Quốc Tướng Gia Thần Toán

Chương 76: Sống trong cơn say




Mấy ngày nay Trần Tĩnh luôn cảm thấy tinh thần không minh mẫn, có người bảo đó là tác động của thiên dựng.

Dựa theo lời Quế Thiếu Nghĩa nói với hắn, thánh thần đã đem vận mệnh và linh hồn hắn chuyển vào thai nhi trong bụng phi tử. Đợi đến khi thai nhi ra đời, hồn phách của Trần Tĩnh sẽ được dời qua, kiểu ấy, cũng tương tự cải lão hoàn đồng vậy.

Nói cách khác, Trần Tĩnh chỉ cần bảo toàn vương vị cho hoàng tử này, đảm bảo hắn sẽ đăng cơ thành công. Thời điểm đó, lớp người Viên Liệt đã già, còn bản thân hắn vẫn đang độ thanh xuân, sở hữu năng lực và tinh hoa như hiện tại, lại có thêm khí lực cường kiện, chẳng phải Trần Tĩnh hắn sẽ là đệ nhất đế vương thiên cổ sao?!

Lại nói tiếp, Trần Tĩnh cũng không khác gì những thế hệ hoàng đế khác, bởi ham quyền thế, muốn trường sinh bất lão đến tẩu hỏa nhập ma, chuyện hoang đường thế mà cũng tin tưởng.

Do thân thể bất hảo, dạo này Trần Tĩnh chẳng hề thượng triều.

Sự vụ trong triều đều là Quý Tư giúp hắn giải quyết, việc đối ngoại hắn càng không quan tâm đến, dù gì Nhạc Đô quy tụ đầy võ tướng, cứ tùy tiện phái ra một vị, người nào cũng như Quan Trương Triệu bách chiến bách thắng.

Trần Tĩnh đến động một cái cũng không muốn động, bất quá ngày hôm nay dù có đi không nổi cũng phải thượng kim điện, bởi vì Viên Liệt, Ân Tịch Ly và cả Tề Diệc đều trở về, đã thảo phạt phỉ thành công.

Mà trong khoảng thời gian Viên Liệt diệt phỉ, Trần Tĩnh cũng không quên phái người do thám.

Nghe đâu Viên Liệt cố tình chẳng làm gì, gây khó dễ với Ân Tịch Ly, hắn mang thân Đại soái thống lĩnh tam quân lại cả ngày lăn ra ngủ trong mã xa. Càng lạ lùng hơn chính là, đại đội binh sĩ cư nhiên ngày ngày săn thú nướng thịt, không thao luyện cũng chẳng thuận theo Ân Tịch Ly, khiến hắn vô pháp hạ thủ. Trần Tĩnh cười thầm, Ân Tịch Ly khẳng định hận Viên Liệt chết đi được… Nhưng cũng phải công nhận, Ân Tịch Ly kia quả thực có chút bản lĩnh! Như thế mà hắn vẫn có thể trừ phỉ thành công, chuyến này không hảo hảo ban thưởng cho hắn một phen không được!

Nghĩ tới đây, Trần Tĩnh quyết định khởi giá lâm triều…Thế nhưng vừa bước chân khỏi cửa thiếu đi noãn lô​[105]​ ấm áp trong phòng, hắn liền cảm thấy bên ngoài gió lạnh ào ạt, buốt thấu xương.

Tức tốc rụt trở vào lệnh cho thái giám đóng cửa lại.

Trần Tĩnh run cầm cập nhận noãn lô thái giám đem đến chà xát hai tay, “Ai nha… Sao lại lạnh thế này a!”

Đám tiểu thái giám đôi mặt nhìn nhau, thầm nghĩ hoàng thượng làm sao vậy? Hôm nay có lạnh đâu a, bọn họ còn mặc áo đơn mà, Hoàng thượng thì vận cả áo bông, cư nhiên vẫn than lạnh. Nhắc mới nói, trong phòng đặt đến tám cái noãn lô, nóng tới độ bọn họ đều khốn đốn, huyết khí bừng bừng xông muốn chảy máu mũi.

“Hoàng thượng.” Đại thái giám đến gần hỏi, “Hay là, thần gọi loan giá (xe vua) đến?”

“Ai, không cần.” Trần Tĩnh khoát tay áo nói, “Ngươi nghĩ cách giúp trẫm, hôm nay trẫm không thể đến kim điện được, nơi đó quá lạnh, lệnh nhóm của Viên Liệt tới thư phòng gặp trẫm. Đúng rồi! Làm ấm thư phòng ngay cho trẫm!”

“Tuân mệnh!” Thái giám phập phồng lo sợ rời đi.

