Quốc Sư Đích Mỹ Vị Thực

Quyển 2 - Chương 2




“Ô ô ô…”

Đại sảnh phủ quốc sư phủ, khách nhân không mời mà tới, vừa chảy lệ nam nhi vừa nói đến thương tâm.

“Nhã Quân dọn ra khỏi biệt viện mà ta chuẩn bị cho huynh đệ họ rồi, chỉ chừa lại phong thư muốn ta quên hắn, ta thật sự không biết đến tột cùng mình đã phạm sai lầm gì, làm hắn không từ mà biệt, tránh không gặp mặt.”

Người ta than thở khóc lóc, Ma Ngạo lại nghe đến thiếu chút nữa ngủ gục, nếu không phải ngại đối phương là công tử của thượng thư, hắn đã sớm một cước đá ra khỏi cửa.

“Đây là chuyện của ngươi, ngươi tìm ta khóc lóc kể lể cũng vô dụng.” Ngữ khí của hắn tuy rằng không đến nỗi vui sướng khi người gặp họa, nhưng là lãnh đạm đến gần như vô tình.

Lâm Vi Hòa lau nước mắt, “Không, chỉ có Quốc sư mới có thể giúp ta, lần cuối lúc ta gặp Nhã Quân, lời nói của hắn rất quái dị, hắn nói mình là ác quỷ, ta không hiểu lời này, nhưng hắn cứ một mực không giải thích.”

“Vậy là muốn nhờ ta trừ tà nữa sao?” Ma Ngạo vẻ mặt không kiên nhẫn. Trương lão đầu không đủ, bây giờ còn thêm Trương Nhã Quân.

“Trương Nhã Quân nói như vậy sao?”

Nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, Nguyệt Quý mặc dù ngủ một ngày, cả người vẫn là hư nhuyễn, nhưng ít ra đã có thể đi lại, nghe đến đó, y lên tiếng hỏi.

Lâm Vi Hòa gật đầu nói: “Ân, hắn đúng thật có nói như vậy. Quốc sư, có phải ngươi trừ tà bất lực, để con quỷ trên người bá phụ nhảy sang Nhã Quân, cho nên Nhã Quân mới không từ mà biệt?”

Dám nghi ngờ năng lực của hắn! Ma Ngạo cực kỳ tức giận, lãnh ngôn trào phúng, “Nói không chừng là Trương Nhã Quân chán ghét loại nam nhân vừa bất tài vừa ngu ngốc, chuyển dời tâm ý đến nam tử tài hoa nào đó, ngươi thất tình, đâu có liên quan tới ta.”

Nghe hắn nói ác như vậy, nước mắt Lâm Vi Hòa càng tuông như mưa.

Nguyệt Quý trừng mắt nhìn Ma Ngạo liếc một cái, Ma Ngạo cũng phản trừng lại y.

Hắn không có nói sai, một đại nam nhân khóc sướt mướt, nhìn liền sinh chán ghét, nói không chừng Trương Nhã Quân đó là cảm thấy tên này thật bất tài mới bỏ đi.

“Có lẽ bởi vì gần đây nhà của Trương Nhã Quân phát sinh nhiều sự, cần có thời gian bình tĩnh lại, lại không tiện làm phiền ngươi, không bằng ngươi cứ về nhà chờ đợi, nói không chừng không lâu sau liền có chuyện tốt phát sinh.”

Lâm Vi Hòa ngừng nước mắt. Những việc phát sinh gần đây đúng thật làm Nhã Quân cau có, lời của Nguyệt Quý công tử không phải là không có lý, chẳng qua…”Thật sự là như thế sao?” Hắn vẫn có chút bất an hỏi.

“Ân, ta nghĩ Trương Nhã Quân cá tính kiêu ngạo, lại đem những chuyện này nói cho ngươi, không phải đại biểu hắn rất tính nhiệm ngươi sao, ngươi đã từng thấy qua hắn nói chuyện này với người khác chưa?”

Nghe y nói những lời này, Lâm Vi Hòa có điểm tự tin. Nhã Quân đối nhân xử thế tuy rằng hiền hoà, kỳ thật cực kỳ kiêu ngạo, một bức tranh nếu là chưa có họa hảo, liền bỏ ăn bỏ ngủ để chỉnh sửa, chính là không muốn người khác nói thành tựu ngày hôm nay của hắn là nhờ danh phụ thân, ngạo khí kia có khi cũng làm cho hắn cam bái hạ phong.

