Quy Về Điền Viên

Quyển 2 - Chương 3: Được cứu




Nhìn hồng y nam tử chật vật, Hạ Mộc tạm yên lòng, tiểu thư còn lợi hại hơn tưởng tượng của hắn, y không phải là đối thủ của nàng.

Tử Tang chau chau mày, hồng y nam tử có thể tránh được đạn lá cây của nàng xem ra cũng có chút năng lực. Lần này nàng sẽ có cơ hội thử xem võ công ở cổ đại như thế nào.

Nghĩ vậy, thân ảnh Tử Tang thoáng cái đã biến mất, lưu lại vài đạo tàn ảnh rồi xuất hiện trước mặt hồng y nam tử, đánh ra một chưởng…

Y sớm cảm nhận được không khí xung quanh lưu động, nhưng vẫn muộn một chút. So sánh tốc độ của y với Tử Tang đã chậm hơn một nhịp, tuy rằng tránh được nhưng cũng càng thêm chật vật. Y kinh hãi đồng thời vội vàng thối lui đến một khoảng cách an toàn nhất định, rất nhanh y bình tĩnh lại, nhìn Tử Tang, vẫn cợt nhả như cũ nói: “Cô nương, sao nàng ra tay mà chẳng mào đầu trước, chẳng phúc hậu gì cả.”

Tử Tang không nói lời vô nghĩa với y, tiếp tục ra tay, còn hồng y nam tử vẫn tránh né. Nàng không có hứng thú chơi trò cút bắt với y, để buộc y ra tay, động tác của nàng càng ngày càng không lưu tình. Hồng y nam tử càng tránh càng chật vật, cuối cùng hắn bất đắc dĩ, chỉ có ra tay phản kích.

Chân chính đối diện, Tử Tang mới cảm giác được võ công ở cổ đại ảo diệu. Còn y càng đánh càng ngạc nhiên, hắn tự thấy bản thân không phải là đối thủ của Tử Tang. Phải tìm cơ hội thoát thân mới được, đột nhiên bàn tay y tung chưởng về phía Tử Tang, đồng thời bắn ra mấy cái ngân châm. Tranh thủ khi nàng né tránh, hắn thi triển khinh công. Nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người, chỉ để lại một câu nói với bọn cướp, “Các vị huynh đệ chúng ta từ biệt ở đây, sau này không gặp lại.”

Mấy tên cướp giờ mới hoàn hồn, đại đương gia muốn chạy trốn, Nhị đương gia hôn mê tự thân khó bảo toàn, bọn họ còn sống nổi ư? Vì thế bọn chúng không dám làm gì, tìm một hướng liều mạng chạy trốn, một lúc sau biến mất trong rừng.

Tử Tang xem phương hướng hồng y nam tử rời đi, hơi nhíu mày, nàng vừa mới nhìn thấy khối ngọc bội kia là…

“Tiểu thư, mấy tên cướp chạy hế rồi, xử lý Nhị đương gia này như thế nào?” Hạ Mộc tiến lên hỏi.

Đám cướp chạy, hắn sẽ không đuổi theo. Đông người phân thành nhiều hướng, hắn không thể truy nổi. Cũng tốt, dừng lại tại đây mấy tên đó cũng không có năng lực gì. Không có thủ lĩnh, không làm nên chuyện lớn. Quan trọng hơn là, hắn chỉ có một mình không quản được nhiều như vậy. Huyện lệnh hiện quản không muốn quản, bắt bọn chúng có lợi gì. Chỉ có Nhị đương gia này mới là mối hoạ lớn, tuyệt đối không thể thả y.

Tử Tang đi về phía tên kia, tinh thần lực không chút do dự bao phủ người y. Đột nhiên thân thể Nhị đương gia xuất hiện một màn quỷ dị, sự vặn vẹo và đau khổ hiện rõ rất lâu.

Hạ Mộc kinh ngạc nhìn Nhị đương gia đang hôn mê. Chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tiểu thư, “Tôi đã phế võ công của hắn, từ nay về sau không động võ được, cả tứ chi cũng kém hơn người bình thường rất nhiều không thể làm được gì, để hắn tự sinh tự diệt đi!”

Hạ Mộc dời ánh mắt, nhìn Tử Tang, nói: “Tiểu thư, chúng ta đi tìm Lê đại ca và Nhị Bảo đi. Bọn họ đều bị nhốt trong phòng giam của sơn trại, mấy ngày nay tôi đã thăm dò hết, không ngờ vừa muốn cứu người liền bị phát hiện.”

Tử Tang nhàn nhạt lên tiếng, vì thế Hạ Mộc đi trước dẫn đường.

