Quỷ Linh Tinh Quái Chi Đào Linh

Chương 7




Quốc đô Nguyệt Quốc – Kình Nguyệt Thành.

Tương truyền, Nguyệt Quốc là di mạch của tiên nhân, mà hoàng tộc được tôn sùng nhờ huyết thống gần với thần tiên nhất, cho nên quốc đô Kình Nguyệt Thành so với các nước khác, càng thêm vài phần thần thoại, kiến trúc đa phần đều phiêu dật xuất trần.

Tại trung tâm Kình Nguyệt Thành, Hoàng cung Nguyệt Quốc ngạo nghễ đứng, tường đỏ ngói lưu ly, vừa thoát tục, vừa tôn nghiêm, lại có phần tiêu sái.

– Chẳng qua, những con người sống trong hoàn thành này, có mấy ai được tiêu sái thật sự?

Bức tường hoàng cung quen thuộc đã lọt vào tầm mắt, Nguyệt Vô Hoa nở một nụ cười lạnh lùng.

Bởi vì vội vàng về nước, đoàn sứ thần chưa về tới nơi, bây giờ tiến cung, là dùng lễ hoàng tử nhập cung, chứ không phải lễ mừng sứ tiết trở về.

Bất quá, chưa tới gần tẩm cung hoàng đế, hắn đã chặn lại.

“Đại hoàng huynh, nga, không phải, bây giờ chắc phải gọi là thái tử điện hạ rồi, không biết tại sao lại ngăn thần đệ lại?”

“Tam Hoàng đệ, đi sứ một chuyến, lâu rồi không gặp?” Nguyệt Quốc Đại hoàng tử, cũng là Thái tử Nguyệt Vô Tâm mỉm cười nói, không khác gì một vị huynh trưởng quan tâm tới ấu đệ.

“Nhờ hồng phúc của Thái tử điện hạ, thần đệ lần này đi sứ đã cùng Thừa Đức Đế ký kết Tần Tấn chi hảo, hai nước từ nay quan hệ như huynh đệ.”

“Nga? Vậy đúng là phúc của Nguyệt Quốc, của dân chúng a. Hoàng đệ lần này đi sứ vất vả, vất vả thật a!”

“Đâu có, đâu có. Vô Hoa làm chỉ là chuyện nhỏ, làm sao so với hoàng huynh ngày ngày suy nghĩ vì quốc gia?”

Huynh đệ hai người nhìn nhau cười đến hòa thuận vui vẻ.

Làm Thái tử có khác, biết rõ lần này hắn đi là để ám sát Thừa Đức Đế, nay ký kết minh ước cũng coi như thất bại trở về. Nếu là trước đây, Nguyệt Vô Tâm nhất định minh trào ám phúng, bây giờ lại không nói tới nửa câu, khắp nơi bày trò quân vương đãi hiền thần, chẳng lẽ cho rằng ngôi vị Hoàng đế đã đến tay rồi sao?

“Hoàng đệ lần này đi sứ thật vất vả, nên về phủ tắm rửa nghỉ ngơi, chỗ phụ hoàng cứ để vi huynh chăm sóc là được rồi, khi nào Vô Hoa nghỉ ngơi tốt rồi tới, có hai huynh đệ ta hầu hạ dưới gối, phụ hoàng nhất định sẽ yên tâm.”

“Hoàng huynh quá lời. Vậy cứ theo ý tốt của hoàng huynh, Vô Hoa hồi phủ trước, hôm khác lại tới khấu kiến phụ hoàng. Chỗ phụ hoàng còn phải để hoàng huynh lo lắng nhiều hơn vậy.”

“Đó là tự nhiên, Vô Hoa không cần nghĩ nhiều.”

Lại một phen huynh tung đệ hứng, Nguyệt Vô Hoa vẻ mặt kính cẩn quay người bước đi, ánh mặt nghiêm trọng.

