Quý Nhân

Chương 6: Tân hôn




Đặng Nguyên là cô bé chỉ biết mơ mộng, có giải thích những chuyện này nàng ta cũng không hiểu. Đặng Chi bảo vệ Đặng Nguyên quá kĩ, nàng ta không biết đến chuyện đời khó khăn.

Diệp Lăng Vũ cầm chén trà lên uống một hơi gần hết mới có thể nguôi cơn giận.

Nàng bình tĩnh nói với Đặng Nguyên: “Chị chưa bao giờ là người tuỳ tiện, việc chung thân đại sự càng không qua loa. Chị chọn Ngô Dung vì chị tin tưởng vào mắt nhìn người của mình, Ngô Dung sẽ không làm chị thất vọng.”

Diệp Lăng Vũ dù gì cũng lăn lộn trên thương trường mấy năm nay, nàng không tin mình sẽ nhìn lầm, Ngô Dung không phải tên côn đồ! Ít nhất, hiện tại Ngô Dung không phải. Mà ngược lại, nàng thấy trong mắt Ngô Dung sự tự tin trầm ổn, nàng tin nàng có thể dựa vào người đàn ông này, dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì vẫn có chàng che chở.

Ở trong lòng mỗi cô gái, người chồng như thế nào là hoàn hảo nhất?

Trước đây, Diệp Lăng Vũ thấy Đặng Chi phù hợp với hình tượng trong lòng nàng nhưng chuyện tình cảm không thể cưỡng ép.

Mà bây giờ Diệp Lăng Vũ cảm thấy Ngô Dung mới là người phù hợp, chàng khiến nàng cảm thấy tương lai sẽ không quá đỗi mong manh, mà sẽ là hạnh phúc, chắc chắn. Sẽ như vậy!

Đặng Nguyên khẽ thở dài, nói: “Thôi được rồi, vậy em chúc chị Diệp trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.” Nói như vậy, chứ trong lòng Đặng Nguyên không coi trọng tương lai của Diệp Lăng Vũ.

Anh trai vẫn cưới Hứa Anh mà bây giờ chị Diệp lại kén rể là một tên côn đồ, điều này khiến Đặng Nguyên đau lòng. Sự thật mất lòng …. Không có người nào thích nghe!

Tối hôm đó, An Triết tỉ mỉ giải thích cho Ngô Dung nghe chuyện giữa Diệp Lăng Vũ và Đặng Chi, còn nhấn mạnh tới việc hôm nay Đặng Nguyên đến gặp Diệp Lăng Vũ.

An Triết nói: “Thái quý phi thật sự không thích ngài ở rể nhà họ Diệp nhưng Thái quý phi tự thấy đã nợ ngài nhiều lắm, mà lại không thể công khai chọn vợ cho ngài nên nếu ngài kiên quyết thì nương nương cũng bằng lòng. Nếu bà chủ Diệp đức hạnh không tốt thì Thái quý phi tuyệt đối sẽ không đồng ý, bà ấy nhất định sẽ không tha cho bà chủ Diệp.”

Từ thái quý phi thật lòng rất nhớ thương con trai út của bà. Chuyện hôn nhân của Ngô Dung chậm trễ nhiều năm như vậy không phải vì cha mẹ nuôi của chàng không lo lắng, mà do Từ thái quý phi cảm thấy những cô gái trong dân gian đều không xứng với con trai bảo bối của bà, mà các tiểu thư khuê các con nhà quan lại không thích Ngô Dung, vì thế mới dùng dằng chuyện hôn sự của chàng.

Ngô Dung thực sự không biết Diệp Lăng Vũ có một quãng kí ức như vậy, chàng vuốt ve tử sa hồ trong tay, nghĩ ngợi một lát mới nói với An Triết: “Trước khi kết hôn nàng như thế nào ta không quan tâm. Nhưng sau khi thành thân, nếu nàng không tuân thủ đức hạnh của một người vợ thì là do ta không đủ năng lực, không thể giữ người phụ nữ của mình. Ngươi nói xem, ta sẽ “không đủ năng lực” ư?”

An Triết cứng họng, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Điều cấm kị nhất ở đàn ông là nói họ “Không đủ năng lực” phải không?

Ngô Dung cười cười: “Nói tiếp, bà chủ Diệp bây giờ có điểm nào khiến người không vừa lòng chứ?”

Trước khi kết hôn ai chả có một, hai cuộc tình?

Những thứ đã qua cho dù muốn cũng không thể níu kéo được nhưng tương lai nằm trong tầm với. Điều chàng coi trọng là cuộc sống sau hôn nhân.

