Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 68: Hàn dạ tịch liêu




Trần Tĩnh muốn tuyển phi, đây quả là đại sự, tuy bảo hắn tuổi cao thể nhược đa bệnh, nhưng dù gì cũng là vua một nước, muốn nữ nhân, chuyện đó chỉ cần hô một tiếng.

Quả nhiên, toàn bộ Nhạc Đô náo nhiệt hẳn lên, vương tôn quý tộc, chư hầu các nơi đều đưa cô nương tiến cung, nhiều hơn cả là những danh gia vọng tộc. Xem ra đầu năm nay thiếu thứ gì chứ không thiếu kẻ ngu, tất cả đều chẳng nắm rõ thời cuộc, đẩy khuê nữ đi làm vương phi hèn mọn, tiền đồ bấp bênh a.

Nhạc Đô nhất thời náo nhiệt khôn xiết, trong lúc trà dư tửu hậu người người chỉ bàn đến mỗi mỹ nhân.

Mà Viên Liệt dạo gần đây một mình quẩn quanh trong phủ, cái kiểu trước vừa quá bận rộn nay sống bình thường lại đâm nhàm chán.

Tịch Ly hiện tại một thân giữ hai chức trách Thừa tướng và phủ doãn Nhạc Đô, bận bịu quay cuồng, càng bận càng buồn chán, vì chẳng ai chơi cùng hắn.

Tước Vĩ vẫn ở trong hậu viện của hắn, Viên Liệt thường nhật ban ngày xử lý quân vụ bộn bề, đêm đến chuyên tâm tới nghe Tước Vĩ giảng bài, bấy giờ Tịch Ly mệt mỏi cả buổi đã sớm ngủ, vậy nên hai người căn bản không hề gặp mặt.

Hạ Vũ luôn ở cạnh Tiêu Lạc, nghiên cứu y thuật cũng tốt, nói chuyện yêu đương cũng được, dù sao người ta cũng trăm công nghìn việc, trừ phi tìm hắn cứu mạng bằng không cấm tiệt Tịch Ly quấy rối!

Kỳ quái nhất chính là Viên Lạc. Hắn cơ hồ thành tâm thành ý theo đuổi Tề Linh, cả ngày đều ở bên Tề Linh, tìm mọi cách mua vui cho nàng, thực chất là khuấy đảo tưng bừng tâm hồn thiếu nữ khiến Tề Linh lưỡng lự suốt, không có lấy một khoảng trống để tìm đến Tịch Ly.

Nghiễm nhiên, có thể thỉnh thoảng quấy rầy Tịch Ly đôi chút, chỉ còn mỗi Tề Diệc.

Tề Diệc gần đây rất khác, đến bình thường không nói, lại còn đem đồ tới mời Tịch Ly ăn, hoặc đưa tặng các loại sách hiếm lạ. Hắn cũng chẳng dừng lâu, thấy Tịch Ly bề bộn nhiều việc, chỉ bắt chuyện qua loa, uống chén trà chi đó rồi đi ngay.

Tịch Ly chẳng nghĩ gì nhiều, đương nhiên… Tề Diệc biết giữ phép giữ tắc tính tình trầm ổn, tuyệt đối sẽ không phát sinh ra hiểu lầm. Tịch Ly chỉ biết, Tề Diệc là người tốt, hảo huynh đệ, hảo đại ca…

Hiện tại, lạc thú mỗi ngày của Tịch Ly chỉ còn lại khi dễ tiểu thố tử Trần Miễn, tiếc là Trần Miễn hắn cũng có cớ để chống lưng, bận khanh khanh ta ta cùng vị tình nhân đại tài tử của hắn, chẳng bao giờ chơi với Tịch Ly.

Trải qua tình cảnh ngày ngày như thế, Tịch Ly thấy mình sắp chết, đương nhiên, là chết vì bực bội lẫn buồn chán.

Chiều hôm đó, Viên Liệt lại tới tìm Tước Vĩ.

