Quỷ Dạ Xoa

Quyển 1 - Chương 17




Sương chiều nặng nề. Chẳng mấy chốc, mặt trời hoàn toàn biến mất ở bên kia rặng núi. Trời đã tối hẳn, nữ pháp sư đưa cơm đến cho cô, sau khi cô ăn xong thì tự mình muốn mang về phòng bếp.

Mấy ngày nay cô đã khá hơn rất nhiều, không còn lúc nào cũng hoa mắt chóng mặt nữa.

Nếu như có thể cô hy vọng mau chóng hồi phục.

Bưng đồ ăn, cô đi qua hành lang, nhưng lại nghe thấy tiếng cãi cọ từ cánh cửa phía trước truyền đến.

Cô vốn không để ý bọn họ đang nói cái gì, nhưng cô nghe thấy tên mình, sau đó mới phát hiện bọn họ đang thảo luận có nên tìm người thay thế cô lên núi đưa cống phẩm hay không.

Cô bất giác dừng bước.

“Tử Kinh là đặc biệt, cô ấy được A Mã tuyển chọn, chỉ có cô ấy mới có năng lực đóng cửa.”

“Đúng vậy, nơi đó không phải ai cũng có thể đến, chúng ta cũng không biết cách đi vào rừng.”

“Ngươi biết đây không phải vấn đề, các đời trước từng ghi lại phương pháp trên da cừu.”

“Vậy ngươi tình nguyện lên núi sao?”

Tất cả mọi người im lặng.

“Rút thăm đi, chọn ngẫu nhiên một người lên núi.”

Đề nghị này rất tốt nhưng ai cũng sợ người bốc trúng là mình, thế nên tất cả lại một lần nữa im lặng.

Muốn vào núi không dễ dàng, cho dù biết cách nhưng rất nhiều người đã từng một đi không trở lại.

Càng làm cho người ta bất an là nếu như đi một lần sẽ rất có thể trở thành người giữ cửa thay thế. Nếu có cái gì ngoài ý muốn, những người đã từng đi tám chín phần mười đều trở thành người giữ cửa kế nhiệm.

Không ai muốn cả đời bị trói trong này, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ vì làm hàng xóm với đám yêu ma kia.

Bỗng dưng lại có người ngập ngừng đề nghị.

“Hay là chúng ta lại chờ thêm chút…”

“Đúng vậy, bây giờ mới nửa tháng thôi.”

“Qua một thời gian nữa xem sao…”

Các pháp sư hoảng sợ tán thành.

Đột nhiên An Ba Kim kích động lên tiếng.

“Các người bị điên sao? Một thời gian nữa là bao lâu? Tử Kinh bị thương, không qua mười ngày nửa tháng nữa không thể nào khỏe lại được. Cho dù khỏe lại thì thể lực cũng không đủ. Nếu giữa đường lại bị tập kích hoặc cô ấy té xỉu trong rừng thì sao? Nếu như quá một tháng, xảy ra chuyện, đến lúc đó ai chịu trách nhiệm?”

Các pháp sư im lặng một lúc. Một nữ pháp sư già trong số đó thở dài, “Ta thấy vẫn nên rút thăm thì hơn…”

“Không cần.”

Tất cả mọi người quay đầu.

Tử Kinh vén rèm lên, nhìn những pháp sư đã biết cô từ nhỏ. Pháp sư trong căn phòng này đều có chút thân phận, địa vị.

Mỗi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn cô, trên mặt bọn họ đều thoáng hiện lên cảm xúc phức tạp.

Cô mỉm cười, trấn an những bậc bề trên này, “Ta sẽ đi.”

Ngượng ngùng, bất an, xấu hổ giao thoa trên mặt bọn họ, nhưng rõ ràng nhất là nhẹ nhõm.

Mỗi người trong phòng này đều tận tâm tận lực cứu cô lúc cô trong lúc nguy kịch.

Bọn họ không phải là người xấu, Tử Kinh biết. Bọn họ chỉ là quá sợ hãi. Biết rõ như thế nhưng trong nội tâm cô lại vẫn còn có chút buồn bã.

“Nhưng vết thương của cô…” An ba Kim chần chờ nói.

“Không sao.” Tử Kinh nhìn bà, nói, “Ta đã tốt lên nhiều rồi, lên núi không phải vấn đề.”

