Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 73: Một thân đố kỵ




Tịch Ly một phen xuất mưu, kết quả đám sơn phỉ trên sơn trại bị nhào nặn đến sức cùng lực kiệt, sống không bằng chết.

Bọn chúng ban đêm không dám ngủ, ban ngày chẳng có ăn, nước còn bị hạ dược không dám uống. Lúc này quả là sắp bị giày vò chết… Nhân mã của Viên Liệt vừa nổi trống nghi binh, vừa hưởng thụ thịt cá, cứ thế làm ầm ĩ đến hết ba ngày, toàn bộ sơn trại suy sụp triệt để.

Ân Tịch Ly lệnh cho phó tướng của Viên Liệt đem quân lên núi, chẳng cần tốn nhiều sức đã lôi đám sơn tặc từ trại chủ đến tiểu binh tiểu tốt, không chừa một tên bắt trọn, giải về chữa bệnh trước. Mấy tay trại chủ còn vô tư hơn, lúc bị bắt đại khái đã thực sự mệt không chịu nổi, lăn ra ngủ khò, gọi kiểu gì cũng không tỉnh.

Vừa dậy liền quỳ dưới chân Tịch Ly xin tha mạng, Tịch Ly gõ đầu trại chủ, hỏi, “Còn muốn sống không?!”

“Muốn a!” Trại chủ dập đầu, “Đại nhân tha bọn ta một mạng a, bọn ta nhất định tu sửa.”

Tịch Ly cười, khẽ nói với hắn, “Ngươi làm theo lời ta nói, thì đâu cần chịu như thế…”

Nói xong một trận, sơn phỉ nhất mực ghi nhớ, rồi bị lôi xuống nhốt với nhau, tu tỉnh vài ngày.

Viên Liệt quả thực nghe theo Tịch Ly, ở một mình trong xe nghiền ngẫm đến ba ngày.

Chạng vạng ngày thứ ba, nhiệm vụ đánh sơn trại căn bản đã kết thúc, Tịch Ly thấy khá ổn, bèn vén rèm xe, tiến vào trong xem Viên Liệt.

Chỉ thấy Viên Liệt đang khoanh chân ngồi, trông như thể đang ngồi thiền.

“Uy.” Tịch Ly vỗ hắn một phát, “Ngồi thiền sao? Ngươi có làm trầm trọng hơn cũng chẳng nghĩ thông suốt được gì, lục căn sắp thanh tịnh đủ để đi làm hòa thượng rồi.”

“Ta làm hòa thượng, ngươi chịu sao?” Viên Liệt cười hỏi ngược Tịch Ly.

Tịch Ly nhún nhún vai, “Ta không hề gì, hòa thượng không thể làm hoàng đế, tùy ý ngươi thôi.”

“Ta đã nghiệm ra không ít chuyện.” Viên Liệt bỗng nhiên lên tiếng, nghiêm túc nói.

“Nga?” Tịch Ly cười cười, “Nghĩ thông suốt cái gì rồi?”

Trầm mặc một hồi lâu, Viên Liệt nói, “Ta cần một đối thủ!”

Tịch Ly mỉm cười, “Ân?”

“Một đối thủ thật mạnh!” Viên Liệt lạnh lùng nói, “Bao giờ trở về, chúng ta cần phải giúp Man vương gầy dựng thế lực!”

“Làm như vậy, người không cảm thấy có điểm đê tiện sao?” Ân Tịch Ly cười ranh mãnh.

“Chiến tranh không câu nệ lấy dài đắp ngắn, hiện tại Trần Tĩnh cho rằng chỉ có ta muốn đoạt giang sơn của hắn, cho nên đối ta địch ý rất nặng, minh thương dễ tránh ám tiễn nan phòng, ta phải cho hắn biết, dù trên thế gian này không có Viên Liệt ta, cũng còn kẻ có thể đoạt giang sơn của hắn.”

Tịch Ly gật đầu, “Tốt, đã nghĩ đến việc tạo một địch nhân giả chưa?”

Viên Liệt ngẩn người, hỏi, “Có dã tâm và thực lực như thế, ngoài Man vương còn ai nữa?”