Buổi chiều lão đầu tham ăn, ăn cua xong lại còn ăn thêm hai quả hồng lạnh, hậu quả bị tiêu chảy, ngồi dính trong nhà xí. Viên Liệt quanh đi quẩn lại trong sân, sực nhớ đã mấy ngày không gặp Tịch Ly, bèn qua thăm.

Vừa đến cửa viện của Tịch Ly, bắt gặp hạ nhân bưng ***g thức ăn đi tới, cả một thực hạp…Viên Liệt lướt nhìn bên trong, nhận ra bữa tối cơ hồ chỉ mới động vài đũa, hỏi, “Tịch Ly ăn không vô sao? Bị bệnh?”

“Bệnh thì không có.” Tiểu nha hoàn phụ trách chăm sóc Tịch Ly hơi bất đắc dĩ lắc đầu, “Ân đại nhân độ này ăn thì ít, uống rượu thì nhiều, thật lo thân thể đại nhân không chịu nổi, nói đại nhân cũng không nghe.”

Viên Liệt nhíu mày, tên kia sao mới mấy ngày không quản mà đã ra cái dạng này?

Bước vội vào sân, vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, Viên Liệt liền vô thức giật khóe miệng… Muốn chết rồi!

Tịch Ly không tọa trên ghế đá, mà lại ngồi xếp bằng trên bàn, bình rượu bên người sớm chất thành một đống nhỏ, trên mặt đất Diệt Diệt đang gặm nửa con gà nướng, dưỡng đến mập mạp, xem ra Tịch Ly đã đem toàn bộ bữa ăn cho nó. Mà Viên Liệt nhìn tới Tịch Ly, dường như gầy đi nhiều so với mấy ngày trước, bạch sắc y phục trên người thoạt nhìn cũng rộng ra không ít, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, sao chẳng biết quý trọng bản thân gì cả.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Viên Liệt tiến tới vươn tay đoạt lấy bình rượu Tịch Ly cầm.

“Ân?” Tịch Ly giương mắt nhìn qua, nhận ra Viên Liệt, trái lại thoáng giật mình, đã lâu không gặp tên nhãi này rồi! Cuối cùng cũng nhớ tới lão tử!

“Hừ!” Tịch Ly với tay giật bình rượu về.

Viên Liệt thấy tình trạng của Tịch Ly không ổn lắm, liền hỏi, “Uy, ngươi không sao chứ?”

“Không vui.” Tịch Ly trợn mắt liếc Viên Liệt.

“Vì sao?” Viên Liệt thấy quá đỗi lạ lẫm, cả ngày đem người khác lăn qua lăn lại vẫn không đủ vui? Mấy hôm trước còn nghe nói hắn suýt đốt cả nhà bếp mà.

“Ai…” Tịch Ly chống tay lên trán thở dài thườn thượt, “Thiếu bằng hữu!”

“Ha?” Viên Liệt tưởng hắn nói mê, nghĩ bụng chắc không phải xích mích với ai chứ? Hạ Vũ? Tịch Ly thân thiết với Hạ Vũ nhất. Thế nhưng Hạ Vũ rất dung túng Tịch Ly, căn bản sẽ không khắc khẩu với hắn, kẻ khác thì… Ai mà chẳng biết tính tình của hắn, nên đều nhường nhịn mấy phần.

“Ai, ngồi xuống nói tiếp.” Viên Liệt đến đẩy đẩy Tịch Ly, ngồi xuống cạnh hắn, cầm bình rượu lên uống, cười hỏi, “Ai đắc tội với ngươi?”

Tịch Ly gườm hắn.

Viên Liệt ngẩn người, đưa tay tự chỉ chính mình, “Ta a?”

Tịch Ly tiếp tục uống rượu.

Viên Liệt dõi mắt nhìn hắn một hồi, đột nhiên mỉm cười hỏi, “Ngươi… Giận ta? Mấy ngày nay ta không hề gặp ngươi làm sao chọc được ngươi?”