“Ta đây trở về đợi Nhã Quân nghĩ thông suốt, cám ơn ngươi, Nguyệt Quý công tử.”

Lâm Vi Hòa khi đến vẻ mặt sầu khổ, khi rời đi lại mặt mày hớn hở, ngay cả cước bộ đều nhẹ nhàng rất nhiều, quả thực một trời một vực, làm Ma Ngạo nhìn mà lấy làm kỳ lạ.

“Quả là thần kỳ, chỉ nói có mấy câu mà làm người ta thay đổi nhanh như thế?”

“Đây gọi là sức mạnh của ngôn ngữ.”

Ma Ngạo không ủng hộ, “Ngôn ngữ làm sao có sức mạnh?”

Nguyệt Quý cười nói: “Đương nhiên là có, ngồi xuống, Ngạo Ngạo!”

Mông Ma Ngạo dính xuống ghế, không cử động được, Nguyệt Quý thấy thế há mồm cười to, hắn buồn bực rất nhiều, nhưng cũng nhịn không được cười lên.

Nói xem ngôn ngữ có sức mạnh hay không, nhìn thiên hạ đệ nhất ma thú bị hai chữ “Ngồi xuống” liền dính chặt xuống ghế, liền biết đáp án thôi.

Nguyệt Quý không hề cười hắn, nghiêm mặt nói: “Ngôn ngữ đương nhiên có sức mạnh, có một tên tiểu tử nghèo, gặp gỡ được thiên hạ đệ nhất thần toán, thần toán nói cho hắn biết, ngươi cuối cùng sẽ trở thành người dưới một người trên vạn người, ngươi đoán kết quả như thế nào?”

“Nếu là lời của thần toán đệ nhất thiên hạ nói, đương nhiên không sai.” Nếu nói không chính xác, như thế nào được xưng là thần toán.

Nguyệt Quý mỉm cười, “Nếu tiểu tử nghèo kia về sau lại phát hiện, đệ nhất thần toán thực chất chỉ là một tên giả danh lừa bịp thì sao?”

“Ách?” Ma Ngạo nhất thời đáp không được.

“Tiểu tử nghèo kia cuối cùng cũng trở thành dưới một người trên vạn người, đối phương nếu không phải là thần toán, vì sao lại có thể đoán đúng? Còn nếu đã tính toán tài tình như vậy, vì sao lại là kẻ lừa đảo?” Nguyệt Quý ra đề mục.

Ma Ngạo suy nghĩ kỹ một hồi, vẫn là không lý giải, cuối cùng nhìn về phía Nguyệt Quý.

Nguyệt Quý uống một ngụm trà, tiếp tục ra đề.

“Một vị phu nhân kia rất thích nấu món cá, nhưng khi nàng nấu luôn chặt phần đuôi ra, phu quân nàng khó hiểu, hỏi nàng vì sao làm như vậy? Sẽ gia tăng hương vị của cá sao?”

“Chặt đuôi, cùng gia tăng hương vị chắc không có liên quan đi!” Ma Ngạo không chắc chắn nói.

Nguyệt Quý cũng không trả lời, tiếp tục nói, “Phu nhân này giật mình lát sau mới trả lời: mẹ thiếp từ nhỏ đã dạy thiếp nấu như vậy. Cho nên lúc nàng về nhà mẹ đẻ, nàng liền hỏi mẫu thân của mình, mẹ nàng lại nói: bà ngoài của nàng từ nhỏ đã dạy bà nấu như vậy. Sau đó hai mẹ con nàng đồng thời đi đến nhà ngoại, bà ngoại nghe xong cười ha ha nói: bởi vì lúc đó nồi trong nhà nhỏ quá, cho nên đành phải chặt phần đuôi cá ra, nhưng nồi ở nhà hai người rất to, không cần chặt phần đuôi.”

Ma Ngạo ngây người một chút, lập tức cũng cất tiếng cười to, “Lại có có chuyện như vậy sao, những người này căn bản chỉ biết làm theo, chả hiểu gì hết.”

“Lại nói, có một vị chủ nhà cùng bằng hữu ngồi trong chòi nghỉ mát uống rượu, hai người ngươi một ly, ta một ly hoà thuận vui vẻ, càng uống càng thoải mái, uống đến hai người đều mơ hồ, chủ nhà cúi đầu vừa nhìn, lại nhìn thấy trong chén rượu của mình có một con rắn độc nhỏ đang ngọ nguậy.”

