Quy Về Điền Viên

Quyển 2 - Chương 8: Nghĩ thông suốt rất nhiều




“Tiểu thư, tôi không cưới vợ, không cưới vợ.” Hạ Mộc một mặt hoảng sợ xem Tử Tang, người lùi về sau mấy bước, phảng phất cảm thấy rời xa Tử Tang một bước sẽ an toàn rất nhiều.

Tử Tang ngạc nhiên, nàng không ngờ nhắc đến chuyện này, Hạ Mộc bị dọa nặng như thế, nàng nhìn chằm chằm Hạ Mộc, có thâm ý nói: “Nếu anh không cưới, về sau không bao giờ được lấy nữa.”

“Không cưới, tôi thầm nghĩ hầu hạ tiểu thư thật tốt.” Hạ Mộc chân thành xem Tử Tang, lập tức biểu đạt bản thân trung tâm. Hắn hiểu rõ bề ngoài tiểu thư là thê tử của mình, nhưng hết thảy đều là giả, hắn không dám hy vọng xa vời có hay không đều được, chỉ hy vọng cả đời canh giữ bên người tiểu thư, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.

Trước kia tình cảm đối với Tử Tang, Hạ Mộc luôn uất ức tưởng rằng là tình cảm giữa chủ tớ nên khống chế rất dễ dàng. Sau khi tất cả sáng tỏ, tình cảm nồng nhiệt đó rất khó khống chế, tựa như hiện tại, hắn nỗ lực áp chế bản thân không để tình cảm thoát ra, nhưng từ đôi mắt trong suốt sáng ngời kia chúng vẫn toát lên mạnh mẽ, chính hắn không có ý thức được thôi.

Đối diện với đôi mắt chân thành của Hạ Mộc, còn có tình cảm khó có thể khống chế, trong lòng Tử Tang khẽ run lên. Nàng vội vàng xoay đầu, nhàn nhạt nói: “Anh không muốn cưới, không ai bắt ép được anh.”

Nói xong, Tử Tang xoay người đi rửa chén, đưa lưng về phía Hạ Mộc, trong đôi mắt nàng hơn một chút trầm trọng, kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, thái độ Hạ Mộc đối nàng vốn vượt qua phạm vi chủ tớ, chỉ là trước kia nàng không phát hiện ra hoặc là nói nàng không để ý.

Trước đây, nàng nghe lén Hạ Mộc và Hạ Hồi Sinh nói chuyện trong rừng ngô, nàng cảm thấy Hạ Mộc có chút không đúng nhưng nàng phát hiện ra bản thân khác thường với Hạ Mộc, cho nên nàng không chút do dự rời. Nàng không đồng ý thừa nhận tình cảm của mình, cũng không muốn tìm hiểu tình cảm vượt qua chủ tớ của Hạ Mộc.

Vừa rồi đối diện với đôi mắt khó áp chế tình cảm kia, nàng đột nhiên hiểu được tất cả. Tình cảm của Hạ Mộc nồng liệt cỡ nào, nàng không khỏi có chút sợ hãi, nàng không thể xác định tình cảm của bản thân, cũng vô pháp xác định bản thân có dám nhận này phần tình cảm này không.

Nàng chua sót cười. Nguyên lai nàng vẫn là người nhát gan, nàng cho rằng bóng ma kiếp trước sẽ chậm rãi bị năm tháng xóa nhòa, nhưng không được…

Hạ Mộc ngây ngốc nhìn bóng lưng Tử Tang thẳng tắp, vì sao hắn bỗng nhiên cảm thấy tiểu thư thương cảm cùng cô đơn như vậy, cách bản thân rất xa rất xa.

Thật lâu sau, Hạ Mộc mới hoàn hồn, hắn cảm thấy bản thân nên làm việc gì đó. Vội vàng ra sau viện, gặp Tử Tang đã ngồi xổm cạnh giếng nước yên lặng rửa bát.

“Tiểu thư, hôm nay trời nhanh tối, nếu không cô đi rửa mặt chải đầu, để tôi rửa chén.” Hạ Mộc cười nói, bằng không chờ trời tối đen, cho dù có đốt đèn cũng không tiện.

“Tôi rửa. Anh tắm trước đi.” Tử Tang ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Mộc.

“Tôi không có gì đáng ngại. Từ sau khi học võ, ban đêm tôi nhìn rõ rất nhiều, không ngờ học võ còn có điểm tốt như vậy. Nếu tôi lợi hại hơn, chắc ban đêm không cần đốt đèn.” Hạ Mộc đi đến bên người Tử Tang, múc một thùng nước từ dưới giếng lên, hắn thuận miệng hỏi. Nàng có đồng ý hay không cũng không cần thiết.