Ngay cả cửa tẩm cung cũng không cho mình bước vào, chính là lần này là chủ ý của Nguyệt Vô Tâm, hay là do Hoàng đế ngầm đồng ý?

Xem ra, trong lúc mình không ở, tựa hồ không ít chuyện đã xảy ra…

“Ai? Ngươi đã về rồi?”

Vừa bước vào cửa phủ, Đào tử đã vui vẻ chạy ra đón.

Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của y, Nguyệt Vô Hoa cảm thấy trận ngươi lừa ta gạt vừa rồi như đã trôi đi rất xa, chỉ có gương mặt vui vẻ trước mắt mới là chân thật.

Thật kì quái, gần đây cảm giác khát máu tựa hồ giảm đi rất nhiều, chỉ cần nhìn thấy Đào tử ngây ngô cười, trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn, không cần phải giết chóc thêm nữa.

Tuy rằng không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cũng không chán ghét chuyển biến này, ngược lại còn có điểm vui vẻ.

“Sao vậy, cao hứng vậy?”

Đi đường mệt mỏi, đau nhức do hoán ái cùng say xe tra tấn, Đào tử lúc nào cũng uể uể oải oải không có tinh thần, vậy mà vừa về tới hoàng cung y đã lại long sinh hoạt hổ được ngay là sao?

“Ở chỗ ngươi có thật nhiều cây đào nga!” Đào tử hưng pấn nói: “Ngươi xem bên này, đều là cây đào, mùi thật thơm!”

“Mùi thơm?” Hoa đào đã rụng hết từ lâu, bây giờ trên cây chỉ còn có lá, thơm chỗ nào?

“Thật thích mà, tuy so với cây đào tiên trước kia ta ở không bằng, nhưng rõ ràng là hơn giường gỗ nha! Tối nay ta muốn ngủ trên cây!”

“Ngủ trên cây?” Ngủ kiểu gì? Trèo lên?

“Ân!” Đào tử gật gật đầu, “Ngươi có muốn thử không? Thật thích đó! Nhất là lúc có gió thổi qua, cả người lay lay theo gió, cảm giác rất thoải mái!”

Lay lay… Quả đào mới lay được mà, chẳng lẽ y quên mất mình đang có hình người rồi?

“Ngươi như thế này muốn lay lay kiểu gì?”

“Cái này, cái này…”

Cũng đúng nga, bây giờ y không sống trên cây nữa rồi. Vậy, vậy…

“Nếu không, ngươi lấy rổ treo ra lên cây?”

Nguyệt Vô Hoa không nhịn được run run khóe miệng.

“Nhưng nếu ngươi cũng muốn treo lên cây cùng ta thì phải chuẩn bị một cái rổ thật lớn nha.” Đào tử nhìn từ trên xuống dưới một lượt, đưa ra kết luận.

“Không cần, treo ngươi lên là được rồi…”

Gọi hạ nhân mang giỏ trúc đựng hoa quả tới, sợ Đào tử cảm lạnh, còn cố ý lót mấy tầng khăn tay, sau đó treo rổ lên cây.

“Lúc vào trong phải cẩn thận, nếu trời mưa không được ngủ trong rổ. Đêm nay ta phải tiến cung, ngươi không được ở trên cây cả đêm!”

Dù sao có thứ cho y chơi cũng tốt, tối nay hắn phải vào cung, cũng đỡ lo không biết Đào tử lại ở trong phủ gây chuyện loạn thất bát tao gì.

“Ân, hảo.”

Đào tử lay lay cái rổ, vui vẻ nhảy lên cây, ai dè lập tức bị Nguyệt Vô Hoa mặt đầy hắc tuyến kéo xuống.

“Lại đây, ăn cơm chiều rồi hẵng lên đó.”

“Nga.”

Đào tử lưu luyến nhìn cái rổ, quyết định cơm nước xong liền trở lại “hưởng dụng” giỏ trúc của hắn.

“Chuẩn bị tốt cả chưa?”