Ma Ngạo a một tiếng.

Nguyệt Quý đưa cái chén lên so sánh, “Bằng hữu lần thứ hai mời rượu, chủ nhà vì tình bằng hữu nên đành nhắm mắt uống, chờ bằng hữu rời đi, toàn thân hắn liền khó chịu, nghĩ mình uống xong chén rượu kia, độc xà trong bụng nhất định là đang cắn vào dạ dày mình, bằng hữu biết hắn bệnh nặng tới thăm, hắn ấp a ấp úng kẻ lại sự tình, bằng hữu hướng hắn giải thích, đây không phải là độc xà, là gậy trúc trên chòi nghỉ chiếu xuống chén rượu, vì thế chủ nhân liền không dược mà khỏi.”

Ma Ngạo cơ hồ nghe đến mê muội, tò mò hỏi: “Chòi nghỉ mát kia thất sự có gậy trúc sao?”

“Có hay không không quan trọng, đây gọi là sức mạnh của ngôn ngữ, tiểu tử nghèo kia cho rằng mình chắc chắn sẽ giống như kim ngôn của thần toán, trở thành kẻ dưới một người trên vạn người, vì thế liền đạt thành đại nghiệp; phương pháp nấu cá mẫu thân lưu lại, liền như thế truyền thừa đi xuống; có phải uống trúng độc xà hay không không quan trọng, chỉ cần bằng hữu nói mấy câu phá bỏ nghi ngờ trong lòng hắn, hắn liền hết bệnh, ngươi nói đây không phải sức mạnh của ngôn ngữ thì là gì?”

Đúng vậy, đó cũng là một loại sức mạnh, chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ qua, nguyên lai tiếng nói của con người cũng giống như từng gợn sóng sinh ra nối tiếp nhau, thẳng đến khi lan ra toàn bộ mặt nước.

“Ta thụ giáo.”

Lần này là hắn thiệt tình cúi đầu khâm phục.

Hắn dần dần có thể hiểu được suy nghĩ của Nguyệt Quý, lời nói với Lâm Vi Hòa là thật hay giả đều không phải trọng điểm, mục đích chính là để hắn an tâm về nhà chờ đợi.

Đây là lời trấn an, có lẽ đối với thật tế không hổ trợ gì nhiều, nhưng chỉ cần lòng người thay đổi, có lẽ sự tình tiếp theo sẽ có chuyển biến, đây là sức mạnh ngôn ngữ.

Lâm Vi Hòa vừa mới rời khỏi, A Lang vẻ mặt cầu xin lại xuất hiện, hắn kéo góc áo Ma Ngạo nói: “Quốc sư, Ấu Quân không thấy, y đã lâu không tới tìm ta, ta đi tìm y, nhưng biệt viện đó không có ai ở.”

Hắn khóc đến một phen nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng còn thập phần thấp thỏm bất an, chỉ sợ quốc sư vẫn trách hắn, không muốn giúp hắn tìm người.

Hắn hôn mê hai ngày, thẳng đến hôm nay tỉnh lại mới nghe nói mình đi ám sát Nguyệt Quý công tử thất bại, hắn gấp đến độ hướng Quốc sư phát thệ, mình tuyệt đối không có suy nghĩ bất lợi đối với Nguyệt Quý công tử, nhưng Quốc sư chính là đen mặt không chú ý đến hắn.

Ma Ngạo lạnh lùng hừ một tiếng, A Lang sợ tới mức quỳ trên mặt đất.

Nguyệt Quý ngoắc hắn, muốn hắn đi đến cạnh mình, cẩn thận hỏi hắn chuyện tình ngày đó, hắn liền nói ra chuyện Lục Ngư Nhi là ân nhân của hắn, hai người gặp nhau ở trên đường, mà sau khi cùng Lục Ngư Nhi tách ra, hắn trở về trong phủ, kế tiếp ký ức liền mơ mơ hồ hồ.

“Người hạ độc chú này thật sự rất âm ngoan, phu nhân nói có đúng không? Ngư Nhi.”

Lục Ngư Nhi mới vừa bưng trà vén rèm tiến vào, nghe Nguyệt Quý hỏi như vậy, lập tức lắp bắp kinh hãi.

Ra vẻ trấn định, nàng giả vờ cung kính trả lời: “Đúng nha, người này thủ đoạn ngoan độc, tất không phải người lương thiện.”

