Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 50: Tình cảm nghịch chuyển




Điều duy nhất làm cho ta không chịu nổi là An công tử kiên quyết yêu cầu ta cùng đi làm cùng tan tầm với anh ấy . Hoàn toàn phơi bày mối quan hệ không thuần khiết giữa hai chúng ta , đối mặt với An công tử , cho dù toàn thân ta đều là miệng thì cũng không tranh đua nổi với cái miệng thối kia của anh ấy .

Nói đến ngày ấy , anh ấy mang ba mẹ mình cùng với ta, chậm rãi đi đến nhà ta. Hai vị đồng chí Kỷ Hoài và Tô Thức chỉ là mỉm cười, căn bản không phát cơn động kinh , bọn họ quá bình tĩnh làm cho ta thực hoài nghi hai vị đại lão gia này đã tu luyện đến cấp đại pháp trong các game online .

Ta vốn tưởng rằng ba mẹ ta khẳng định sẽ phản đối cửa hôn sự này , dù sao ta cùng An công tử cũng quen biết không bao lâu, hai người bọn họ lại vẫn luôn nhắc tới Đường Duy Cầm. Hơn nữa, ngày đó thời điểm gặp mặt , ba mẹ ta có vẻ lạnh nhạt, lúc so chiêu cùng An phu nhân còn dấu diếm sát khí cơ đấy .

Nhưng chỉ dưới loại tình huống này , mẹ ta với An phu nhân mới cùng đánh nhịp: “Mùng Ba đầu tháng sau là ngày đại cát đại lợi! Trực tiếp kết hôn!”

“Cái gì? !” Ta khó có thể tin.

An công tử nhẹ nhàng ôm lấy ta, “Không thể quá nhanh, hôn lễ của chúng ta cần chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, một tháng vừa vặn.”

Ngay cả đính hôn đều giảm đi? Anh biến ngay, ai nói là tôi ngại quá chậm ? Tôi đây là ghét bỏ anh , ghét bỏ anh a!

“Xin ba mẹ yên tâm , con sẽ đối tốt với tiểu Nhuận !” An công tử vỗ ngực cam đoan, vẻ mặt ta hắc tuyến, sao ta cảm thấy lời này cứ đểu đểu kiểu gì thế nhỉ ?

Đồng chí Kỷ Hoài rưng rưng nhìn ta, “Con gái trưởng thành rồi , rốt cục phải rời khỏi ba mẹ .”

“Mẹ , con không…”

“Mày đem Ngân Phiếu cũng mang đi đi, nó ăn nhiều lắm , sẽ ăn nghèo mẹ với ba mày .”

Cái chữ ”Đi” kia ngạnh ở yết hầu, hóa ra hai vị này rơi nước mắt không phải vì ta a!

Cứ như vậy ta và Ngân Phiếu của ta cùng nhau tiến vào ở căn nhà xa hoa của An công tử , cuối cùng Ngân Phiếu đã có được một cái ổ giống dạng ổ chó, còn xa hoa hơn nhiều so với cái ổ được dựng bằng bánh đậu xanh kia , quả thực chính là sự khác nhau giữa thái giám cùng hoàng đế .

Thức ăn của Ngân Phiếu cũng tốt hơn hẳn , trong trí nhớ của ta thì An công tử cũng chả thích thú gì Ngân Phiếu , nhưng là lúc này đây Ngân Phiếu đến định cư, anh ấy thế nhưng biểu hiện ra mười hai vạn phần yêu thích, trong tủ lạnh nhồi đầy thức ăn của Ngân Phiếu . Ta từng vụng trộm xem qua giá cả của đống đồ ăn này, nhất thời làm cho ta hộc máu từng đợt , ta thật muốn đem đống này đổi thành nhân dân tệ a! Một con chó xấu xí thì xa xỉ như vậy để làm gì?

“Ngân Phiếu, ba ba đã về rồi !” An công tử từ siêu thị trở về, lại xách hai gói đồ ăn vặt to đùng , ta liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, vẫn là Ngân Phiếu , trong lòng anh ấy vốn không có ta!

Ngân Phiếu nghe thấy An công tử kêu nó, lập tức từ trong phòng chạy ra, tung ta tung tăng nhào vào trong lòng An công tử , nhưng là nó tựa hồ quên chính mình là loài chó cao to đen hôi , cho nên cú vồ này thực đòi mạng!

An công tử lập tức bị Ngân Phiếu phi tới đụng vào, nằm ngã ngửa ở trên thảm , Ngân Phiếu dẫm lên ngực anh ấy , chính đang liếm mặt An công tử không biết chán .

Ta nhìn lên nhất thời cười ha ha.

