Quy Tắc Nữ Quan

Chương 28: Nghi ngờ




Cánh môi ướt át như vậy nhẹ nhàng đảo qua, dừng trên má phải hắn, tựa như chuồn chuồn lướt nước.

Vệ Cẩn thuận thế ngăn cản động tác lui lại của nàng, sau đó vùi thật sâu vào.

Toàn bộ âm thanh phản kháng của Khương Nhiêu đều bị hắn nuốt vào, hiện giờ đang rõ như ban ngày, thanh danh của nàng xem như bại hoại hoàn toàn…

Thật lâu sau, Vệ Cẩn mới hài lòng buông nàng ra, ngón tay vẫn còn lượn vòng trên môi.

Hoàng thượng ngươi đây là nuôi dưỡng nữ quan, hay là độc chiếm vậy…

Khương Nhiêu không ngừng kêu khổ trong lòng, chẳng lẽ mấy vị phi tần hậu cung cũng không thể thỏa mãn dục vọng của hắn sao…

“Vì sao bệ hạ cứ ức hiếp nô tì vậy…” Khương Nhiêu cố ý đỏ mặt, ngượng ngùng nói tiếp.

Vệ Cẩn hiện giờ tâm tình khoan khoái, cười lang lảnh, “Trẫm chính là thích ức hiếp nàng đấy, thì sao?”

Khương Nhiêu nghẹn ngào… Cũng không cần trực tiếp như vậy… Thiên uy ở đâu, ở đâu hả?

Nhưng ngoài miệng nàng vẫn vô cùng khôn khéo, “Chỉ cần bệ hạ vui vẻ, tất nhiên là tốt.”

Khương Nhiêu cúi đầu thấp một tấc, tựa như thẹn thùng không thôi. Giống như lông chim đang cọ vào quả tim, càng thấy càng vừa lòng, hắn lại làm càn, ôm nàng đến chỗ thạch đình, lại mây mưa một trận.

Mềm mại trong lòng hắn, Khương Nhiêu vẫn có chút bất an, ban ngày ban mặt như thế…

“Nàng yên tâm đi, trẫm đã cho Cao Ngôn canh gác, cho dù là bươm bướm cũng không bay vào được một con.”



Phía tây Hải Đường Uyển, đúng là Bích Tiêu Cung nơi tú nữ ở.

Dưới tường đỏ ngói xanh, có thân ảnh hồng nhạt đang từ từ tiến tới.

“Chúng ta trở về thôi, nếu có người nhìn thấy, chắc chắn sẽ rước hoạ vào thân…” Trang Vân Nhược kéo ống tay áo cô gái đi phía trước, ra sức lắc đầu.

An Du lại không thèm để ý, cứ nhìn về phía Hải Đường Uyển, “Đây chính là tin ta tốn rất nhiều tiền mới mua được, Hoàng thượng hiện giờ đang ở bên trong, nếu có thể gặp Hoàng thượng trước, vậy ngày mai tuyển tú có thể không có sơ hở nào.”

Trang Vân Nhược vô cùng không đồng ý với hành động của An Du, nhưng các nàng dù sao cũng ở chung một phòng, trong tú nữ khó mà hợp ý nhau, sau này nếu cả hai có thể vào cung, cùng giúp nhau những chuyện khó mà làm được.

Lần này, khi An Du mua tin hành tung của Hoàng thượng, nàng bị giật dây vài cái, cũng có chút động tâm.

Lúc này lại đến một nơi xa lạ, trong lòng Trang Vân Nhược nổi lên trống lớn.

Trang phụ Trang Tử Thanh là tế tửu của Quốc Tử Giám, Trang gia mấy đời đọc tử thư luận ngữ, nàng là nữ nhi duy nhất trong những người đồng lứa, hai người anh trai đều là biên tu học sĩ ở Hàn Lâm Viện.

Nàng thuở nhỏ đã được dạy dỗ, cực kỳ truyền thống, trong ngoài đều mang phong thái tiểu thư khuê các điển hình.

Phụ thân làm quan có nề nếp, an phận thủ thường, thân là quan viên cao nhất Quốc Tử Giám cũng thanh liêm ngay thẳng, một lòng vì Đại Chu mà chọn lựa nhân tài, vì danh sĩ thanh lưu, danh tiếng vô cùng tốt.