“Không chỉ ngoan độc, chỉ sợ còn có chút pháp lực, nghe nói người càng lợi hại thì càng thâm tàng bất lộ, Ngư Nhi có biết cách hạ loại độc chú này không?”

Lục Ngư Nhi cảm thấy thấp thỏm, không biết là y đã nhìn ra manh mối, hay chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Không dám nhìn thẳng ánh mắt Nguyệt Quý, nàng cúi đầu trả lời, “Ngư Nhi không biết, Ngư Nhi chỉ là một nữ tử yếu đuối, ngày đó Quốc sư chú thuật tuyệt diệu, liền nhìn đến choáng váng, thật sự không biết hạ chú là như thế nào.”

“A Lang cũng không biết đi.”

A Lang lắc đầu, hắn ngay cả bản thân bị trúng chú thuật cũng không biết.

“Nói chung, muốn hạ chú trước tiên phải nhổ xuống vài cọng tóc của đối phương.”

Nói xong, Nguyệt Quý dùng sức giực một cái.

Ma Ngạo đau đến nhe răng trợn mắt, xoa da đầu, biểu tình thực thối.

Làm gì lại kéo đầu hắn, sao không kéo của A Lang á? Dù sao A Lang cũng sớm bị người khác nhổ qua, nhổ một lần hay nhổ nhiều lần thì có khác gì.

Nhất định Nguyệt Quý còn vì chuyện hôm trước mà sinh khí.

Mà có gì to tát đâu, mình bất quá chỉ muốn y dùng miệng hầu hạ mình một chút chứ có gì đâu, huống hồ y đã dùng tọa chú bắt mình ngồi trên giường, ba ngày nay cũng không thèm chú ý đến mình, này còn chưa đủ cho y hết giận sao?

Hừ, rất nhiều nữ nhân đều muốn giúp hắn làm như vậy, hắn mới không cần.

Bất quá đôi môi Nguyệt Quý tuy rằng không đỏ tươi mềm mại như là nữ nhân, nhưng chỉ cần nhìn bộ dáng y liếm môi, tâm của hắn liền xôn xao. Hắn thật sự không cần sao?

Ô, đáng giận, hắn cần! Cần vô cùng, hận không thể đem Nguyệt Quý buộc ở trên giường, nhìn hai má của y phồng lên, hốc mắt hàm lệ phun ra nuốt vào thứ thật lớn của mình.

Một ngày nào đó có thể!

Hắn là ma thú đệ nhất thiên hạ, sao lại không làm được chuyện này, đúng, chỉ cần hắn tin tưởng bản thân, đây là sức mạnh của ngôn ngữ, chỉ cần nghĩ được thì chắc chắn làm được.

Nguyệt Quý không ngờ được mình vừa mới dạy, Ma Ngạo liền đã có thể áp dụng thực hành, nhưng là trù tính của hắn lại theo một phương hướng kỳ quái.

Nguyệt Quý oang oang nói: “Muốn thi loại độc chú này, đại bộ phận đều có đạo cụ phù trợ, tạo một người rơm, đem sợi tóc nhét vào bên trong, đối với người rơm thi chú, thì chủ nhân của sợi tóc kia cũng sẽ bị khống chế y như vậy.”

“Nhưng mà trên tay Nguyệt Quý không có người rơm nha.” A Lang đề xuất nghi vấn.

Xoa da đầu đau muốn chết, Ma Ngạo khinh miệt nói: “Chỉ có kẻ thi chú bất tài mới dùng tới dụng cụ, ta cùng Nguyệt Quý không cần dùng, một chút tài mọn mà cũng đòi múa búa trước cửa Lỗ Ban (= múa rìu qua mắt thợ), lần này vì thấy Nguyệt Quý không có việc gì, ta mới lười truy cứu, nếu hắn dám tái phạm, ta sẽ cho hắn chết không toàn thây.”

Nói là nói như vậy, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do Nguyệt Quý đã đem vị đạo chú thuật trên người A Lang hủy diệt, làm hắn không có manh mối tìm ra, nhưng ma thú kiêu ngạo sẽ không thừa nhận điểm ấy.