An công tử cũng không tức giận, đơn giản liền nằm ôm lấy Ngân Phiếu, “Khi ăn đừng cười lớn tiếng như vậy, cẩn thận bị nghẹn .”

“Ặc!”

Thật là mồm thối, anh ấy vừa nói xong , ta liền bị nghẹn , liên tục uống mấy ngụm nước mới cảm thấy đỡ hơn.

An công tử liếc mắt nhìn ta như cười như không , cầm lấy của móng vuốt Ngân Phiếu cùng nói với nó , “Đến xem ba ba mua gì cho con này .”

“Ba ba? !” Ta cả kinh, lần đầu tiên ta còn không chú ý, “Chừng nào thì anh thành ba ba của Ngân Phiếu ?”

“Ngân Phiếu thực ngoan!” An công tử vuốt đầu Ngân Phiếu , Ngân Phiếu lại thực không biết xấu hổ coi mình trở thành Teddy, quên rằng mình vốn là con chó to vật , ở bên cạnh An công tử lăn lộn vẫy đuôi mừng chủ.

Trên đầu ta chảy xuống ba đạo hắc tuyến, đây không là chó của ta , tuyệt đối không phải!

“Ngoan, tự mình đi chơi đi .” An công tử đuổi Ngân phiếu đi , ngồi xổm ta trước mặt, một đôi mắt xán lạn như ngân hà.

“Anh giải thích cho em một chút, về xưng hô “ba ba” với Ngân Phiếu đi .”

Anh ấy cười cười, “Thì đó là con anh , của anh với em . Em là mẹ, thì tự nhiên anh là ba ba.” Anh ấy ôm lấy ta, “Khi nào thì thật sự sinh đứa nhỏ cho anh a?”

Ta khóc không ra nước mắt, “Ngân Phiếu ở nhà em vẫn luôn gọi em là chị ! Nếu nó kêu anh là ba ba, thì chúng ta đây là cái bối phận gì ? Anh định lên mặt với em à !”

An công tử trừng mắt, hóa đá , sau đó ngoắc ngón tay , “Ngân Phiếu đến đây chơi với anh rể nào .”

“Gâu gâu gâu …” Ngân Phiếu vọt ra, nhảy đến giữa ta và An công tử , cái mông cực đại kia chổng thẳng vào mặt ta , cái đuôi kia thì lắc lư trước mắt ta , ta không nói gì hỏi trời xanh .

“Anh thích Ngân Phiếu như vậy thì anh với nó sống cùng nhau đi thôi!” Ném ra những lời này, ta chui về phòng .

Vừa tỉnh lại, An công tử đã ngồi ở bên giường của ta như bức tượng đá , làm ta giật cả mình, “Anh làm sao?”

“Chúng ta đi xem phim đi.”

“Không đi! Nhiều người, không có thời gian.” Ta lắc đầu chuẩn bị ngủ tiếp .

“Thuận tiện mang em đi ăn tiệc.” Anh ấy nhàn nhã tự đắc nói.

Ta lập tức nhảy từ trên giường xuống dưới , sau đó lao ngay đến tủ quần áo .

Những ngày ở cùng một chỗ với anh ấy quả thực khổ không nói nổi, tính bền bỉ cùng nghị lực của anh ấy làm cho ta hận không thể đi đầu thai lại , anh ấy là quyết tâm rèn luyện kỹ thuật nấu ăn của ta, mỗi ngày đều bắt ta nấu cơm, làm cho ta vừa nhìn thấy phòng bếp đã muốn nôn mửa. Thế rồi sau khi bị An phu nhân nhìn thấy , ngày hôm sau liền đưa đến đây một đống lớn thuốc bổ, trong đó bao gồm cả các loại ô mai.

Cho nên vừa nghe đến An công tử nói mang ta ra ngoài ăn, không cần làm cơm , ta là cỡ nào vui vẻ a, quả thực liền sung sướng giống như trúng xổ số độc đắc vậy .

Lựa chọn cho bữa tối là đồ ăn Nhật, ta bỗng nhiên lập tức rất muốn ăn gỏi cá , sau đó An công tử – một kẻ bị dị ứng với cá sống liền hung tợn nhìn ta ăn tươi nuốt sống đống cá đó , toàn bộ hành trình đều là bộ dáng hung tợn , thế cho nên về sau ông chủ nhà hàng còn phải tới hỏi ta xem đống gỏi cá này có phải có vấn đề gì hay không .

Sau khi cơm no rượu say , chúng ta đi ra khỏi nhà hàng , chúng ta uống một bình rượu, độ cồn không cao, đối với ta mà nói bất quá chỉ là khai vị mà thôi. Ta quay đầu tính đi tìm xe của An công tử , anh ấy lại giữ chặt ta, “Em đi đâu ?”