Tịch Ly tiếp tục ức khí, băn khoăn không biết dùng vò rượu có đập chết được Viên Liệt hay không.

“Hay là nói…” Viên Liệt nhích tới nhìn Tịch Ly, “Ta không đến thăm ngươi, nên ngươi mất hứng?”

Tịch Ly lặng thinh.

“Nếu ngươi thấy nhớ ta, cứ cho người đến tìm không được sao?” Viên Liệt khẽ cười.

“Ai nhớ ngươi hả?!” Tịch Ly phát hỏa, túm vò rượu ném thẳng.

Viên Liệt nhẹ nghiêng đầu tránh, vò rượu trực tiếp bay ra ngoài, va vào tường viện, xoảng một phát vỡ toang, rượu chỉ còn non nửa bình, Tịch Ly chậc một tiếng, mò mẫm tìm vò mới, bị Viên Liệt giữ tay lại.

“Kỳ thực ta cũng muốn đến.” Viên Liệt đột nhiên nói, “Chỉ là không dám đến.”

Tịch Ly sửng sốt, bỗng nhiên cười, “Viên Liệt ngươi còn sợ cái gì sao?”

Viên Liệt ngẫm nghĩ một chút, thẳng thắn mà đáp, “Trước đây thì không, gần đây có…”

Tịch Ly rút tay về, vẫn muốn mò tìm rượu, Viên Liệt hơi ngửa ra sau, chắn tầm nhìn của hắn.

Tịch Ly đưa tay đẩy vai hắn, Viên Liệt rướn người lên phía trước, mãi đến khi môi chạm lên môi Tịch Ly mới thôi. Cái lạnh trên môi còn lẫn chút hương vị của rượu hoa điêu… hơi đắng.

Chỉ là môi chạm môi, tiếp xúc rồi lại cảm thấy thật an tâm … Cử chỉ không hề kịch liệt, cái hôn bình thản đến khó có thể bình thản hơn.

Qua mội hồi lâu, Viên Liệt mới chậm rãi rời ra đôi chút… Nhưng cũng không rời đi quá xa, hai khuôn mặt vẫn kề cận nhau như cũ, có thể cảm nhận được hơi thở đây đó phả ra.

Cũng không biết là ai rời môi trước, Tịch Ly trừng mắt, “Cái gì?”

“Ân?” Viên Liệt nhìn vào mắt Tịch Ly, “Cái gì?”

“Ngươi vừa làm cái gì?” Tịch Ly hỏi hắn một câu.

“…Không rõ lắm.” Nét cười của Viên Liệt khiến Tịch Ly không sao hiểu được, bên trong nụ cười, có chút gì đó hắn nhìn không thấu, bản thân Viên Liệt cũng có gì đó khó hiểu.

“Hồ đồ sao? Đã làm mà còn không biết làm gì.” Tịch ly khẽ hất cằm, hai mắt ly xa một chút, đôi môi lại tiến đến gần hơn.

“Ân.” Viên Liệt gật đầu, đường nhìn vô thức hạ trên môi Tịch Ly, “Muốn làm thì làm thôi.”

Tịch Ly thôi không nói, nhưng khóe miệng khẽ hé ra, dưới cái nhìn của Viên Liệt, đây quả là mời gọi…

Ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Tịch Ly, động tác của Viên Liệt rất nhẹ, trong hai người không rõ ai tiến tới trước, một khắc lơ là, hơi thở đã đan vào nhau.

Trong đêm lạnh, ngoại trừ tình cảm ấm áp trên môi, những cảm giác khác dường như đều tiêu biến, đến âm thanh vỡ nát của vò rượu bị gạt xuống đất, cũng không lay tỉnh được hai người.

Chờ đến lúc định thần lại, Tịch Ly đã nằm ngửa mặt trên bàn đá, hai bên tai là tay Viên Liệt, ngẩng mặt chỉ thấy khuôn mặt Viên Liệt gần trong gang tấc.

