Quỷ Linh Tinh

Chương 9




Mãi ba ngày sau khi sự việc xảy ra, Lãnh Trạm mới có thời gian đem tâm tình lắng xuống.

“Ta tới chiếu cố tiểu thư, ngươi lui xuống đi!” Hắn cho tỳ nữ lui xuống, ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt thương tiếc từ đầu đến cuối vẫn không dời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút huyết sắc.

Lòng người thật sự rất kỳ diệu, dường như chỉ khi sắp mất đi, mới có thể nhận ra nó trân quý đến mức nào.

Lãnh Trạm đem bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Uy Uy lộ ngoài chăn bao bọc trong bàn tay mình, dựa vào nhiệt độ cơ thể của nàng mà an ủi chính mình, hắn không mất nàng, nàng sẽ lại nhanh chóng đứng dậy, lại một dạng nhảy nhót vui vẻ như xưa, từ sáng đến tối lượn quanh người hắn, mãi mãi tràn đầy tinh lực như thế.

Bồ Tát, chư vị thần linh trên trời, xin phù hộ cho nàng bình yên vượt qua ải này. Lãnh Trạm trong lòng hướng lên trời cầu nguyện, hắn nguyện dùng chính sinh mệnh của mình đổi lấy sự bình an của nàng.

Hắn thực sự là một tên ngốc vừa trì độn vừa ngu xuẩn, ngay cả tình cảm đối với nàng nảy sinh từ bao giờ cũng không biết, hắn như vậy căn bản không xứng đáng nhận được sự đối đãi thật lòng của nàng! Lãnh Trạm tự giễu nói.

Bây giờ hắn chỉ cần nhắm hai mắt lại, hết thảy hồi ức sẽ như thủy triều hướng hắn mà đến…

Ta muốn ngươi làm tướng công của ta, đợi khi ta cập kê sẽ gả cho ngươi…

Lúc ấy nàng chỉ là một cô nhóc mười một tuổi, dùng thanh âm ngây thơ bày tỏ với hắn, đáng tiếc hắn chưa bao giờ đặt ở trong lòng, hắn chỉ coi đó là lời nói của trẻ con, không nghĩ tới nàng nói được làm được, khiến hắn nếm trải mùi vị bị khủng bố, như đặt mình trong chỗ nước sôi lửa bỏng.

Có lẽ bị nàng quấn lấy đến sợ hãi, hắn luôn theo bản năng muốn chạy trốn khỏi nàng, căn bản chưa từng suy nghĩ sâu sắc tâm tình của chính mình, cho dù trước kia có xuất hiện loại tình cảm khác biệt đối với nàng, cũng vẫn bị hắn phủ nhận tới cùng.

Hiện tại nghĩ lại, hắn cảm thấy mình hoàn toàn là một tên đại ngốc, thật ra chỉ cần hắn chịu tốn chút tâm tư, hắn nhất định có thể từ đó tìm ra đáp án, nhưng hắn lại giống như rùa đen rụt đầu, vẫn trốn trong vỏ, không muốn đối diện với sự thật, hắn nghĩ rằng như vậy là an toàn rồi. Hắn rốt cuộc là cố chấp cái gì? Vì sao không thể thẳng thắn một chút? Lãnh Trạm thật hận không thể hung hăng đánh chính mình một trận nên thân.

Trạm ca ca, muội rất thích huynh, huynh có thể cũng thích muội được không?

Trạm ca ca, vì sao huynh không tin muội, muội đối với huynh là nghiêm túc…

Trạm ca ca, một ngày nào đó muội sẽ chứng minh cho huynh xem…

Lãnh Trạm vùi đầu trong lòng bàn tay, buông một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Tình cảm của nàng đối với chính mình thủy chung như nhất, bất luận hắn dùng phương thức gì đối đãi với nàng, nàng đều không chịu hết hy vọng, một lần lại một lần hướng hắn tuyên cáo. Thế nhưng hắn đã báo đáp được những gì? Hắn nói nàng phiền phức, rắc rối, cho rằng nàng còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, càng đối với lời nói thích của nàng, không mảy may quan tâm, cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận qua, giờ đây, hắn mới phát hiện người không hiểu chính là mình.