Tịch Ly nhìn hắn một lúc, “Kẻ bên cạnh ngươi.”

Viên Liệt nhíu nhíu mày, “Tề Diệc?”

Tịch Ly ngước mặt lên trời.

“Tiêu Lạc cũng không được.” Viên Liệt thở dài, “Kỳ thực tay quốc sư Quế Thiếu Nghĩa kia rất quỷ quyệt, chẳng biết hắn có ý đồ gì.”

“Bên cạnh ngươi vẫn còn một người đó.” Tịch Ly nhắc nhở Viên Liệt, “Hắn cũng bừng bừng dã tâm a.”

“Ai?” Viên Liệt nhìn Tịch Ly.

“Tự ngươi nghĩ đi.”

Viên Liệt vuốt cằm, chẳng biết có phải là nghĩ không ra thật không, hay có ý muốn trêu Tịch Ly, “Không nghĩ ra a, ngươi gợi ý gợi ý… A, đừng nói chính là ngươi!”

“Đi chết đi.” Tịch Ly đạp Viên Liệt một cước, xoay người định bỏ ra ngoài, “Quên đi, mặc kệ ngươi.”

“Ngươi muốn nói Viên Lạc a?”

Tịch Ly vén màn xe lên, Viên Liệt đã nói trúng rồi.

Tịch Ly dừng lại, ngồi bất động tại cửa mã xa, “Ngươi thấy sao?”

“Chuyện của hắn… để sau hẵn tính.” Viên Liệt thản nhiên nói, “Ta tự có chừnng mực.”

Tịch Ly bĩu môi, nói thầm một câu, “Ngươi có chừng mực cái rắm.”

“Cái gì?” Viên Liệt không hiểu lắm, thấy Tịch Ly mất hứng muốn bỏ đi, bèn cười hỏi hắn, “Tịch Ly…”

Ân Tịch Ly nhảy xuống xe, quay đầu đảo mắt quan sát hắn.

Viên Liệt thả lỏng người, dựa vào thành xe, chống cằm nhìn hắn, “Ngươi cứ như thể đang ghen.”

Tịch Ly giật giật khóe mắt, đột ngột ngồi xổm xuống, nhặt lên hai hòn đất, hung hăng ném về phía Viên Liệt, vừa chọi vừa chửi!

Náo loạn xong xuôi, Viên Liệt phái tham báo về Nhạc Đô, bẩm báo sơn phỉ đã bị diệt, hắn cùng Tề Diệc một mạch khải hoàn hồi triều, giải theo mấy trăm sơn phỉ bị bắt sống, đình đám trở lại Nhạc Đô.

Trên đường về, Tịch Ly cho gọi đám đầu lĩnh sơn phỉ đến, hỏi bọn chúng, vì sao lại tụ tập làm việc ác, nơi đây tuy nhiều người qua đường vãng lai, nhưng dù gì cũng là dưới chân thiên tử, sao không đi xa một chút?

Đầu lĩnh sơn tặc kể trước đây hắn gặp một đạo sĩ rất lợi hại trên đường, nhìn thấu thiên thời địa lợi, bảo rằng núi này là phúc địa của hắn, nên mới an doanh trát trại tại đây.

“Vậy đạo sĩ đó trông như thế nào?” Tịch Ly từ trong lòng, ngầm dựa vào trí nhớ phát họa ra bộ dáng của Quế Thiếu Nghĩa, vẽ cho hắn xác nhận.

Sơn tặc xem qua xem lại, bảo là có điểm giống, nhưng cũng có chỗ không giống.

Tịch Ly cân nhắc một hồi, vẽ thêm hai chòm râu vào bức họa…

“Ai! Chính là hắn!” Sơn phỉ cùng đám sơn tặc phía sau nhất mực xác nhận người đó chính là Quế Thiếu Nghĩa.

Viên Liệt nhìn sang Tịch Ly, Tịch Ly cho đám sơn phỉ lui ra, cúi đầu im lặng.

“Đám sơn tặc này tồn tại đã lâu, Quế Thiếu Nghĩa bắt đầu âm mưu sớm như vậy sao? Mục đích là gì?” Viên Liệt nghĩ mãi không thông.