Hắn đi đằng trước đột nhiên có cảm giác hơi căng thẳng, trong lòng hoảng hốt. Năm đó, sau khi tiểu thư rời đi, hắn bị Hồi Sinh điểm huyệt. Lúc tỉnh lại, hắn liều mạng hỏi thăm hướng đi của tiêu thư. Mấy tháng sau không có một chút kết quả, cuối cùng bị Hạ Hồi Sinh khuyên can hắn mới đồng ý trở lại Hạ Hà thôn.

Tiểu thư có võ công lợi hại, sẽ có năng lực tự bảo vệ mình. Đến kỳ hạn ba năm, tiểu thư sẽ trở về tìm hắn làm thủ tục cùng cách. Như vậy hắn sẽ canh giữ ở tượng pha, chờ tiểu thư trở về, cũng làm cho bản thân trở nên mạnh hơn, đến lúc đó hắn nhất định phải theo sát tiểu thư, không để bị bỏ lại nữa.

Nhưng thời hạn ba năm đã đến, tiểu thư lại chưa về. Hắn bắt đầu không ngồi đợi ở tượng pha được nữa, mà cũng không dám tuỳ tiện rời đi, sợ tiểu thư trở về không tìm thấy mình. Vì thế hắn nhờ Hồi Sinh giới thiệu người trên giang hồ hỗ trợ tìm kiếm, vẫn không có manh mối. Rồi hắn bắt đầu miên man suy nghĩ, mặc dù tiểu thư có võ công, nhưng bên ngoài lòng người hiểm ác. Tiểu thư cửa lớn không bước ra nửa bước sao là đối thủ của những người đó.

Nguyên bản hắn định sau khi cứu Lê đại ca và em rể ra, sẽ tự mình đi tìm. Không nghĩ tới tiểu thư đột nhiên xuất hiện, nghĩ đến đây hắn không nhịn được nở nụ cười ngốc nghếch. Lần này hắn nhất định bám sát tiểu thư.

Tử Tang đi theo sau Hạ Mộc, nhàn nhạt nhìn bóng lưng hắn. Chỉ nhìn lưng hắn nhưng không hiểu sao những cảm xúc xáo động trước kia không còn nữa, nàng không hiểu nguyên nhân, nàng sẽ tìm hiểu từ từ…

Hai người hai tâm tư, lẳng lặng hành tẩu trong rừng, rất nhanh bọn họ đến hang ổ của bọn cướp. Vừa khéo gặp phải mấy tên ở đó nghe thấy tin tức định lấy ít đồ chạy trốn.

Những người gặp Tử Tang và Hạ Mộc, đều thất thần, một trong số đó kêu to, “Là bọn họ, chạy mau.”

Dứt lời người đó liều mạng chạy, đám còn lại này lập tức có phản ứng, cũng chạy trối chết. Bọn họ nghe người chạy về báo tin rằng, có một đối thủ vô cùng lợi hại cả Đại đương gia và Nhị đương gia đều không phải là đối thủ, bọn họ nào dám phản kháng, cố gắng chạy mất hút còn hơn.

Tử Tang và Hạ Mộc không để ý đến bọn chúng. Rất nhanh đến cửa đại lao theo lời Hạ Mộc nói. Quả nhiên nhìn thấy bên trong cánh cửa có mấy nam nhân, trong đó có Lê Tường và Trương Nhị Bảo. Ngoại trừ hai người họ có chút tinh thần, mấy người khác vừa hốc hác lại suy sụp, hiển nhiên là dáng vẻ chờ chết.

“Người anh em Hạ Mộc, em dâu.”

“Anh Ba, chị Ba.”

Nhìn thấy Hạ Mộc và Tử Tang, Lê Tường cùng Trương Nhị Bảo đều thất thần.

Hạ Mộc cười ngây ngố với họ, đi đến cửa lao mới phát hiện bị khoá. Hắn dùng một chút lực đã bẻ gãy khoá, đẩy cửa ra, nói: “Mọi người mau ra hết đi, bọn cướp chạy trốn cả rồi.”

Lê Tường và Trương Nhị Bảo hoàn hồn, Hạ Mộc có thể đến nơi này, bọn họ đều tin. Nhưng những người khác lại không thể tin được, lăng lăng nhìn hắn.

“Mọi người nhanh chạy đi, sau đó sẽ phá sập hang ổ này.” Hạ Mộc nói, phá hang ổ của bọn cướp, bọn chúng ít đi một đường lui, cũng giảm bớt cơ hội sau này chúng quay lại đây.