Nhưng xuất thân An Du không hề giống nàng, An gia là một trong tam đại nghiệp quan ở kinh thành, độc quyền việc mua bán muối, muối là mạch máu cho cuộc sống, An gia có thể nói là giàu có một phương, cùng với Khương gia tơ lụa, Hà gia đồng sắt là tam giáp kinh thành, đều là thế gia phú quý do mồ hôi và nước mắt tạo nên.

Mà tổ tiên của Khương gia vốn lâu đời nhất, tục truyền là huyết mạch hoàng thất của Đại Yến tiền triều, nhưng đến triều này đã không thể nào khảo chứng, song vẫn được người đời ngưỡng mộ.

Khương gia chuyện gì cũng tốt, chỉ là không có nữ nhi, tuy rằng nữ nhi không thể làm quan, nhưng có thể đưa vào hậu cung mở ra quan hệ ngoại thích, cuối cùng vẫn là hoàng thân quốc thích.

Cho nên tiểu nữ An Du của An gia này tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần, nổi danh khuê phòng, quả nhiên là chiếm thượng phong.

Trang Vân Nhược không hề đi về phía trước, An Du lại kiên quyết kéo nàng lại đây, “Bên kia giống như có người đi qua, là thời điểm lộ mặt…”

Hoàng thượng không ở lại Hải Đường Uyển quá lâu, hắn còn chưa đến mức vì muốn có được nụ cười mỹ nhân mà bỏ bê triều chính. Thấy dáng vẻ say đắm của Khương Nhiêu, hắn hết sức hài lòng về Hàm Nguyên Điện trước, đặc chuẩn cho nàng ở lại ngắm cảnh một lát.

Nếu Hoàng thượng có ý, nàng tất nhiên sẽ biết thời biết thế, làm ra vẻ được sủng mà lo.

Mới vừa rồi vì thỏa mãn tâm lý đại nam tử của hắn, nàng không thể không phối hợp làm ra vẻ thẹn thùng.

Nhưng Vệ Cẩn xưa nay mãnh liệt tự phụ còn cố tình ăn sạch, đây chẳng lẽ là bản tính của nam nhân sao?

Khương Nhiêu bất đắc dĩ cười một tiếng, tùy ý đi dạo một hồi, nghỉ ngơi ở cái đình nhỏ phía tây, ai ngờ vừa quay đầu thì bắt gặp hai vị tú nữ đang đi tới.

An Du thấy Khương Nhiêu, nghĩ đến chuyện vừa rồi Hoàng thượng ở đây, nàng ta không khỏi có chút thất vọng, lại nhìn Khương Nhiêu không mặc cung trang, tuổi còn nhỏ, sẽ không là phi tần, cũng không phải phục sức cung nữ, vì thế mới nghĩ rằng nàng cũng là tú nữ được tuyển chọn.

Mà lúc này, trên mặt Khương Nhiêu còn có chút đỏ hồng, thật là quyến rũ.

“Hoá ra đã có người nhanh chân đến trước.” An Du lặng lẽ đi tới, ngồi đối diện với nàng, một đôi mắt phượng dừng trên đoá hải đường trên tóc nàng.

Dung mạo như vậy, so với những tú nữ nàng ta gặp bên ngoài thì phải nói là xuất sắc, An Du và Trang Vân Nhược đồng thời suy tính trong lòng.

Khương Nhiêu còn đang thảnh thơi ngồi quạt, có lẽ hai tiểu tú nữ này có không ít can đảm, mới tiến cung mà cũng biết thu mua tin tức, hậu cung này của Vệ Cẩn về sau hẳn là náo nhiệt.

Một bộ thần thái xem kịch vui, An Du thấy thế thì ấm ức, “Ngươi là nữ nhi nhà ai, sao lại không coi ai ra gì như vậy?”

Khương Nhiêu lúc này mới đứng dậy, hơi khom người, “Nếu các ngươi có thể thuận lợi trúng tuyển, sau này chúng ta sẽ còn cơ hội gặp mặt.”

Trang Vân Nhược cũng giật mình với lời nói này của nàng, “Cô nương tuy rằng dung mạo xuất chúng, nhưng khẩu khí lớn như thế, điện tuyển ngày nào chưa tiến hành thì tất cả đều có thể thay đổi.”

Khương Nhiêu lúc này mới dời ánh mắt sang người Trang Vân Nhược, tuy rằng cô gái này không xinh đẹp như An Du, nhưng lại như nước như trăng, cả người lộ ra phong thái của người trí thức, vô cùng thanh lịch, nói chuyện cũng có chừng mực.