Nguyệt Quý nhìn Lục Ngư Nhi, trên môi mang theo nụ cười ôn hòa, “Độc chú sở dĩ xưng là độc chú, chính vì nó có mang theo độc, chỉ có tác dụng hại người, trước hết hãy chuẩn bị hai phần một, một là cho đối thủ, một cái khác là cho chính mình, phải có quyết tâm như vậy, thì mới có khả năng sử dụng độc chú.”

Lục Ngư Nhi bị y nhìn đến hết hồn, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có cảm giác đoạn này là y nói cho mình nghe, nhưng nàng vẫn chưa lộ ra dấu vết, lý do nói ra cũng chỉ là cùng A Lang không hẹn mà gặp, y làm sao có thể đoán ra mình chính là người thi độc chú?

Hay là, thật sự y chỉ đang nói chuyện phiếm thôi?

Y phục nàng ướt đẫm mồ hôi, vội vàng tìm lý do để trở lại phòng bếp, vừa về đến nhà bếp, hai tay liền chống lên bàn không ngừng run rẩy.

Không có khả năng, không có khả năng nàng bị phát hiện, A Lang thấy nàng vào quốc sư phủ vui sướng vô cùng, phần vui sướng đó không có khả năng là làm bộ.

Quốc sư đối đãi nàng với cái hạ nhân khác không giống, cũng không lấy lòng nghi ngờ, hết thảy công việc nàng đều làm tốt, hơn nữa khi nghe A Lang nói Nguyệt Quý công tử được quốc sư rất sủng ái, nàng mới xuống tay trên người Nguyệt Quý công tử, trà trộn vào quốc sư phủ báo thù.

Lúc trước cha nàng là Quốc sư đại nhân được người người kính ngưỡng, sau đó vì thánh thượng sinh quái bệnh, ngự y bó tay không có biện pháp, cha nàng cũng tìm không ra nguyên nhân, thẳng đến khi một vị không danh không họ xuất hiện, bắt được quái vật tác loạn, kẻ đó chính là đương nhiệm quốc sư Ma Ngạo.

Phụ thân bị mất chức, tất cả mọi người đều nói Quốc sư đương nhiệm là thần nhân hạ thế, Quốc sưa trước kia chỉ là tên giả mạo thần linh, phụ thân nghe xong, mỗi ngày chìm đắm trong rượu sống mơ mơ màng màng, chỉ mong có thể thoát khỏi lời ra tiến vào.

Cuối cùng phụ thân toại nguyện bỏ mạng, nhưng lưu lại nàng một nử tử mồ coi.

Lục Ngư Nhi nàng đã từng gia thế lẫy lừng, người người đều nói nàng tài mạo song toàn, là đóa cao lãnh chi hoa, thẳng đến khi Ma Ngạo thay thế cha nàng làm Quốc sư, thế giời của nàng bỗng dưng sụp đổ, nàng bị từ hôn, vị hôn phu vứt bỏ nàng như giày cũ, tất cả bằng hữu đều trốn tránh nàng, cho dù ở trên đường gặp phải, cũng giả thành bộ dạng không quen biết, nàng không còn là cao lãnh chi hoa trân quý, mà chỉ là bùn đất mặt người giày xéo.

“Vô dụng như vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên huyết hải thâm thù rồi sao?” Nàng cầm lấy đôi tay phát run, oán giận chính mình.

Nguyệt Quý công tử kia nói không chừng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, kế hoạch của mình hoàn hảo vô cùng, không có khả năng bị nhìn thấu. ( tự tin nhỉ!)

Hít sâu một hơi, khi nàng cầm trà bánh đi ra ngoài, thần sắc đã hoàn toàn bình tĩnh, tay chân có thể gọn gàn bưng lên trà bánh.

A Lang còn đang nói về Trương Ấu Quân, Ma Ngạo đưa qua một khối bánh muốn lấy lòng ái nhân, nhưng Nguyệt Quý lắc đầu, lộ ra thần sắc lo lắng thở dài.

“Trong cuộc sống luôn là như thế, ác quỷ tiềm tàng ở đáy lòng mỗi chúng ta, nếu có người ngăn cản tiền đồ của mình, có thể không đem hắn dọn khai sao?”

Lục Ngư Nhi một lần nữa thay trà, nhiệt khí bốc hơi, nước trà xanh đậm chiếu ra dung nhan như hoa của nàng, chỉ là vặn vẹo không thôi, tựa như nhất trương ác quỷ.

Không muốn để bí mật chân thân là bạch lang của A Lang lộ ra, Nguyệt Quý cho lui Ngư Nhi, vẻ mặt ôn hoà nói với A Lang đang hai mắt đẫm lệ “Ngươi lo lắng cho Ấu Quân sao?”