“Ân…” Tịch Ly gật đầu nghĩ ngợi, trận này cơ hồ chỉ tiêu diệt được một nước cờ Quế Thiếu Nghĩa đã an bài, đợi khi thích hợp sẽ dùng đến, dù tung ra không mấy hiệu quả, cũng kéo dài được thời gian, nhưng đến tột cùng là vì cái gì đây? Phải cẩn trọng đề phòng mới được.



Rất nhanh, mọi người đã về đến Nhạc Đô.

Vào cửa thành đúng buổi trưa, Nhạc Đô vẫn là chốn phồn hoa bậc nhất, Tịch Ly ngồi ngay rìa mã xa, trong lòng ôm Diệt Diệt, bên cạnh là Trần Miễn, trông ra ngoài cửa sổ.

“Chậc?” Tịch Ly ngắm người qua lại hai bên đường, thương nhân đặc biệt đông, bèn hỏi Trần Miễn, “Hôm nay là ngày mấy a? Người đông như thế?”

“Nga, vào thời điểm này chắc là hội chợ Nhạc Đô, hằng năm đến dịp này, thương nhân khắp nơi sẽ đem hàng hóa tập hợp về Nhạc Đô buôn bán, bách tính Nhạc Đô thì đổ xô ra tìm của hiếm lạ, chính thức hẳn là bắt đầu từ hôm qua, duy trì liên tục trong mười ngày!” Trần Miễn cười nói, “Ân đại ca, ngươi cũng nên dạo quanh, tìm sách cổ chi đó.”

“Thật sao?” Tịch Ly nghiêng đầu, cảm thấy rất thú vị, trong đầu nảy ra một dự định, gọi Hạ Vũ tới.

Hạ Vũ đến gần, ngồi xuống nghe Tịch Ly thì thầm một trận xong, nhăn trán khó chịu, “Ta nói ngươi còn chưa đủ thất đức a? Ngươi không nghĩ theo cách của người bình thường được sao? Không nên cho ra những ý tưởng phá hoại như vậy!”

Tịch Ly cũng nhăn trán, “Hạ Vũ, thứ biểu hiện ngươi đang dùng hảo quái, ngữ điệu hệt như một đại thúc, lại nói với vẻ mặt giống tiểu hài nhi!”

“Phốc…” Trần Miễn nhịn không được, lấy tay che miệng, tự biết lúc này cười thì quá thất thố, hơi áy náy nhìn Hạ Vũ.

Hạ Vũ hận đến nghiến răng, độc địa ngắt cánh tay Tịch Ly.

“A!” Tịch Ly đau đến nảy người, vội vàng che cánh tay, “Quân tử động khẩu bất động thủ!”

“Dùng lời với ngươi vô ích!” Hạ Vũ phẫn nộ xoay người, chỉ muốn thoát khỏi Tịch Ly đi làm việc, Tịch Ly đột nhiên hỏi, “Ai!”

“Ân?” Hạ Vũ quay lại nhìn hắn.

“Ngươi như vậy… sẽ tiếp tục cả đời như vậy sao, về sau còn lớn lên được không a?” Tịch Ly khẽ hỏi.

Hạ Vũ chép miệng, “Lão tử trường sinh bất lão, ngưỡng mộ a?”

“Ngưỡng mộ cái đầu ngươi!” Tịch Ly chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Vì một nam nhân, đáng sao?!”

“Ngươi quản…”

Hạ Vũ còn chưa dứt lời, bỗng nhiên hai mắt chăm chú nhìn ra ngoài.

Tịch Ly và Trần Miễn liếc mắt nhìn nhau, gác cằm lên hai bên vai Hạ Vũ ngóng ra ngoài, trông theo hướng nhìn của hắn… Phát hiện tại cửa chính của một tòa tửu lâu, Tiêu Lạc đang đứng ngay đó, trò chuyện với một thiếu niên. Thiếu niên kia cả đầu tóc dài màu mận đỏ bắt mắt dị thường, da trắng như tuyết mi mục tuấn tú, nghiễm nhiên tuyệt đẹp. Hai người đứng cạnh nhau cười cười nói nói, điệu bộ trông rất thân thiết…

Tịch Ly lui ra, bày mặt quỷ với Trần Miễn, Trần Miễn cũng nhìn qua Hạ Vũ, nhận ra sắc mặt hắn rất khó coi.

