Quỷ Hoàng Phi

Chương 18




Ngay lập tức, Lâm Lang cảm thấy tim của nàng như bị ai đó bóp chặt; khổ sở, phẫn uất cùng hối hận giống như thủy triều ào ạt dâng lên. Nàng nhìn nụ cười xinh đẹp của nữ tử trong tranh, hận ý tràn ngập trong mắt.

Đột nhiên, Lâm Lang trông thấy Triệu Tễ nhẹ nhàng nâng tay lên tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt của nữ tử trong bức họa. Tức giận trong lòng Lâm Lang bộc phát, không tự chủ được giơ tay đánh "chát" một cái, hất tay của hắn ra ngoài.

Triệu Tễ quay ngoắt lại nhìn nàng, ánh mắt toát ra âm ngoan mãnh liệt, trầm giọng hỏi: "Diệp Lâm Lang, ngươi làm gì vậy?"

Lâm Lang đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới giật mình nhận ra hành động mất khống chế của bản thân vừa rồi, trong lòng trầm xuống, vội nói: "Vừa nãy, trên tay Hoàng thượng có một con ruồi, thần nữ đã thay ngài đánh đuổi nó đi rồi!"

Ánh mắt Triệu Tễ khẽ chuyển, lạnh lùng hỏi "Con ruồi? Mùa thu còn có ruồi sao?" Huống chi, nơi đây là Cam Lộ điện, mặc dù còn chưa có chủ nhân, nhưng ngày nào mà chả được quét dọn hai ba lần?

Lâm Lang thầm nghĩ một tiếng "không ổn", nàng lại quên mất thời tiết phương Bắc thường trở lạnh sớm, bắt đầu vào mùa thu đã không còn trông thấy ruồi muỗi gì nữa. Nàng giật giật khóe miệng, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nhàn nhạt trả lời: "Có lẽ là do thần nữ nhìn lầm, nhưng thực sự là có một con côn trùng nhỏ màu đen! Hoàng thượng đại nhân đại lượng, thần nữ sợ con côn trùng ấy quấy rầy thánh giá, cho nên ra tay hơi nặng một chút. Kính xin hoàng thượng thứ tội!"

Triệu Tễ nhìn nàng, cũng không truy hỏi tới cùng nữa, nhưng xem ra tâm tình bi thương vừa mới nổi lên một chút khi nãy nhất thời không tìm về được nữa rồi. Hắn tự tay phủ lại tấm lụa lên bức họa vẽ Tạ Hoằng Thanh, sau đó phiền não thu tay lại, có chút cau mày.

Lâm Lang thầm nghĩ: cũng chỉ là đang diễn trò mà thôi, kỹ thuật biểu diễn của nàng cũng đâu thua kém gì Triệu Tễ. Mà lúc này, nếu nàng không diễn cùng hắn, một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, Triệu Tễ đang diễn trò không chừng mất hứng lại dừng lại không diễn nữa thì nàng sao có thể biết được rốt cục hắn đang có mục đích gì?

Lâm Lang nghĩ xong, liền nhẹ nhàng tiến lên phía trước hỏi: "Người trong bức họa này là ai vậy? Chẳng lẽ chính là. . . . . ."

Triệu Tễ thấy Lâm Lang nói tiếp, chân mày đang nhíu chặt lại giãn ra một chút, giọng nói mang theo hồi ức cùng với vẻ mặt khổ sở: "Đây chính là thê tử bất hạnh đã qua đời của trẫm —— Thanh Nhi. Nếu không phải ngày đó gặp chuyện không may ở Lạc Hoa lâu có lẽ nàng đã trở thành hoàng hậu của trẫm rồi. Cam Lộ điện này hôm nay cũng sẽ có chủ nhân. . . . . ."

Triệu Tễ còn muốn nói tiếp, lại bị Lâm Lang ngắt lời: "Hoàng thượng không phải là định sắc phong tỷ tỷ làm hoàng hậu sao? Cam Lộ điện này cũng sẽ sớm có chủ nhân thôi!"

Triệu Tễ nghe vậy, liếc nàng một cái, đáy mắt dường như lóe ra tức giận. Lâm Lang làm bộ như không hiểu, kỳ thật trong lòng cũng cảm thấy bản thân mình có chút đáng ghét, người ta đang diễn trò hăng say như thế lại nhiều lần bị nàng cắt ngang, thực ra cũng có chút “ngượng ngùng”!

