Quy Về Điền Viên

Quyển 2 - Chương 2: Hồng y nam tử




“Đúng, chỉ đầu hàng riêng mình nàng.” Từ “nàng” do hắn nói ra tăng thêm ngữ điệu trêu đùa Tử Tang, ngữ khí tràn ngập ái muội.

“Mau chóng xử lý những kẻ này đi.” Tử Tang nhàn nhạt nói.

“Vâng.” Hạ Mộc vui vẻ đồng ý, chỉ thấy nàng lại bay về thân cây, ngồi trên một cành to, nhàn nhã nhìn xuống dưới, hiển nhiên không có ý định ra tay giúp vội.

Còn Hạ Mộc cũng không muốn xin tiểu thư hỗ trợ, hắn sẽ bảo vệ tiểu thư. Đôi mắt hắn nhìn về phía Nhị đương gia kia, muốn bắt giặt bắt vương trước.

Tên kia lập tức cảm nhận được một luồng khí nguy hiểm. Y cảnh giác nhìn Hạ Mộc, thấy hắn lao về phía mình, vội quát: “Cản hắn lại.”

Vì thế Hạ Mộc lại bị bao vây. Nhưng lần này nắm đấm của hắn rất uy vũ, không ai dám trực tiếp chống lại nên rất nhanh hắn tiếp cận được với Nhị đương gia. Hai người lại đối đầu.

Lần này hai người đều dùng toàn lực, rất dễ lan đến người chung quanh, cho nên những tên cướp này rất thông minh không tiến vào mà vây tròn lại. Ở trung tâm là hình thức một chọi một.

Mấy chục chiêu qua đi, rõ ràng Hạ Mộc chiếm thượng phong, nhưng không thể thắng. Còn Nhị đương gia tuy rằng ở thế yếu, cũng không chút hoang mang đối chiến với Hạ Mộc, y đang kéo dài thời gian chờ cứu binh đến.

Đôi mắt Hạ Mộc hơi trầm xuống, hắn biết rõ, nếu đánh tiếp sẽ bất lợi với hắn. Có thêm nhiều tên cướp tới thì càng thêm phiền toái. Dù hắn rơi vào tay bọn chúng cũng chẳng sao, nhưng tiểu thư thì không thể. Tuy rằng nàng có võ công, khả năng còn rất lợi hại, có ai dám chắc chắn nàng có thể chống lại bọn cướp. Chống được thì tốt, nhưng mà nếu có sơ sót gì hắn tuyệt đối không cho phép .

Vì vậy tốc chiến tốc thắng!

Kinh nghiệm chiến đấu Hạ Mộc không nhiều nhưng hắn tuyệt không ngốc. Nếu không có biện pháp áp chế Nhị đương gia thì phải sáng tạo cơ hội. Do đó hắn cố tình để lộ một sơ hở cho y đâm đầu vào.

Có lẽ vì Hạ Mộc giả vờ quá giống nên y bị lừa, đâm vào sơ hở hắn lộ ra. Hạ Mộc đã sớm chuẩn bị tốt, ngay thời điểm đó, chân hắn đạp vào đao, đồng thời một quyền đánh trúng ngực y.

Thân thể Nhị đương gia đau nhức, bị Hạ Mộc đánh lùi về sau. Hắn đuổi theo không bỏ, lúc y rút lui, hắn nhanh tay nắm chặt yết hầu y. Chỉ cần dùng một chút lực, y sẽ lập tức tử vong.

Sắc mặt Nhị đương gia rất khó nhìn, không dám lộn xộn. Bọn cướp hoảng lên, lập tức vây lại gần.

“Không được nhúc nhích.” Hạ Mộc quát, đồng thời lực đạo trên tay tăng thêm. Y không thể hô hấp nổi, nơi yết hầu nóng bừng đau đớn. Y vội quơ quơ tay ý bảo Hạ Mộc thả lỏng một chút sau đó vội vàng la: “Chúng mày không ai được tiến lên.”

Bản thân Nhị đương gia bị bắt làm con tin. Tạm thời lại bị lệnh này áp chế, đám cướp không dám làm gì.

Trên mặt Tử Tang toát lên một tia vừa lòng, hắn khá thông minh, biết bắt giặc phải bắt vua trước. Đột nhiên ánh mắt nàng nhìn về phía phương xa, nơi đó có người đang đến.

Tốc độ người nọ rất nhanh, sau khi Tử Tang phát hiện, chưa đến một khắc, một bóng người màu đỏ xuất hiện. Nhìn đôi giày của nam dùng, lại nhìn yết hầu nổi lên, rõ ràng thông báo cho mọi người trước mắt là một nam tử trẻ tuổi, một nam tử còn yêu mị hơn nữ nhân.