Thầy cúng lớn tuổi nhất nhìn cô, khàn giọng hỏi: “Cô chắc chứ?” Trong đôi mắt già nua có áy náy cùng một chút bất an.

Cô nhìn ông ấy và cả những pháp sư khác trong phòng, mỉm cười gật đầu, “Phải, ta chắc chắn.”

Không ai hỏi nữa, kể cả Ba Kim tỷ.

Không ai nhắc tới đào binh hoặc chuyện cô có thể sẽ té xỉu.

Cô mỉm cười, cáo lui.

Gần như vào đúng giây phút ấy, cô mới phát hiện thì ra sâu trong nội tâm cô vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng chí ít sẽ có người ngăn cản cô hoặc đề nghị đi cùng cô.

Nhưng không, mỗi một gương mặt quen thuộc đều dời mắt đi lúc cô nhìn tới.

Cô để thức ăn thừa vào bếp, sau đó quay về phòng mình.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười nói, tán phét của các pháp sư trẻ tuổi trong quán trọ cách đó không xa.

Những pháp sư bề trên để tất cả các pháp sư trẻ ở quán trọ.

Các pháp sư bề trên không mời những pháp sư trẻ tham gia bởi vì bọn họ không có kinh nghiệm cũng bởi vì bọn họ còn trẻ, còn cuộc sống tươi đẹp, không nên lãng phí tính mạng ở nơi này.

Cô dập tắt đèn, để nguyên quần áo nằm xuống.

Trong đầu suy nghĩ rối như tơ vò.

Mặc dù trong đêm tối nhắm mắt nằm một lúc lâu nhưng vẫn không tài nào ngủ được. Bi thương của A Mã, tức giận của hai tên đào binh, bất an xấu hổ của các pháp sư, vẻ mặt tất cả bọn họ lộn xộn, giao thoa, trùng điệp trong đầu cô.

Tiếng cười vui phía xa vẫn văng vẳng trong trời đêm. Cô không sợ lên núi, cô cũng sớm biết tư tâm của các pháp sư.

Nhưng dù vậy, nước mắt vẫn không kiềm chế được chảy xuống.

Cô vì thế mà cười cay đắng.

Vốn tưởng rằng đã sớm quen, giờ mới biết hóa ra là không phải.

Cô không để ý đến việc phải ở lại nơi này, nhưng cô vốn tưởng rằng ít nhất sẽ có người thật sự quan tâm cô.

Không phải bởi vì cô là người giữ cửa, không phải bởi vì cô có năng lực đóng cửa, không phải bởi vì cô biết cách ra vào khu rừng.

Mà là thật sự quan tâm cô.

Đơn thuần chỉ là quan tâm cô chứ không phải vì năng lực và địa vị của cô.

Cô vốn tưởng rằng có… Vốn tưởng rằng có…

Trong đêm tối nước mắt đã ngừng, cô ôm chặt lấy mình, chỉ cảm thấy bi thương vô hạn.

Đột nhiên một bàn tay bỗng xuất hiện, chần chờ, vụng về lau nước mắt cô.

Người nọ không dùng ngón tay, là dùng bàn tay. Cô sửng sốt, nhận ra là hắn.

Trong đêm tối, hắn chậm rãi xoa đầu cô, vuốt mái tóc cô, vô cùng dịu dàng an ủi cô. Hắn không phát ra bất kỳ thanh âm nào, ngay cả chạm vào cô cũng rất nhẹ, rất nhẹ, như sợ quấy nhiễu cô. Sự dịu dàng của hắn khiến cổ họng cô nghẹn lại.

Tử Kinh mở mắt ra trông thấy yêu quái ngồi bên giường cô trong bóng tối.

Ban đầu hắn không phát hiện ra cô đã tỉnh.

Hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào vết xước đã kết vảy trên mu bàn tay cô.

Trong đôi mắt u buồn của hắn có cảm xúc không tài nào diễn tả được, như là thương tiếc, đau lòng cùng không nỡ…

Sợ móng vuốt làm cô bị thương, hắn nhẹ nhàng giống như chạm vào cánh hoa mềm mại, lấy tay nhè nhẹ vuốt ve mu bàn tay bị thương của cô.

