Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 67: Gió ào ạt thổi




Ngày kế, thái tử hồi tỉnh, quả nhiên, sau khi tỉnh lại không còn hung tàn như mấy hôm trước, hơn nữa chuyện hoang đường mấy ngày qua hắn chỉ còn nhớ mang máng. Níu lấy Tề Diệc khóc lóc om sòm, nói hắn tuyệt đối không cố ý khi dễ Linh nhi, nghìn vạn lần mong nàng đừng sinh khí.

Tịch Ly trông thấy, âm thầm lắc đầu, thái tử đây ưu điểm gì cũng không có, duy chỉ có mối tình sâu nặng với Tề Linh. Hắn đã sớm tính ra, Tề Linh mệnh khổ, hiện tại, trong mắt nàng vốn không hề có con người này, chỉ là không biết trước thời khắc lâm chung, Tề Linh có còn nhớ đến kẻ từng ôm mối chân tình với nàng không. Dù sao, chẳng mấy ai trên đời gặp được kẻ thành khẩn yêu mình, nhưng không thành vẫn cứ không thành, kẻ thật tâm yêu ngươi, đâu nhất thiết được ngươi yêu. Thế sự vốn không tận thiện tận mỹ, không cần phải… quá cưỡng cầu, chỉ hi vọng ngày sau, bọn họ tìm được hạnh phúc.

Hiện tại thái tử đã khỏe, hắn cũng không nói lên được rốt cuộc ai đã hạ cổ hắn, tuy mọi người đều biết đó là Quế Thiếu Nghĩa, nhưng vẫn thiếu chứng cứ.

Song song đó, trong cung truyền ra tin tức, thái tử mất tích khiến Trần Tĩnh tức giận, hạ lệnh phải tìm cho được thái tử, kẻ bắt cóc thì giết không tha.

Đồng thời, Quế Thiểu Nghĩa đứng phía sau, ngầm tâu với Trần Tĩnh có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.

Trần Tĩnh thấy Quế Thiếu Nghĩa cơ hồ hơi do dự, liền giục hắn mau nói.

“Là thế này tâu hoàng thượng, thần nhiều ngày nay đã phái không ít ngự y chẩn bệnh cho Thái tử, phát hiện có điểm kỳ quái!” Quế Thiếu Nghĩa hạ giọng nói, “Dường như thái tử trúng phải cổ độc của Tây Vực!”

“Cái gì?” Trần Tĩnh sửng sốt, “Thái tử trúng độc ư?”

“Hoàng thượng, trúng độc và trúng cổ là hai việc khác nhau.” Quế Thiếu Nghĩa giải thích với Trần Tĩnh, “Người trúng cổ thần trí sẽ bất an, nhẹ thì tính tình đại biến, nặng thì bị kẻ khác thao túng a.”

“Còn có chuyện như thế?!” Trần Tĩnh vuốt râu trầm ngâm một hồi, “Ta đã bảo lý nào hắn lại đột ngột đổi tính, trước đây một con thỏ còn không dám hại, vậy mà dạo gần đây ngày càng tàn bạo, nguyên lai có kẻ âm mưu dùng độc hại hài nhi của ta, quả thực quá tàn độc a!”

“Hoàng thượng, những kẻ đó hẳn là muốn tương kế tựu kế khơi mào nội chiến phe ta!” Quế Thiếu Nghĩa phán, “Hiện tại thái tử mất tích, chỉ có hai khả năng!”

“Nói!” Trần Tĩnh cũng hiểu tình thế nghiêm trọng, lẽ nào các nước lân cận muốn gây mâu thuẫn ly gián, khiến hắn xung đột với Viên Liệt để bọn chúng thừa nước đục thả câu? Vậy thì không xong rồi!

“Đệ nhất, thái tử bị người khác ám hại, rồi từ đó,chỉ cần tin tức truyền ra, những kẻ nắm binh quyền trong thiên hạ tất sẽ tương tranh để giành lấy vị trí kế thừa hoàng vị bao người thèm muốn, thiên hạ đại loạn xem chừng đã ở trước mắt rồi!” Quế Thiếu Nghĩa nói một trận, Trần Tĩnh nghe xong cánh tay không khỏi có chút run rẩy, “Ách… Đạo trưởng, vậy nên làm thế nào cho phải đây?”

“Còn có một khả năng khác!” Quế Thiếu Nghĩa phân tích, “Trong doanh trại của Viên Liệt, chẳng phải có một vị thần y sao?”