Mà nàng vì chứng tỏ sự chân thành, đến cuối cùng lại chọn dùng chính sinh mệnh của mình để chứng minh… Mãi đến trong nháy mắt kia, nội tâm mơ hồ của hắn mới được khai sáng.

Đời này kiếp này hắn đều không muốn mất nàng, chỉ cần nàng có thể bình phục, sau này nàng thích dính lấy hắn, quấn quýt lấy hắn như nào cũng được, hắn sẽ dùng sự kiên nhẫn cùng yêu thương gấp bội để đối xử với nàng.

“Mau tỉnh dậy đi, để ta có thể bồi thường cho nàng, có nghe được hay không?” Đây là tiếng lòng phát ra từ sâu trong nội tâm của hắn.

Hắn biết được, người bạn đời duy nhất của hắn trong kiếp này chính là quỷ linh tinh này, sẽ không còn ai khác nữa.

Đột nhiên, một bàn tay chắc nịch đặt trên vai hắn, “Có ta ở đây, nàng tuyệt đối không có chuyện gì.”

Ôn Trọng Khanh ánh mắt nhu hòa trấn an hắn, cái vết thương nhỏ thế này mà hắn đây cũng không chữa nổi, thì “Phật thủ thư sinh” hắn đây cũng nên mổ bụng tạ tội là vừa.

Lãnh Trạm đau lòng không thôi nói, “Nhưng mà nàng bị thương nặng như vậy…”

“May mắn tiểu công chúa của chúng ta phúc lớn mạng lớn, lúc ấy có người che ở phía trước, bằng không, ngay cả ta cũng thúc thủ vô sách (bó tay).” Cảm tạ trời đất, bằng không mấy người bọn họ đây phải xách đầu về gặp Diêm Hoàng rồi. “Trước mắt thương thế của nàng đã ổn định, chẳng qua cần điều dưỡng một thời gian nữa, ta sẽ thỉnh Đường chủ phái hai nha hoàn chăm sóc cho nàng…”

“Không cần, ta muốn tự mình chăm sóc cho nàng.” Lãnh Trạm nhìn chằm chằm Đông Phương Uy Uy không dời mắt, rất sợ một mình nàng không cẩn thận sẽ ngừng thở.

“Ngươi?” Ôn Trọng Khanh cũng sớm đoán được, nhưng lại cố ý tỏ ra kinh ngạc, “Như vậy không tốt lắm đâu! Cô nam quả nữ phải tránh hiềm nghi, việc này liên quan đến khuê danh của công chúa đấy!”

Hắn thản nhiên nói: “Ta sẽ lấy nàng.”

“Khụ! Khụ! Ngươi muốn lấy nàng?” Lúc này, Ôn Trọng Khanh cũng bị sặc nước miếng.

Trước kia Lãnh Trạm đối với tiểu công chúa e là muốn trốn không kịp, hiện tại lại có thể tự nguyện lấy quỷ linh tinh này làm vợ, quả thật là mặt trời mọc ra từ đằng Tây rồi.

“Chờ cho nàng khỏe lại, ta sẽ đích thân trở về thỉnh tội với Diêm Hoàng, rồi cầu Diêm Hoàng gả nàng cho ta.”Lãnh Trạm đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Ôn Trọng Khanh trầm ngâm hai giây, thấm thía nói, “Nếu như ngươi vì nàng cứu mạng mình, trong lòng băn khoăn mới đồng ý lấy nàng, ta khuyên ngươi hãy cân nhắc, miễn cho hối hận cả đời.”

“Không, ta lấy nàng bởi vì ta muốn nàng, mất đi nàng, ta mới thật sự hối hận cả đời.” Lần này hắn sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa.

“Đây là ngươi nói thật lòng?”

Lãnh Trạm vẻ mặt mềm mại, “Là hết sức thật lòng.”

“Vậy giao nàng cho ngươi.” Ôn Trọng Khanh đúng là rất vui vẻ khi thành công.