Hơn nữa, là người đàn ông từng trải, thứ Ngô Dung không thiếu chính tự tin, chẳng lẽ chàng còn không chinh phục được trái tim của một cô gái cổ đại ư?

Biệt viện nhà họ Ngô.

Đêm đại hôn.

Tiệc cần mở cũng đã mở, khách cần tiễn cũng đã tiễn, lúc này toàn bộ nhà cửa đã yên tĩnh lại.

Nhà họ Ngô là điển hình của kiến trúc phương Bắc. Kết cấu từ nhà chính cho đến phòng ngủ đều theo quy luật, lối đi ở hành lang đều lát đá, cây cối hoa cỏ không nhiều nên toàn bộ sân viện đều mang theo hơi thở vững chắc cùng kiên cường. Ngô Dung khá thích loại kiến trúc như thế này.

Ngô Dung vui vẻ đi vào gian chủ phòng thứ ba, đó là nơi động phòng đêm nay.

Tuy ở rể nhưng nghi thức hôn lễ không khác mấy so với những người bình thường, vẫn theo lệ cũ là Ngô Dung đến nhà họ Diệp đón Diệp Lăng Vũ, Diệp Lăng Vũ mặc đồ cưới ngồi trên kiệu hoa, trên đường đi nổi nhạc trống vô cùng náo nhiệt tiến vào Ngô trạch, ở Ngô trạch cử hành nghi thức bái đường.

Điều này khiến cho Vương thị luôn có ảo giác rằng nhà bà không phải kén rể, mà là gả con gái đi ra ngoài.

Ngô Dung phải cam đoan với bà rằng con cái sau này của chàng nhất định sẽ mang họ Diệp, lúc này Vương thị mới quên đi dự tính cho Ngô Dung ngồi kiệu vào nhà.

Ở rể không đáng sợ, bắt một đại nam nhân như chàng ngồi kiệu hoa mới chính thức khủng bố, bây giờ Ngô Dung nghĩ lại vẫn toát mồ hôi lạnh.

Không gian tĩnh lặng, đôi nến đỏ chầm chậm cháy.

Diệp Lăng Vũ ngồi trên giường, hai người đã hoàn thành nghi thức trước động phòng nên lúc này khăn voan trên đầu Diệp Lăng Vũ đã cởi xuống để lộ khuôn mặt dịu dàng thanh tú, dưới ánh nến càng thêm quyến rũ kiều diễm.

Nha hoàn bên người Diệp Lăng Vũ – Song Vân đang ngồi ở trước giường cùng tiểu thư nhà mình nói chuyện, thấy cô gia vào liền vội vàng đứng lên hành lễ, hỏi: “Đồ ăn trên bàn vừa mới hâm nóng lại, cô gia có muốn ăn một chút không?”

Ngô Dung nhìn dưa cải cùng cháo trắng trên bàn, gật đầu nói: “Cũng hơi đói, cô đi nghỉ ngơi đi, nương tử nàng lại đây ăn một chút.”

Song Vân nhìn về phía Diệp Lăng Vũ, thấy nàng gật đầu, lúc này Song Vân mới đi ra.

Diệp Lăng Vũ bước xuống giường, ngồi đối diện Ngô Dung, tự tay múc cho chàng một bát cháo trắng, nói: “Uống không ít rượu phải không? Ăn cháo sẽ ấm bụng hơn.”

Ngô Dung đón lấy bát uống một mạch hết hơn phân nửa, mới cười nói: “Không có việc gì đâu, rượu ta uống không nhiều nhưng mấy anh em đồng hao đều ngã hết rồi.” (Anh em đồng hao = anh em cọc chèo => các chàng rể trong nhà gọi nhau như vậy)

Diệp Lăng Vũ nhíu nhíu mày, hỏi: “Trần An cố tình làm khó chàng phải không?”

Em rể thứ hai và em rể tư đều là người thật thà, chỉ có em rể ba – Trần An luôn gây rắc rối, Diệp Lăng Vũ đoán chỉ có hắn là đáng nghi nhất mà thôi.

Ngô Dung lắc đầu, nói: “Không có gì, chỉ nói mấy lời chúc mừng hôn lễ của chúng ta. Cậu ta chẳng qua là ghen tị thôi!”

Diệp Lăng Vũ sẵng giọng: “Vì thế nên chàng để mặc hắn nói lung tung? Trần An là tên chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nếu chàng cứ nhường nhịn hắn không sớm thì muộn cũng bị hắn coi thường, càng bị hắn lấn tới.”

Ngô Dung không để ý đến lời nàng, cười nói: “Chỉ là một tên tầm thường thôi, không có gì phải sợ cả.”