Đại quân của Viên Liệt đang rầm rộ tiến vào thành, vừa vào đến nơi liền hợp với quân đến mừng bọn họ chia làm hai đường. Hắn cùng Tề Diệc dẫn binh mã hướng về quân doanh phía tây thu xếp, nhóm Tịch Ly ngại theo đại đội người phiền phức, bèn tự đánh xe đi trước… Cho nên cũng không khiến người khác chú ý.

Tiêu Lạc vẫn chưa phát hiện ra bọn họ, cũng không rõ hắn nói gì hay ho, làm cho thiếu nhiên kia cười nghiêng ngả, khuôn mặt trắng nõn hiện lên vài mảng ửng hồng, Tiêu Lạc còn đưa tay đỡ, giúp hắn chỉnh trang tóc, kéo vào bên trong nhà trọ.

Hạ Vũ phất tay buông màn.

“Dừng xe!” Tịch Ly đột ngột lên tiếng.

Trần Miễn tròn mắt ngó Tịch Ly, như muốn hỏi__Ngươi muốn làm gì a?

Tịch Ly cười, vươn tay túm Hạ Vũ, “Ai, đi ăn không, đói chết được!”

Hạ Vũ nhíu mày, “Chẳng phải đợi về đến nhà sao? Ngươi về nhà mà ăn!”

“Trong nhà không có thức ăn, trái lại còn có một ‘cây’ ăn!” Tịch Ly nhớ đến lão Tước Vĩ, đưa tay nhấc vạt áo xuống xe, khoát tay với Trần Miễn, “Tiểu thố tử, ngươi đưa Diệt Diệt về trước đi gặp Quý tướng báo bình an, nhắn là ta ăn rồi sẽ về, đợi đến ngọ nhóm Viên Liệt dàn xếp binh mã xong, ta sẽ đến cùng tiến cung diện thánh.”

“Nga… Hảo.” Trần Miễn đáp lời, Tịch Ly liền kéo Hạ Vũ đi.

“Tính làm gì?” Hạ Vũ cau mày nhìn hắn.

“Làm gì sao?” Tịch Ly cười hí hửng, “Bắt gian thôi!”

“Ta…” Hạ Vũ cảm thấy nực cười, “Ngươi bệnh a, ngươi cũng thừa biết hắn có tật gì rồi, ta không để ý.”

“Ngươi không để ý nhưng ta để ý a!” Tịch Ly lắc đầu, “Ta chịu tổn thất lớn như thế, không thể bỏ qua tiểu bạch kiểm kia được!”

“Hả?” Hạ Vũ không nghe rõ.

“Ngươi xem… Ngươi và ta cùng lắm chỉ ở chung được ba mươi năm!” Tịch Ly tặc lưỡi đôi ba tiếng.

“Tại sao?” Hạ Vũ hoảng hốt, lẽ nào Tịch Ly tính ra được mệnh số gì đó, một trong hai ngươi bọn họ chỉ sống được đến ba mươi tuổi?!

Tịch Ly thấy hắn khẩn trương, trái lại bị hắn gây buồn cười, đưa tay gõ gõ vai hắn, cười nói, “Đến lúc hai ta quá ba mươi tuổi, ngươi đừng để ta trông thấy ngươi nữa!”

Hạ Vũ sửng sốt, “Vì sao?”

“Ngươi nghĩ a, quá ba mươi tuổi ta đã thành đại thúc rồi, ngươi còn non như thế, lão tử thấy ngươi sẽ chướng mắt đến mức nào a! Đợi đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, tám mươi tuổi, càng nhìn ngươi càng gai mắt…”

Hạ Vũ tức đến méo mặt.

“Ta vốn muốn cùng ngươi uống rượu tán chuyện làm huynh đệ cả đời.” Tịch Ly bĩu môi, “Ngươi vì một tiểu bạch kiểm mà vứt bỏ ta, đến tình nghĩa huynh đệ cũng chẳng màng, ngươi bảo ta tổn thất có nhiều không?!”