~*~

“Này Uy, uống thuốc đi…”

“Hơi đắng chút, cố chịu một tí…”

“Ngoan, ta lau mặt giúp nàng…”

“Có phải đau ở đâu không? Chịu đựng một chút, ta đi kêu Ôn đại phu tới.”

Trong lúc mê man, Đông Phương Uy Uy chỉ cảm thấy có một thanh âm ôn nhu trò chuyện bên tai nàng, đó là thanh âm nam nhân, nghe rất quen thuộc, nhưng nàng lại không đoán ra rốt cuộc là ai?

Nhưng mà, đầu heo này thật to gan, lại dám tùy tiện sờ loạn trên người nàng, trên đời này chỉ có Trạm ca ca của nàng là có đủ tư cách làm như vậy, nàng không kêu Trạm ca ca chém chết hắn không được!

Trạm ca ca, huynh ở đâu? Mau tha tên đầu heo này xuống làm thịt!

Nàng muốn mở to mắt, nhưng mí mắt thật là nặng, mệt mỏi đến nỗi muốn mở miệng nói cũng không có khí lực, chỉ đành để mặc đối phương an bài. Mệt mỏi quá, tại sao lại mệt như thế này?

“Rất đau phải không, cố chịu một chút, nàng sẽ rất nhanh khỏe lại thôi…”

Không hiểu tại sao, giọng nam trầm thấp kia vẫn vỗ về cõi lòng của nàng…

Đợi khi Đông Phương Uy Uy khôi phục được thần chí, cũng đã là nửa tháng sau…

“Ôn đại phu! Ôn đại phu!”

Lãnh Trạm phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, báo hại Ôn Trọng Khanh tưởng đã xảy ra chuyện gì, chân nam đá chân chiêu chạy vọt đến.

“Huynh mau nhìn! Nàng tỉnh lại…”

Ôn Trọng Khanh thở lớn một hơi, bất chấp cái gì khí chất, tức giận nói, “Ngươi muốn đem ta hù chết hả? Tỉnh lại là chuyện bình thường, hơn nữa, còn sớm hơn dự kiến của ta vài ngày, đây là hiện tượng tốt.”

Ý thức của Đông Phương Uy Uy chậm rãi thanh tỉnh, đôi mắt đen láy đảo qua một vòng bốn phía, cuối cùng dừng ở trên người Lãnh Trạm. Nàng nhìn đến rất chăm chú, rất nghiêm túc, trên mặt còn mang theo một tia nghi hoặc.

“Này Uy, trong người có chỗ nào khó chịu không? Có đói không? Có khát nước không?” Lãnh Trạm quan tâm hỏi.

Ôn Trọng Khanh phì cười, “Ngươi đừng vội, trước tiên để ta bắt mạch đã.”

“A!” Lãnh Trạm ngượng ngùng đứng dậy nhường chỗ.

Sau khi chẩn đoán cẩn thận, Ôn Trọng Khanh nở nụ cười đầu tiên sau hơn mười ngày nay.

“Tình trạng này theo ta là không tồi, như vậy xem ra, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, tĩnh dưỡng thêm dăm bữa nửa tháng nữa, là không có chuyện gì rồi. Lãnh Trạm, ngươi có thể an tâm.” Hoàn hảo không đem bảng hiệu đập nát.

Lãnh Trạm trong mắt phát ra tia sáng vui mừng, “Cảm ơn huynh, Ôn đại phu. Uy Uy, mấy ngày nay nàng chưa ăn gì rồi, muốn ăn gì nào? Ta gọi người đến bảo nhà bếp chuẩn bị cho nàng… Làm sao vậy?” Hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra sự khác thường của nàng.

“Tiểu công chúa, sao cô không nói gì thế?” Im lặng như vậy thật không giống nàng.

Đông Phương Uy Uy lấy khuỷu tay nâng nửa người trên lên, để mình ngồi dậy, đôi mắt đen láy đảo quanh người Lãnh Trạm, vẻ mặt dần trở nên thận trọng, đông tác kế tiếp là tóm chặt vạt áo của hắn, một bộ dạng khởi binh vấn tội.

“Ngươi là ai?!” Có thể do nhiều ngày không nói chuyện, thanh âm của nàng có hơi khàn.