“Khởi bẩm chủ tử, đã chuẩn bị thỏa đáng. Mật đạo này tạo ra để ảnh bộ vào cung, nổi thẳng vào tẩm cung Nguyệt hoàng, không có người ngoài biết.”

“Tốt lắm, dẫn đường.”

Nguyệt Vô Hoa chỉnh lại quần áo, gương mặt không còn chút ấm áp nào, bước vào trong mật đạo nối tới hoàng cung.

Mật đạo hẹp dài nhưng không quanh co, có hơi ẩm, chứng tỏ nó không thường được sử dụng, hai bên đốt đuốc sáng rực.

Theo sự chỉ dẫn của ảnh bộ, Nguyệt Vô Hoa nhanh chóng đi tới cuối mật đạo, khẽ hất tay về phía người dẫn đường, ý bảo hắn quay về, một mình đẩy cửa vào.

Cách một tiếng, cửa mở. Nguyệt Vô Hoa bước vào tẩm cung Nguyệt Hoàng.

Nguyệt Hoàng đáng ra đang bệnh nặng nằm trên giường, giờ đang cầm sách, tựa vào bàn chợp mắt.

“Nhi thần – tham kiến phụ hoàng -”

Nguyệt Vô Hoa kính cẩn hành lễ, người bên cạnh bàn mở mắt nhìn về phía hắn, nhưng không hề lộ vẻ ngạc nhiên.

“Vô Hoa a, bình thân đi.” Nguyệt Hoàng thản nhiên nói, tiếp tục đọc sách, tựa hồ không hề quan tâm tới đứa con trai vừa xuất hiện trong cung.

“Nghe nói phụ vương thân thể không khỏe, nhi thần vô cùng lo lắng, nhưng đại hoàng huynh không cho nhi thần tùy ý bái kiến phụ hoàng, nên ngay khi về nước chưa tới được, lúc này mạo muội sấm đến, thật sự đáng chết vạn lần.”

Bàn tay Nguyệt Vô Hoa dưới tay áo đã nắm chặt lại. Xem thái độ này, phụ hoàng không hề bất ngờ, có lẽ đã sớm đoán trước rồi, hay là…”

“Ân.”

Nguyệt Hoàng buông cuốn sách trên tay, nhấc chén trà lên uống một ngụm.

“Thái tử làm không sai. Trẫm mấy ngày nay thân thể khó chịu, không muốn gặp ai. Bất quá ngươi có hiếu tâm, cũng không thể nói là sai.”

“Vâng.” Hành vi của đại hoàng huynh quả thật do phụ hoàng chỉ điểm? Kỳ quái, không thể nào.

“Vô Hoa a, ngươi có biết Nguyệt Quốc hoàng tộc trong huyết mạch đã có dị năng, được gọi là hoàng tộc lực?”

“Nhi thần biết.”

“Ngươi cho rằng vì sao lại có hoàng tộc lực?”

“Hoàng tộc lực có thể chấn yêu tà, hiểu dị tượng, tùy theo từng người lại khác nhau. Có người biết thiên đạo, tính nhân thế, có kẻ có thể khống chế người khác, trì quân đội, cũng có người hàng phục quỷ quái, hạ ám chú, nhưng đại bộ phận chỉ có thể tự bảo vệ mình, không có dị năng gì đặc biệt.”

“Ân – nói không sai.” Hoàng đế gật gật đầu, tiện tay đặt chén trà lên bàn.

“Vậy ngươi có biết đồng lứa với phụ hoàng, ai có năng lực mạnh nhất không?”

“Chắc là… Phụ hoàng?”

“Không không không, năng lực của ta chỉ trung trung thôi, hoàng bá phụ của ngươi mới là người mạnh nhất, ta thật sự không để chống lại hắn. Ha ha ha, nhưng ta lại làm hoàng đế, còn hắn tráng niên sớm thệ, ngươi có biết vì sao?”

“Nhi thần không biết.”

