Quý Ngài Lảm Nhảm (Phế Thoại Tiên Sinh)

Chương 15: Phiên ngoại năm: Lễ tình nhân: Yêu đương cháy bỏng




Lễ tình nhân ngày đó, mùng một đầu năm. Mạc tiên sinh theo mẹ vợ nương nương chính quy đi mua đồ ăn về, còn mang theo một hộp dâu tây.

“Mua dâu tây à?” Phí tiên sinh rất vui vẻ, dâu tây rất tuyệt vời.

Mạc tiên sinh một bộ trịnh trọng nói: “Mẹ nói tôi không biết nấu cơm là không được.”

Phí tiên sinh cười, xoa xoa đầu Mạc tiên sinh: “Không sao hết, tôi cũng quen rồi.”

Mạc tiên sinh vẫn là bộ dạng rất nghiêm túc, nói: “Tôi muốn làm cho cậu dâu tây giòn.”

Phí tiên sinh kinh hỉ, nhưng nghĩ lại thảm kịch hồi trước, chỉ nói: “Anh xác định có nắm chắc?”

Mạc tiên sinh gật đầu, trên mặt mỉm cười: “Phế Phế, đây là quà tặng lễ tình nhân.”

Phí tiên sinh hồng mặt.

Kỳ thực cách làm dâu tây giòn rất đơn giản, chính là nấu socola chảy ra sau đó bọc bên ngoài trái dâu, rồi làm lạnh. Phí tiên sinh xót xa nhìn Mạc tiên sinh đem hộp socola Thụy Sĩ nọ vào nhà bếp. Nhưng nghĩ tới là quà tặng lễ tình nhân, Phí tiên sinh vẫn là rất vui vẻ, đáy lòng ấm áp. Hồi trước lúc nào cũng không dám đường đường chính chính qua lễ tình nhân, giấu giấu diếm diếm chung quy có chút khó chịu. Nhưng năm nay lại khác. Phí tiên sinh thoáng nhìn mẹ mình đang ngồi ở phòng khách mà cứ liên tục ngó vào nhà bếp, cảm thấy hôm nay thực là một ngày hết sức hết sức đẹp đẽ.

Vậy nhưng, nửa giờ trôi qua, Mạc tiên sinh vẫn không có động tĩnh gì. Phí tiên sinh đành phải đi vào thám thính, vào nhà bếp, ngửi thấy được một vị ngọt đã hơi hơi đắng. Thật ra Mạc tiên sinh đã làm xong dâu tây giòn, nhưng y lại đứng bên cạnh ngây người với đĩa thành phẩm làm xong.

“Xảy ra chuyện gì?” Phí tiên sinh đi qua.

Mạc tiên sinh tựa hồ không định trả lời, mím chặt môi, thật lâu mới nói: “Cậu thử xem.”

Phí tiên sinh cười ăn một viên, dâu tây chua ngọt kèm theo một vị ngọt cháy đắng kì quái.

Mạc tiên sinh quay đầu qua: “Hình như tôi chỉnh sai lò viba rồi.”

Phí tiên sinh cười ôm y một phát: “Socola dù có cháy khét cũng đại diện tâm ý của anh, tôi rất thích, vô cùng vô cùng thích.”

Mạc tiên sinh cự nự nửa ngày mới tỉnh lại, mặt đầy nghiêm túc nói: “Tuy rằng cháy rồi, nhưng vẫn là đại diện cho tình yêu của tôi.”

Phí tiên sinh cười trộm: “Ưm, ưm. Cháy bỏng yêu.”

“Đó là quá độ sôi trào.” Mạc tiên sinh vẫn một bộ trịnh trọng.

Phí tiên sinh đã không kềm được từ da đầu đỏ đến ngón chân: “Mạc Ngôn, chúng ta thật buồn nôn.”

“Cái gì buồn nôn, quá độ sôi trào yêu?” Trông Mạc tiên sinh rất nghiêm túc.

Phí tiên sinh yếu ớt nói: “Mạc Ngôn, câm mồm!”

Thế là quà tặng lễ tình nhân cứ như vậy hỏng rồi. Mẹ Phí tấm tắc lấy làm kinh ngạc: “Đồ ngọt đơn giản như vậy cũng có thể phá hỏng, lãnh đạo cũng thực là lợi hại!”

Ba Phí chỉnh chỉnh tờ báo, lầm bầm: “Quân tử xa nhà bếp.” Mẹ Phí trừng.

Phí tiên sinh kỳ thực vẫn hơi xót socola một chút, một viên cũng chưa được ăn mà. Buổi tối, Mạc tiên sinh lại lấy ra một hộp socola cho Phí tiên sinh, làm Phí tiên sinh khá kinh ngạc.

“Sao anh vẫn còn một hộp?”

“Tôi đã sớm chuẩn bị trước cho thất bại.”

Phí tiên sinh mừng rỡ, cười đỏ cả mặt.

“Phí Ngữ, quà tặng lễ tình nhân của tôi đâu?”

Phí tiên sinh hết sức tự đắc nằm ngửa lên giường cái một: “Tự anh mở thôi.”