Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 31: Giết chim không cần đao cũng được




“Nếu như lời tôi nói lúc trước có nửa câu nói dối, nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả, chết không chỗ chôn!” Hoắc Cải giơ tay, dựng hai ngón lên, hùng hồn thề thốt.

Ngay sau đó, Hoắc Cải lại hạ tay xuống, cười khổ lắc đầu nói: “Thôi đi, người tin thì sẽ không cần thề thốt, người không tin, thề thốt cũng chẳng có tác dụng gì.”

“Huynh, muốn cản tôi sao?” Hoắc Cải hất cầm lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt nam nhân, lưng đứng thẳng, cầm chắc đoản đao. Giống như một con thiêu thân sẵn sàng lao vào lửa, thể hiện rõ quyết tâm hiến tế mãnh liệt.

Lúc tiểu công không định tin tiểu thụ, điều tiểu thụ cần làm không phải là giải thích, bào chữa hay van nài, mà là trực tiếp vạch rõ ranh giới, nếu như tin, chúng ta tiếp tục chơi, nếu như không tin, chúng ta chơi xong rồi.

“Tất nhiên là không, không phải chúng ta là đồng phạm sao?” Bàn tay thon dài to lớn ôm gọn lấy bàn tay nhỏ bé đang khẽ run rẩy.

Đao trong tay lạnh lẽo, lòng bàn tay trên lưng bàn tay lại ấm áp, Hoắc Cải khe khẽ thở phào, thắng rồi… Giữa đám đại thúc lưu manh và thiếu niên yếu đuối, kỳ thực rất dễ lựa chọn phải không?

“Muốn giúp động thủ sao?” Hoắc Cải chân thành mời.

“….. Không, ta giúp ngươi nghe ngóng tình hình.” Đại hiệp quả đoán buông tay Hoắc Cải ra, đi ra mấy bước, ra vẻ ta rất coi trọng công việc của ngươi.

Hoắc Cải tiếc nuối thở dài một cái, nhìn xuống đám lưu manh đang nước mắt giàn giụa, hít sâu vào một hơi, thầm cổ vũ chính mình. Dù sao Hoắc Cải cũng không phải biến thái, cởi quần đàn ông sau đó còn gì gì đó, nói thế nào thì cũng thấy rất buồn nôn.

Ngồi xổm xuống, cơ chế Trảm Điểu, chính thức khởi động! (Trảm Điểu: chặt chim ^^)

“Đừng có run chứ, quần của ngươi vẫn còn chưa cởi xuống cơ mà. Đợi đến lúc ta ra tay run cũng chưa muộn mà.”

“Này, con chim nhà ngươi cũng thật vạm vỡ nha, rất có tư chất phạm tội đấy.”

“Ngươi nói xem ngươi nếu thật muốn mang chim đi dạo, sao không chịu vào kỹ viện? Để tiết kiệm mấy đồng mà chọc phải kẻ thù như ta đây, người nói xem có đáng không?”

“Này này, đừng giãy giụa chứ. Lăn nữa lại rơi vào hố bây giờ! Ngươi cứ rơi xuống như vậy, đảm bảo sẽ gãy cổ luôn.”

“Tốt lắm, xem ra ngươi cũng không có ý định tự sát. Ngươi cứ ở đây phơi chim một lúc, ta đi giải quyết huynh đệ ngươi đã.”

“Bây giờ đến lượt ngươi rồi, haizz, đừng khóc chứ, đàn ông con trai to xác như vậy mà khóc trông khó coi chết đi được.”

“Dây lưng của ngươi sao mà chặt vậy hả, chết tiệt, cởi mãi không được, cắt luôn cho xong.”

“Này, ta nói là cắt dây lưng, ngươi nghĩ cái gì không trong sáng vậy hả! Ngươi cứ giãy giụa mãi như vậy, cẩn thận ta cắt nhầm chỗ đấy.”

“Con chim của nhà ngươi,… có chút cong, nuôi thế nào mà hay vậy?”

“Có điều, không quan trọng lắm, dù sao chốc nữa cũng không còn rồi, cong hay thẳng cũng chả khác gì nhau, í, sao ngươi lại khóc vậy hả?”

“Ngươi cảm thấy chuyển từ nằm sang bò là có thể giả vờ như ngươi không có chim sao hả?”

“Này, đừng có giả vờ như phụ nữ trinh tiết có được không hả, ánh mắt thà chết cũng không phục của ngươi quá mức buồn nôn đó!”

“Phối hợp chút đi, nhìn chim của ngươi một cái ngươi sẽ mang bầu chắc?”

“Xì, còn tưởng chim của ngươi có gì khác biệt so với mọi người chứ, để ngươi nâng niu như vậy. Chẳng phải là nhỏ hơn huynh đệ của ngươi một tí thôi sao, có gì mà ngại không cho người khác nhìn được chứ?”