Ta ợ một cái, “Về nhà a! Đều mấy giờ rồi , về nhà tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”

“Đi xem bộ phim điện ảnh rồi về ngủ tiếp.”

“Xa xỉ!” Ta hất cánh tay của anh ấy ra , “Về nhà xem VCD đi , cũng giống nhau thôi .”

“Trong phim có soái ca, đặc biệt đẹp trai , hình như còn có cảnh nóng, còn có cảnh nam nam hôn môi đó . Thôi quên đi, nói nhiều như vậy cũng vô dụng, dù sao em không muốn xem a, azzzi… Đáng tiếc .” An công tử thở dài, tỏ vẻ muốn đi lấy xe.

Ta kiên quyết giữ chặt anh ấy, “Chúng ta xem phim đi !”

“Không phải em không xem sao?”

“Em phải cùng anh xem a! Chúng ta thế này xem như hẹn hò nhỉ ? Diễn trò thì cũng phải diễn đến cùng a , đi xem phim thôi !” Lần này đổi thành ta túm lấy anh ấy đi hướng rạp chiếu phim .

An công tử mỉm cười, đi theo đằng sau. Mới đầu ta cũng không phát hiện chúng ta mười ngón nắm chặt, khi ta phát hiện thì ta đã bị anh ấy ôm vào trong ngực ngồi ở rạp chiếu phim rồi .

Bắt đầu chiếu phim, ta cũng bắt đầu khẩn trương, An công tử đặt tay trên vai ta dùng sức vài phần, ở ta bên tai nhẹ giọng nói: “Thả lỏng một chút . Không có cảnh nào phải khẩn trương .”

Trong bóng đêm ta trừng mắt nhìn anh ấy một cái, anh ấy không phải hủ nữ nên sẽ không biết tâm tình của ta lúc này , khi nào thì trong nước lại thông thoáng như thế , có thể quay một bộ phim gây rung động như vậy , hơn nữa còn cho trình chiếu , ta có thể không khẩn trương sao?

Bộ phim dần dần trôi qua, xuất hiện vài diễn viên nhìn quen mắt , kẻ híp mắt thành một cái khe kia là Quách Đào sao ? Diễn viên hài kịch , ta còn tính thích, xem tiếp có phải là Anh Đạt không ?

“An công tử, đây thật là có thật là soái ca, cảnh nóng , nam nam hôn môi ư ?” Ta nghi hoặc , đoạn mở đầu này không giống a!

An công tử đặc biệt kiên định cắn nhĩ tai (thì thầm) với ta, “Cứ xem tiếp đi .”

“Duy tu tình yêu ” là tên bộ phim này , ta nghĩ trong lòng , chẳng lẽ là tình yêu giữa tiểu công và tiểu thụ xảy ra vấn đề, cho nên cần duy tu? Cũng có chút ý tứ , thôi cứ thử xem tiếp xem sao.

Đợi khi bộ phim chiếu được hơn quá nửa , ta bắt đầu như đứng đống lửa như ngồi đống than, vô cùng lo lắng chất vấn An công tử: “Cảnh nam nam hôn môi rốt cuộc ở nơi nào?”

“Suỵt… Đừng có gấp a, ngồi yên xem phim, tuy rằng cốt chuyện hơi bình thường , nhưng là đạo lý ẩn trong đó vẫn là khá sâu xa , kết hôn nhanh chóng thì dễ ly hôn nhanh chóng , cứ giống như chúng ta đây , đi từng bước một tích lũy được càng nhiều a .”

Tích lũy cái khỉ ! Bà đây kết hôn với anh mới thật sự kêu là cưới chạy !

Ta tiếp tục nhẫn nại xem, đến khi đoạn nhạc cuối phim vang lên , rốt cục ta không nhẫn nổi , “An công tử anh là gạt em phải không!”

Giọng điệu của ta là phi thường khẳng định , An công tử nhìn ta một cái , sau đó gật gật đầu, cái ánh mắt kia thập phần vô tội, lại cũng như đang nói cho ta biết một tin tức, ‘anh chính là lừa em đó, em có thể làm gì nào?’ .

“Hừ!” Ta bỏ ra tay anh ấy chuẩn bị đi.

“Tô Nhuận!” An công tử kéo ta, ta bỏ ra, anh ấy lại kéo .

Hai người chúng ta vẫn liên tục động tác này đến khi ra khỏi rạp chiếu phim, trải qua lần trước của Đường Duy Cầm , ta thống hận nhất chính là người khác gạt ta, sao anh ấy có thể lấy cảnh nam nam hôn môi để lừa gạt ta cơ chứ ?