Mọi người hoàn hồn lại, Lê Tường lên tiếng trước tiên, “Chú em Hạ Mộc, còn có mấy phụ nữ không biết bị nhốt ở đâu.”

“Em biết, trong một phòng khác, cứ ra ngoài trước rồi nói.” Hạ Mộc trả lời, sau đó nhìn về phía Tử Tang. Nàng đi đầu tiên, sau đó đến Hạ Mộc, Lê Tường và Trương Nhị Bảo đuổi kịp, những người khác sửng sốt không quan tâm mình có được cứu thật không, đều vội vàng đi theo. Ra khỏi đại lao, không thấy một tên cướp, bọn họ mới tin, tiếng hoan hô ầm ĩ.

“Nhanh chạy thôi, rất nhanh bọn cướp sẽ quay lại.” Tử Tang đột nhiên lên tiếng.

Hạ Mộc vi lăng, nhìn tiểu thư. Khả năng đám cướp trở về cực kì nhỏ. Tại sao tiểu thư lại nói vậy, nhưng tiểu thư đã lên tiếng ắt có đạo lý của nàng, hắn không hỏi nhiều. Làm theo lời nàng, bảo mọi người nhanh chóng chạy đi.

Những người đó vừa nghe thấy vậy, vội vàng cảm ơn Hạ Mộc rồi chạy vội. Bọn họ không dám ở lại nơi này thêm một phút nào.

“Đi, thả mấy người phụ nữ kia ra.” Tử Tang nói.

Hạ Mộc biết ở đâu, vì thế đoàn người rất nhanh tìm được phòng giam giữ phụ nữ. Các cô bị trói, quần áo không chỉnh tề, rách rưới, ngoài trừ Tử Tang không biểu lộ gì, sắc mặt những người khác đều tỏ vẻ thương hại, không cần hỏi đã biết họ gặp phải chuyện gì.

Từng người tiến lên cởi trói, Hạ Mộc nói: “Bọn cướp đã chạy, mọi người về nhà đi!”

Trên mặt các cô gái đều sợ hãi nhưng bọn họ nhận thức Lê Tường và Trương Nhị Bảo là người cùng bị bắt đến đây. Thấy hai người không sao, tự nhiên tin rằng bọn cướp đã chạy, nhưng thế thì sao. Họ bị bọn chúng giam giữ bao ngày qua, đã sớm mất đi sự trong sạch, dù trở về cũng không sống nổi.

“Tìm ra ít đồ dùng đáng giá, cho các cô ấy mang đi.” Tử Tang nói, một sơn trại lớn thế này chắc chắn sẽ có chút đồ đáng giá bị bỏ lại.

Mấy nam nhân lập tức hiểu được ý của Tử Tang. Những cô gái này đã mất đi sự trong sạch, cuộc sống về sau càng thêm khó khăn, có chút tiền tài phòng thân là tốt nhất.

“Tiểu thư, có phải ngài đã lường trước tất cả, nên để những người kia đi trước. Họ mà ở lại tranh giành với các cô ấy, hơn nữa trên người mang theo tiền tài bị người khác biết cũng không an toàn.” Hạ Mộc không nhịn được hỏi.

Tử Tang gật gật đầu.

“Không ngờ em dâu thận trọng như thế, điểm này đã nghĩ tới cả. Chúng ta phân công nhau hành động, tìm ra hết vật quý báu. Hang ổ này sẽ bị thiêu rụi.” Lê Tường cười nói.

Mọi người đều không có ý kiến, để Tử Tang ở lại khuyên nhủ mấy cô gái đó. Bình thường nàng đã ít nói giờ bắt làm công tác tư tưởng thật là việc khó xử. Nhưng chẳng còn cách nào khác, ở đây chỉ có mình nàng là nữ, không thể để đàn ông làm việc này được.

Tử Tang nhìn những người không có biểu cảm, thậm chí oà khóc. Nàng không có bản lĩnh như bác sĩ tâm lý, trước đây thế giới tương đối cởi mở, con gái đã khó chấp nhận chuyện này huống hồ là những người bị tư tưởng phong kiến xiềng xích.

Quan sát tất cả bọn họ, Tử Tang luồn tay vào trong ống tay áo, lén lấy một lọ thuốc ra khỏi vòng tay không gian, đặt trên bàn. Nàng thản nhiên nói: “Các cô nếu ai muốn tiếp tục sống sót, hãy nhanh chóng chỉnh trang lại, sau đó cứ rời đi, tiếp tục cuộc sống. Nếu không muốn sống thì uống viên thuốc này, cam đoan các cô sẽ được chết nhẹ nhàng, không chịu đau khổ.”