“Còn không biết đang làm gì sao?” Tịch Ly đưa tay, gạt đi dải tóc Viên Liệt rũ trên mặt hắn, có hơi ngưa ngứa…Thế nhưng gạt ra rồi mà cảm giác nhột nhạt kia, vẫn vấn vương trong lòng.

Viên Liệt nhìn Tịch Ly, “Không muốn suy nghĩ.”

Tịch Ly mỉm cười, cười đến độ hơi bất trắc, thúc thúc lên ngực Viên Liệt, “Đảm tiểu quỷ.” (đồ nhát gan)

“Thế thì sao.” Viên Liệt cười hỏi.

“Ngươi nói thử xem ngươi uống nhiều hơn.” Tịch Ly chỉ chỉ bình rượu, “Hay ta uống nhiều hơn.”

Viên Liệt nhìn qua bình rượu trong tầm tay, cầm lấy, ngẩng đầu uống một ngụm, cay đến nhăn mày, “Khục khục… Ngươi uống thứ rượu gì mạnh vậy?”

“Không tồi a.” Tịch Ly gối hai tay sau đầu, ngắm sao trời phía sau đầu Viên Liệt, “Cũng như uống nước thôi.”

Một giọt rượu lưu lại trên khóe miệng Viên Liệt chậm rãi lăn xuống, vừa vặn rơi trúng khóe môi Tịch Ly.

“Nhớ ta đến thế sao?” Viên Liệt buông bình rượu, ngón tay khẽ giúp Tịch Ly lau giọt rượu kia đi.

“Phải công nhận ngươi uống nhiều hơn, đâm ra ảo tưởng…”

Tịch Ly còn chưa nói hết, Viên Liệt lại cúi xuống thêm lần nữa, lần này đã không còn dè dặt nao núng như mới rồi.

Tịch Ly bật cười… Rốt cuộc là mượn rượu giả điên sao?



Tước Vĩ chật vật bước ra từ nhà xí, rảo trong viện không gặp được Viên Liệt, tìm một mạch, đến trước cửa viện của Tịch Ly, nhìn vào trong…

Bất đắc dĩ lắc đầu, lão đầu từ tốn lui ra ngoài tản bộ, rốt cuộc cũng nhịn không nổi a, ai.

Đoạn sau đêm đó cũng không rõ ra sao, chung quy kẻ muốn tùy tiện làm càn, thường rất dễ say.

Bước sang ngày thứ hai, Tịch Ly nhận ra mình đang nằm trên giường, được đắp chăn, không có gì khó chịu, quả thực tựa như mọi khi tỉnh giấc.

Nếu không nhờ trông ra cửa thấy Viên Liệt đang luyện công trong viện… Hắn hầu như tưởng chuyện hôm qua chỉ là giấc mộng, xem ra Viên Liệt thức dậy khá sớm so với hắn a.

Tịch Ly đứng lên, phát hiện y phục trên người đã được thay, xốc lên quan sát kỹ, hoàn toàn chẳng có gì giống hôm qua… Nhăn mặt nhăn mày. Tịch Ly rủa thầm một câu trong bụng__Ngốc, mượn rượu làm càn cũng không biết!

Nghĩ đoạn, đứng lên đến tát nước trong chậu bên giường rửa mặt.

“Ngươi tỉnh?” Ngay lúc Viên Liệt vừa thu chiêu, Ân Tịch Ly chạy đến, trên bàn quả nhiên bày điểm tâm nóng hầm hập, Diệt Diệt bên cạnh phe phẩy đuôi. Tâm tình của Tịch Ly có vẻ tốt hơn nhiều so với thường ngày, nên nó cũng vui vẻ hớn hở mà chạy tới chạy lui nom rất có tinh thần.

Viên Liệt tiến đến bàn ăn, Tịch Ly đã khôi phục như cũ, nhấc đũa ăn cùng hắn.