Tử Kinh nhìn hắn, lúc này mới phát hiện Thì ra trên đời này quan tâm cô nhất không phải những người dựa vào cô, cũng không phải những yêu quái sợ cô…

Là hắn.

Ít nhất còn có hắn.

Có lẽ thế là đủ rồi.

Nước mắt lưng tròng, cô để những bi thương tích tụ trong lòng trào ra. Sau đó hắn ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào tầm mắt cô. Hắn giật nảy mình, co rụt lại, vội vàng xoay người như muốn né tránh. Khi ấy cô mới biết hóa ra hắn tưởng rằng cô đã ngủ nên mới vào. Không biết tại sao cô lại sợ hắn một đi không trở lại, vội túm lấy tay hắn.

“Đừng đi!”

Thật ra hắn chỉ cần vung nhẹ là có thể thoát. Nhưng không, hắn sợ làm ảnh hưởng đến vết thương trên người cô, cho nên hắn khựng lại.

“Huynh có sao không? Vết thương đã khỏi chưa?” Cô lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Cho ta xem được không?”

“Không cần, không cần!” Hắn vội lắc đầu.

“Tại sao?” Cô không hiểu, muốn tiến lên lại thấy hắn dùng tay kia che mặt, quay mặt sang một bên, thân thể càng rụt về đằng sau.

Cô đột nhiên nhận ra.

“Huynh đang trốn ta?”

Hắn cứng đờ.

Cô cảm nhận được sợ hãi cùng lùi bước của hắn.

Trái tim bỗng nhiên chua xót, vì nguyên nhân cô cũng không biết.

Cô buông tay hắn ra. Hắn vội co lại, càng lùi sâu vào góc tối, giống như sợ cô lại tới gần.

“Ta tưởng huynh trốn các pháp sư, hóa ra là… Đang trốn ta.” Tử Kinh thì thào, nhìn bóng dáng dù ngồi rụt người vẫn rất cao lớn của hắn, chỉ cảm thấy hoang mang và buồn bã.

“Tại sao? “

“Ta… Ta…” Hắn lắp bắp, mãi mà không nói được nguyên do.

“Vậy để ta xem vết thương của huynh.”

Cô cố gắng đứng dậy tới gần, hắn lại vội vàng từ chối.

“Không cần! Không cần!” Hắn lắc đầu lia lịa, căng thẳng liếc qua cửa sổ ra vẻ muốn chạy, thậm chí còn giơ tay lên ngăn cô tới gần, “Nàng đừng tới đây! “

Câu nói này thật sự làm tổn thương cô.

Cô ngừng lại.

Sau đó mới phát hiện hắn giơ tay không phải ngăn cô tới gần mà là để che mặt mình.

Đêm quá tối, đèn đã tắt, cô thấy không rõ mặt hắn.

Nhưng hắn vẫn đưa tay che.

“Đã xảy ra chuyện gì? Mặt của huynh làm sao vậy? Để ta xem.” Cô nhanh chóng tới gần hắn, muốn kéo tay hắn ra.

“Đừng, đừng, nàng đừng nhìn!” Hắn cuộn mình trong góc, sống chết che mặt, không cho cô kéo ra.

Cô kéo không nổi cánh tay đã trở nên to khỏe của hắn, sức hắn quá lớn.

“Dạ Ảnh!” Cô tức giận, nhíu mày. Hắn run bắn lên. Cô chưa bao giờ hung dữ với hắn, chưa bao giờ. Hắn biết cô tức giận, hắn có thể nhận ra được.

Hắn cúi đầu, che mặt, chỉ cảm thấy muốn khóc.

Không được! Hắn không thể khóc nữa! Hắn phải dũng cảm, kiên cường hơn mới có thể bảo vệ cô!

Hắn không phải mít ướt! Hắn tuyệt đối không muốn khóc nữa!

Dạ Ảnh cố gắng nén nước mắt, lại vẫn có chút chật vật.

Nhìn bộ dạng sợ hãi lại uất ức kia, Tử Kinh mền lòng, không cố kéo tay hắn ra nữa.

Nhưng cô cũng không muốn hắn tiếp tục trốn tránh chính mình, cho nên cô đứng ở trước mặt hắn, nắm chặt hai tay, “Xin lỗi… Ta chỉ là lo lắng cho huynh mà thôi…”

Hắn cúi đầu, im lặng ngồi xổm trong góc.