Sắc mặt Lãnh Trạm bỗng chốc tái xanh, dường như trời đang sập xuống vậy.

Nàng đã quên hắn rồi?

Là ông trời trừng phạt hắn, nên để nàng quên hắn sao?

“Không thể nào?!” Ôn Trọng Khanh sợ hãi kêu một tiếng, nghiêm mặt hỏi, “Tiểu công chúa của ta, cô đừng nói đùa nữa, hắn là Lãnh Trạm mà! Tại sao ngay cả hắn cô cũng không nhận ra được?” Chắc hẳn ko có tổn thương tới đầu óc của nàng chứ?

“Ngươi nói hắn là Trạm ca ca của ta?” Đông Phương Uy Uy nổi lên nghi ngờ, không tin khẽ kêu, “Ôn đại phu, ngươi đừng gạt ta, hắn không thể là Trạm ca ca của ta đâu!”

Ôn Trọng Khanh nghe được vẻ mặt đầy sương, “Hả?”

“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Là ai phái ngươi tới? Vì sao muốn giả mạo Trạm ca ca của ta?” Nàng thở phì phì ở trên mặt Lãnh Trạm sờ loạn một trận, “Hừ! Ngươi nhất định là đeo mặt nạ da người, ta không tin không tìm thấy sơ hở… Hở? Tại sao lại không có dấu vết?”

Đông Phương Uy Uy sờ đến cuối cùng, mới xấu hổ rút tay về.

“Ách… Ờ… Ngươi, ngươi thật sự là Trạm ca ca?” Thì ra là nàng hiểu lầm, âm thanh trong mộng chính là Trạm ca ca, không phải cha nuôi, cũng không phải là tên đầu heo nào to gan lớn mật…

“Nàng còn nhớ rõ ta?” Tâm Lãnh Trạm như treo quả cân, lên lên xuống xuống.

Nàng quái dị liếc mắt một cái, “Huynh là Trạm ca ca của muội, muội đương nhiên nhỡ rõ.”

“Vậy vì sao vừa rồi nàng không nhận ra?” Tim của hắn bây giờ vẫn đập thật nhanh.

“Cũng bởi vì huynh thay đổi mà.” Chính nàng cũng bị dọa sợ rồi.

Lần này đến lượt Lãnh Trạm sờ sờ mặt mình, “Có sao?”

“Có. Trạm ca ca, huynh đột nhiên quan tâm muội như vậy, nói chuyện thì nhẹ nhàng, muội thật không quen mà! Cho nên mới nghĩ tới có người giả mạo huynh, muốn làm muội vui.”

Ôn Trọng Khanh vỗ vỗ trán, thiếu chút nữa bị nàng dọa mất nửa cái mạng, nơi đây đã không còn chuyện của hắn, để cho bọn họ từ từ nói chuyện đi!

Hắn lén lút xoay người ra khỏi phòng, cả hai người đều không chú ý tới hắn đã dời đi.

“Thực xin lỗi.” Lãnh Trạm nhìn thẳng vào đôi mắt nàng nói.

Chap 9.2

Saihafuuko.wordpress.com

------------

“Thực xin lỗi.” Lãnh Trạm nhìn thẳng vào đôi mắt nàng nói.

“Vì sao lại nói xin lỗi.” Giờ phút này bộ dạng ngốc nghếch của nàng nhất định rất giống với Nhạc Nhạc, ai bảo các nàng là song sinh chứ!

“Bởi vì ta để cho nàng chờ lâu như vậy, cho đến bây giờ mới xác định được tâm ý của mình.” Hắn vứt bỏ tự tôn thừa nhận tình cảm của mình với nàng.

Đông Phương Uy Uy chớp đôi mắt mở to đến xán lạn, “Trạm ca ca nói…”

“Chờ nàng bình phục rồi, ta sẽ chính thức thỉnh cầu Diêm Hoàng đem nàng hứa gả cho ta.” Hắn nói.