“Uy.”Viên Liệt nhận ra mình gắp cái gì hắn giành cái nấy, có chút bất đắc dĩ, “Ngươi đừng bá đạo như thế được không a? Ngươi xem đến Trần Miễn còn không dám bước vào viện của ngươi.”

Tịch Ly nhai một cái bánh bao, lấy phần nhân thịt đút cho Diệt Diệt, rồi phán, “Đại gia thích.”

“Tịch Ly.”

Đang dùng bữa, Tề Diệc ngoài cửa viện chạy vào, tay cầm một gói giấy.

“Tề Diệc.” Tịch Ly vẫy hắn, “Đã ăn chưa?”

“Ăn rồi, sáng sớm ta lên núi săn với phụ thân, được thịt thỏ tươi, ngươi đem cho hạ nhân làm đi.” Tề Diệc giao thỏ cho một gia nhân, đồng thời đến bên bàn ngồi xuống, thoáng bất ngờ nhìn Viên Liệt, “Mấy ngày rồi không gặp ngươi, bận rộn nhiều việc a?”

“Ân.” Viên Liệt gật đầu, “Lo việc rút quân, mấy ngày mới xong.”

Trong lúc nói Viên Liệt cố tình nhấn mạnh chữ “xong” một chút, Tịch Ly hung hăng trừng hắn, khóe miệng tràn đầy tiếu ý.

“Thật đúng lúc a!” Tề Diệc phấn khởi, “Chốc nữa cùng đi xem náo nhiệt ba?”

“Xem cái gì náo nhiệt?” Viên Liệt và Tịch Ly đồng loạt hỏi.

“Sơ tuyển đã kết thúc, cuối cùng còn lại hơn mười người, hôm nay là chính tuyển, nghe đâu có mời thêm vài thần tử để cố vấn nữa.”

“Tuyển cái gì?” Tịch Ly và Viên Liệt cùng chồm tới…

Tề Diệc hụt hẫng, “Tối qua hai ngươi làm cái gì vậy? Hoàng thượng tuyển phi ấy, quên rồi a?!”

Tịch Ly cùng Viên Liệt sửng sốt, đồng thời vỗ đầu, quả thực quên mất.

“Chốc nữa đi xem ba, Linh nhi và Viên Lạc cũng đi.”

“Đúng rồi, gần đây hai người bọn họ thế nào?” Tịch Ly đột nhiên nghe thấy, bèn hỏi một tiếng.

“Rất tốt, Viên Lạc có đề cập hôn sự với ta vài lần, đợi vài ngày nữa nhờ cha ta và cha ngươi bàn ngày thành hôn đã, dù gì cũng là do hoàng thượng tứ hôn.”

Viên Liệt nghe xong vui vẻ, “Tốt lắm a! Mau chóng sinh một oa nhi thôi, cha ta chờ tôn tử muốn phát điên rồi.”

“Ha ha.” Tề Diệc gãi đầu, “Ta cũng muốn một đứa cháu ngoại trai đi, tốt nhất là chúng có thể sinh mười tám tiểu tiểu tử và tiểu nha đầu, thế mới thú.”

Duy nhất mỗi Tịch Ly trên mặt không có biểu tình gì, chỉ ăn qua loa, hỏi Tề Diệc, “Linh nhi cũng chấp thuận rồi?”

“Ân… Nha đầu kia vẫn chưa đâu.” Tề Diệc lắc đầu, “Nàng còn nghĩ tới ngươi đó.”

“Ta?” Tịch Ly lấy làm sửng sốt, ngậm đũa, “Liên quan gì đến ta?”

“Ngươi vừa thôi.” Viên Liệt liếc mắt trừng hắn, “Ngươi trêu chọc đủ người, hiện tại vất vả lắm Linh nhi và Viên Lạc mới tâm đầu ý hợp, không bằng ngươi nói rõ một tiếng với Linh nhi đi.”

Tịch Ly chớp mắt mấy cái, hỏi, “Ta bảo Linh nhi đừng gả cho Viên Lạc, nàng sẽ nghe ta sao?”