“Yên tâm, chốc nữa cả ba người các ngươi đều chim bay lồng rỗng cả, bọn họ không cười ngươi nữa đâu.”

“Ngươi có thể không nói được không?” Đại hiệp quay đầu trừng mắt nhìn Hoắc Cải, cần biết, giả vờ như không nghe thấy gì cũng rất khổ sở đấy, vốn đầy tinh thần nhân đạo chủ nghĩa, hắn vốn định giữ vẻ mặt lạnh lùng trong suốt quá trình. Có trời biết được, hắn nhịn cười đến mức sắp bị nội thương đến nơi rồi. (Bụi: ta dịch đoạn này mà tay cứ run bần bật vì cười  =)))))))))~)

Hoắc Cải đứng dậy, vô tội nhìn đại hiệp, sắc mặt trắng bệch: “Ta hiện giờ mới phát hiện ra mình có một cái tật, lúc căng thẳng, rất dễ lải nhải.”

“Nhìn thấy rồi, tay ngươi run đến thế kia, có cầm được đao không?” Thấy người thiếu niên sắc mặt không còn giống người nữa, đại hiệp hết sức hoài nghi khả năng tiến hành kế hoạch của người nào đó.

“Không sao, ta không cần đao.” Hoắc Cải phất phất tay, đi về phía góc tường.

“Không phải ngươi nói muốn cắt gì đó của chúng ra làm nhiều mảnh sao?” Chẳng lẽ thiếu niên này thật ra là vẻ ngoài ghê gớm nhưng bên trong lại yếu đuối?

Hoắc Cải lật tìm trong góc tường ra ba ống trúc: “Chẳng qua chỉ là cách nói hơi hình tượng thôi, chỉ cần thiến đi tư tưởng trung tâm của bọn chúng là được rồi.”

Hoắc Cải nói rồi bèn múc đầy nước lạnh vào trong ba cái ống trúc, cẩn thận quay lại.

Đại hiệp nhìn ba cái ống trúc, không hiểu được: “Ngươi lấy nước làm gì?”

Hoắc Cải chú ý nước trong ống trúc, đầu cũng không ngẩng lên: “Chốc nữa ngươi sẽ biết. Nào, giúp ta cố định chúng vào tư thế quỳ, buộc chắc vào chút.”

Trong nháy mắt, chỉ thấy bóng dây thừng bay qua bay lại, ba cái bánh trưng với tư thế quỳ ra lò.

Trói xong thu công, đại hiệp quay đầu hỏi: “Thế này đã được chưa?”

Hoắc Cải nhìn đại hiệp, trong mắt tràn đầy sùng bái… đúng là không hổ danh đại hiệp à nha, nhìn thủ pháp gọn gàng nhanh nhẹn này, nhìn cách trói chặt chẽ tinh chuẩn này, giống một nhân vật vĩ đại thường xuất hiện trong manga biết bao —- Nữ vương S.M! (Bụi: lạy cha kế =)))))~)

Vị đại hiệp nào đó làm công cho thủ lĩnh sơn trại khe khẽ gật đầu, hài lòng tiếp nhận ánh mắt long lanh của người nào đó. Chuyên gia mà lại!

Hoắc Cải xếp đám lưu manh thành hàng, sau đó lại ngồi xổm xuống, một tay nắm chặt chim, trực tiếp nhét vào ống trúc, chim ngập trong nước! Tất nhiên, với nhiệt độ bây giờ, chốc nữa là thành kem chim thôi.

Đại hiệp thấy Hoắc Cải đầy vẻ ghét bỏ nhét chim vào ống trúc, lập tức liền bị chấn động sâu sắc trước một phương pháp mạnh mẽ kết hợp giữa sinh học, vật lý và tự nhiên này. Chẳng lẽ tên này định dùng cách này để đóng băng chết mấy con chim sao? Cái này đúng là một… ý kiến hay.

Ngâm chim xong, Hoắc Cải đứng dậy đi về phía vại nước.

“Ngươi còn định làm gì nữa?” Đại hiệp có thể nói lòng có chút sợ hãi đối với những thủ đoạn phong phú của người thiếu niên trước mắt. Lời nói và hành động của người này hoàn toàn không nằm trong phạm vi người bình thường có thể đoán được.

“Rửa tay chứ làm gì.” Hoắc Cải quay đầu lại, biểu cảm đầy khinh thường ‘Chuyện đơn giản vậy mà ngươi cũng không hiểu, trong não chẳng lẽ toàn cơ bắp?’