A Lang vội vã gật đầu. Quốc sư không chịu giúp hắn tìm Ấu Quân, hắn chỉ có thể cầu Nguyệt Quý công tử.

“Vậy ngươi đi tìm Ấu Quân đi!”

Vô pháp lý giải lời Nguyệt Quý nói, A Lang nhìn lại chính mình, “Ta? Ta làm sao đem Ấu Quân tìm ra?”

“Ngươi chân thân là lang, có khứu giác sắc bén, đương nhiên ngửi được hương vị của Ấu Quân.”

A Lang lúc này mới như giật mình tình mộng. Bởi vì vẫn luôn lấy hình người hoạt động, hắn thiếu chút nữa đã quên mình kỳ thật là một con bạch lang.

Bất quá khi Nguyệt Quý công tử nhắc tới, hắn mới phát hiện một sự kiện, hắn nhớ rõ lúc Nguyệt Quý công tử vừa vào quốc sư phủ, hắn gần gũi Nguyệt Quý công tử sẽ lộ ra cái đuôi, như thế nào hiện tại hai người đứng gần như vậy, cái đuôi hắn không lộ ra nữa?

“Nguyệt Quý công tử, ngươi xem, cho dù ở gần ngươi, cái đuôi của ta cũng không lộ ra.” Hắn khờ dại vui vẻ nói, nghĩ thầm về sau càng có thể thường tiếp cận Nguyệt Quý công tử.

Sắc mặt Nguyệt Quý lại chuyển hồng. Chú thuật trong cơ thể A Lang là do Ma Ngạo hạ, cùng chú trong cơ thể y là tương khắc lẫn nhau, bởi vậy A Lang mới lộ ra cái đuôi.

Hiện tại A Lang dấu được cái đuôi, đương nhiên là bởi vì mình chẳng những tiếp nhận hộ thân chú của Ma Ngạo, mà ngay cả dịch của hắn cũng, cũng…

Còn nghĩ nữa, mặt đều bị thiêu cháy, Nguyệt Quý vội vàng nói sang chuyện khác, “Ngươi nhanh đi tìm Ấu Quân đi, ta sợ hắn gặp chuyện không may, nếu là có nguy hiểm, ngươi trước hết điều tra ra địa điểm, rồi trở về bẩm báo với ta cùng quốc sư.”

“Vâng, Nguyệt Quý công tử.” Nhắc tới Trương Ấu Quân, A Lang lại trở nên lo lắng, lập tức rời đi.

Ma Ngạo ở một bên uống trà, đột nhiên da đầu tê rần, chỉ thấy Nguyệt Quý kéo đầu của hắn một phát, lại nhổ thêm vài cái, hắn tức giận quát: “Ngươi đang làm cái gì? Rất đau a, đại sãnh hiện tại chỉ còn ta và ngươi, giờ ngươi muốn làm mẫu cho ai coi.”

“Cho tên sắc Ma Ngạo ngươi đau chết cũng được.”

“Ngươi đến tột cùng lại phát giận cái gì? Hai ngày nay không phải ta rất ngoan, ngươi bảo ta ngủ trên sàn nhà, ta cũng không dám lên giường ngủ.”

“Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi nửa đêm lén lút lên giường ngủ, tới hừng đông lại vội vàng quay về nằm trên đất.”

Ma Ngạo cấm thanh, động tác hắn nhẹ như vậy, Nguyệt Quý lại ngủ say, thế mà vẫn biết, sách!

“Ngươi rốt cuộc lại giận cái gì?”

Ma Ngạo đối mặt với một Nguyệt Quý cố tình gây sự thật không có biện pháp, cùng lúc lại cảm thấy y như vậy phi thường đáng yêu, tổng cảm thấy chính mình bị Nguyệt Quý ức hiếp đến sắp chết, uất ức tựa như chuột thấy mèo, dáng vẻ không giống như ở trong triều hô phong hoán vũ. Ngay cả hoàng đế lão nhân đều phải nể Quốc sư ba phần, vậy mà vừa thấy sắc mặt Nguyệt Quý không vui, chính mình còn suy sụp gắp bội, bắt đầu kiểm điểm xem đã làm sai chuyện gì.

