùng sức vặn, tiếng xương gãy vang lên trong trẻo, chỉ chớp mắt đã bẻ gãy cổ tay đầu trọc.

Dao găm kia rơi xuống đất, Sở Hoan thả tay, tay trái đầu trọc đã bị bẻ gãy cổ tay, thân thể cường tráng nhìn là biết, nhưng lúc này lại gào khóc kêu to, nước miếng mồ hôi và máu trên mặt trộn lẫn, vặn vẹo dữ tợn.

Sở Hoan nhặt dao găm kia lên, nắm trong tay hơi thưởng thức, cười ha ha nói:

- Người khác đều dùng gậy gốc, ngươi lại lấy dao găm ra, thật sự là không nói quy củ, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, tên tuổi của ngươi chỉ sợ có tổn hại thật lớn!

Đám thôn dân thấy Sở Hoan vô sự, đều thở nhẹ ra, lập tức có thôn dân đi lên hung hăng đá mấy cước, mắng:

- Bảo ngươi đánh lén, bảo ngươi đánh lén… !

Dù sao đầu trọc cũng là lão luyện trên đường, hổ chết không đổ khung, lại có vài phần kiên cường, nửa chống nửa quỳ trên mặt đất, nắm cổ tay, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hoan, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, ngươi… ngươi con mẹ nó có loại…, có loại… có loại ngươi giết Hổ gia ngươi, chỉ cần hôm nay Hổ gia không chết, chúng ta… chúng ta không để yên… !

Một người nhảy ra từ bên cạnh, là Hồ Tiểu Xuyên cũng đã bị thương, gã tiến tới từ phía sau, tát đầu trọc Hổ ca một cái, mắng:

- Đã thành cái dạng này rồi, ngươi còn kiêu ngạo?

- Tiểu Xuyên, miệng lưỡi lợi hại để hắn khoe là được!

Sở Hoan lơ đễnh, thản nhiên cười nói:

- Nhớ kỹ, ta gọi Sở Hoan, tránh cho tới chỗ Diêm vương gia, không biết chết trong tay ai!

Đầu trọc phát lạnh trong lòng, gã nhìn chằm chằm gương mặt Sở Hoan. Tuy rằng người thanh niên này nhìn qua mang theo vài phần vui vẻ, nhưng đôi mắt kia cũng cực kỳ sắc bén, đồng tử tối đen trong đó, mơ hồ nhuộm một mùi máu.

Không biết vì sao, giờ phút này đầu trọc cảm thấy, lai lịch người thanh niên này tuyệt đối không đơn giản. Thậm chí gã tin tưởng, người thanh niên trước mắt này tuyệt đối không giống như thôn dân bình thường, nếu người thanh niên này đơn giản nói ra muốn giết một người, hàn quan trong đôi mắt kia đã chứng minh hắn hoàn toàn có thể làm được.

Đầu trọc gặp qua không ít nhân vật lợi hại, có một số người ngay cả gã nhìn thấy cũng phải tất cung tất kính, trong những người không thiếu nhân vật hung ác giết người như ngóe. Lúc này đầu trọc cảm giác được, vẻ bình tĩnh và ác nghiệt trong mắt người tuổi trẻ này, dường như không khác gì những nhân vật giết người như nghóe kia.

Gã thật sự không rõ, tại sao Lưu gia thôn lại có một nhân vật như vậy tồn tại.

- Ngươi… các ngươi không nên xằng bậy… !

Dáng vẻ bệ vệ của đầu trọc đã mất, dưới ánh mắt lạnh lùng của Sở Hoan, gã không tự chủ được cảm thấy toàn thân run rẩy một hồi, dùng dũng khí cuối cùng nói:

- Giết người thì đền mạng, các ngươi… các ngươi không nên phạm vào vương pháp… !

- Pháp không trách chúng!

Sở Hoan thương thức dao găm, chậm rãi nói:

- Các ngươi tự mình tìm tới cửa, thôn dân Lưu gia thôn vì tự bảo về mình, nổi lên phản kháng, trong loạn chiến, không biết là ai vô ý đánh chết Hổ gia ngài… !

Hắn ngẩng đầu nhìn đầu trọc, khẽ cười nói:

- Lý do này có phải không tồi hay không? Cho dù quan phủ truy tra xuống, cuối cùng chỉ sợ cũng không giải quyết được gì… !

Đám thôn dân nghe vậy, rất ăn ý đều nắm chặt côn gỗ trong tay, đã có người nâng côn gỗ lên, khoa chân múa tay muốn nện xuống đầu đầu trọc.

Hổ gia kinh hồn táng đảm, rốt cuộc không cứng rắn nổi, nước mắt nước mũi giàn giụa, thậm chí cảm thấy được trong đũng quần mình nóng hầm hập, mùi nước tiểu nhàn nhạt bị mưa gió thổi tan ra.

- Các vị, cầu… van cầu các ngài, tha ta… !

Đầu trọc run giọng nói:

- Chuyện này… Chuyện này đến đây kết thúc, về sau người Bát Lý Đường ta rốt cuộc… không bao giờ… bước vào Lưu gia thôn các ngài một bước… !

Gã tội nghiệp nhìn Sở Hoan:

- Sở… Sở gia, ngài tha ta một lần, nếu ta trả thù sẽ không phải người, về sau… về sau ngài có phân phó, truyền lời cho Thái Hổ Bát Lý Đường, ta… ta nhất định xử lý thỏa đáng cho ngài… !

Sở Hoan cũng không nói lời nào, chỉ thản nhiên cười.

Đầu trọc quỳ gốc trước mặt Sở Hoan, khóc ròng nói:

- Sở gia, ta là cháu ngài, ngài… ngài tạm tha cháu một lần… Về sau cháu cũng không dám nữa rồi… !

Gã run rẩy cả người, lúc này làm sao còn nửa điểm khí phách đàn ông.

Sở Hoan nâng tay vỗ bả vai đầu tróc, lại cười nói:

- Vừa rồi các ngươi mới tới đây, ta đã nói với ngươi, chúng ta nói chuyện… Hiện giờ có phải có thể nói chuyện hay không?

- Sở gia ngài phân phó!

Đầu trọc Thái Hổ thấy chuyện có chuyển cơ, vội vàng nói:

- Ngài có gì phân phó, đều… đều giao cho cháu đi làm!

- Trở về nói cho vị đứng đầu của các ngươi, Lưu gia thôn chính là muốn sống an ổn, nếu ai khiến chúng ta sống không tốt, chúng ta cũng không để hắn sống khá giả!

Sở Hoan dán vào lỗ tai Thái Hổ nói:

- Thuận tiện nói cho hắn, đừng nghĩ trả thủ, lại càng không nên liên lụy người nhà, đạo nghĩa giang hồ, họa không tới người nhà, nếu hắn không nhớ được, dám dùng đao sau lưng, ta có thể cam đoan với hắn, khi hắn chết, bên người không có một người thân còn sống… !

Lời này của Sở Hoan, khiến Thái Hổ hết hồn, liên tục nói:

- Sở gia ngài yên tâm, lời này… lời này ta nhất định chuyển tới… !

Gã ưỡn ngực nói:

- Giang hồ có đạo nghĩa, sẽ không liên lụy người nhà, chúng ta… Tiết lão đại của chúng ta hiểu đọa lý này!