Nếu đúng là như thế, vậy xác suất trúng tuyển của tiểu thư Trang gia cũng nhiều hơn một chút.

An Du đi ra phía trước ngăn trước mặt nàng, “Ngươi còn chưa trả lời, tin tức này là ai bán cho ngươi?”

Khương Nhiêu lách người tránh nàng ta, mỉm cười quay đầu nhìn lại, “Là Hoàng thượng.”

Dứt lời, hai người kia đều đứng tại chỗ, khó có thể tin.

“Nàng ta thật sự là người si nói mộng… Ta cũng muốn đi hỏi Linh Ca cô cô một chút, xem nàng ta thế mà còn bán cho người khác…” Giọng nói căm giận bất bình của An Du từ phía sau truyền đến.

Khương Nhiêu nhíu mày, hoá ra là Linh Ca, thị nữ như vậy nhất định không thể giữ lại.

Trang Vân Nhược lộ vẻ buồn rầu, “Nàng ta hình như cũng không trở về Bích Tiêu Cung.”

An Du khinh thường nói, “Ngay cả thân phận và tên cũng không dám báo, rõ ràng là đi cửa sau, cũng khó trách mấy ngày qua cũng chưa gặp qua nàng ta!”

“Đừng có nói bậy nói bạ, vẫn là mau trở về thôi.” An Du vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng bị Trang Vân Nhược mạnh mẽ kéo trở về.

Trong Bích Tiêu Cung trăm hoa đua nở, Trang Vân Nhược là một người có đầu óc, thừa dịp chạng vạng lúc huấn luyện xong thì đi mấy vòng quanh các cung xá, nhưng cũng chưa tìm ra vị tú nữ gặp buổi chiều, không khỏi sinh ra dự cảm xấu.

Trong đợt tú nữ này, luận về thân thế thì đại nữ nhi của Trấn quốc tướng quân Thịnh Nhiễm Thịnh Chân là cao nhất, bởi vì Thịnh tướng quân có công hộ giá, trợ giúp Hoàng thượng đăng cơ, cho nên thẳng làm tướng quân nhất phẩm, một mình dẫn đầu.

Nhưng Thịnh Chân này hình như không có dã tâm gì, xử sự hoà nhã, ít nói kiệm lời, không mấy sắc sảo, đối lập với xuất thân hiển hách của mình.

Những người còn lại xuất thân đều như mảng đốm trên mình con báo, dung mạo tài nghệ mỗi người mỗi vẻ, nếu hôm nay không gặp cô gái chưa biết tên kia, An Du kia dung mạo thượng thừa, nếu không có sai lầm gì thì chuyện trúng tuyển có thể dự đoán được.

“Trang cô nương sao lại một mình tới đây?”

Trang Vân Nhược nghe vậy thì ngoảnh đầu lại, chỉ thấy dưới bóng trăng liễu rủ, một cô gái thong thả bước tới.

Dáng người yểu điệu của nàng ta tựa như gió thổi qua có thể bẻ gãy, trên gương mặt trái xoan là đôi mắt như nước hồ mùa thu, nhìn lướt qua như đang ngậm một tầng hơi nước, khiến người ta vô cùng thương xót.

Luận về diện mạo thì không tính là tuyệt sắc, nhưng chỉ với vẻ thướt tha mỏng manh động lòng người thì ngay cả con gái cũng sẽ không tự chủ được mà bị hấp dẫn ánh mắt.

“Chẳng qua là tùy ý đi dạo, Trần cô nương cũng chưa ngủ đấy thôi.”

Trần Như Ý, cháu gái của thự thừa Quang Lộc Tự (*) thất phẩm Trần Quang, cùng với Trang Tử Thanh tứ phẩm tất nhiên là không ai sánh bằng.

(*) Quang Lộc Tự: nơi lo việc ăn uống cho vua

“Sớm đi ngủ thôi, sau này dù sao cũng gặp.” Trần Như Ý đi thẳng vào tẩm điện, sương mù trong con ngươi như nước mơ hồ tản đi, nàng ta đẩy cửa sổ ra, ánh trăng đêm đó vô cùng sáng tỏ.

Thành Tử Vi, cuối cùng cũng gặp lại.

