Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 2 - Chương 10: Tiểu ngư cật đại ngư (Cá bé ăn cá lớn)




Lão Du Đầu tỉnh rượu, liền kêu cha gọi mẹ đòi về nhà, nói cái gì mà “Sống không vào nha môn chết không vào địa ngục.”

Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường đều âm thầm hiếu kì, phản ứng của Lão Du Đầu này có chút không hợp lẽ thường a, nếu như trước đây đã làm ngỗ tác, sao hôm nay lại sợ nha môn như vậy?

“Ngươi là Lão Du Đầu sao?” Triển Chiêu hỏi một câu.

“Ai?”

“Lão Du Đầu! Trước đây là ngỗ tác của nha môn.” Triển Chiêu tưởng là hắn bị nặng tai, cố ý nói to cho hắn nghe.

“Ai u!” Lão nhân kia cả kinh giật nảy lắc đầu: “Lão Du Đầu đã chết lâu rồi, ta là lão ca của hắn Lão Tiếu Đầu.”

Mọi người sửng sốt, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều híp mắt nhìn ——- không tin!

“Thật đó, ta và đệ đệ ta là song sinh, hình dạng giống nhau như đúc.” Lão tiếu đầu lắc đầu: “Ta là người nấu rượu. Ai nha… Nha môn bắt oan người vô tội, làm người thật không dễ a, sống đến bảy tám mươi tuổi còn bị tù oan a!”

Câu này của hắn, đã quát to còn đặc biệt vang, người nghe bắt đầu bực mình. Triệu Phổ có chút phiền, lão nhân này đang chơi xấu.

“Ngươi thật sự không phải Lão Du Đầu?” Triển Chiêu hỏi lại một lần.

Lão đầu lắc đầu: “Thật sự không phải!”

“Vậy đáng tiếc rồi.” Vẻ mặt Triển Chiêu đầy tiếc nuối: “Bọn họ nói ngỗ tác Lão Du Đầu trước đây rất thích rượu, lần này ta mang theo mấy bình ngự tửu từ Khai Phong đến mời mọi người, còn lại một bình định đưa cho hắn, không ngờ là không phải a…”

“Phải!” Lão Du Đầu nhảy dựng lên: “Là ta! Rượu đâu?”

Mọi người hung hăng trừng hắn một cái, xú lão đầu!

Bạch Ngọc Đường đưa mắt ra hiệu với Triển Chiêu —— lão nhân này lì lợm không chịu hợp tác, một hồi hắn sẽ lại chơi xấu.

Triển Chiêu thấy hắn nháy mắt với mình, đột nhiên nghĩ tới chuyện Tiểu Tứ Tử vừa nói, nhịn không được muốn cười, cắn răng khóe miệng giật điên cuồng, Tiểu Tứ Tử bên cạnh che miệng cười trộm.

Khiến cho Bạch Ngọc Đường buồn bực đến cực điểm —— thế này rốt cuộc là sao?!

“Năm đó người khám nghiệm tử thi cho một nhà Từ lão gia tử chính là ngươi?” Công Tôn hỏi Lão Du Đầu

Lão đầu ngẩn người, lập tức lắc đầu, hệt như cái trống bỏi: “Không phải, ta là Lão Tiếu Đầu ta không tham rượu nữa, đi đây. Hẹn gặp lại!” Nói xong thì chuồn mất.

Triển Chiêu vừa thấy lão đầu muốn trốn, đá mày với Triệu Phổ một cái —— ra tay cho hắn xem~

Triệu Phổ buồn cười, lại hất mặt bày ra bộ dáng nguyên soái uy phong, hô một tiếng: “Người a, bắt lại cho ta, xích lại nhốt vào đại lao, nghiêm hình khảo vấn, một ngày ba bữa không cho ăn! Bỏ đói đến khi hắn nói mới thôi!”

“Vâng!” Giả Ảnh Tử Ảnh còn góp lời giúp dọa người.

“Ai nha, không được a! Đừng!” Lão đầu vội vàng cầu xin: “Ta nói ta nói, cái gì cũng nói, các ngươi đừng đánh người a.”