“Anh không có ý gì khác , chính là chưa từng cùng em xem phim cho nên muốn cùng nhau đi xem một lần, bộ phim này cũng được a, tối thiểu là sau khi em xem xong còn có chút cảm xúc về hôn nhân của chúng ta còn gì .”

“Hôn cái đầu anh !”

“Tô Nhuận , em đừng cứ coi mình vẫn là đứa trẻ nữa , có một số việc nên đối mặt . Đối với chuyện chúng ta kết hôn em thấy thế nào?”

“Em…”

“Nghĩ cho kỹ rồi nói , dùng lương tâm của mình ý ! Rốt cuộc có muốn kết hôn với anh không ? Anh không bức em , tự em suy nghĩ kỹ một chút đi . Tiền lương của anh là 8 vạn, lương một năm là 200 vạn , công ty này không lâu sau sẽ là của anh . Anh có nhà có xe, nuôi sống em tuyệt đối không thành vấn đề, em muốn cái gì anh liền mua cái đó cho em , muốn ăn cái gì thì ăn cái đó , anh tuyệt đối sẽ đối tốt với em , em là người duy nhất mà anh muốn kết hôn . Anh không bức em, em cẩn thận nghĩ lại xem , rốt cuộc có muốn gả cho anh hay không ?”

An công tử nói một xuyến dài ngoằng xong , ta quả muốn chửi ‘mẹ nó’ , anh là không bức em , anh là đang dụ hoặc em, biết rõ ta muốn làm sâu gạo lại còn dụ hoặc ta như vậy ! Rất bất lương a!

“Cho em 1 phút , nghĩ xong thì nói cho anh một tiếng.” An công tử bắt đầu nhìn đồng hồ.

“Em nói này An công tử , chuyện này không phải đơn giản như vậy , chuyện kết hôn còn phải bàn bạc kỹ hơn a…”

“Còn có mười lăm giây.”

“Này này này ! Đang nói năng nghiêm túc , đừng nhìn đồng hồ a!”

“Năm giây. Kết hôn hay không ?”

“Em…”

“Ba , hai , một…”

“Sính lễ đều thu rồi , có thể không kết hôn sao? !”

Bên môi An công tử nở rộ một nụ cười sáng lạn, đến sờ sờ đầu ta , “Thực ngoan!”

Ngoan cái đầu anh ! Thật biết bắt nạt người khác , 1 phút đủ cho tự hỏi cái gì a, tối thiểu cũng phải cho người ta cả đời để tự hỏi chứ!

Khi lên trên xe anh ấy ta đã ngủ , cũng không biết khi nào thì An công tử đem ta ôm vào phòng , An công tử từng nói , ta ngủ rất say , cho dù bị trộm cướp cũng sẽ không biết.

Lại là nửa đêm, ta bị khát tỉnh, đến phòng bếp đổ nước uống, đi ngang qua thư phòng thấy đèn còn sáng , đồng hồ báo thức đã hiện ra rạng sáng 3 rưỡi , An công tử ghé vào trên bàn tựa hồ là đã ngủ. Người này lại thức đêm làm việc , có vẻ anh ấy thật sự bề bộn nhiều việc, sao còn theo giúp ta đi xem phim?

Định đóng máy tính làm cho anh ấy ngủ một giấc , vừa bấm vào chuột, màn hình chậm rãi sáng lên , trên đó đang ở mở một file, trong lúc vô tình nhìn lướt qua, đó là một phần kế hoạch , ta cũng có chút ấn tượng, đại khái là nửa năm trước kia khi ta cùng anh ấy nói chuyện nghiệp vụ , muốn thành lập một công viên trò chơi quy mô lớn trong thành phố . Tư tưởng của anh ấy khá được, tràn ngập phong cách của Disney .

Đến khi nhìn đến địa điểm quy hoạch , ta sợ ngây cả người, mặt trên biểu hiện là khu nhà của ta ? An công tử muốn hủy đi nhà của ta sao ?

Đúng lúc này, An công tử đột nhiên tỉnh, nhu nhu ánh mắt, “Em còn chưa ngủ a.”

Sau khi anh ấy thấy thần sắc khiếp sợ , cũng đã thanh tỉnh lại, “Tô Nhuận, em nghe anh giải thích.”

“Giải thích con bà anh ! An Tùy Dụ , anh thế nhưng muốn hủy đi nhà em ! Có phải là anh đã sớm đã có ý tưởng này hay không ? Anh ở cùng một chỗ với em có phải là để âm mưu căn nhà của em không ? Anh thật quá đáng! Đó là nhà của em , sao anh có thể trăm phương ngàn kế muốn dỡ xuống hả ? Anh tên khốn này!”