Ai, đừng nói đến niềm vui nơi khuê phòng, bị phạt ngủ trên sàn nhà, không bị ném ra ngoài, đã xem như Nguyệt Quý nương tay, hắn nào dám nổi lên tư dâm gì.

“Giận ngươi, giận ngươi…”

Bởi vì xấu hổ mở miệng, Nguyệt Quý nói đến ấp a ấp úng, trên mặt thậm chí bay tới hai rặng mây hồng, Ma Ngạo nhìn xem mà ngây người. Nguyệt Quý ở trước mặt hắn đỏ mặt, hại trái tim hắn đều bị hoàn tan, giống củ khoai vừa nướng chính vừa mềm vừa ngọt.

“Giận đến như vậy sao? Hảo, cho ngươi nhổ, ngươi cứ nhổ, ta tuyệt đối không tái kêu đau, ngươi nhổ mà vui vẻ là tốt rồi.”

Ma Ngạo đưa đầu đến trước mặt Nguyệt Quý, hai tay bất hảo mò mẫm thắt lưng y.

Nguyệt Quý đẩy đầu hắn ra, buồn bực nói: “Cái đuôi A Lang hiện tại cho dù ở trước mặt ta cũng sẽ không lộ ra.”

Lúc nãy hắn chợt nghe A Lang nói, cũng không có để ý, Nguyệt Quý vì chuyện này mà tức giận sao? Cẩn thận suy nghĩ, hắn bỗng nhiên thông suốt, hì hì cười dâm.

Thấy hắn cười đến ghê tởm, Nguyệt Quý càng thêm tức giận, quay mặt qua chỗ khác, mây đỏ lan tới tận cổ, hoàn toàn không biết tư thái này có bao nhiêu chọc người triều mến.

“Cái kia, Nguyệt Quý, ngươi còn vì chuyện dùng miệng mà giận sao? Không dùng miệng thì không dùng miệng, đêm nay ta có thể lên giường ngủ chưa?”

“Ngươi tên ma thú sắc dục huân tâm, trong óc trừ bỏ chuyện kia, còn có … cái nào khác hay không?” Rặng mây đỏ trên mặt Nguyệt Quý từ nhạt chuyển đậm.

Ma Ngạo kiêu ngạo lớn tiếng trả lời, “Khi ngươi ở trước mặt ta thì… không có!”

Nghe vậy, Nguyệt Quý tức giận đến ngậm miệng, không thể không khâm phục trình độ vô sỉ của hắn, mà hai tay Ma Ngạo ôm thắt lưng y, nói muốn cho y nhổ tóc, chỉnh khuôn mặt vùi vào giữa hai chân y cọ cọ, y dùng lực nhéo tóc hắn, chỉ đổi lấy Ma Ngạo càng hướng hai chân y đột kích, còn lấy chuyện kia ra tự khoe.  “Ngươi không dùng miệng, vậy thì ta dùng miệng đi!”

Y tức giận mắng, Ma Ngạo lại giống như tiểu hài tử, càng mắng thì càng cố ý làm.

Hai tay Nguyệt Quý cầm lấy tay vịn, cắn chặc môi dưới, Ma Ngạo vén lên vạt áo của y, cách quần dài, dùng miệng đùa y, y bị hắn biến thành thở dốc hồng hộc, mà hạ thân đáng thất vọng cũng dần dần dâng trào, huyệt khẩu phía dưới bị hắn nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đỉnh tiến, liền mẫn cảm co rút lại.

Nhìn đại sảnh trống rỗng, Nguyệt Quý trong lòng nghĩ, trước kia là ban ngày tuyên dâm, hiện tại lại đang ở đại đường, Nguyệt Quý ta rốt cuộc sa đọa đến trình độ nào đây?

Y trừng mắt nhìn người đang chậm rãi di động cái ót, Ma Ngạo đang phun ra nuốt vào, quần của mình đã bị hắn cởi đến mắt cá chân, còn mình thì bán nằm, mặc cho hắn làm việc dâm loạn.

Hừ! Chính mình sa đọa như vậy, tất cả đều tại tên xú ma thú nói không nghe này, cũng không quản thời gian, địa điểm, chỉ cần có hứng trí, muốn liền làm!

Nguyệt Quý dùng sức kéo đau da đầu Ma Ngạo, Ma Ngạo thì đem y nuốt càng sâu để trả thù, y nhịn không được hạ bộ run rẩy dâng lên.

Xuân ý nồng đậm vây quanh thế giới của hai người.