“Nói!” Triển Chiêu hỏi hắn: “Năm đó có phải là ngươi khám nghiệm tử thi không?”

Lão Du Đầu cuối cùng cũng thừa nhận rồi, nói: “Đúng vậy, là ta khám nghiệm tử thi, ta là Lão Du Đầu. Chỉ có điều, người nay đã vượt xa người xưa rồi, ta không muốn can thiệp vào chuyện gì nữa, các đại gia ta chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.”

“Khi đó ngươi khám nghiệm tử thi, nói trên thi thể có vết đao? Có ghi chép lại chi tiết không?”

Lão đầu không nói, im lặng một lát, lắc đầu: “Không…”

“Không có gì?” Triển Chiêu hỏi: “Không vết đao, hay không ghi lại?”

“Đều… Không có!” Lão đầu đổ mồ hôi đầy trán: “Là chết cháy.”

Triển Chiêu nhíu mày: “Ta không tin!”

“Ta thật sự chỉ biết như vậy!” Lão đầu ồn ào: “Quan gia để ta đi đi.”

Ngay lúc này, bên ngoài có một nha dịch vào nói, nhi tử của Lão Du Đầu đến.

“Nhi tử?” Mọi người sửng sốt, Lão Du Đầu xấu hổ: “Ai nha, tiểu tử ngốc đó đến làm gì, bảo hắn về đi!”

Triệu Phổ khoát ngăn lại, phân phó nha dịch: “Bảo hắn vào.”

“Ai, quan gia, các ngươi không được như vậy a, đừng hại con ta a!” Lão Du Đầu sốt ruột rồi.

Triển Chiêu cảm thấy lão nhân này da dày tính tình cũng rất khôn khéo, hắn vốn dĩ đã lường trước mọi người sẽ không thực sự dụng hình với hắn. Dù sao bọn họ cũng đều là người của Phủ Khai Phong, danh tiếng của Bao đại nhân rất tốt, làm sao có khả năng lạm dụng nhục hình với một lão đầu.

Bất quá Triển Chiêu cẩn thận quan sát sắc mặt của Lão Du Đầu, khi nãy nhi tửhắn đến, trong mắt hiện ra vẻ kinh hoảng cùng lo lắng… Quả nhiên thế nhân đều có lòng bảo vệ con cái.

.

.

Rất nhanh sau đó, một tiểu tử tuổi chỉ vừa hơn hai mươi tuổi chạy vội vào,vừa đến đã la: “Cha!”

“Minh Nhi a, cha không sao, các quan gia hỏi vài câu thôi.” Lão Du Đầu đi ra bên ngoài ngăn hài tử: “Mau về nhà, đừng làm quan lão gia khó chịu!”

“Đừng, đợi một lát nữa rồi đi, đã sắp xong rồi.” Công Tôn đứng bên cửa, ngăn lại. Hắn tỉ mỉ quan sát ngũ quan cùng thần thái của Minh Nhi này.

Lão Du Đầu là một lão đầu thấp gầy, nhi tử lại cao to mạnh mẽ, hơn nữa Lão Du Đầu đầu tóc rối bù ngũ quan thường thường không có gì đặc sắc, đừng cùng với nhi tử mi thanh mục tú này, thật đúng là không giống người nhà.

Công Tôn kéo Triệu Phổ ra ngoài, nói với vị Minh Nhi kia: “Công tử xưng hô thế nào a?”

“… Ta là Tiếu Minh.” Người trẻ tuổi có vẻ cũng là người đọc sách, trả lời rất khiên tốn lễ độ: “Ta nghe nói cha bị người quan phủ mang đi, cho nên đến xem. Cha ta tuy rằng lớn tuổi lại mê rượu, thế nhưng bản chất là người thành thật, sẽ không làm chuyện phạm pháp, các quan gia nhất định phải tin tưởng.”

“Không có việc gì, quan gia ở Phủ Khai Phong hỏi cha ngươi chút chuyện, lập tức xong ngay, chúng ta qua phòng bên cạnh ngồi đi, ngươi uống chén trà đợi một lát.” Công Tôn khách khách khí khí mời hắn qua phòng bên.