Tráng niên sớm thệ? Kỳ quái, hoàng tộc lực có thể bảo vệ hoàng tộc bình an, không gặp ốm đau, tại sao có thể?

“Ngươi nhất định đang nghĩ, đã có hoàng tộc lực, sao hắn lại tráng niên sớm thệ? Hoàng tộc lực của Nguyệt Quốc đương nhiên giúp người ta không bị ốm đau. Hắn đương nhiên là, bị sát hại -”

“Sát…” Nguyệt Vô Hoa khiếp sợ ngẩng đầu.

Dám xuống tay với hoàng tử, trừ để tranh đoạt địa vị, còn có thể vì sao? Nhưng phàm là hoàng tộc tương tàn, hoàng tộc lực trong huyết mạch sẽ nghịch chuyển về mình, kinh mạch đứt hết mà chết, này –

“Vô Hoa, nếu ta nhớ không lầm, trong các huynh đệ, năng lực của ngươi mạnh nhất đi?” Không để ý tới nghi vấn của Nguyệt Vô Hoa, Nguyệt Hoàng nói thẳng.

Hiển nhiên hắn không cần Nguyệt Vô Hoa trả lời, cho nên người kia chưa mở miệng, Nguyệt Hoàng đã nói tiếp: “Trước đây, ba huynh đệ các ngươi đều tự ra ngoài làm việc, nói là vì quốc lập công, kẻ có công lao lớn hơn sẽ làm thái tử. Vô Tâm đi trừ lũ lụt, ngươi đi ám sát Thừa Đức Đế, Vô Tình đi đại mạc kết minh với dị tộc.

Trừ Vô Tình ra, hai người các ngươi đã trở về. Nghe nói ngươi cùng Thừa Đức Đế ký kết Tần Tấn chi hảo? Nói vậy, nhiệm vụ của ngươi thất bại rồi?

“Phải -”

Thừa Đức Đế Hiên Viên Thích, nhớ tới nam nhân làm mình thất bại, Nguyệt Vô Hoa âm thầm tức giận.

Sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ cho Thừa Đức Đế nhấm nháp cảm giác thất bại! Chỉ cần nghĩ vậy, huyết mạch đều sôi trào lên vì hưng phấn!

“Ngươi có biết bên ngoài đồn đại ngươi lỗ mãng tham công, thị huyết hảo sát?”

“Nhi thần chưa từng nghe nói.”

“Vậy ngươi nghĩ thế nào? Lời đồn này vừa vặn che dấu tính cách thật, tiện làm việc hơn?”

“Phải.”

“Ha ha ha, một vị hoàng tử, lại bị dân chúng nói như vậy, nếu ngươi lên làm hoàng đế, chẳng phải là bạo quân chấp chính? Vô Hoa a, nếu ngươi thất bại, tốt nhất đừng trở về.”

“Phụ hoàng -”

“Thế nào, có phải thấy thật phẫn nộ, muốn phá hủy hết thảy? Có phải thấy huyết dịch kêu gào đòi hủy diệt, muốn dùng máu tươi rửa sạch sỉ nhục của mình? Chỉ tiết là, hoàng tộc lực dính máu lập tức biến mất, cho nên ngươi nhẫn nhịn vất vả đi?”

Tại sao – tại sao hắn lại biết? Dục vọng thị huyết sôi trào trong cốt tủy này, phụ hoàng tại sao lại rõ ràng như vậy?

“Đừng bất ngờ, không chỉ có ta, đại hoàng huynh của ngươi cũng biết. Năng lực của mạnh lại thị huyết hảo sát, mỗi đời hoàng tộc đều có một người, mà bí mật này, chỉ có hoàng đế cùng thái tử có thể biết.”

Mỗi đời đều có? Nói vậy, thị huyết thiên tính từ sớm đã được quyết định?

“Vô Hoa a Vô Hoa, phái ngươi đi ám sát Thừa Đức Đế, vốn là ta không nghĩ có ngày ngươi trở về, ai ngờ nhiệm vụ thất bại ngươi vẫn bình an về nước.