“Đúng đó đúng đó, Hạ Vũ Hạ thần y, nghe đâu chứng bệnh nan y của Tề Linh là do hắn chữa khỏi!”

“Vậy thì được rồi!” Quế Thiếu Nghĩa gật đầu, “Hẳn là, Viên Liệt cũng phát hiện được dị trạng của Thái tử, nên phái người đem hắn đi tiến hành chữa trị chăng?”

“Nga…” Trần Tĩnh vừa nghe xong, lòng thoáng mở mang, gật đầu, “Quốc sư nói chí phải a! Bước tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

“Hoàng thượng…” Quế Thiếu Nghĩa còn chưa dứt câu, bên ngoài có thái giám đến bẩm báo, “Hoàng thượng…Tề lão Vương gia tới, còn dẫn theo thái tử nữa!”

“Nga?!” Trần Tĩnh thoáng chột dạ, thái tử còn sống là được a, vội vàng nói, “Mau mau cho mời…Chờ đã, trẫm muốn đến Kim điện tiếp kiến, tới a, bãi giá, truyền văn võ đại thần vào triều đi!”

Chốc lát, toàn bộ văn võ đại thần đến đông đủ.

Văn võ phân ra hai bên, quần thần thấy hoàng thượng đột nhiên thượng triều, không rõ được ý đồ, lại thấy Viên Liệt hiện diện, thầm lấy làm kinh ngạc, nhìn sang Quý Tư__Đây là muốn xướng việc gì a?!

Quý Tư sớm thông qua thư tín của Ân Tịch Ly, nói trước về việc có thể xảy ra hôm nay, nên khá hứng thú, dù sao cũng không ai muốn giương cung bạt kiếm để bị tổn hao.

Trần Tĩnh vừa thượng triều, lập tức sai người thỉnh lão Vương gia cùng thái tử vào Kim điện.

Thái tử vào tới một cái, toàn thể mọi người sững sờ, tóc thái tử sao lại thành ra như thế, đầu thì quấn đầy băng gạc, dung mạo tiều tụy, tựa hồ mới kinh qua trọng bệnh.

Quỳ xuống trước Kim điện, thái tử liền khóc mà thưa, “Nhi thần có tội a phụ hoàng, nhi thần suýt nữa hủy đi đại sự!”

Trần Tĩnh cũng cả kinh, Quý Tư vội đến đỡ hắn, “Thái tử từ từ nói, thế này là sao?”

Tề Vương gia hành lễ với Trần Tĩnh, “Hoàng thượng, cựu thần cả gan, tự ý thỉnh thái tử đến đại doanh chữa trị, phát hiện thái tử bị hạ cổ độc, cho nên mới dẫn đến việc hỗn loạn ngày ấy.”

Trần Tĩnh vốn đã chuẩn bị tinh thần, lúc ngày nghe được chỉ thoáng giật mình, nhưng chẳng hề hoài nghi Quế Thiếu Nghĩa có can hệ đến chuyện này, còn thầm khen đạo trưởng thật thông tuệ, cư nhiên đoán ra thái tử trúng cổ độc! Lần này quả là hảo nguy hiểm hảo nguy hiểm!

Tịch Ly phía dưới trông biểu hiện của Trần Tĩnh liền nhìn thấu chân tâm, kẻ này là hoàng đế đầu trư a!

Sau đó, Tề Vương gia gọi Hạ Vũ tới diện kiến thánh thượng.

Hạ Vũ nâng trùng não trong tay, đem việc thái tử trúng độc cùng với biểu hiện trúng độc thuyết trình một trận, quần thần hoảng sợ__kẻ nào lớn mật tàn ác đến mức này?

Trần Tĩnh đập long án giận dữ, “Tâm địa đáng chém! Tâm địa đáng chém! Cư nhiên muốn Trần thị ta đoạn tử tuyệt tôn, phường vô sỉ a!”

“Hoàng thượng!” Bấy giờ, bang nhóm đại thần ra ý kiến, “Thần nghe nói ở Tây Vực và vùng nam Man, thường có độc sư, còn cả quỷ tộc, giỏi dùng cổ, gần đây một vài độc sư đã đến Nhạc Đô, có khả năng bọn chúng liên quan đến việc thái tử trúng độc!”