Tiếu Minh đã có chút thụ sủng nhược kinh rồi, sớm nghe nói Phủ Khai Phong nhiều thanh quan, sao đến cả thẩm vấn cũng khách khí như vậy, chờ người nhà còn có nước trà uống?!

.

.

Người đi, Triển Chiêu bảo Tiểu Tứ Tử đóng cửa phòng lại, cùng Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, tiếp tục hỏi Lão Du Đầu.

Sắc mặt Lão Du Đầu lúc này đã khác trước, hắn chỉ còn khúc xương già, chết sống cũng không khác gì nhiều, nhưng nếu nhi tử gặp chuyện không hay, vậy hắn thật sự sẽ không sống nổi.

“Lão Du Đầu.” Bạch Ngọc Đường nâng chung trà lên nhìn Lão Du Đầu một chút: “Chúng ta cũng đừng quanh co lòng vòng nữa, ngươi chỉ toàn nói dối chúng ta sẽ không tin, nói đi, khi đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Lão đầu cười khổ: “Ta nói các vị đại nhân a, rốt cuộc là các ngươi muốn hỏi cái gì a, đừng nghe người khác nói bậy, ta thực sự không biết gì cả.”

Triển Chiêu đánh vào điểm yếu của lão nhân kia: “Ngươi cũng đã nghe nhi tử ngươi nói ——- hắn là nghe người ta nói ngươi bị quan phủ bắt nên mới đến… Ngươi nghĩ người khác không biết sao?”

Lão đầu sửng sốt.

“Không giấu ngươi, chúng ta muốn tra lại vụ án năm đó, mà lão gia tử ngươi là người hiểu rõ nhất chuyện năm đó, nếu ta là người xấu, trước tiên đã giết ngươi và nhi tử diệt khẩu rồi.”

“Chuyện này…” Lão đầu lo lắng đến mức vò đầu bứt tai.

“Muốn bình yên không việc gì rất đơn giản.” So với tính tình tiểu hài tử tỉnh tỉnh mê mê của Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương đã rất có bộ dáng đại nhân rồi, nó giúp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi: “Lão gia gia, nếu ngươi biết chuyện gì thì nói đi, chúng ta bắt người xấu, ngươi cũng muốn thay cả nhà Từ gia chết thảm nằm đó giải oan chứ phải không.”

Lão đầu nhìn nhìn mọi người, thở dài một hơi: “Không được để bọn họ làm hại Minh Nhi!”

“Hắn là nhi tử của ngươi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Lão đầu không nói gì, nghĩ một lát, nói: “Ta có thể nói cho các ngươi khi đó xảy ra chuyện gì, nhưng… Các ngươi phải bảo đảm Minh Nhi an toàn!”

Triển Chiêu lập tức đáp ứng: “Không thành vấn đề.”

Vì vậy, Lão Du Đầu nói cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, kết quả hắn khám nghiệm tử thi năm đó.

.

.

Vụ án đó xảy ra vào hơn hai mươi năm trước, khi đó đã làm chấn động cả huyện, vốn còn có thể gây chấn động toàn Giang Nam thậm chí toàn bộ Đại Tống, nhưng khi đó Huyện lệnh áp chế sự tình. Hơn nữa Từ gia không ai sống sót, cho nên cũng bị bỏ mặc, không ai biết đến chuyện phía sau.

Khi đó Lão Du Đầu là một ngỗ tác, tuy rằng thường ngày thích uống rượu, nhưng đầu óc vẫn dùng tốt, hắn bất quá là vì không phục Huyện lệnh không đủ tư cách, cho nên thường giả đần độn, tự bảo vệ lấy mình.

Ngày xảy ra chuyện, trời còn chút mưa nhẹ, Lão Du Đầu biết nếu không có dầu hỏa dẫn cháy, lửa hôm đó nhất định sẽ không cháy lớn như vậy. Cả tòa nhà hơn trăm người, nếu chỉ là như lời truyền miệng nấu nướng bắt lửa, vậy tối đa cũng chỉ thiêu hủy được một gian nhà, không có khả năng cháy hết cả tòa nhà, cho nên tất nhiên là có người cố ý phóng hỏa.