Hạ Vũ nghe cũng thấy có điểm hợp lý tuy nhiên vẫn mang vẻ ngụy biện.

“Là do ai gây nên?” Tịch Ly vỗ tay một cái, phẫn nộ nói, “Chính là tiểu bạch kiểm họ Tiêu kia! Thế mà hôm nay hắn dám ăn vụng sau lưng ngươi!”

Tịch Ly vừa thốt ra một câu, người đi đường băng qua đồng loạt lia mắt nhìn cả hai.

Hạ Vũ xấu hổ, kéo hắn về phía tửu lâu, “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

“Ta không hề nói bậy a!” Tịch Ly nhướn mày, “Ngươi vì hắn không thèm nhìn huynh đệ, mệnh cũng không cần, tên nhãi kia còn dám ôm người khác, chuyện này không thể nhịn, nói ngươi biết, chỉ có hai con đường cho hắn đi!”

“Hai đường gì?” Hạ Vũ nhìn hắn.

Tịch Ly khoát tay ngăn lại, “Hoặc chỉnh chết hắn, hoặc giết chết hắn!” Nói đoạn, sải bước vào tửu lâu, hỏi chưởng quỹ tửu lâu, “Vừa rồi có một đôi cẩu nam nam vào đây, tọa ở nhã gian nào?!”

Chưởng quỹ nghe xong suýt cắn phải lưỡi, Hạ Vũ hung hăn đạp hắn một cước, “Ngươi nói bậy bạ gì đó hả?!”

Tịch Ly xoay đầu, bình tâm lại một chút, hỏi chưởng quỹ, “Ta vừa thấy một thiếu niên tóc đỏ, trông như người Tây Vực, có vẻ rất giống bằng hữu của ta, ngươi có gặp không?”

“Nga! Ngay ngưỡng lầu hai sát cửa sổ ngồi trong một nhã tọa, không phải nhã gian.” Chưởng quỹ nói xong còn tận tình hướng dẫn vị trí cho nhóm Tịch Ly.

Tịch Ly và Hạ Vũ nghe xong, trái lại cũng không đến thẳng, chỉ đi chưa tới nhã gian.

“Ân.” Tịch Ly cân nhắc, vươn tay lấy ngân phiếu ra từ người Hạ Vũ.

Hạ Vũ nhìn hắn với vẻ mặt bội phục, “Ta nói… Ngươi lấy tiền ra khỏi túi kẻ khác động tác sao mà thành thạo đến thế?!”

Tịch Ly cười hăng hắc, đem bạc thưởng cho chưởng quỹ, ghé vào tai hắn phân phó một trận, chưởng quỹ nghe xong lấy làm lạ, bất quá nhận tiền thay người hành sự, bèn thu bạc rồi dựa theo yêu cầu của Tịch Ly mà làm.

Hạ Vũ không lý giải được nhìn Tịch Ly, “ Ngươi… muốn gì?”

Tịch Ly khoanh tay lại giấu vào tay áo, ra vẻ lưu manh cất bước lên lầu, “Muốn gì? Thiếu gia ta lòng bực bội, trị không được hai tên nhãi nhà họ Viên kia, phải lấy đồ đệ ngươi tiêu khiển tiêu khiển.”

Hạ Vũ nghiêm mặt lại,Tịch Ly quay ra sau đạp hắn một cước, “Ngươi trừng cái gì? Ta giúp ngươi xả giận mà!”

Hạ Vũ bất đắc dĩ, trong bụng cũng hơi bực, đành theo Tịch Ly lên lầu.

Vừa đến ngưỡng lầu, Tịch Ly bất ngờ đứng lại, Hạ Vũ suýt nữa tông vào hắn, “Ngươi bị sao vậy?”

Tịch Ly đột nhiên hỏi Hạ Vũ, “Hôm nay là ngày mấy?”

Hạ Vũ ngẩn người, “Ách… Sơ bát​[104]​.”

“Sơ bát a!” Tịch Ly vỗ tay, “Ngày lành! Đại cát, thích hợp để bắt gian!”

Hạ Vũ không nói nên lời…