Trần Tĩnh gật đầu, bắt được một lối thoát, liền thuận thế lao theo, “Ai nha, nguyên lai suýt nữa trúng phải gian kế của yêu nhân… Lão vương gia, trẫm hàm oan ngươi rồi, ngươi không trách trẫm chứ?”

“Thần không dám, cũng do thần vô pháp dạy nhi tử.” Lão Vương gia lắc đầu thở dài, “Hồi thỉnh hoàng thượng trách phạt.”

Trần Tĩnh còn lấy đâu ra cớ để trách phạt Tề Diệc a, lần náo loạn này nói trắng ra là hắn tùy tiện trách khứ người ta, lại mang ý đồ muốn gây xích mích trong quan hệ giữa Tề gia với Viên gia, thái tử được vô sự, chuyến này coi như hữu kinh vô hiểm, kỳ thực được như thế đã tốt lắm rồi.

Đang nghĩ nghợi, bỗng nghe thái tử hấp tấp nói, “Phụ hoàng, đừng trách Tề Diệc, đều do nhi tử làm chuyện vô sỉ khiến Tề Diệc nóng giận, hắn vì bảo hộ muội muội mà sốt ruột, cũng nhờ hắn, nhi thần mới không thương tổn đến Linh nhi.”

Thái tử đương nhiên phải sốt ruột, Tề Linh đã khinh hắn rồi, vạn nhất hắn còn khiến Tề Diệc chịu phạt, chẳng phải muốn Tề Linh hận chết hắn sao!

Trần Tĩnh tuy yên trí, nhưng cũng bất mãn…Thái tử này quá sức ngây ngô, làm sao đấu lại nổi Viên Liệt cáo già a… Xem ra cần phải tính toán kỹ hơn.

Mặt khác, hắn đặc xá tội trạng của Tề Diệc, chiêu cáo thiên hạ đó chỉ là chuyện hiểu lầm.

Quần thần thấy khối mây đen bao trùm Nhạc Đô mấy ngày nay cuối cùng cũng tan, bèn thở phào một cái.

Tuy nhiên lúc Tề Diệc về hàng, đứng sau Viên Liệt, cùng Viên Liệt đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ phát sinh hiềm khích.

Trần Tĩnh thấy tình hình ấy lấy làm mãn nguyện__Đây rốt cuộc là vô tâm sáp liễu liễu thành âm​[100]​ rồi

“Tề Diệc, phải thả Viên Lạc ra a!” Trần Tĩnh không quên phân phó.

“Hoàng thượng yên tâm, Viên Lạc và thần tình như thủ túc, thần sẽ không tổn hại đến hắn.” Nói đoạn, cười nhạt một tiếng, liếc nhìn Viên Liệt, hàm ý__Đâu như ai đó làm đại ca, biết rõ đệ đệ bị bắt, cư nhiên vì bảo tồn binh lực thà ngồi nhìn huynh đệ bỏ mạng!

Những hành động này kỳ thực đều do Ân Tịch Ly phân phó bọn họ làm theo, khiến Trần Tĩnh lơi là cảnh giác…Trần Tĩnh tâm tính tiểu nhân, đặc điểm của hắn dễ nắm, cũng dễ khống chế, hiện tại chỉ cần kẻ nào bất hòa với Viên Liệt, hắn sẽ để ý kẻ đó!

Sau cùng, Trần Tĩnh hài lòng, đại phong văn võ, tất cả đều được ban thưởng, Viên Liệt lập tức  được hắn hảo hảo khen ngợi một trận. Thâm tâm Viên Liệt hiểu rõ, Trần Tĩnh đây là muốn an định quân tâm, hiện tại hắn tự cho mình nắm lợi thế trong tay, nên muốn thong thả công kích Viên Liệt.

Tiêu Lạc tiếp nhận chức trách của Tiêu lão Vương gia, toàn quyền cai quản thủy quân và phòng tuyến Đông Nam. Tề Diệc hầu như nắm trong tay phân nửa quân hoàng thành, Viên Liệt giữ vững binh quyền, Trần Tĩnh ban tước vị cho hắn.

Khiến mọi người bất ngờ nhất là Trần Tĩnh còn phong thưởng thêm hai người nữa.

Quế Thiếu Nghĩa được phong làm Quốc sư, còn Ân Tịch Ly, lại được phong làm Thừa tướng, từ trước đến nay, đây là Thừa tướng trẻ tuổi nhất. Kỳ thực cả hai chỉ có hư danh, chẳng được mấy quyền lợi, nhưng vẫn nói lên được chủ ý. Biểu thị, Ân Tịch Ly và Quế Thiếu Nghĩa chính là tâm phúc hiện nay của hoàng thượng.