Lâm Lang lúng túng cúi thấp đầu: "Thần nữ nghĩ gì liền nói thẳng, nếu có mạo phạm tới Hoàng thượng, mong Hoàng thượng lượng thứ!"

Triệu Tễ khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi ngâm ra một câu thơ: "Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, khôn vờn qua núi không phải mây." Sau đó xoay người nhìn về phía Lâm Lang, nói: "Trẫm cũng không quanh co lòng vòng nữa, hôm nay trẫm mời nàng tới đây, là có một chuyện muốn nhờ nàng giúp trẫm!"

Theo nhận định của hắn, Lâm Lang căn bản chỉ là một nữ tử chưa biết cái gì gọi là nhân gian thế tục, cho nên hắn chỉ cần giả bộ sầu não thêm một chút nữa thì nha đầu này sớm hay muộn cũng phải mềm lòng thôi. So với các vị quan công đại thần suốt ngày chỉ biết nịnh hót tâng bốc kia thì nha đầu này trái lại, lại hết sức đơn thuần đáng yêu.

Lâm Lang thầm bĩu môi một cái, rốt cuộc cũng vào vấn đề chính rồi đây: "Hoàng thượng đã có chuyện muốn nhờ thì thần nữ dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng quyết không chối từ. Chỉ là không biết Hoàng thượng muốn nhờ thần nữa giúp việc gì? Thần nữ lo không biết mình có thể giúp được Hoàng thượng hay không?"

Triệu Tễ khẽ ngẩng đầu, đi về phía trước một bước, chắp hai tay ra sau lưng, dáng vẻ cô độc, thở dài nói: "Kể từ sau khi Thanh Nhi qua đời, trẫm ăn không ngon, ngủ không yên. Nàng đi theo trẫm chịu nhiều cực khổ như vậy, nhưng lại chưa từng được sống để hưởng thụ một ngày. Trẫm. . . . . . thực sự rất nhớ nàng! Trước đây vài ngày, trẫm dựa theo trí nhớ về nàng mà vẽ ra bức họa kia. Sau đó, lại được một vị đại sư am hiểu Chiêu Hồn thuật hứa rằng có thể vì trẫm mà triệu hồi hồn phách của Thanh Nhi, nhưng cần phải có một giọt máu tươi của người thân thấm vào trong bức họa mới được. Tạ gia nay đã suy tàn, những người còn sót lại đều là họ hàng xa. . . . . ."

Bất chợt, Triệu Tễ quay đầu lại nhìn Lâm Lang, ánh mắt sắc bén bức người: "Tại bữa tiệc tối hôm qua, ngay khi trẫm nhìn thấy nàng, liền cảm giác như mình đang nhìn thấy Thanh Nhi. Sau đó trẫm phái người đi điều tra thân thế của nàng, mẫu thân của nàng là chị em ruột với mẫu thân Lăng Vân của Thanh Nhi. Năm ấy, sau khi cùng phụ thân nàng bỏ trốn thì bị trừ đi tông tịch. Những năm gần đây, cuộc sống của hai người hết sức khó khăn, còn bị Tô phu nhân ra sức chèn ép!"

"Nếu như nàng có thể giúp trẫm gặp lại Thanh Nhi một lần, chỉ cần nàng đồng ý cho trẫm một giọt máu tươi, trẫm thực sự vô cùng cảm kích, nhất định sẽ không quên món nợ ân tình này!"

Trong lòng Lâm Lang cười nhạo, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Gặp lại được thì thế nào? Chuyện cũ đã qua, huống chi người đã chết thì hồn phách hóa thành nhị khí âm dương đi đầu thai chuyển sang kiếp khác. Nếu không phải trong lòng còn có cố chấp, cũng không thể lưu lại trên cõi đời này. Cho dù có là Đại la thần tiên thì cũng không thể tìm hồn phách của bọn họ quay về. Hoàng thượng thực sự chắc chắn vị đại sư kia am hiểu Chiêu Hồn thuật sao?"

Triệu Tễ lạnh lùng: "Dù đại sư đó có am hiểu hay không thì chẳng phải cũng chỉ là một giọt máu tươi thôi sao? Không lẽ nhị tiểu thư lại hẹp hòi tới vậy?"

Lâm Lang giễu cợt cười một tiếng, cả người toát ra lạnh lẽo: "Nếu chỉ là một giọt máu tươi của người bình thường thì quả thực cũng chả đáng gì. Nhưng không giấu gì ngài, bản tiểu thư chính là quỷ y trong truyền thuyết. Máu tươi của quỷ y là vật hiếm có của thế gian, có khả năng cải tử hoàn sinh, hoán đổi âm dương. Nếu rơi vào trong tay của người có tà tâm, thì nó có thể phá vỡ càn khôn, làm rung chuyển nhân gian!"