Nàng reo lên một tiếng, nhào vào vòng ôm chờ đã lâu, “Trạm ca ca, đấy chính là huynh nói đấy! Không thể nói mà không giữ lời, bằng không muội cứ bám lấy huynh, cả đời này huynh cũng đừng hòng muốn thoát khỏi tay muội.”

“Ta rất vui lòng.” Hắn siết chặt vòng tay, dường như muốn đem nàng hòa tan vào thân thể của mình.

Nàng dựa vào lòng hắn mỉm cười, “Trạm ca ca, đây là thật sao? Muội thật sự có thể mãi mãi ôm huynh như vậy?”

“Ừ!”

“Huynh cũng sẽ không đuổi muội về nữa chứ?”

Lãnh Trạm hôn nhẹ lên trán nàng, “Nếu phải về, ta sẽ cùng nàng trở về.”

“Gạt người là chó con đấy!”

Hắn cười sủng nịch, mất dần vẻ lạnh lùng trên mặt, “Được, gạt người là chó con.”

“Đóng dấu” Đông Phương Uy Uy cong cái miệng nhỏ lên.

“Nhất định phải vậy sao?” Đây một tí, kia một tí, giờ phút này hắn cũng không cam đoan có thể làm quân tử được.

Đông Phương Uy Uy không trả lời, chỉ cong môi lên rõ cao.

Hắn khụ một tiếng, chậm rãi cúi đầu xuống, nhu tình hôn lên môi nàng…!

*~*

“Ta nấu chút cháo, nàng mau ăn cho nóng.” Lãnh Trạm cẩn thận thổi cho nguội, tránh cho nàng bị bỏng.

Đông Phương Uy Uy há miệng, giống như chim non chiêm chiếp đòi ăn, “Trạm ca ca, bón cho muội.”

Hắn mỉm cười, “Thật không có biện pháp với nàng.”

“Trạm ca ca tốt nhất.” Nàng nịnh nọt nói.

Lãnh Trạm liếc nàng một cái, “Ta đây bị nàng ăn chắc rồi.”

“Trạm ca ca, vết thương của người ta đã khỏi rồi, có thể xuống giường được chưa? Người ta đã phải nằm suốt một tháng rồi, xương cốt toàn thân đều rỉ sắt hết cả, eo mỏi lưng đau. Trạm ca ca, có được không vậy?” Nàng yêu kiều hỏi.

“Nhưng mà Ôn đại phu nói để phòng nhỡ ra, nằm thêm mấy ngày nữa thì tốt hơn, nàng nghe huynh ấy nói, được không?” Thực ra Ôn Trọng Khanh chỉ ước gì nàng nằm lâu thêm một chút, mọi người mới trải qua dược những ngày thanh tĩnh.

Đông Phường Uy Uy phồng má, căm giận nói, “Ôn đại phu căn bản là lấy việc công trả thù tư, muội thấy là hắn cố ý thì có, muội mặc kệ! Muội mặc kệ! Người ta không muốn lại nằm nữa đâu.”

“Ôn đại phu cũng vì muốn tốt cho nàng mà.” Lãnh Trạm đau đầu nói.

Nàng hừ hừ tức giận, “Muội mới không cần để ý đến hắn.”

Lãnh Trạm nói chuyện âm điệu đã giảm xuống mấy độ, “Này Uy!”

“Ta muốn xuống giường, ai cũng không ngăn được ta!” Thời gian này Lãnh Trạm đối với nàng sủng ái có thừa khiến nàng có chút vênh váo đắc ý, tính xấu nổi lên.

Lãnh Trạm phút chốc khôi phục vẻ lạnh lùng trước kia, “Tùy nàng.”

“Trạm, Trạm ca ca?” Đông Phương Uy Uy lúc này mới có chỗ đề phòng, nàng chột dạ trợn mắt cứng người nhìn bóng lưng hắn, sự kiêu căng của nàng ngày càng ít, cuối cùng thì biến mất.

Thảm rồi! Trạm ca ca thực sự nổi nóng, nàng cũng không muốn quan hệ của hai người họ trở lại giống như ngày trước đâu.

Đông Phương Uy Uy nhẹ nhàng xuống giường, giống như tiểu tức phụ (người vợ nhỏ) cọ xát trên người hắn.