Hắn còn đẹp hơn hẳn mỹ nữ, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, cặp mắt phượng xiêu hồn lạc phách, vốn đã có bộ dạng yêu mị, lại mặc kiện trường bào màu đỏ, đúng là mị càng thêm mị.

Mắt Tử Tang hơi híp lại. Yêu nghiệt trước mắt vẻ ngoài nam không ra nam, nữ không ra nữ này tuyệt đối không đơn giản, thực lực vượt xa Hạ Mộc. Và cả khí chất không hề sợ hãi kia chẳng phải một người bình thường có thể có, lạ thật, một người như thế tại sao muốn làm cường đạo?

Nhị đương gia nhìn thấy hồng y nam tử rất vui vẻ, vội vàng kêu lên: “Đại ca, cứu đệ.”

Mà hồng y nam tử kia lại không hề nhìn về y, khóe miệng hàm chứa ý cười, ngẩng đầu nhìn Tử Tang. Ý cười nơi khóe miệng hắn hình như càng đậm. “Vị cô nương này, sao không xuống dưới nói chuyện, nếu tại hạ phải ngẩng đầu nhìn nàng suốt sẽ mệt lắm.”

Trong khi hắn nói chuyện, cặp mắt phượng phong tình vạn chủng, phóng điện về phía nàng. Tử Tang thờ ơ, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Hạ Mộc nhìn Tử Tang, nàng gật gật đầu với hắn.

“Ngươi là đại đương gia của trại Ngưu Đầu?” Hạ Mộc lên tiếng hỏi. Hắn rất cảnh giác với hồng y nam tử, từ trên người hắn ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

“Không dám nhận.” Y nhìn về phía Hạ Mộc, khiêm tốn nói, trên người hắn không hề có điểm gì giống kẻ cướp, yêu mị mà có lễ nhưng không thể làm cho người khác thấy hảo cảm.

“Sơn trại các người cướp tiền thì thôi, giờ còn bắt người, lấy tính mạng người ta. Cần gì tuyệt tình như thế, nhất định sẽ có tai ương ngập đầu.” Hạ Mộc trầm giọng nói.

“Người anh em, cậu hiểu lầm rồi. Tôi là người tốt, mấy chuyện xấu này do thủ hạ của tôi làm. Tôi không làm gì cả, cậu đừng đổ oan cho tôi.” Hồng y nam tử buông tay, rất vô tội nói.

Hắn thân là đầu lĩnh của bọn cướp, sao có thể bị đổ oan, đồ trợn tròn mắt nói dối.

“Ngươi thân là đại đương gia, chính là đầu sỏ gây nên tất cả. Hiện tại Nhị đương gia của các người ở trên tay chúng ta, đưa mấy người các người bắt đến trao đổi.” Hạ Mộc không ngốc đến mức tiếp tục giảng đạo lý lớn với kẻ cướp, nói thẳng ra yêu cầu của bản thân.

Lần này lên núi, hắn hiểu được bản thân không có năng lực tiêu diệt đám giặc này. Cho nên hắn chỉ muốn cứu người, hơn nữa có thêm tiểu thư ở đây, phải mau chóng rời đi.

“Chuyện khác tôi lười quản, cậu muốn thế nào thì thế đó!” Hồng y nam tử xua xua tay, sau đó liếc Tử Tang, cười nói: “Tôi chỉ cần cô nương xinh đẹp trên cây kia thôi.”

“Chớ vô lễ.” Hạ Mộc quát, giờ phút này hắn chẳng còn vẻ hiền lành, tầm mắt nhìn hồng y nam tử lạnh như băng. Nếu tên này dám làm gì tiểu thư, có chết hắn cũng lôi y theo cùng.

“Tôi vô lễ, cậu làm gì được tôi?” Hồng y nam tử buồn cười xem Hạ Mộc.

Con dao trong tay Hạ Mộc nhanh như chớp bổ vào gáy Nhị đương gia làm hắn tạm thời hôn mê bất tỉnh, đồng thời Hạ Mộc cũng nới tay, hắn té trên mặt đất không nhúc nhích.

Hắn cứ cầm theo Nhị đương gia thì vướng chân vướng tay chi bằng cho hắn ta hôn mê đi. Lực đạo của hắn cực lớn, không đến nửa ngày hắn ta sẽ không tỉnh lại.

“Nhị đại gia.” Đám cường đạo la hoảng lên, nhưng họ cũng biết Nhị đương gia chỉ ngất xỉu nên không xúc động tiến lên.

Hạ Mộc đi về phía trước hai bước, chính diện đối mặt với hồng y nam tử kia. Còn chưa kịp nói chuyện, Tử Tang đột nhiên bay xuống, nhẹ nhàng chắn phía trước Hạ Mộc nói: “Hạ Mộc, anh giữ chặt người trong tay đi, không có lệnh của tôi không được lộn xộn.”