Tề Diệc và Viên Liệt cùng sửng sốt.

Viên Liệt buông chén, “Tịch Ly, ngươi còn chưa tỉnh rượu a? Ta bảo ngươi nói rõ với Linh nhi, ngươi không thích nàng, để nàng an tâm lấy Viên Lạc.”

Tịch Ly cũng buông chén, “Nếu ta nói ta không thích nàng, nhưng cũng không muốn nàng lấy Viên Lạc thì sao? Các ngươi nghĩ Linh nhi sẽ nghe?”

“Vì sao?” Viên Liệt và Tề Diệc đồng thanh hỏi, chỉ thốt ra được mỗi câu ‘vì sao’, ngoại trừ nghi hoặc ra, tâm tình của Viên Liệt còn thêm bất mãn, Tề Diệc thì lại không lý giải nổi.

Tịch Ly tiếp tục cầm chén lên, mặt thản nhiên phán, “Bát tự không hợp.”

“Ách…”

Lúc này, đến phiên Viên Liệt và Tề Diệc cứng họng không phản đối được… Lý do thật hoàn hảo  a.

“Không đúng a!” Tề Diệc lắc đầu, “Hai ngày trước ta đã tìm người xem thử, nói bát tự vô cùng hợp.”

“Sai.” Tịch Ly nói rất quả quyết, “Bát tự Viên Lạc cấp là giả.”

“Hả?” Tề Diệc kinh ngạc.

Viên Liệt nhíu mày, hỏi Tề Diệc, “Bát tự Viên Lạc đưa ngươi đâu?”

Tề Diệc nhướn mày, lục túi, “Hai ngày trước ta đến tìm bán tiên, giấy vẫn còn đây.” Nói đoạn, đưa bát tự của Viên Lạc cho Viên Liệt.

Viên Liệt nhìn thoáng qua, một hồi mới nói, “Đúng được mấy phần, viết sớm hơn hai canh giờ.”

“Thực sự?!” Tề Diệc mở to mắt, “… Phải chăng Viên Lạc tính qua thấy bát tự không hợp, sợ cha ta có định kiến, cho nên mới…”

“Cũng hiểu được, đây chứng tỏ Viên Lạc thực sự rất thích Linh nhi a.” Viên Liệt ngó Tịch Ly, “Đâu thể chỉ vì một cái bát tự không hợp, liền chia rẽ hai người nha?”

Tịch Ly cười, không nói thêm nữa.

“Ta sẽ hỏi lại Viên Lạc.” Viên Liệt nghĩ trong chuyện này Viên Lạc thật vô phép, nên từ biệt hai người kia trước, chạy về tìm Viên Lạc.

Tịch Ly dùng xong điểm tâm, Diệt Diệt cũng được chăm no rồi, lại thấy Trần Miễn ôm tài liệu chồng chất ló đầu vào cửa viện, “Ân đại ca, Quý tướng tới.”

“Nga.” Tịch Ly gật đầu, “Ta đến ngay.”

“Ngươi bận, ta về trước vậy.” Tề Diệc đứng dậy, trong lúc vội vàng rời khỏi sân, bỗng nghe Tịch Ly gọi hắn, “Tề Diệc.”

Tề Diệc ngoái đầu lại.

Tịch Ly quan sát hắn một hồi, nói, “Đừng để Viên Lạc thú Linh nhi.”

Tề Diệc sửng sốt, khẽ nhíu mày, “Tịch Ly…”

“Ta không có ý gì.” Tịch Ly cười, “Chỉ mong ngươi nhớ kỹ… Nếu kẻ làm đại ca như ngươi  không gật đầu thì cha ngươi sẽ không gật, các ngươi mà gả Linh nhi cho Viên Lạc, cũng chính là tự tay đẩy nàng vào hố lửa.”

“Ách…” Tề Diệc nghe không rõ, còn muốn truy vấn đôi câu, Tịch Ly đã xoay người đi mất.