“Trạm ca ca, người ta biết sai rồi mà….”

Thấy hắn không có phản ứng, nàng dứt khoát ôm lấy tấm lưng dày rộng của hắn từ phía sau.

“Muội nghe lời huynh, ngoàn ngoãn nằm trên giường vài ngày là được, huynh đừng tức giận với muội nữa mà!”

Hắn lạnh lùng hỏi, “Nàng cam đoan?”

Sợ hắn không tin, nàng ra sức gật đầu, “Được rồi, muội cam đoan với huynh mà, nhưng huynh cũng phải cam đoan với muội là sẽ không phớt lờ muội nữa nhé! Muội rất rất rất không thích vẻ mặt không để ý đến người khác của huynh, người ta rất sợ đấy.” Nàng đây không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ hắn không để ý đến nàng.

Hắn khẽ cười nói, “Nàng cũng biết sợ hả? Đây là chuyện cười mới nhất sao?”

“Trạm ca ca!” Nàng hờn dỗi.

Lãnh Trạm bắt được bàn tay trắng nõn của nàng, ngửa đầu cười ha ha, lại dùng tay của mình giữ lấy nàng, ôm thật chặt.

Trái tim phiêu bạt đã có chốn đi về.

*~* Lại qua năm ngày.

“Cái gì?!” Đông Phương Uy Uy trừng mắt nhìn bồ câu đưa tin vừa nhận được, quả thật không thể thừa nhận nổi sự thật tàn khốc này, “Tại sao có thể như vậy ~ ?”

Lãnh Trạm xử lý xong công chuyện, vừa vặn trở về phòng canh chừng nàng, miễn cho nàng làm loạn.

“Thư của ai vậy?”

Nàng thở mạnh một hơi, đem nội dung bức thư xác định lại một lần.

“Là Ngọc tỷ tỷ viết đến, tỷ ấy nói Nhạc Nhạc đã tìm được một vị thần trù tướng công có thể làm ra được nhiều món ăn ngon, hơn nữa hai người bảy ngày trước đã lên đường về đảo, lúc này chỉ sợ đã về đến rồi.”

“Đây là chuyện tốt, nàng nên vui mứng thay nàng ấy mới đúng chứ.” Lãnh Trạm khó hiểu phản ứng của nàng.

Đông Phương Uy Uy mếu máo, bị chịu đả kích nói, “Nhạc Nhạc lúc nào động tác so với heo còn chậm hơn, sao lần này tốc độ lại nhanh như vậy, lại có thể mang tướng công về sớm hơn muội? Lần này muội thua chắc rồi! Vê sau phải kêu nàng một tiếng tỷ tỷ, thật mất mặt muốn chết được ấy! Người ta không muốn…”

“Thua cái gì?” Hắn đã nghe ra được chút gì đó.

Nàng còn chìm trong thất bại bị đả kích, chưa kịp nghĩ đã nói ra, “Còn không phải muội và Nhạc Nhạc đánh cược, chỉ cần ai mang được tướng công về trước thì làm tỷ tỷ,….A!”

Ánh mắt Lãnh Trạm trầm xuống, khuôn mặt tuấn tú cũng chảy theo, “Nàng lấy ta để đánh cược?”

“ A… Không, không phải, Trạm ca ca, huynh nghe muội giải thích đã.” Đông Phương Uy Uy đảo mắt, ở trong đầu liều mạng kiếm cớ thoát tội, “Muội, muội làm vậy cũng là vì Nhạc Nhạc thôi! Huynh cũng biết nàng thật sự rất ngốc nghếch, trong mắt chỉ có đồ ăn, muội sợ nàng không có cách nào gả đi được, một mình cô đơn rất đáng thương ấy, cho nên mới cố ý đánh cược với nàng, vì muốn khích lệ nàng thôi. Chẳng lẽ muội làm thế là sai rồi sao?” Chỉ cần gạt mọi lỗi sai cho Nhạc Nhạc gánh, nàng sẽ vô sự.

“Xem như nàng có lý.” Biết rõ nàng nói xạo, Lãnh Trạm vẫn nhắm một mắt, mở một mắt cho nàng gạt qua.