Hắn gạt mồ hôi, cả người nóng toát mồ hôi, áo đơn ướt đẫm cả. Cho người đặt sẵn tám chín cái noãn lô ở thư phòng, đóng cửa đồng thời ra sức xông, sau đó lại gọi tới một cỗ kiệu, bốn bề phủ chăn bông chắn gió, bên trong cũng đặt noãn lô nóng rực.

Đại khái quá nửa ngày trôi qua, thái giám cảm thấy ổn thỏa rồi, mới cho khiêng kiệu vào thẳng tẩm cung của Trần Tĩnh, đưa hắn tới thư phòng. Vì hắn sợ lạnh, còn muốn dùng chăn bông phủ kín cả thư án, hai bên trái phải đặt noãn lô, mặt ghế lót chăn bông dày đặt, sau khi Trần Tĩnh an tọa, thái giám còn đắp lên cho hắn một tấm chăn nhung.

Trần Tĩnh dây dưa một trận, so với thời điểm hẹn bọn Ân Tịch Ly, trễ tròn một canh giờ.

Tịch Ly đi lòng vòng trước cửa Hoàng thành, “Mệt chết được! Mỏi chân.”

Tề Diệc vội đem ngựa đến cho Ân Tịch Ly ngồi đỡ một lúc, thế nhưng Tịch Ly vừa ngồi lên lưng ngựa lập tức nhảy xuống, bảo nhức chân.

Tề Diệc lại tìm đến cho hắn một cái ghế, Tịch Ly ngồi một chốc, vẫn than ê mông.

Tề Diệc định đưa trường kỷ tới cho hắn, bị Viên Liệt ngăn cản, “Ngươi săn sóc hắn, chạy ngược chạy xuôi, sẽ chiều hỏng hắn.”

Vừa dứt lời, Ân Tịch Ly liền đạp Viên Liệt một cước, tựa hồ vẫn còn say rượu.

Viên Liệt bị hắn đạp, cũng không để thua thiệt, nhào tới túm cánh tay hắn, Tề Diệc sợ Tịch Ly tay chân mảnh khảnh bị tổn thương, vội vã can.

Ân Tịch Ly thừa cơ đạp Viên Liệt thêm cái nữa, rồi trốn ra sau Tề Diệc hất cằm, bày vẻ mặt khiêu khích.

Viên Liệt bị hắn chọc tức, nếu không nhờ Tề Diệc ngăn, đã sớm tóm được hắn, ít nhất cũng phải vặn cho hắn hét toáng lên, tên này đã xấu tính lại né tránh trách nhiệm, thật đáng giận!



Lại nói đến Trần Tĩnh rốt cuộc cũng được ủ ấm, bèn hỏi lão thái giám, “Nhóm Viên Liệt đang chờ ở cửa ư?”

Lão thái giám gật đầu cười, thấp giọng nói, “Hoàng thượng, thị vệ vừa bẩm báo, nói rằng Ân Tịch Ly và Viên Liệt toan đánh nhau trước cửa Hoàng thành, Tề Diệc đang khuyên can, thế nhưng rõ ràng là thiên vị Ân Tịch Ly.”

“Nga?” Trần Tĩnh cười ha hả.

“Hoàng thượng, xem ra Ân Tịch Ly và Viên Liệt quả thực xung khắc như nước với lửa a!” Lão thái giám đứng bên cạnh chọn những lời Trần Tĩnh thích nghe, pha trò khiến Trần Tĩnh cười sang sảng, “Hảo! Ai, Ân Tịch Ly là một nhân tài, có hắn, thêm một trợ thủ lớn để đối phó Viên Liệt a… Hiện tại nội vụ đều do Quý Tư phụ trách. Lão nhân kia tuy có khả năng quản sự, nhưng lại quá thân cận với các đại gia tộc, còn Ân Tịch Ly là bậc tuấn tài vẹn cả đôi đường.”

Thái giám nọ thường thu được không ít lợi lộc từ Quế Thiếu Nghĩa, vừa nghe quyền thế trong ngoài đều đổ về Ân Tịch Ly, vội hỏi, “Hoàng thượng, thế Quế thiên sư thì sao?”

Trần Tĩnh ngẫm nghĩ, “Không được, Quế quốc sư phải chuyên tâm vào việc giúp trẫm nối dõi tông đường, những thứ ngoài chức trách của hắn, không cần hắn bận tâm! Ngươi đi truyền bọn hắn vào đi!”

“Vâng!” Đại thái giám đành chạy ra tuyên chỉ, triệu Viên Liệt, Tề Diệc, Ân Tịch Ly yết kiến.