Nguyệt Quốc hoàng thất ta kết thừa tiên nhân di mạch, đều có dị năng, cái giá phải trả chính là mỗi đời đều có kẻ từ nhỏ tâm ma, làm đoạn tuyệt hoàng thất huyết mạch. Giết kẻ này, chính là trách nhiệm của Nguyệt Hoàng mỗi đời! Vô Tâm vì huyết mạch không thể xuống tay với ngươi, nhưng trẫm có thể! Phụ hoàng trẫm khi đó cũng vì tiêu diệt hoàng bá phụ của ngươi mà chết. Trẫm đây vì giang sơn này, cũng muốn giết ngươi!”

“Giết ta? Bằng ngươi? Ha ha ha ha ha ha – ta nếu là kẻ có năng lực tối thịnh, làm sao có thể thúc thủ chịu trói?” Nguyệt Vô Hoa cười lạnh, vỗ tay ba tiếng, năm hắc y nhân không tiếng động hiện ra từ chỗ tối, vây quanh hai người.

“Ngay cả ảnh bộ cũng bị ngươi thu phục, trẫm cũng không dự đoán được ngươi “có khả năng” như vậy đấy.” Nguyệt Hoàng nhướn mày, nhìn mấy hắc y nhân xung quanh, “Chẳng qua, ngươi không thể đánh lại trẫm! Trẫm không biết ngươi có thể dựa vào ảnh bộ mà tiến cung, ngươi cũng không hay trẫm vốn có ý muốn dẫn dụ ngươi tới, bởi vậy, thế này cũng tiện!”

Nguyệt Hoàng cầm lấy bội kiếm trên bàn, một mạt kiếm khí lóe ra, màu máu đỏ sẫm theo kiếm phong chảy xuống, tỏa ra ánh sáng yêu dị.

Nguyệt Vô Hoa phát hiện mình không thể động đậy, mà mấy người ảnh bộ đến trợ giúp cũng đứng bất động, giống như bị một thứ gì đó kìm hãm, không thể di động nửa phân.

“Kết giới lực của trẫm hai mươi năm nay không dùng, chỉ sợ không mấy ai biết đi? Đoạn Tuyết Kiếm này đã dính đầy máu Nguyệt Quốc hoàng tộc ta, lần này lại thêm ngươi nữa -”

Nguyệt Hoàng tay cầm kiếm, chậm rãi lại gần, Đoạn Tuyết Kiếm sắc bén hướng đến cổ hắn.

Nguyệt Vô Hoa nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào da thith, máu theo ngón tay rơi xuống mặt đất, nhưng thân thể vẫn không thể động một phân nào. Mà mũi kiếm vô tình cứ cách mình ngày càng gần, làn da cũng cảm nhận được hàn quang nơi mũi kiếm.

Mồ hôi, chậm rãi nhỏ xuống.

“Ân – Thật thoải mái nga -”

Rừng đào trong phủ hoàng tử, từ giỏ trúc treo trên cành đào, một thanh âm lười biếng truyền ta.

Bên trong giỏ, một quả đào cực lớn, trắng trắng hồng hồng, dị thường phấn nộn chậm rãi lăn qua lăn lại, lắc lư lắc lư.

“Ân, đã lâu không ở treo trên cây, dù sao cũng qua những một vạn năm, thế này vẫn hay hơn a. Ân, thoải mái a.”

Quả đào lăn nửa vòng, khẽ chớp mắt [quả đào cũng có mắt?], vươn vai một cái, thập phần khoái chí.

Một trận gió thổi tới, giỏ trúc lay lay, mùi đào theo gió bay tới, Đào tử cọ cọ lớp khăn lụa dưới thân, ý thức dần mơ hồ, ngay cả bước chân cách đó không xa cũng không nghe thấy.

“Ai? Sao ở đây lại có cái giỏ?”