Đại hiệp ôm ngực, lặng lẽ nội thương. Kỳ thực, lời nói và hành động của người này cũng có lúc không nằm ngoài suy nghĩ của người bình thường…

“Ta ngồi đây đợi, để tránh xảy ra biến, có lẽ khoảng một canh giờ sau mới đi được.” Hoắc Cải vừa chà tay vừa đứng ngoài quan sát nhóm ba tên lưu manh. Sau đó mới buồn phiền phát hiện ra tiểu Cúc hoa huyết sắc nhà mình là một thứ không nhìn thấy thành quả thì không phản ứng, phỏng chừng chỉ có thể đợi đến khi chính mình kiểm nghiệm chim của nhà đám lưu manh đã biến thành chim đông lạnh thì mới có thể đi được.

“Sao không trực tiếp dùng đao, không phải ngươi mang theo đao sao?” Đại hiệp nhìn chăm chú vào đao trên thắt lưng Hoắc Cải, hỏi.

Hoắc Cải hà hơi vào bàn tay bị nước làm cóng của mình, hàm hồ nói: “Thứ nhất, như thế không dễ căn ke, rất dễ chết người, ta không thích dây vào mạng người. Thứ hai, chỉ cần nhìn thấy máu, liền có vật chứng, rất dễ chọc tới quan phủ. Thứ ba, đây là đao tốt, không đáng bị làm nhục như thế.”

Đại hiệp mạnh mẽ xuất thủ, đao vốn giắt trên thắt lưng Hoắc Cải lập tức liền rơi vào tay hắn. Đoản đao loang loáng đóa đao hoa lạnh lẽo trên những ngón tay góc cạnh.

“Đúng là một hảo đao, mà ngươi… cũng rất xứng với hảo đao này.” Giọng nói hơi khàn mang theo ý tán thưởng, đối với những người tập võ mà nói, vũ khí luôn là người bạn đồng hành vĩnh viễn không phản bội mình, thậm chí là người bạn đồng hành duy nhất. Lúc trước hắn ngăn Hoắc Cải, không hẳn không có suy nghĩ không muốn để bảo khí bị nhiễm bẩn.

Hoắc Cải cẩn thận cho đao vào vỏ, nói vớ vẩn, đao này lấy từ trên người Vạn Tư Tề, nói về giá cả cũng phải mấy kim liền, để làm vật dùng một lần thì quá xa xỉ rồi! (Bụi: Ý bạn í là chặt xong vất luôn đao đi, ghê chết được giữ làm gì ^^)

Sự thật chứng minh rằng, tinh thần cao thượng và vật chất dung tục cũng có vài lúc tốt đẹp nào đó cùng chung chí hướng.

“Ngươi định đợi ** của chúng thành băng rồi mới đi sao?” Đại hiệp lại hỏi.

“Ừ.” Hoắc Cải xoa xoa hai tay, ngón tay bị cóng có chút đau.

“Ngươi không sợ sau chuyện này chúng sẽ đến tìm ngươi gây phiền toái sao?”

Hoắc Cải thản nhiên hỏi: “Ngươi có kế gì dạy ta sao?”

“Phế mắt, phế tai, phế miệng.” Từng chữ như thép, tràn đầy hàn khí.

Hoắc Cải ngẩn ra một lúc, sau đó cúi đầu, không nói lời nào. Thực ra, nếu như bản thân không cần mạng người, làm như thế mới ổn thỏa nhất, hơn nữa, kế hoạch của mình cũng đã định như thế. Chỉ là, đến lúc hành động, mới phát hiện những tình tiết viết trên giấy nhẹ như cát bụi đến lúc vào tay rồi lại nặng như núi.

Thật hổ danh bản thân được xưng tụng là cha kế số một giới **, lúc chiến đấu thực sự, lại quá mức lo sợ, tim mềm tay lỏng. Anh hùng trên mạng, liệt.dương trên giường, quá khốn kiếp!

Bất ngờ, tay bị nắm chặt, tên giữa đường nhảy vào, không biết là giúp đỡ hay phá hoại khe khẽ nói bên tai: “Đã nói rồi, ngươi giết người, ta chôn thây. Những chuyện này, cứ để ta làm.”

Thân thể căng cứng chốc lát liền thả lỏng, chân Hoắc Cải lại trượt. Thân thể trước khi “chộp ếch” đã được ôm trọn, vẫn là mùi hương đó, giống như cái ôm ấp của một dã thú, ấm áp lại lạnh lẽo, an toàn mà nguy hiểm.

Hoắc Cải ngẩng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt đã bị tấm vải đen che đi quá nửa của nam nhân, môi đỏ khẽ hé, dường như muốn nói lại thôi, lại như đang… mời gọi.

Nam nhân cười khẽ, kiếm cổ tắm mưa, tự mang theo vài nét thanh nhuần: “Sao thế?”

Hô hấp của Hoắc Cải càng lúc càng sâu, ngực càng lúc càng trướng, sau đó…

“Hắt xì~”

Hoắc Cải hít hít cái mũi đỏ lên vì lạnh của mình, buồn bực nói: “Hình như bị cảm lạnh rồi.”

Đại hiệp buồn bực nhìn trời: “Nhìn thấy rồi…”