Diệp Lăng Vũ không nhịn được nói: “Đừng có coi thường người khác!”

Nàng cố kiềm chế mới không thốt lên rằng: Chàng nhìn lại mình xem có gì hay ho chứ? Còn dám dùng thái độ kiêu ngạo như vậy để nói người khác?

Ngô Dung cười cười, rót một chén rượu nhỏ đưa đến trước mặt Diệp Lăng Vũ, nói: “Hôm nay là ngày lành của chúng ta, không nói những chuyện mất hứng này nữa.”

Diệp Lăng Vũ nói “vâng”. Nàng bưng chén rượu lên, rượu màu đỏ tươi trong suốt không giống những loại rượu thường thấy, vì thế nàng tò mò hỏi: “Đây là rượu nho sao? Của Tây Vực?”

Nước Đại Chu cũng có sản xuất rượu đế và rượu trái cây, nhưng do điều kiện kỹ thuật có hạn nên rượu thời bấy giờ có màu đục ngầu, hương vị cũng không thanh khiết.

Kiếp trước Ngô Dung rất thích uống rượu nho, từng muốn mua một nông trại trồng nho ở Pháp, lúc rảnh rỗi cũng thường nghiên cứu cách ủ rượu. Khi xuyên không đến nhà họ Ngô lại rảnh rỗi không có việc gì làm, vì thế chàng thử ủ mấy thùng rượu nho, thành quả cũng khá được

Ngô Dung ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Vũ, cười nói: “Sau này ta tìm mấy cái ly thuỷ tinh, dùng để uống rượu nho mới thích hợp nhất.”

Diệp Lăng Vũ liếc chàng một cái, nói: “Chàng có vẻ thích hưởng thụ nhỉ?”

Ngô Dung gãi đầu cười gượng: “Đời này ta chỉ mong không phạm vào sai lầm gì lớn mà thôi. Sống hưởng thụ sẽ không phải buồn.”

Diệp Lăng Vũ không đồng ý với cách sống an phận này của chàng. Trong lòng người phụ nữ, ai chả mong chồng mình thành đạt, công danh ngày một huy hoàng? Vốn định thuyết giáo nhưng Diệp Lăng Vũ nhớ đến đây là đêm động phòng hoa chúc, nàng bèn nín nhịn, uống thêm nửa chén rượu cùng Ngô Dung rồi nói: “Chàng đã uống nhiều rồi, đừng uống nữa.”

Ngô Dung nghe vậy bỏ cốc xuống: “Được, tất cả đều nghe theo nương tử.”

Diệp Lăng Vũ hơi thẹn thùng, hỏi: “Lúc nãy thiếp đã tắm rửa rồi, còn chàng?”

Ngô Dung lại gật đầu, nói: “Được, được.”

Diệp Lăng Vũ nhìn kĩ chàng mấy lần, chắc chàng đã say, nếu không sao chỉ biết gật đầu như vậy? Thấy Diệp Lăng Vũ nhìn mình, đôi mắt luôn nghiêm khắc của nàng dưới ánh nến lại mang theo ánh nước lung linh, Ngô Dung cười hỏi: “Nương tử có muốn tắm chung với ta không?”

Diệp Lăng Vũ đỏ mặt, đứng dậy nói: “Để thiếp gọi người hầu hạ chàng.”

Phòng tắm ở sương phòng phía đông, sương phòng thông với phòng ngủ bằng một cách cửa nên tắm xong có thể trực tiếp trở lại phòng ngủ mà không phải sợ gió lạnh.

Diệp Lăng Vũ gọi Song Vân vào hầu hạ Ngô Dung tắm rửa.

Ngô Dung hơi say thật, đầu óc phản ứng chậm so với bình thường gấp mấy lần. Chàng còn chưa mở miệng, bỗng dưng An Triết đứng bên ngoài chạy vào nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia đã quen tiểu nhân hầu hạ tắm rửa, xin để tiểu nhân giúp người đi.”

Ngô Dung nhìn Song Vân xinh đẹp như hoa như ngọc, bấy giờ nhìn kĩ lại mới nhận ra Song Vân mắt hạnh má đào, ngực to eo nhỏ, so với Diệp Lăng Vũ còn xinh đẹp hơn vài phần.

Ngô Dung nói: “Được rồi, để cho An Triết hầu hạ đi.”

Mà Diệp Lăng Vũ lại thấy khó chịu, nàng quát An Triết: “Đây là hậu viện, không có người gọi sao cậu lại tự tiện bước vào? Trước đây trong nhà này không có phụ nữ thì tôi không nói, nhưng từ giờ trở đi, đàn ông bên ngoài không được bước vào đây nửa bước!”