Quế Thiếu Nghĩa lưu lại bên cạnh Trần Tĩnh, bày mưu tính kế, còn Ân Tịch Ly hoạt động bên ngoài… Đặc trách giúp Trần Tĩnh “ứng phó” Viên Liệt.

Thụ ân điển xong, mọi người tan triều, đại quân ai về chỗ nấy, nghi thức vào thành bị hoãn bấy lâu cuối cùng được cử hành long trọng. Chẳng qua niềm vui bình định Đông Nam hải khấu đã phai nhạt phần nào, hiện tại người trong thiên hạ đều biết, lần này chỉ sợ vì thế lực các bên chưa hoàn thiện nên mới tạm thời thỏa hiệp, một khi đợi cho quân lực vững mạnh, bấy giờ kết cục sẽ ra sao, có thể thấy, bách tính chỉ hy vọng lúc đó thiên hạ đừng đại loạn là phúc rồi a!

Kể từ đây, Tề gia và Viên gia không qua lại nữa, kỳ thực Tề Diệc thỉnh thoảng vẫn lui tới với Viên Lạc, nhưng không đụng chạm tới Viên Liệt. Đương nhiên, đó chẳng qua chỉ là trình diễn cho Trần Tĩnh xem thôi, sự thật lại tương phản, cực hảo.

Trần Tĩnh đích thân phái người điều tra, nghe được từ Ân Tịch Ly rằng gần đây Viên Liệt bị bằng hữu cô lập thì tâm tình rất tốt.

Nhân gặp cơ hội khoe mẽ, Trần Tĩnh còn mời riêng Tề lão Vương gia tới, đề nghị thiết yến khoản đãi Viên Liệt, dù gì cũng là bằng hữu lâu năm. Lão vương gia ngoài mặt miễn cưỡng, nhưng nể mặt Trần Tĩnh, đành phải đáp ứng, phân phó mở đại tiệc, mời Viên Liệt đến uống rượu.

Kỳ thực, những kẻ dự yến hội này tận hưởng đến hả dạ.

Viên Liệt được lão Vương gia trân trọng sâu sắc, cho rằng hắn đây tiền đồ vô lượng, đích thực đế vương anh tài. Lại càng hơn nữa chính là đệ đệ Viên Lạc mà hắn yêu quý! Viên Lạc tính cách an nhàn, tương lai làm một vương gia tự tại, Linh nhi theo Viên Lạc, hẳn sẽ được hưởng phúc vô hạn a…

Lão vương gia cũng là người từng trải, tuy hắn rất tâm đắc Tịch Ly, thế nhưng Tịch Ly tướng mạo hơn người, loại tướng mạo này nói ra thất thố, nghe đâu bị gọi là mệnh phạm đào hoa, đa tình đa nạn, làm bằng hữu là được rồi, làm đại ca chi đó càng tốt, còn làm tình nhân thì miễn đi.

Trước kia Tề lão Vương gia vẫn sợ Tề Linh quá yêu mến Tịch Ly, không lay chuyển nổi, nhưng mấy hôm gần đây phát hiện Viên Lạc nghiêm túc theo đuổi Tề Linh, xem ra là thật lòng. Tề Linh với hắn thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành chắc sẽ không bất mãn hắn, cả hai cứ ái muội như thế…Quả là tốt lắm rồi!

Không chỉ có lão Vương gia phát hiện, Viên Liệt cũng nhận ra được, Viên Lạc gần đây cả ngày săn đón Tề Linh, theo nàng ở mọi nơi, tính cách tựa hồ cũng chững chạc lên, thân làm đại ca như hắn tất nhiên là vui mừng, chẳng qua vẫn lấy làm nghi hoặc, Viên Lạc thật sự đã nghĩ thông suốt sao?

Một hôm, Viên Lạc sáng sớm đã vội vàng xuất môn, vừa ra đến sân đã đụng phải Viên Liệt.

“Đại ca, mỡ dê lần trước ngươi đem về từ Tây Vực còn không?” Viên Lạc thấy Viên Liệt liền hỏi.

“Ách… Đều biếu các dì cả rồi, đây là thứ nữ nhân dùng, ngươi cần làm gì?” Viên Liệt thắc mắc.