Hôm sau, khi An Du đến chỗ quản sự cô cô của Bích Tiêu Cung tìm hiểu thì chỉ nhận được tin Linh Ca đã không còn nhậm chức ở Hàm Nguyên Điện, nhất thời không rõ chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe nói là bị Khương cô cô ngự tiền của Hoàng thượng đuổi đi.

Khương Nhiêu này, phàm là tú nữ có chút để ý thì trước khi vào cung cũng đã biết được từ chỗ nhũ mẫu, tuy rằng nay Hoàng thượng chỉ có ba vị phi tần, nhưng Khương ngự thị này có vị trí rất cao trong lòng Hoàng thượng, cũng không phải vô duyên vô cớ, là chuyện bí mật được ngầm hiểu trong chốn hậu cung.

Từ các nguồn tin tức, có thể biết được Khương Nhiêu này bằng dung mạo quyến rũ của mình, từ phi tần tuẫn táng của Tiên đế mà thăng tới chức nữ quan ngự tiền, hơn nữa hình như còn có quan hệ mập mờ với Lăng Bình Vương.

Nói tóm lại, trong tất cả các phiên bản, cô gái này đều là nhân vật cực kỳ thủ đoạn, không hề đơn giản.

Cho dù nói là nịnh hót mê hoặc chủ cũng không thỏa đáng, bởi vì đương kim Thánh thượng cũng không đắm chìm trong mỹ sắc, là bậc đế vương tâm chí mạnh mẽ, cho nên Khương Nhiêu này cũng không dấy lên ngọn sóng nào.

Toàn bộ tú nữ tề tụ ở chính điện nghe dạy bảo, Vương thượng nghi đích thân chỉ bảo, tất cả mọi người không dám chậm trễ.

Mấy người Thịnh Chân, An Du, Trang Vân Nhược đứng ở hàng đầu, cẩn thận ghi nhớ toàn bộ quy củ điện tuyển ngày mai.

Liên quan đến phân vị và tiền đồ phía trước, làm sao để lưu lại ấn tượng cho Hoàng thượng, mỗi người đều có cách của riêng mình, nhưng duy nhất phải hiểu, Thái hậu, Hoàng hậu có mặt ở đây không thích nhất là nữ tử nói năng tùy tiện, thận trọng từ lời nói đến hành động mới là mấu chốt.

Dạy bảo gần xong, thượng thực cục đã mang bữa tối đến, nhưng vào lúc này lại nghe ngoài Bích Tiêu Cung có người tới thông báo, nói là Khương ngự thị bên người Hoàng thượng đến đây.

Bản thân ba chữ Khương ngự thị đã vô cùng thần bí mà kiều diễm, mấy ngày nay, nhân vật mà cái tên nhóm tú nữ thấy nhiều biết rộng lại không thấy người đâu.

Lúc này mọi người vẫn duy trì tư thái đoan trang, nhưng đều hướng ánh mắt về phía cửa điện.

Tuy rằng là cuối xuân, nhưng sáng nay lại có mưa phùn, mưa lất phất bên ngoài mênh mông một mảnh.

Đi vào cửa điện đầu tiên là một dáng người thướt tha váy đỏ, làn váy kéo dài.

Lại nhìn lên trên, thắt lưng màu đen, bên hông không có phối sức gì nhưng lại lộ vẻ mềm mại đáng yêu không sao diễn tả được.

Mà gương mặt hé ra trong bộ quan phục tỉ mỉ kia, trắng nõn tinh tế, khiến người ta liếc mắt một cái liền không dời ánh mắt được, mà cái vẻ quyến rũ này còn mang theo một chút non nớt, mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều phong lưu.

Ai cũng không thể tưởng được, Khương ngự thị tiếng tăm lừng lẫy vẫn còn nhỏ tuổi như thế, thậm chí còn có nét trẻ hơn tú nữ trong điện.

“Hoàng thượng đã duyệt bài thi xong, đặc biệt phái ta đến trả lại, nói là đưa cho nhóm tú nữ coi.” Giọng nói Khương Nhiêu không lớn, chỉ nói với Vương thượng nghi, tựa như không có bao nhiêu hứng thú dư thừa với nhóm tú nữ này.

“Làm phiền Khương cô cô, còn có gì phân phó không?” Vương thượng nghi lễ độ cung kính.

Khương Nhiêu cười nhạt, “Đều là ý bệ hạ, ta còn có việc trong người, không tiện quấy rầy.”