Lâm Lang nhìn về phía Triệu Tễ: "Huống chi, theo ta được biết, hồn phách của biểu tỷ đã sớm đầu thai chuyển sang kiếp khác rồi. . . . . . À, mà biểu tỷ có để lại cho ngài câu này ——"

Triệu Tễ nghe vậy, vội vàng hỏi "Là câu gì?"

"Trên trời dưới đất, hận ý khó tan!"

Toàn thân Triệu Tễ chấn động như bị sét đánh trúng, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên âm ngoan, sắc bén: "Ngươi biết được những gì?"

Lâm Lang cười khẽ: "Cái gì ta cũng không biết. Nhưng nếu Hoàng thượng đã quyết định sắc lập tân hậu, thì cũng nên dành sự quan tâm cho những người còn sống đi. Trời đất luân hồi, thiện ác có báo, Hoàng thượng chỉ cần chờ đợi là được!"

"Trẫm chưa từng muốn sắc lập tân hậu!" Triệu Tễ trợn mắt hung tợn nói.

"Vậy Diệp Cẩn Huyên là sao đây?" Lâm Lang khẽ hừ một tiếng, "Còn chưa nói tới ngài cùng tỷ tỷ lưỡng tình tương duyệt, mà trong hoàng thất cũng từng có bí truyền, phải là nữ nhi của Diệp gia mới có được thiên hạ. Trong tay Diệp thượng thư còn có ba vạn quân tinh nhuệ, ngài không sắc lập nàng là hoàng hậu, thì sao có thể yên ổn ngồi trên ngôi vị này?"

Kiếp trước, nàng thua chính là bởi lời đồn đại kia cùng ba vạn quân trong tay của Diệp Thượng thư! Triệu Tễ, ngươi chưa bao giờ yêu ta, cũng được thôi! Nhưng hoàng hậu là thê tử của ngươi, là người sẽ bầu bạn với ngươi cả một đời, mà giá trị còn không bằng ngôi vị lạnh lẽo này sao?

Lâm Lang biết, người đời vì cái địa vị này, đừng nói là sắc lập một hoàng hậu có giá trị lợi dụng, mà ngay cả hy sinh tính mạng của mình, bán rẻ người thân, cốt nhục tương tàn cũng phải đổ xô vào đấu đá, giành giật lẫn nhau. Có lẽ là nàng và người đời không có cùng một suy nghĩ đi! Nàng cảm thấy, người như vậy, cuối cùng rồi cũng sẽ bán đứng chính mình. Những người như thế căn bản không xứng đáng để làm người!

Triệu Tễ nhìn nàng, trong mắt chợt thoáng qua ánh sáng mị hoặc, diện mạo hắn vốn thiên về âm nhu, lúc này lại càng trở nên tà mị. Hắn từng bước đến gần Lâm Lang, Lâm Lang không còn cách nào, chỉ có thể dần dần lùi lại. Hắn dồn nàng vào trong góc, đưa tay lên nâng cằm của nàng: "Hoàng thất đã có bí truyền này từ rất lâu, phải là nữ nhi của Diệp gia mới có được thiên hạ. Diệp gia chỉ có hai nữ nhi, trong đó một người suốt ngày điên điên khùng khùng, mọi người đều cho rằng nữ nhi của Diệp gia được nhắc đến trong bí truyền tất nhiên phải là đại tiểu thư kinh tài tuyệt diễm. Nhưng. . . . . . bây giờ trẫm lại có suy nghĩ khác. . . . . ."

Lâm Lang tựa lưng vào bức tường đằng sau, hơi thở của Triệu Tễ phả vào gương mặt của nàng. Lâm Lang cố gắng chịu đựng, kìm nén kích động muốn đánh cho hắn một chưởng bay ra ngoài, chỉ có thể cúi mặt xuống tránh né ánh mắt của Triệu Tễ.

Trong lòng tràn ngập phẫn hận cùng kìm nén, hai hàng lông mi của nàng khẽ run rẩy. Hình ảnh này lọt vào mắt Triệu Tễ lại vô cùng diễm lệ động lòng người.

Triệu Tễ vừa hơi cúi người xuống thì cửa lớn của Cam Lộ điện đột nhiên bị đẩy ra. Diệp Cẩn Huyên bộ dạng lã chã chực khóc chạy xông vào.