“À à.” Viên Lạc hơi lúng túng, nhìn đi chỗ khác, “Trời chẳng phải đã trở lạnh ư, Linh nhi bảo, da mặt bị khô.”

“Nga…” Viên Liệt rốt cuộc đã hiểu, hỏi, “Viên Lạc…Ngươi đối Tề Linh là thật tâm?”

“Đương nhiên rồi.” Viên Lạc thở dài, “Ta đã nghĩ thông, Tịch Ly thì… cũng ghét ta, ta hiện tại còn nhận ra ta và hắn có chút bất đồng. Linh nhi thì không giống vậy, thanh mai trúc mã mà.”

Viên Liệt vui mừng gật đầu, “Linh nhi rất tốt, ngươi nên hảo yêu thương nàng a, đợi mấy ngày nữa, ta giúp các ngươi lo hôn sự.”

“Đa tạ đại ca.” Tia mừng rỡ trong mắt Viên Lạc lộ cả ra ngoài, Viên Liệt lòng hoan hỉ, xem ra Viên Lạc thực sự thích Linh nhi.

Về phần Viên Lạc lại cười thầm trong bụng__Không còn ai giành Tịch Ly với ngươi, nên ngươi mới vui vẻ chứ gì!

“Đúng rồi, nếu ngươi muốn tìm mỡ dê, ta sai người đi tìm về cho ngươi, hai ba ngày là có thôi.”

“Hảo.” Viên Lạc cười ha hả chạy đi, xuất môn còn gặp Quý Tư và Tịch Ly đang cùng bước vào, qua loa bắt chuyện một lúc, lại chạy vội.

“Ha hả.” Quý Tư bật cười, “Vẫn là Viên Lạc tốt, luôn luôn hết sức hăng hái như thế, cái gì cũng không bỏ lỡ.”

Tịch Ly nhìn bóng dáng Viên Lạc rời xa, nhàn nhạt cười cười, “Hy vọng… là vậy đi.”

Hai người vào phủ, Viên Liệt buông đao đang luyện xuống, hỏi, “Có việc?”

Quý Tư cười, “Có, là một việc hoang đường!”

Viên Liệt sửng sốt, Tịch Ly ngồi xuống bàn bên cạnh, tự châm trà, “Chưa nghe nói sao? Trần Tĩnh muốn tuyển phi.”

“Là nữ phi tử hay nam phi tử?” Viên Liệt còn hỏi riêng ra.

“Ngươi nói xem?”

Viên Liệt bất đắc dĩ nhìn sang Quý Tư, “Trần Tĩnh thực sự muốn tuyển phi?”

Quý Tư thở dài, “Có lẽ hoàng thượng bị chuyện thái tử lần này gây lo sợ, các vương tử khác phần lớn ở ngoài, một số thân thể bất hảo, cho nên cảm thấy sinh thêm mấy người nữa, hảo bảo toàn vương vị.”

“A.” Viên Liệt không khỏi bật cười, “Ai ra chủ ý cho hắn? Chẳng phải hắn bệnh đến nỗi vô pháp sinh dục rồi sao?”

“Chính xác đã vô năng! Tuy nhiên ngày đó khi Hạ Vũ bắt mạch xong vẫn chưa nói cho hắn kết luận, sợ bảo hắn sắp chết sẽ phạm vào đại tội mất đầu, nên chỉ tùy tiện đưa hắn vài thứ thuốc bổ uống thôi.” Tịch Ly cười, “Nhưng Quế Thiếu Nghĩa lại đi bái thần cầu Bồ Tát thay hắn, nghe đâu tìm được linh đan diệu dược, có thể giúp hắn tinh lực tràn trề, trở lại như hai mươi năm trước.”

“A.” Mọi người không nhịn được cười phụt ra.

“Tên Quế Thiếu Nghĩa này…” Viên Liệt lắc đầu, “Trong đầu rốt cuộc có ý đồ gì đây.”

“Tuyển phi sinh tử đúng là chủ ý do hắn đề ra.” Tịch ly nhíu mày, “Hiện tại sinh hài tử, tất sẽ khiến hậu cung đại loạn!”

“Mưu toan muốn làm suy yếu thế lực của Trần thị vương triều sao?” Viên Liêt nghĩ bụng bọn họ lập kế soán vị, tham vọng còn hơn cả hắn.

“Không hẳn.” Tịch Ly cười khẩy một tiếng, “Chúng ta cứ chờ xem… Phi tử kia có vai trò thế nào, rồi hãy kết luận!”