Nụ cười kia như hoa cỏ tháng tư, đảo qua chư vị tú nữ, sau đó nàng xoay người lại, lập tức ra khỏi điện, đúng là không hề nán lại dù chỉ một lát.

Nhưng vào lúc này, An Du và Trang Vân Nhược đã ngẩn người, bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn nhau nói không nên lời.

“Hình như chúng ta… đã phạm sai lầm rồi.” An Du thì thào nói nhỏ.

Khương Nhiêu vừa bước chân ra cửa điện, lại bị người gọi lại, vừa quay đầu, không phải là tú nữ gặp ở Hải Đường Uyển hôm qua sao?

An Du vô cùng lễ nghi mà cúi đầu, rồi sau đó lặng lẽ dâng lên đê khâu ngọc bích, “Hôm qua đã mạo phạm, mong Khương cô cô bao dung, không để bụng sự bất kính này.”

Khương Nhiêu hứng thú nhìn vẻ mặt biến ảo của nàng ta, cũng không nhận lấy, “Ta cũng không nhớ chúng ta đã gặp qua, mong An cô nương sau này sẽ được thiên ân quan tâm, cầu gì có nấy.”

Dứt lời, nàng cất bước đi ngay, An Du ngượng ngùng thu đê khâu lại, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khương Nhiêu vừa xoay người lại, dư quang khóe mắt lại liếc thấy một thân ảnh nhợt nhạt, cho dù liếc mắt một cái cũng sẽ khiến nàng khoá tầm mắt lại.

Bóng người quen thuộc kia nhanh chóng rời đi.

“Trịnh Thu?” Khương Nhiêu khó có thể tin gọi một tiếng, An Du nhìn lại theo hướng của nàng, lên tiếng, “Cô cô nhận sai rồi, nàng ta là Trần Như Ý.”

Bỏ qua suy nghĩ, Khương Nhiêu cười thầm một tiếng, tuy rằng bộ dạng kia vô cùng giống, nhưng Trịnh Thu sao có thể ở trong nhóm tú nữ chứ?

Ngày đó nàng ta bị trục xuất ra khỏi cung, kết cục đã định.

Khi An Du trở về tẩm điện thì đã thấy có người cầm ô giấy đứng dưới tàng cây, có chút mê mẩn nhìn ra ngoài cửa điện.

“Trần cô nương thật hưng trí, cẩn thận kẻo bị phong hàn.” Nàng ta luôn có một loại cảm giác nói không nên lời với Trần Như Ý, tóm lại tư thái mỏng manh như thế lại khiến nàng ta rất không vừa mắt.

Huống hồ xuất thân không cao, khó có thể trúng tuyển.

Trần Như Ý rũ mắt, chậm rãi đứng dậy, bước về phía tẩm điện của mình, để lại một mình An Du bẽ mặt đứng đó.



Vu Đào cầm ô giúp nàng suốt đường đi, sương mù mưa phùn phả vào mặt, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.

Đưa quyển trục xong, hôm qua Hoàng thượng chọn hai cuộn vải Nguyễn Yên tiến cống cho Hàm Yên may váy xuân, tiện thể tặng cho Liễu Tần sắm thêm một bộ, ti y đã làm xong, Khương Nhiêu còn phải tự mình đi Linh Tê Cung một chuyến.

Vừa hay, Bạch Tiệp dư đang tản bộ trên cầu đá ở ngự hoa viên, Liễu Tần cũng dẫn theo Hàm Yên đi ngắm cảnh, cùng chạm mặt nhau trên đường.

Bạch Tiệp dư liếc mắt một cái đã nhìn thấy tặng phẩm, vỗ về bụng không nói gì, nhưng có thể nhìn ra chất liệu vải kia vô cùng tốt, xanh biếc tươi mát động lòng người.

Bạch Tiệp dư đi lướt qua, cười nói, “Vải này đẹp thật, cảm giác mềm mại, vô cùng thích hợp cho phụ nữ mang thai.”

Liễu Tần kéo Hàm Yên, Bạch thị trước mắt khí thế bức người, nàng cũng không muốn kiếm chuyện, dù sao nay Bạch thị được Hoàng thượng buông thả, lỡ có tranh chấp, động thai khí, nàng cũng không chịu nổi trách nhiệm.