Thị nữ đến gần, đẩy đẩy cái giỏ, Đào tử xoay người vài cái, vẫn không tỉnh lại.

“Ai nha, ngươi đừng có nghịch, chủ tử đã dặn đêm nay không được tới gần rừng đào mà? Không chừng cái giỏ này là chủ tử treo lên!”

“Thanh tỷ tỷ yên tâm đi, xem trong rổ coi – Ai nha, quả đào lớn ghê! Chắc chắn ăn ngon lắm!” Vừa nói, thiếu nữ vừa lấy giỏ xuống, “Ngươi nhìn xem, thật lớn nha!”

“Ân, thật lớn, quả đào lớn như vậy dù trong phủ hoàng tử chúng ta cũng ít thấy nha.”

“Nhìn xem, trông thế này, chắc chắn ăn ngon!” Thiếu nữ nhẹ nhàng chọc chọc vào quả đào, liếm liếm môi.

“Nghe ta nói a, không chừng là kẻ nào giấu ở đây muốn ăn vụng, kết quả đêm nay chủ tử phân phó không ai được tới rừng đào, liền để lại đây. Thanh tỷ tỷ, ngươi xem, quả đào mọng nước thế này, cứ để lại sau một đêm sẽ héo mất, chúng ta vẫn là lấy ăn đi, cái đồ tham ăn kia cũng chẳng dám cáo trạng.”

“Này…”

“Tỷ tỷ, ngươi nghĩ xem, với tính tình của chủ tử, chẳng lẽ lại treo quả đào lên cây sao? Chắc chắn là có kẻ trộm giấu mà, chúng ta lấy ăn, hắn cũng không dám nói. Huống chi, chỉ là một quả đào, cũng có phải vàng bạc châu báu gì đâu, làm sao xảy ra gì được?”

“Ngươi nha -” Thị nữ lớn tuổi hơn gõ nhẹ vào trán thiếu nữ, “Tham ăn! Được rồi được rồi, cầm nhanh đi, đừng có gây sự ở đây.”

“Ai nha – hảo tỷ tỷ, ta gây sự lúc nào?” Thiếu nữ giậm chân, cánh tay cầm rổ rung lên, Đào tử nửa tỉnh nửa mê liền thức giấc.

“Hảo hảo hảo, ngươi không gây sự, nhanh đi tìm chỗ ăn đào đi, đừng có làm nũng ở đây.”

Ăn ăn ăn, ăn đào? Muốn ăn y sao?

Đào tử kinh hãi, y chỉ vừa mới ngủ xong, tại sao lại thành thế này? Đáng sợ, phải nhanh trốn.

Nghĩ vậy, Đào tử liền lăn một vòng, đúng lúc thiếu nữ xoay người liền lăn mạnh ra ngoài.

Chỉ nghe “bộp” một tiếng, y rơi xuống một thứ mềm mền, văng ra ngoài bụi cỏ.

“Ai nha, quả đào rơi rồi, tỷ tỷ mau tìm giúp ta.”

“Chỗ nào? Sao không thấy rồi? Cho dù rơi cũng chỉ có thể rơi gần thôi a!”

“Này… vừa rồi hình như có một cái bóng trắng xẹt qua, sau đó mất dạng.”

“Ngươi, ngươi không hoa mắt chứ?”

“Không a, liền, một thân ảnh xẹt…” Không biết nghĩ tới cái gì, giọng thiếu nữ bắt đầu run run.

“A – Thanh tỷ tỷ, chẳng lẽ là, là, cái kia?”

“Đừng nói bậy!” Người kia quát, nhưng trong giọng nói cũng có chút run rẩy.

“Chúng, chúng ta đi thôi! Thanh tỷ tỷ, ta không muốn ăn đào, trời tối rồi, chúng ta về thôi!” Thiếu nữ nhìn rừng đào âm u, sợ run người, kéo tay người kia chạy mất.