Chốc lát sau, ba người tiến cung gặp Trần Tĩnh.

Vừa vào cửa chính thư phòng, Tịch Ly cả kinh suýt nhảy cẫng lên, nghĩ bụng có cháy hay sao vậy? Nóng thế này a?

Tề Diệc và Viên Liệt vô thức quan sát trận địa hỏa lò trên mặt đất.

Ân Tịch Ly là văn nhân, khí lực thông thường mà còn thấy nóng, thậm chí chưa kể đến hắn, dù có là tiểu thố tử Trần Miễn vóc người mỏng manh như mầm đậu, cũng nóng vả mồ hôi đầy người.

Đến phiên Viên Liệt và Tề Diệc càng vui hơn, hai người này đều là quân nhân, huyết tính mạnh nhiệt khí cũng lớn, vừa vào đến phòng đã muốn ngạt thở, thầm nghĩ ngày tam phục​[106]​ còn chưa nóng đến mức này a.

Tề Diệc nhác thấy đám tiểu thái giám xung quanh đầu toát mồ hôi, ngầm tự hỏi hoàng thượng muốn làm gì vậy? Thiêu sống người ư?

Cả ba vừa ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh, thật sự lấy làm kinh hãi, cuối cùng cũng triệt để thấu hiểu nguyên nhân giữa ban ngày lại đi đốt noãn lô.

Ân Tịch Ly tuy không là thần y như Hạ Vũ, nhưng đã đọc rành sách thuốc tinh thông y thuật, vừa nhìn qua bộ dạng của Trần Tĩnh, ấn đường tối đen khí huyết đều hư, điểm ấy biểu thị sắp chết rồi a! Mới vài ngày không gặp Trần Tĩnh lao lực kiểu gì mà thành ra cái dạng này? Thảo nào giữa trưa lại trang bị một dàn đệm chăn bao phủ bản thân, bệnh đến hồi nguy kịch rồi!

Trần Tĩnh cũng không biết được suy nghĩ của mọi người, chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt.

Trước đây bản thân hắn ở trước mặt Viên Liệt luôn mặc cảm không ngóc đầu lên nổi, thế nhưng từ khi Vương phi có thai, hắn tự thấy mình mạnh hơn Viên Liệt, đứng trước Viên Liệt cũng có thể thẳng lưng ưỡn ngực… Thầm nghĩ quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

“Khục khục, ba vị ái khanh, lần này có công diệt phỉ, trẫm phải khen ngợi!” Trần Tĩnh kỳ thực rất khoan khoái, bất quá nói chuyện có chút hụt hơi, vừa nói liền thở hổn hển ngay, nói xong câu đầu, câu hai thều thào, câu thứ ba thiếu khí lực nói không nghe rõ, thanh âm còn hơi khàn.

Viên Liệt nghĩ bụng… Bộ dạng Trần Tĩnh cứ như thể sẽ chết bất đắc kỳ tử, kẻ nào hạ độc hắn hay sao…Vì dân trừ hại?

“Hoàng thượng.” Nhân cách Tề Diệc cũng tương đối thực thà, muốn hỏi thăm Trần Tĩnh phải chăng sinh bệnh khó chịu, có cần đi chẩn không, tình trạng này thoạt nhìn không ổn.

Lại thấy Tịch Ly nháy mắt với hắn, ý bảo hắn__Đừng phí lời, nói cũng vô dụng!

“Ân?” Trần Tĩnh thấy Tề Diệc có chuyện muốn nói, liền hỏi, “Tề ái khanh có chuyện gì?”

“Nga.” Tề Diệc nhanh chóng đổi giọng, “Thần đã đưa binh mã về đại doanh xong, chuyến này bắt được đông đảo sơn tặc, áp giải về chờ phán xét, quân ta không hề tổn thất bất kỳ binh mã nào!”

Trần Tĩnh gật đầu cười, đảo mắt nhìn Viên Liệt, “Viên ái khanh, càng ngày càng tài ba, hiện tại đã đạt đến cảnh giới chẳng cần xuất binh cũng vô hình giết được giặc, quá tốt quá tốt!”

Trần Tĩnh nói đến đoạn này, phát hiện Ân Tịch Ly đã nhìn đi chỗ khác, tỏ thái độ khinh miệt.

“Ân ái khanh.” Trần Tĩnh thấy mặt mày Tịch Ly bất hảo, bèn cười nói, “Chuyến này dọc đường đi đã trải nghiệm được những gì thú vị? Nói trẫm nghe xem nào, mấy ngày gần đây trẫm sợ lạnh không xuất môn, thật bức bối quá.”