“Tiểu thư, để tôi đối phó người này!” Hạ Mộc cảm giác được y rất nguy hiểm, mà hắn không hy vọng tiểu thư chống lại thứ gì đó nguy hiểm.

“Anh không phải là đối thủ của hắn.” Tử Tang nhàn nhạt nói.

Hạ Mộc không nói gì thêm. Hắn có thể nhìn ra võ công tiểu thư còn cao hơn bản thân rất nhiều, càng nắm chắc đối phó được với y hơn mình. Do dự một chút, hắn nói: “Tiểu thư, ngài yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài.”

Trong lòng hắn thề, nhất định hắn phải trở nên mạnh hơn!

“Cô nương đúng là để mắt đến tại hạ, nhưng tại hạ không phải là đối thủ của nàng, không bằng nàng cho ta một con ngựa, tại hạ nguyện ý làm trâu làm ngựa hầu hạ nàng.” Hồng y nam tử ngoài miệng nói cầu xin tha thứ nhưng không có một tia cầu xin hay sợ hãi.

“Nói như vậy, anh muốn đầu hàng.” Nàng lạnh lùng nhìn hắn.

“Đúng, chỉ đầu hàng riêng mình nàng.” Từ “nàng” do hắn nói ra tăng thêm ngữ điệu trêu đùa Tử Tang, ngữ khí tràn ngập ái muội.

Hạ Mộc vừa nghe sắc mặt trầm xuống. May mà hắn còn nhớ kỹ, chủ tử ở phía trước chưa nói gì, hắn làm hạ nhân không thể nói xen vào. Tuy nhiên tay siết yết hầu Nhị đương gia bỏ thêm vài phần lực, nếu như không còn cách nào khác, thủ hạ của y sẽ gặp nạn.

Nhị đương gia kia giận mà không dám nói gì, mệnh của hắn nằm trong tay người khác.

Tử Tang lạnh nhạt nhìn thoáng qua hồng y nam tử, dám đùa giỡn nàng tất nhiên phải gánh lấy hậu quả. Nàng nhàn nhã hái một chiếc lá ngay bên cạnh, sau đó ánh mắt một lần nữa dừng trên người y. Y lập tức cảm thấy nguy hiểm, một âm thanh xé không vang lên, sắc mặt y cả kinh, đồng thời thân thể vội vàng tránh né.

Một vật gì đó không thể nhìn rõ hình dáng xuyên qua tay áo vốn không kịp tránh, ghim thẳng vào thân cây sau lưng hắn. Nếu hắn không tránh kịp, hắn không đơn giản chỉ rách quần áo mà sẽ giống như cái cây kia.

Mọi người ngạc nhiên…

Lá cây trong tay Tử Tang không thấy đâu nữa. Vật ghim vào thân cây kia đúng là lá cây trong tay nàng.

“Cô nương hảo thân thủ, chỉ một mảnh lá cây cũng có uy lực bậc này.” Hồng y nam tử cười tán dương, kinh ngạc lúc trước đã biến mất không thấy, có vẻ cực kỳ chân thành, “Nhưng mà, cô nương, cần gì tức giận đến vậy, cô nương xinh đẹp vừa nổi lửa sẽ trở nên đáng sợ nha! Người nhanh già đi, thử tưởng tượng xem một cô nương dung nhan xinh đẹp như vậy nếu già đi, thật đáng tiếc … Huống hồ tại hạ chỉ thích hầu hạ cô nương xinh đẹp, nếu cô nương không đẹp nữa, vậy làm sao bây giờ!”

Giọng điệu của y chuyển rất nhanh, những lời vừa nói đáng đánh đòn nhất là câu cuối cùng càng ái muội. Bọn cướp nghe xong cười phá lên.

Sắc mặt Hạ Mộc khó coi, tay nắm cổ Nhị đương gia càng dùng sức. Hắn ta bắt đầu giãy dụa Hạ Mộc mới hoàn hồn, thả lỏng chút, hắn không muốn giết người, ánh mắt nhìn tiểu thư càng trở nên kiên quyết. Hắn phải càng thêm nỗ lực, mới có khả năng giúp ích cho tiểu thư.

“Miệng tiện.” Tử Tang lạnh lùng nói. Tay cầm lá cây phất một cái, vài phiến lá phát ra những thanh âm trống rỗng lao về phía y. Người kia vội vàng né tránh, cũng chỉ có thể né, quần áo trên người y đã rách mấy chỗ, chật vật vô cùng.

“Cô nương, đúng là đủ ngoan tâm, nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của ta mà nàng cũng ra tay được.” Hồng y nam tử cười nói với Tử Tang, tuy rằng trong lòng khiếp sợ năng lực của nàng, nhưng ngoài miệng vẫn khiêu khích bằng lời như cũ.

Hiển nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.