Nhưng dù ngồi, hắn cũng đã gần cao hơn cô đứng.

Cô không đành lòng, đưa tay vuốt mái tóc đen của hắn.

“Để ta xem, được không?”

Vuốt ve dịu dàng này ít nhiều trấn an hắn nhưng hắn vẫn có chút sợ hãi.

Cô dịu dàng nói: “Dạ Ảnh… Cầu xin huynh…” Giọng cô mang theo bi thương khiến tim hắn không hiểu sao thắt lại.

Hắn căng thẳng nuốt nước miếng, giọng khàn khàn: “Ta… Ta rất xấu…” Mấy ngày hôm trước hắn chạy đi tắm rửa phát hiện mình phát hiện mình trở nên thật xấu xí. Hơn một nửa khuôn mặt hắn đều bị ánh mặt trời làm tổn thương, loang lổ hết cả. Nếu là trước kia hắn sẽ chẳng thèm quan tâm, không để ý mình trông như thế nào… Nhưng giờ hắn lo lắng cô sẽ sợ hắn, sẽ ghét bỏ hắn.

Hắn che mặt, khàn khàn nói: “Nàng… Nàng sẽ sợ…”

“Sẽ không đâu.” Cô ngồi quỳ xuống, vuốt mu bàn tay hắn, nhỏ giọng hứa hẹn: “Ta sẽ không sợ.”

Tay của cô thật nhỏ nhưng cũng thật ấm.

Hắn Bất giác để cô nhẹ nhàng kéo tay che mặt hắn ra. Đầu tiên là tay trái, sau đó là tay phải.

Sau đó, cô nâng cằm hắn lên.

Hắn căng thẳng ngừng thở, nhìn cô.

Trong phòng rất tối, chỉ có ánh trăng mờ.

Cô không thể nhìn thấy rõ nhưng vẫn có thể nhìn thấy hơn nửa mặt hắn bị phủ bởi lớp vảy đen sẫm, vô cùng vặn vẹo khô nứt.

Cô hít vào một hơi.

Hắn hơi co người lại, cuống quít nhắm mắt muốn cúi đầu.

“Đừng.” Cô dùng hai tay đỡ lấy mặt của hắn, ngăn cản hắn, dịu dàng nói: “Đừng che.” Hắn nhắm chặt mắt nhưng không cúi đầu. Hắn không tài nào làm trái lời cô. Nhưng cô không dời tầm mắt, không rút tay về. “Còn đau không?” Cô dịu dàng hỏi.

Cô dường như không sợ. Hắn lắc lắc đầu, ôm một tia hi vọng, từ từ mở mắt ra.

Cô gái trước mắt nhìn hắn. Tầm mắt kiên định mà không hề né tránh của cô khiến tim hắn thắt lại.

“Ta… Rất xấu…” Hắn tự ti nói.

Tử Kinh đau lòng lại cảm thấy buồn cười. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng mơn trớn vết thương đã kết thành vảy. “Huynh không xấu, không xấu chút nào.”

Cô nghiêm túc. Hắn có thể nhìn ra từ trong mắt cô.

Trái tim vì cô mà trở nên ấm áp.

“Huống hồ ta còn từng thấy huynh xấu hơn rồi cơ.”

Hắn sửng sốt, trợn tròn mắt nhìn cô.

Bộ dáng ngốc nghếch của hắn làm cô bật cười, nhỏ giọng giải thích: “Khi vừa gặp, huynh chỉ gầy còn da bọc xương. Giờ tốt hơn nhiều rồi.”

Vậy sao?

Hắn ngẩn ngơ.

“Nào.” Tử Kinh nắm tay hắn, đi về phía cửa sổ, hắn bất giác đi theo cô. Cô cầm lấy khăn vải sạch sẽ bên cạnh giường, quay lại quỳ trước hắn, nương ánh trăng nhẹ nhàng lau mặt cho hắn. Cô không dám đốt đèn, cô biết bóng hắn sẽ bị chiếu rọi lên trên cửa sổ, người phía ngoài sẽ tò mò đi lên xem xét. Thời gian qua cô đã băng bó rất nhiều vết thương cho hắn, cô biết nếu như hắn không đau thì nghĩa là gần khỏi rồi.