An Triết nháy mắt mấy cái, ánh mắt cầu xin nhìn về phía thiếu gia nhà mình, Thái quý phi phái cậu tới bảo vệ thiếu gia, làm sao cậu dám rời thiếu gia nửa bước?

Ngô Dung vẫn phản ứng chậm chạp như cũ, chờ Diệp Lăng Vũ nổi giận xong chàng mới chậm rãi gật đầu nói: “Đúng, hậu viện là địa bàn của vợ ta, không cho cậu bước vào nửa bước.”

Diệp Lăng Vũ và An Triết cùng im lặng liếc chàng. Nhìn qua thì thấy tỉnh táo, ai ngờ vừa nói ra mới biết là say.

Diệp Lăng Vũ nói với An Triết: “Cậu đi ra ngoài đi, ở đây đã có ta chăm sóc rồi.”

An Triết bất đắc dĩ trả lời “Vâng”, cúi đầu chào rồi mới nhanh chóng đi ra.

Chuyện thiếu phu nhân không cho cậu bước vào nhà sau chắc phải đi nói cho Thái quý phi biết, việc bảo vệ thiếu gia sau này xem ra phải cho người khác đảm nhiệm, tỷ như phái mấy cô hầu nữ, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Ngô Dung nhìn nhìn Song Vân, lại nhìn nhìn Diệp Lăng Vũ, chậm rãi nói: “Nương tử không hầu hạ vi phu, thôi để vi phu tự mình tắm rửa. Song Vân xinh đẹp như vậy, nếu để cô ấy hầu hạ tắm rửa ta sợ sẽ phạm phải sai lầm mà người đàn ông nào cũng mắc phải.” Song Vân nghe thế mặt đỏ tai hồng, chỉ hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống. Ngày tân hôn đầu tiên đã bị cô gia đùa giỡn, liệu sau này tiểu thư có chán ghét nàng hay không?

Diệp Lăng Vũ thở dài, vẫy vẫy tay bảo Song Vân lui xuống, yên lặng đỡ Ngô Dung đi vào trong sương phòng.

Chính giữa sương phòng đã để sẵn một thùng gỗ lớn có thể chứa cả hai người, bên trong có hơn phân nửa thùng nước, độ ấm vừa phải, bên cạnh còn có một cái thùng nhỏ chứa nước ấm dự phòng, trong thùng có sẵn khăn và gáo nước.

Diệp Lăng Vũ giúp Ngô Dung cởi áo ngoài đỏ thẫm, bên trong là áo lót trắng tinh. Thực ra vì đêm động phòng hoa chúc hôm nay, từ sáng tinh mơ Ngô Dung đã tắm rửa sạch sẽ rồi. Bây giờ chỉ cần tắm sơ lại thôi, để bỏ đi mồ hôi và cảm giác say chếnh choáng.

Diệp Lăng Vũ hơi ngượng. Tuy đã là vợ chồng nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật nên nàng chỉ giúp Ngô Dung cởi áo và quần dài mà không giúp chàng cởi quần lót, cứ như thế đỡ chàng bước vào thùng nước.

Thân hình Ngô Dung vốn cao lớn, sau khi cởi quần áo lại lộ ra dáng người thon dài rắn chắc, hơn nữa chàng sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, được vợ chồng Ngô Nguyên Ngân nâng niu cưng chiều nên không chỉ da thịt mềm mại, mà ngay cả hai tay đều trắng.

Diệp Lăng Vũ dùng một cái khăn mềm chà xát trên người chàng. Ngô Dung ngồi trong thùng gỗ, gối đầu lên cạnh thùng, mắt lim dim nửa tỉnh nửa mê.

Diệp Lăng Vũ hỏi: “Có gội đầu không?”

“Không cần, sáng nay đã gội rồi.”

Diệp Lăng Vũ nói một tiếng “Vâng”, lại dùng khăn khẽ chà trên tấm lưng bóng loáng mà rắn chắc của chàng, nàng ngượng ngùng không dám lau trước ngực.

Ngô Dung nhấc tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Diệp Lăng Vũ giật mình, ngay lập tức nàng đã bị Ngô Dung bế lên, cả người rơi vào thùng nước.

Diệp Lăng Vũ hét lên: “Chàng làm gì vậy? Y phục của thiếp ướt hết rồi!”

Ngô Dung cười ha ha không trả lời, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, sau đó hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng.

Diệp Lăng Vũ sững sờ trước nụ hôn của Ngô Dung, nàng từ chối mấy lần, sau cùng đành bám chặt tay vào cạnh thùng mới không để cho bản thân bị chìm trong nước.