Tịch Ly nghĩ bụng, đúng thế, phải ở trong một căn phòng như vậy ta đây cũng phát bực.

Ngẫm nghĩ đôi chút, Tịch Ly liền cười nói, “Hoàng thượng, chẳng có việc gì đặc biệt đáng nghe, chỉ là đám sơn tặc kia thực ra hơi khó xử trí, hay là sau khi trừng trị đầu phạm xong, lưu lại vài người trẻ tuổi còn nông cạn để cải tạo. Như thế đồng thời thể hiện được hoàng thượng nhân từ, mặt khác cũng tiện thể chiêu an đám nhân sĩ giang hồ khác.”

“Ân…” Trần Tĩnh vừa gật đầu khen hảo kế, lại nghe Viên Liệt cười nhạt ra một tiếng, “Ngươi xúi giục hoàng thượng đặc xá sơn tặc? Vậy những bách tính bị sơn tặc giết tính sao đây?”

“Ta đã nói đặc xá toàn bộ đâu, chỉ là phân biệt đối đãi!” Ân Tịch Ly phản vấn hắn, “Nếu bắt được nhân sĩ giang hồ nào cũng xử trảm hết, chỉ khiến đám lục lâm nhân sĩ phá thủ trầm chu, hành vi càng thêm cực đoan!”

“A.” Viên Liệt khoát tay lại, “Quan niệm đàn bà, thế cuộc loạn lạc phải nghiêm trị.”

“Hanh.” Tịch Ly cũng chẳng chịu thua kém, “Ngươi chỉ có cái dũng của kẻ thất phu, biết nhân từ mới là người vô địch!”

“Ngươi chẳng qua là một văn nhân, quản chuyện quân nhân nhiều như thế để làm gì?” Viên Liệt ra vẻ phật ý Tịch Ly đa sự.

Tịch Ly cười nhạt, “Thiên hạ rộng lớn là đất của vua, mọi việc đều do hoàng thượng định đoạt. Viên Liệt, ta đây tâu chuyện với hoàng thượng, ngươi xen mồm vào chi a? Trong mắt ngươi còn có quân thần ư?”

Viên Liệt ngẩn người, tựa hồ đang cố nuốt khẩu khí xuống, bực bội chắp tay với Trần Tĩnh, đối Tịch Ly nói, “Ta dĩ nhiên luôn kính trọng hoàng thượng, cũng chính vì giang sơn xã tắc của hoàng thượng, nên mới tranh cãi với ngươi.”

“Vậy sao?” Tịch Ly nghiến răng nói, “Viên tướng quân quả không hổ là hiên hạ đệ nhất đại trung thần a, tiếc rằng đại trung thần vĩnh viễn chỉ là thiên hạ đệ nhị không thể trở thành thiên hạ đệ nhất, bởi vì thiên hạ đệ nhất đã có chân long thiên tử rồi!”

“Ngươi.” Viên Liệt trợn mắt nhìn hắn, “Ân Tịch Ly, ngươi có ý gì?”

Tịch Ly cười nhạt, “Ngươi nói thử? Thuyết giả vô tình thính giả hữu ý nha?”

“Ai…” Tề Diệc vội khuyên, “Hai người kiềm chế chút, không được lỗ mãng trước mặt hoàng thượng!”

Viên Liệt và Ân Tịch Ly liền ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, thế này đã lên đến đỉnh điểm.

“Ha ha ha, hai vị ái khanh đều vì giang sơn của trẫm cả, tranh luận thì tranh luận, nhưng đừng để tổn hại tới hòa khí a!”

Viên Liệt mặt đầy vẻ phẫn nộ, lặng thinh.

Còn Ân Tịch Ly thì đắc ý liếc nhìn hắn.

“Ách, hiển nhiên thôi, tất cả đều là thần tử có công, đều được ban thưởng!” Trần Tĩnh hiện vẫn chưa dám đắc tội với Viên Liệt, nhưng lòng hắn cũng hồ hởi khi trông thấy Ân Tịch Ly hung hăng chế nhạo Viên Liệt, nói tới, “Tề tướng quân, Viên tướng quân, đều ban thưởng hai trăm hoàng kim, nghìn lượng bạc, bảy trăm thước tơ lụa, một tòa dinh thự.”

Tề Diệc cùng Viên Liệt đồng tạ ơn.

“Tới phiên Tịch Ly sao.” Trần Tĩnh ngẫm nghĩ một chút, “Ngoại trừ những phần thưởng này ra, Trẫm thấy chức quan của ngươi, cũng nên thay đổi, Trẫm nên thăng quan cho ngươi.”