Dưới ánh trăng mờ, cô nhìn thấy lớp vảy trên mặt hắn khi lau quả nhiên bong ra từng mảng.

Hắn kinh ngạc nhìn cô chuyên tâm giúp hắn lau mặt, bất giác ngừng thở.

Trăng thu trong vắt.

Gió khẽ thổi bay tóc cô, lọn tóc đen lướt qua mũi hắn.

Trong lòng dâng lên một cảm xúc không tên quấn chặt lấy hắn, khiến hắn có chút khó chịu.

Hắn rất bẩn, bẩn không chịu nổi.

Không chỉ thân thể còn có trái tim.

Cô là người lương thiện, hắn chỉ là tiểu quỷ còn không bằng yêu quái thấp kém nhất.

Hắn vĩnh viễn không bao giờ có được người con gái trước mắt này.

Hắn biết, hắn biết, hắn biết rõ hơn ai khác, nhưng vẫn không tài nào ngăn cản được khát vọng đối với cô.

Tử Kinh ngước mắt, trông thấy hắn đang nhìn cô, cũng nhìn thấy khát vọng trong mắt hắn.

Cô bất giác ngừng tay. Trước đây hắn đã từng nhìn cô như vậy, khi đó cô chỉ cảm thấy đau lòng, nhưng hôm nay lại có thêm một thứ gì đó siết chặt trái tim. Cô không rõ đó là cái gì. Dưới ánh trăng ngũ quan của hắn rõ ràng, thật ra vốn không xấu.

Đôi mắt màu vàng kim của hắn phản chiếu khuôn mặt ngơ ngác của cô.

Trong ánh mắt hắn có khát vọng mang theo một chút tuyệt vọng.

Giống như vô thức, hắn giơ tay lên.

Tiếng tim đập dồn dập.

Cô chờ hắn chạm vào cô, nhưng tay hắn ngừng ở giữa không trung.

Hắn không thể chạm vào mặt cô như cô hay dịu dàng vuốt ve hắn. Móng vuốt của hắn quá dài, quá sắc. Bàn tay đen cứng của hắn ở trên mặt cô giống như hung khí.

Ý nghĩ này khiến hắn cứng đờ, nhưng khi hắn muốn rút tay về thì cô lại nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay hắn.

Hắn quên cả thở, chỉ có thể si ngốc nhìn cô.

Cô nhìn hắn, từ từ, từ từ, áp mặt vào lòng bàn tay hắn.

Khuôn mặt nhỏ mềm mịn của cô đầu tiên là hơi lạnh, sau đó dần ấm lên. Hơi ấm này từ lòng bàn tay truyền đến lồng ngực hắn.

Ấm áp như thế, chân thật như thế.

“Huynh không xấu.” Giọng cô thật dịu dàng, trong đôi mắt trong veo là khuôn mặt hắn. Khuôn mặt đó không còn gầy guộc, không còn hai má hõm sâu, không xấu xí như quỷ. Gương mặt đó là hắn.

“Cho dù huynh rất xấu cũng không sao.” Cô chăm chú nhìn hắn, “Ta không để ý.”

Sau đó cô thả lỏng bàn tay đang cầm cổ tay hắn, khuôn mặt nhỏ áp vào bàn tay to của hắn, nhắm mắt, thở dài, giống như thật sự thích hắn chạm vào, giống như trong tay hắn thật sự có thể làm cô cảm thấy an tâm.

“Cảm ơn huynh đã cứu ta.” Cô nói.

Câu chữ Êm ái như giọt nước rơi xuống mặt hồ êm ả, chậm rãi khuếch tán.

Trong đêm tối yên tĩnh, cũng trong lòng hắn.

Cảm nhận sự ấm áp trong tay, nhìn khuôn mặt cô nhỏ bé yếu ớt lại an tâm, hắn không dám hy vọng xa vời, lại không kiềm chế được khẩn cầu dưới đáy lòng.

Cái gì cũng được, chỉ cần có thể ở lại bên cô, muốn hắn làm cái gì cũng được. Cho dù chỉ là chiếc vòng trên tay cô, cho dù chỉ là một cây trâm trên tóc cô, chỉ cần có thể ở lại bên cô

Chỉ cần có thể ở lại bên cô là tốt rồi…….