Đông Phương Uy Uy lén thở ra một hơi, thật sự là dọa người mà.

“Vốn là vậy mà! Muội đây khắp nơi thay Nhạc Nhạc suy nghĩ về tương lai, chỉ là không ngờ nàng nhanh tìm được tướng công như vậy, dù bây giờ chúng ta xuất phát cũng không kịp rồi.”

“Vậy nàng chịu tủi thân một chút làm muội muội cũng được.” Lãnh Trạm cực kỳ rõ ràng, từ nhỏ nàng đều thích làm lão đại, Nhạc Nhạc bởi vì tính tình hiền lành mà không tranh giành với nàng.

Nàng kiên quyết lắc đầu, “Muội không muốn làm muội muội đâu.”

“Sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua.” Lãnh Trạm nói.

“Có rồi!” Đông Phương Uy Uy linh cơ vừa động, bày ra điệu cười gian ác, nàng thật sự rất bội phục trí tuệ của mình, “Muội nghĩ ra một biện pháp hay có thể thắng được Nhạc Nhạc.”

Lãnh Trạm nhíu mày nghi ngờ.

“Trạm ca ca, chúng ta hãy 『 nấu cơm 』đi!” Nàng nhảy lên người hắn nói.

Lãnh Trạm giật mình ngây người một chút, “Nấu cơm? Nàng đói bụng sao?”

“Không phải là nấu cơm kia,『 nấu cơm 』là gạo nấu thành cơm ấy.” Đông Phương Uy Uy nói mà mặt không đỏ, thở không gấp, giống như thật sự bọn họ đang thảo luận muốn ăn gì vậy. “Muội muốn sinh em bé nhanh hơn Nhạc Nhạc một chút, như vậy về sau em bé của nàng sẽ phải gọi em bé của chúng ta là ca ca hoặc tỷ tỷ. Trạm ca ca, huynh sẽ giúp muội, có phải không?”

Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Trạm đỏ lên, đầu lưỡi như bị mèo cắn mất, “Ách…” Đây là luận điểm quái gì thế?

“Trạm ca ca, huynh có biết 『 cơm 』phải 『 nấu 』thế nào không? Có phải đầu tiên là cởi quần áo không? Lại đây, để muội giúp huynh…”

“Không, không cần…”

“Người ta là một cô nương còn không thẹn thùng, huynh là đại nam nhân, da mặt phải dày một chút, nhanh cởi quần áo, hay để muội cởi trước nào?”

“Chờ một chút…”

“Trạm ca ca muốn cởi trước sao? Vậy nhanh lên chút…” Lần này nàng không thể thua nữa.

“Chúng ta vẫn nên chờ sau khi thành thân…” Nếu trước khi cưới mà muốn nàng, hắn khó có thể ăn nói với Diêm Hoàng.

“Không cần “tuyệt thực” như vậy, muội biết Trạm ca ca nhất định sẽ phụ trách…”

“Này Uy…” Lãnh Trạm đã bị nàng làm cho điên mất rồi.

“Muội đã cởi hết rồi, đến lượt huynh…” Thân hình trần trụi của nàng đang ở trên người hắn cọ tới cọ lui.

“Này Uy…”Với nam nhân mà nói, đây đúng là sự hành hạ thống khổ nhất trên đời.

“Kế tiếp phải làm thế nào nhỉ?”

“Này Uy…”

“Đúng rồi, khi muội còn bé đã nhìn thấy cha nuôi và mẹ nuôi 『 nấu cơm 』, đầu tiên là phải đóng dấu…” Nói đơn giản chính là miệng đối miệng!

“A!” Hắn không được rồi.

“Tiếp theo là thế này, sau đó…”

“Ta thua rồi, tùy nàng xử trí đấy!” Cho dù Diêm Hoàng ban chết cho hắn cũng được.

“Huynh nên sớm nhận thua rồi, chúng ta bắt đầu 『 nấu 』đi!” Nàng phát ra tiếng hoan hô thắng lợi.

—–o0o—– Toàn văn hoàn—–o0o—–