Không còn giọng nói của thiếu nữ, rừng đào lại trở về với yên lặng, chỉ có tiếng gió sàn sạt thôi qua lá cây.

“Ai u, đau chết mất! Ai dám dùng ám khí đánh lén bản hồ tiên, đau đầu quá!”

Trong bụi cỏ yên tĩnh, một cục bông màu xám run lên mấy cái, sau đó trở thành một cái xù xù, trăng trắng… hồ ly.

Thực ra lông hồ ly vốn trắng như tuyết, nhưng vừa rồi dính không ít bụi đất, nên bộ lông trắng giờ đã chuyển màu.

“Thiên a a a a – bộ lông trắng của bản hồ tiên a!:

Hồ ly nhảy dựng lên, lấy hai chân trước ôm đầu, lại dùng móng vuốt gãi gãi đầu, hai vết đen nhỏ nhỏ hiện ra.

“Đều do tên hỗn đản dám dùng ám khí đánh ta! Nếu để ta tìm được đừng mong ta bỏ qua a a a – bộ lông trắng của ta a -” Hồ ly thương tâm ôm đầu khóc thét, thề sẽ bắt được tên hỗn đản kia nghiêm trị.

“Ách… Yêu, yêu quái!”

Trong bụi cỏ, một quả đào run rẩy, kinh ngạc kêu nhỏ.

Hồ ly biết nói! Nhất định là động vật tu luyện thành hình người, ngẫu nhiên còn có thể lên thiên giới – yêu quái trong truyền thuyết!

“Ai? Ở đâu?” Hồ ly nhíu mày, quay đầu lại, chạy tới chỗ Đào tử đang trốn.

Gạt cỏ ra, nhìn thấy một quả đào cực lớn đang nằm trên cỏ, đang lăn lăn muốn chạy, hồ ly khong suy nghĩ giẫm chân lên, đè quả đào lại.

“Hừ hừ hừ, chính là ngươi đi?”

“A a a – đừng ăn ta!”

Quả đào xoay trái xoay phải, nhưng hình dáng hiện tại khó di chuyển, không thể nào thoát khỏi móng vuốt hồ ly.

“Ăn…”

Sao câu này quen quen ta, giống hệt câu cửa miệng của mấy tên ngạ quỷ ngu ngốc (quỷ đói). Hồ ly ngoáy ngoáy tai, thực đáng chết, cứ nghĩ tới cái kẻ đáng chết trong hoàng cung lại thấy giận!

Càng nghĩ càng tức, hồ ly dùng móng cào cào quả đào ba cái cho hết giận, bàn chân nhỏ nhỏ mềm mềm đánh lên người tuy không đau, nhưng bị lay qua lay lại một lúc, Đào tử đã hoàn toàn choáng váng.

“Chóng mặt quá…”

Đào tử trở về hình người, hai mắt mê man ngã xuống đất.

“Ngươi ngươi ngươi, có thể biến thành người!” Hồ ly lùi ra xa, móng vuốt nho nhỏ giơ lên, đề phòng nhìn Đào tử, “Yêu nghiệt phương nào? Tại sao trên người không có yêu khí!”

Lúc đầu chỉ nghĩ là quả đào mới có linh khí, yêu khí quá nhạt nên không phát hiện ra, thế nhưng quả đào này có thể hiến thành người, hơn nữa không hề có yêu khí…

Tình huống này, hoặc là đại yêu quái công lực cao thâm, hoặc là thiên tài địa bảo thành linh, chỉ có linh khí, không có yêu khí.

Nếu là trường hợp đầu, chỉ mong y không thích ăn thịt hồ ly… Ách, nếu là trường hợp sau, mình thật rất thích ăn đào.

Liếm liếm ngón tay sáng bóng, hồ ly ngửi mùi Đào tử – thơm như vậy, phỏng chừng là trường hợp sau thì đúng hơn.