“Nếu không chê thì ta tặng uội muội, dù sao ta cũng mặc không đẹp được như vậy, thật ra muội muội mới thích hợp.” Liễu Tần rất rộng lượng, làm theo ý nguyện của Bạch Tiệp dư.

Khương Nhiêu thấy hai người một lạnh một nóng, một nhu nhược một cứng rắn, đơn giản không lên tiếng.

Sau đó, thị nữ A Ngô của Bạch Tiệp dư hài lòng ôm xiêm y rời đi, Liễu Tần dịu dàng nắm tay Hàm Yên, cho Khương Nhiêu mang xiêm y của Công chúa về Linh Tê Cung, ai nấy đều giải tán.

Trên đường trở về, Vu Đào mang vẻ mặt nghi hoặc, “Liễu Tần này địa vị cao, còn có đế cơ bên cạnh, tại sao lại dễ dàng để cho Bạch Tiệp dư trèo lên đầu mình như thế?”

Khương Nhiêu nhìn những giọt nước từ trên mái hiên chảy xuống, nhẹ nhàng nói, “Rốt cuộc là ai chiếm được thượng phong còn chưa biết.”

Quả nhiên đến tối, Hoàng thượng đến Lưu Sương Các thăm Bạch thị một hồi, liền truyền tin ra, Hoàng thượng vốn định ngủ lại nhưng chỉ dùng xong bữa tối rồi trở về.

Bạch Tiệp dư bị lạnh nhạt là không ngoài dự kiến, nàng ta ngoài mặt chiếm hết tiên cơ, nhưng thật ra lại không hiểu tâm tư Vệ Cẩn như Liễu thị. Nàng ta ra vẻ được sủng ái trắng trợn như thế, lấy long tự mà kiêu ngạo, cũng không để ý đã phạm vào cấm kỵ của Hoàng thượng.

Nói cho cùng, vẫn là Liễu Tần hiểu chuyện nhất.

Trăng lên cao, khi Khương Nhiêu ra khỏi ngự thư phòng thì thấy Vu Đào đang ở cùng một tên thái giám áo lam ở sau điện.

Nàng mới đầu cũng không để ý, hơi duỗi người vòng eo đi ngang qua.

Ai ngờ không đi được hai bước, nàng lại nhìn thấy thân ảnh bên cạnh giếng nước vô cùng quen thuộc.

Dừng bước lại, vừa lúc người nọ cũng quay đầu nhìn sang đây. Khuôn mặt trắng nõn thanh tú, nét mặt tươi cười rạng rỡ.

Phùng Uyên rất lễ phép chắp tay hành lễ, “Tại hạ Phùng Uyên bái kiến Khương cô cô.”

Lời nói như gió thoảng mây bay, giống như thủ đoạn dơ bẩn này chưa bao giờ phát sinh.

Khương Nhiêu cũng cười khách khí, “Nhanh lên, đừng chậm trễ thời giờ.”

Nếu đã diễn trò, như vậy ai cũng đừng lộ ra chân tướng trước, nếu không, nàng sẽ không khinh địch mà dễ dàng bỏ qua như vậy.

Trở lại tẩm điện, nàng hỏi Vu Đào mới biết được, Phùng Uyên là thái giám chưởng sự nhị đẳng mới được điều đến điện thờ phụ, phụ giúp Cao Ngôn làm mấy chuyện thường vụ hàng ngày.

Khương Nhiêu trở lại xoa nước ấm, trong đầu đột nhiên nhoáng lên một cái, thân ảnh cực kỳ giống Trịnh Thu ban ngày lại thoáng hiện, nàng không khỏi ngừng lại.

Nếu Phùng Uyên có thể lẫn vào trong đám thái giám mà không bị phát hiện, còn có thể thay hình đổi dạng nhậm chức ở Hàm Nguyên Điện. Như vậy, Trịnh Thu bị trục xuất ra khỏi cung thay đổi thân phận vào cung lần nữa thì có khó gì?

Huống chi phần lớn những người cũ đều đã thay đổi, người quen biết nàng ta vô cùng ít.

Thự thừa Quang Lộc Tự chỉ là một tiểu quan, hơn nữa lại là cháu gái, nếu muốn làm giả thân phận hộ tịch như vậy thì không làm khó được Yên Tần Hầu phu nhân!

Ngoài cửa sổ mưa gió không ngừng, giống như cục diện hậu cung hiện giờ, một khắc cũng không thể sống yên ổn.