Tịch Ly sửng sốt, vội nói, “Hoàng thượng, thần chưa đến ba mươi tuổi đã giữ chức vị cao, không dám cuồng vọng, chỉ cần dốc sức phân ưu với hoàng thượng là đủ rồi.”

“Hảo hảo!” Trần Tĩnh vui vẻ, cười nói, “Chức vụ phủ doãn Nhạc Đô của ngươi chẳng phải chỉ tạm thời thôi sao, nay biểu hiện của ngươi hoàn hảo rồi, vậy chính thức làm phủ doãn Nhạc Đô đi. Mặt khác, tuổi tác của Quý tướng đã cao, ta dự tính giảm bớt gánh nặng cho hắn, ngươi hãy lên làm đương kim Thừa tướng đi!”

Tịch Ly nghĩ bụng không phải chứ__đại quan nhất phẩm! Lẽ nào Trần Tĩnh bệnh quá hóa hồ đồ?

“Tiếp đó…Tuy ngươi thân là văn nhân, nhưng Trẫm thấy khả năng điều binh khiển tướng của ngươi rất cừ, bày mưu tính kế rất có khí chất của Gia Cát vũ hầu ngày trước. Không bằng thế này đi, hoàng thành quân trực thuộc Nhạc Đô, trong đó có năm vạn cấm quân, do Trẫm đích thân chỉ huy, lẫn năm vạn thủ thành quân do Vương tướng quân suất lĩnh. Thế nhưng năm ngày trước Vương tướng quân đã giải giáp hồi hương, không bằng bàn giao ba vạn thủ thành quân ấy cho ngươi đi, hoàn hảo để duy trì trị an Nhạc Đô.” Trần Tĩnh nói đến đây thì hỏi Tề Diệc, “Tề tướng quân a, Tịch Ly không rành thao diễn binh mã, làm phiền ngươi vậy.”

“Thần không chối từ!” Tề Diệc nhanh nhảu đáp ứng.

Mà nhìn sang Viên Liệt, bắt gặp sắc mặt hắn chưa bao giờ khó coi hơn.

Trần Tĩnh thấy rõ, trong lòng thỏa mãn, bèn nói với cả ba, “Trẫm mệt mỏi rồi, đều cho lui.”

Ân Tịch Ly chỉ chờ có thế nhanh chóng cáo từ rời khỏi…

Cả ba chấn chỉnh lại một thân đầy mồ hôi, bao gồm cả hít thở thông khí, đám tiểu thái giám phía sau nhìn ba người mà hâm mộ không ngớt, đồng thời nhấc tay gạt mồ hôi.

Trên đường về, tìm một ngõ nhỏ vắng vẻ, cả ba ngồi xuống cười ha hả, màn trình diễn vừa rồi, quá thú vị!

Mọi người cười đã một trận, rồi tự hồi phủ nha.

Trần Miễn vừa biết Tịch Ly được thăng quan, vội bảo nhà bếp chuẩn bị thức ăn ngon cùng hảo tửu chúc mừng.

Viên Liệt và Tề Diệc vừa phân phát đều phần thưởng cho các tướng sĩ trong quân, liền đến phủ Ân Tịch Ly dùng bữa.

Có điều vừa đến cửa phủ, cả hai đều trợn tròn mắt.

Chỉ thấy Trần Miễn đang bận bịu cùng một đám bộ khoái nha dịch, trước cửa phủ thì có một đội ngũ xếp hàng thật dài.

Viên Liệt kéo một đại thúc đang chạy đến xếp hàng lại hỏi, “Đại thúc, các ngươi đang làm gì vậy?”

Đại thúc nọ cười đáp, “Ân tướng gia phát bạc đấy!”

“Phát bạc?” Viên Liệt và Tề Diệc liếc nhìn nhau, “Phát cái gì bạc?”

“Nga, Ân tướng gia được Hoàng thượng ban thưởng, muốn chia một phần, cấp cho người nghèo mua lương thực và y phục qua mùa đông!” Đại thúc cười nói, “Hảo nhân a!”

Viên Liệt và Tề Diệc đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu__Tên hồ ly này, mua chuộc nhân tâm.

“Hắt xì.” Tịch Ly nằm đọc sách ăn nho trên sạp trúc, nằm sấp bên cạnh là đại cẩu Diệt Diệt đã trưởng thành. Hắt hơi một cái thật mạnh, Diệt Diệt lắc lắc đuôi.

Dụi dụi mũi, Tịch Ly giở sách qua trang, với tay lấy thêm một quả nho, nhưng lại bắt được một bàn tay ấm áp.