Trong lòng Lão Du Đầu hiểu rõ, cho nên khám nghiệm tử thi rất kĩ càng, quả nhiên ——- trong khoang miệng và phổi đều không có muội khói! Trên người còn có vết đao trên mặt đất còn có máu, chứng minh trước khi cháy đã bị người chém chết. Khi đó hắn phát hiện ra rồi, còn cẩn thận nghiên cứu vết đao. Nhiều vết đao, hình dạng vết đao cũng không giống nhau, có thể được hung thủ không phải một người, mà là hơn ba người.

Hơn nữa, hơn trăm người, cho dù là trăm con gà, giết sạch rồi cũng phải hao chút sức lực.

Lúc đó hắn vốn định bẩm báo với Huyện thái gia, thế nhưng Huyện lệnh vừa vào cửa đã nói là chết cháy, dáng vẻ như thật. Lão Du Đầu biết rõ thái độ làm người của Huyện lệnh, nha môn có đến mấy người ngỗ tác, vụ án lớn như vậy mà lại gọi tên ngỗ tác tệ nhất là hắn khám nghiệm tử thi. Chuyện này còn phải hỏi sao? Người ta chính là chọn hắn nhờ chỗ mê rượu hồ đồ. Nhận định tình hình, Lão Du Đầu quyết định bỏ qua lương tâm giả say, nói là do chết cháy… Vì vậy chuyện đó cũng bị bỏ qua.

Không lâu sau, Lão Du Đầu cáo lão, trở về nhà cũ cả ngày rượu uống mua say, không màng thế sự, toàn tâm toàn ý nuôi nấng nhi tử.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong, phát hiện quả nhiên vụ án năm đó có giả dối, liền truy vấn: “Khi đó thi thể đâu?”

“Đều đốt hết! Đám người đó làm việc rất cẩn thận, làm sao có thể để lại đầu mối cho người khác tìm?!”

“Đám người đó là ai?” Triển Chiêu hỏi: “Có nghi phạm sao?”

“Khi mấy người bằng hữu chúng ta lén bàn luận, đa số đều hoài nghi các hương thân một đêm phát tài.” Lão đầu cười cười: “Tiễn Đại Hữu không phải đã chết đó sao, cho nên nói, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc mà thôi! Đã tạo nghiệt, khi già làm việc tốt cũng vô dụng!”

“Vậy Huyện lệnh khi đó đâu rồi?”

“Hắn ăn hối lộ trái pháp luật bị phát hiện, sung quân biên quan, có người nói đã chết trên đường đi rồi.” Lão đầu trả lời một câu, rước lấy ánh mắt thâm ý của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ——- không phải đã nói không màng thế sự cả ngày uống rượu mua say sao, vậy mà chuyện gì cũng biết rất rõ ràng a!

Lão đầu xấu hổ, thầm khen hậu sinh khả úy a, người từ Phủ Khai Phong đến quả nhiên vượt trội hơn người.

.



.

Phòng bên cạnh, Công Tôn ngồi xuống mời Tiếu Minh uống trà, tiểu tử này có tri thức hiểu lễ nghĩa rất có chừng mực, Công Tôn hỏi tỉ mỉ một lần. Lão Du Đầu rất thương yêu hắn, mời phu tử giỏi dạy học cho hắn, ăn mặc cũng dùng thứ tốt, Tiếu Minh được khen học hành cực kì tốt, qua một thời gian chuẩn bị vào kinh ứng thí.

Triệu Phổ nháy mắt với Công Tôn —— lão đầu đã già đến như thế rồi, nhi tử còn trẻ như thế a? Là tôn tử thì còn được?

Công Tôn cũng rất hiếu kì, Tiếu Minh này, niên kỉ so với lão đầu là nhi tử quá nhỏ là tôn tử quá lớn… Kì lạ!

Tiếu Minh cũng nhìn ra nghi vấn của hai người, liền cười một tiếng nói: “Đại nhân, ta cũng không phải là nhi tử thân sinh, là cha nhặt được ta.”