Tựa hồ cảm giác thấy suy nghĩ của hồ ly, Đào tử run rẩy, vội vàng ngồi xuống một nơi cách hồ ly khá xa, rồi nói: “Yêu khí? Ta không phải yêu quái, làm sao có yêu khí? Biến thành người thì sao? Chẳng lẽ ngươi không thể biến thành người?”

Bị nói trúng chỗ đau, hồ ly tức giận chạy tới loạn trảo trên đầu Đào tử.

“Cái gì biến thành người, bản hồ tiên sao lại không thể biến thành người? Nếu không phải bị phong ấn, ta đã sớm biến thành người áp chết ngươi!”

Đều tại tên chết tiệt kia, chỉ biết cầu hoan, không biết lúc thi pháp niệm sai chú ngữ thế nào lại phong ấn mình, không biến lại thành người được! Chết tiệt, bộ dạng hồ ly thế này làm sao đi lấy tinh khí được!

Hừ, phải trốn nhà đi, cho tên chết tiệt kia mất luôn cánh tay phải!

Nghĩ tới đây, hồ ly lại tức giận, oán hận kéo mạnh tóc Đào tử.

“A, đau quá -”

Đào tử vội vàng đẩy hồ ly trên đầu ra, tay vừa chạm vào người hồ ly, lại nghe tháy một tiếng động nhỏ từ trong rừng, một người một hồ lập tức yên lặng, giữ nguyên tư thế giằng co.

“Chủ tử đã tiến cung một canh giờ, ảnh tam, ảnh thất, ảnh bát trong cung đợi lệnh không truyền tin tức ra, xem ra chỗ chủ tử đã gặp chuyện ngoài ý muốn.”

“… Gọi ảnh nhị cùng ảnh lục theo ta vào cung tiếp ứng, dùng mật đạo ngoài thành đi! Mật đạo phụ cận tạm thời không thể dùng.” Lời chưa dứt, Ảnh Thụ cùng mấy hắc y nhân đã rời đi.

Đào tử kinh ngạc đẩy hồ ly ra.

Giọng người kia rất quen, chẳng lẽ chủ tử mà hắn nói là… Vô Hoa?

Lòng quặn đau, Vô Hoa gặp chuyện?

Vì sao nghe tin này tim y lại đập loạn lên, tựa hồ đang thúc giục y làm cái gì.

Nhưng y không biết tiến cung thế nào a, hơn nữa cũng không biết hắc y nhân đi đâu tìm Vô Hoa… Sớm biết vậy, vừa rồi phải đuổi theo mấy hắc y nhân kia…

Ngực nhoi nhói, từng trận từng trận một, cảm giác xa lạ làm Đào tử bất giác nắm chặt hai tay –

“Buông tay buôn tay, khụ khụ khụ, ngươi, ngươi sắp bóp chết bản hồ tiên rồi!”

Hồ ly xui xẻo vô cớ bị bóp cổ, liều mạng giãu dụa, nhưng người nhỏ chân ngắn, căn bản không động tới hai tay Đào tử.

Hiên Viên Khanh Thiên chết tiệt!

Nếu không bị hắn chọc tức tới bỏ nhà đi, hôm nay ta cũng không bị người ta bóp cổ, nếu bị bóp chết, thành quỷ… hồ ta cũng về ám ngươi!

Nghe thấy hồ ly rống, Đào tử giật mình buông tay.

Nhìn hồ ly linh hoạt nhảy xuống đất, đứng thẳng bằng hai chân, liên tục chân đá tay đấm, trong đầu xẹt qua một ý tưởng –

Nghe nói chó có thể dựa theo mùi để tìm ngươi nha, tuy rằng đây là hồ ly, nhưng hình dáng cũng không khác nhau là mấy, hẳn cũng có thể… đi?

Tựa hồ cảm giác được cái gì, hồ ly tháy lạnh sống lưng một trận, không đá đánh nữa, ngước lên thấy ánh mắt Đào tử sáng lóe, không khỏi có dự cảm bất lành.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”