“…” Công Tôn gật đầu không nói, nhưng thật ra lại có thêm vài phần kính trọng lão đầu, nhặt được còn thương yêu như vậy a.

Lúc này, lão đầu phòng bên gọi Tiếu Minh đến, nói là thời gian này phải cùng hắn ở lại trong phủ nha. Giả Ảnh dẫn hai người đến khách phòng.

Công Tôn hỏi Triển Chiêu: “Thế nào?”

Triển Chiêu nói hết những gì vừa hỏi được ra, Công Tôn cùng Triệu Phổ đều cười nhạt —— quả nhiên có chuyện!

“Tiếp theo làm thế nào đây?” Triển Chiêu hỏi: “Nhân chứng của vụ án đó đều đã chết, hay là bắt đầu hạ thủ từ mấy người hương thân đó?”

“Làm sao cạy miệng bọn họ được?” Triệu Phổ lắc đầu: “Hiện tại đám người đó hẳn là chim sợ cành cong rồi.”

“Dùng biện pháp của Tiểu Bao Tử được không?”

Tiểu Tứ Tử ngồi bên bàn ăn nho: “Mỗi lần Tiểu Bao Tử gặp phải loại chuyện này, đều nhờ Bạch Bạch giả quỷ dọa người.”

Mọi người sửng sốt… Đồng loạt nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ. Bao Chửng thích nhất là hù dọa người khác, theo cách nói của hắn là ai làm chuyện trái với lương tâm tất nhiên sẽ sợ ma quỷ gõ cửa! Vừa khéo Bạch Ngọc Đường khinh công đặc biệt, lại thích mặc một thân bạch y, ngày thường chiều tối ra vào Phủ Khai Phong còn hù không ít nha hoàn hạ nhân, phù hợp giả quỷ nhất. Những vụ án trước từng giúp hắn vài lần, Tiểu Tứ Tử xem ra là nhớ kĩ —– Nhưng mà cũng dừng nói, cái này gọi là nghi tâm sinh ám quỷ[do trong lòng quá nghi ngờ sợ hãi mà gặp quỷ], kẻ đã làm chuyện trái lương tâm chắc chắn sẽ trúng chiêu!

“Nói không chừng sẽ được thật!” Triển Chiêu gật đầu: “Lần này giả quỷ rất hay, hay là cứ thẳng tay làm lớn một chút?”

Mọi người hiếu kì: “Làm thế nào?”

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên ý thức được —– Triển Chiêu vui vẻ rồi! Thật sự không phải ảo giác, Triển Chiêu trước mắt lại biến về thành Triển Chiêu luôn thoải mái cởi mở, tâm tình luôn tốt trước kia rồi.

Triển Chiêu kéo Tiêu Lương qua: “Tiểu Lương Tử mang một đôi giày đế cao vào, có thể giả thành một người trưởng thành không đầu.”

Mọi người sửng sốt.

“Sau đó, Triệu Phổ thân hình cao to, trên lưng đeo cái gùi, Tiểu Tứ Tử ngồi bên trong lay hai cánh giả giả thành yêu quái Ẩn Sơn.” Triển Chiêu cười: “Tìm thêm một đám người bôi đen giả thành xác chết cháy trở về đòi mạng!”

Công Tôn cùng Triệu Phổ đều hô một tiếng: “Diệu a! Đây tuyệt đối là biện pháp hay!”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Là ý kiến hay.”

Triển Chiêu nhìn hắn cười, hoàn toàn không còn gượng gạo như trước, là nụ cười mà trong tâm Bạch Ngọc Đường ấm áp nhất mỗi lần nhìn thấy, cũng là nụ cười mà hắn thích nhất của Triển Chiêu.

Từ sau lần nói đùa với Triển Chiêu về người trong lòng, Bạch Ngọc Đường vẫn rất hối hận, bởi vì từ sau lúc đó Triển Chiêu đặc biệt không vui, thế nhưng việc này quá xấu hổ lại rất khó giải thích, không biết vì sao hắn đột nhiên lại vui vẻ rồi, có khi nào là…

Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường nghi ngờ thoáng nhìn Tiểu Tứ Tử, liền thấy bảo bối cười tủm tỉm chớp chớp mắt với mình.

.

.

An bài thỏa đáng xong, bọn Giả Ảnh đi chuẩn bị y phục, mọi người quyết định đêm nay đi thử các hương thân kia… Đương nhiên là, phải tiến hành tuần tự, nếu không sẽ hù chết người ta mất.

Sau đó, Triển Chiêu chạy đến hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ra ngoài đi dạo đi, nhân tiện ăn bữa cơm.”

“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường vừa định mở miệng, Triển Chiêu như đã ngầm hiểu vỗ vỗ vai hắn, nghiêm mặt gật đầu: “Ta hiểu mà!” Nói xong, ôm Tiểu Tứ Tử đi ra, dáng vẻ rất là bí hiểm.

“Tiểu Tứ Tử, muốn ăn cái gì?”

“Muốn ăn… Sủi cảo da cá.”

“Ân, sủi cảo da cá! Thêm một chén canh trứng xắt sợi có được không?”

“Được!”



Tiêu Lương vừa định theo ra, lại bị Bạch Ngọc Đường túm áo kéo về.

“Bạch đại ca…” Tiêu Lương nơm nớp lo sợ ngẩng đầu.

Bạch Ngọc Đường ngồi xổm xuống nhìn hắn.

Công Tôn cùng Triệu Phổ cũng vờ như không có gì đi ra, nhưng đến cửa lại bám lại nghe.

Tiêu Lương gãi gãi đầu, không đợi Bạch Ngọc Đường hỏi, đã liên tục lắc đầu: “Xin lỗi a, Bạch đại ca, Cẩn Nhi không cho ta nói, ta sẽ không phản bội Cẩn Nhi!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Ngươi biết ta hỏi ngươi cái gì?”

Tiêu Lương lắc đầu: “Nói chung, ta không thể phản bội Cẩn Nhi.”

“Ai bảo ngươi phản bội Tiểu Tứ Tử chứ.” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ta muốn biết, Tiểu Tứ Tử nói cái gì với Triển Chiêu rồi?”

Tiêu Lương chớp mắt, khó xử.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, nói: “Vậy, chúng ta giao dịch, thế nào?”

“Giao dịch gì a?” Tiêu Lương hỏi.

“Có muốn học Như Ảnh Tùy Hình của ta không?”

“Muốn!” Tiêu Lương lập tức la to, sau đó lại do dự: “Nhưng mà ta… Không thể phản bội Cẩn Nhi.”

Trên mái nhà, đám ảnh vệ thay Tiêu Lương sốt ruột, hài tử thành thật này.

“Như vầy.” Bạch Ngọc Đường thương lượng: “Ngươi nói cho ta biết, Tiểu Tứ Tử nói gì với Triển Chiêu, ta tuyệt đối không nói cho Tiểu Tứ Tử biết, chúng ta bảo thủ bí mật, thế nào?”

Tiêu Lương do dự.

“Sẽ dạy nhiều một bộ đao pháp?”

Hai mắt Tiêu Lương lấp lóe lấp lóe, nhưng vẫn do dự.

“Thêm một bộ ám khí.”

“Tiêu Lương lập tức vỗ tay một cái, ngoéo tay với Bạch Ngọc Đường, tán thán: “A! Cẩn Nhi thật là thông minh, Cẩn Nhi nói Bạch đại ca nhất định sẽ đi dò la ta, bảo ta khoan hãy đáp ứng ngươi, ngươi sẽ dạy ta công phu!”

“Oành” một tiếng, đoàn ảnh vệ trên mái nhà rớt hết xuống.

Triệu Phổ tấm tắc lắc đầu, nói với Công Tôn đang giương mắt ngẩn người: “Bạch Ngọc Đường thuyền lớn không đảo trong Thái Hồ, không ngờ hôm nay lại lật trong cái bồn rửa mặt nhỏ xíu của Tiểu Tứ Tử…”