“Ừm.”

“Tiểu thư, đến lúc ngày Hồi Sinh thành thân, cô cũng đi nhé!”

“Ừ.”

“Đến lúc đó chúng ta mua hạ lễ gì đây?”

“Anh nghĩ.”



Hôm sau, Hạ Mộc không ở nhà, Khúc thị dẫn hai hài tử đến, Tử Tang mời mọi người ngồi trong phòng khách. Hai đứa bé ra chơi với Tiểu Bạch bởi vì gần phòng khách Khúc thị cũng yên tâm, cười nói với Tử Tang: “Chị nghe Hạ Mộc nói, sắp đào hầm, nhà chị cũng định đào một cái, em với Hạ Mộc chọn được chỗ chưa?”

“Còn chưa có.” Tử Tang trả lời, lại nói tiếp về hầm này, chưa nghe Hạ Mộc nói gì.

“Trên tượng pha của bọn em vị trí rất tốt, đương gia nhà tỷ nói, nếu thật sự không tìm thấy chỗ, sẽ mượn của bọn em một cái.” Khúc thị hơi rầu rĩ.

“Được.”

Khúc thị nói một số chuyện nhỏ, sau đó lại cảm thán một chút thế đạo càng ngày càng rối loạn, tiếp theo nói đến chuyện Hạ Hồi Sinh thành thân: “Hôm qua, Hồi Sinh đệ đến đưa thiệp mời, đến lúc đó chúng ta cùng đi, đến huyện Thanh Sơn thăm thú, lại nói tiếp, chị chưa đến đó.”

“Vâng.”

“Nhà bọn em định đưa quà gì vậy?” Khúc thị lại hỏi.

“Hạ Mộc suy nghĩ.” Tử Tang nói nhìn về phía Song Hỉ và Thạch Đầu đang cố gắng để Tiểu Bạch nằm trên mặt đất quan tâm đến chúng.

Khúc thị xem vẻ mặt lạnh nhạt Tử Tang, nghĩ đến vấn đề luôn canh cánh trong lòng: “Em dâu à! Giữa em và Hạ Mộc có phải có vấn đề không!”

Tử Tang ngạc nhiên, nhìn về phía Khúc thị.

“Vốn, chuyện của bọn em chị không nên xen vào, nhưng các em rõ ràng là vợ chồng, bình thường ở chung cũng hòa hợp, sao lại ở riêng phòng? Chị thật lòng quan tâm lo lắng cho bọn em, sau này không thể tiếp tục sống như thế.” Khúc thị lo lắng nói. Thời điểm mới phát hiện, nàng và nam nhân nhà mình coi như không biết, nhất định là chuyện vợ chồng người ta, huống hồ ở rể, Hạ Mộc kêu Tử Tang là tiểu thư, bọn họ biết quan hệ hai người trước kia là chủ tớ, nghĩ trong đó cũng có rất nhiều vấn đề, tự nhiên không tiện bàn luận, chắc sau này sẽ ổn.

Ai dè Tử Tang rời đi hai năm, bọn họ mới biết tình thế còn nghiêm trọng bọn họ tưởng tượng. Đối với Hạ Mộc và Tử Tang, bọn họ thật lòng quý mến. Hạ Mộc thật thà chân thành, Tử Tang tuy rằng lạnh như băng, nhưng tính cách không như mặt ngoài biểu hiện, có đôi khi cũng thật đáng yêu. Hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra tình cảm hai người rất sâu sắc, cả hai rất ăn ý với nhau, nếu cuối cùng chia tay thì thật đáng tiếc.

“Chị dâu, sao chị biết bọn em không chung phòng?” Tử Tang hỏi.

“Xem phòng Hạ Mộc và phòng em là biết, chị biết Hạ Mộc ở rể, nhưng chú ấy rất tốt với em, phẩm tính cũng tốt…”

“Hạ Mộc không phải ở rể.” Tử Tang cắt ngang lời Khúc thị.

Khúc thị ngạc nhiên.

“Đó là vì Hạ Mộc không muốn người nhà gây phiền toái cho em mới nói như vậy.” Tử Tang tiếp tục nói, đột nhiên có chút mịt mờ. Lại nói tiếp, nàng có quá rất nhiều lần xung đột với người nhà hắn, Hạ Mộc lại không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Tuy rằng nàng không phải người sẽ bị người khác bắt nạt nhưng là hiện giờ nhớ tới hắn bảo vệ, trong lòng nàng vẫn vui sướng.

Trên mặt Khúc thị lộ rõ vẻ kinh ngạc, cười nói: “Nguyên lai là vậy, em xem, từ điểm này có thể nhìn ra Hạ Mộc tốt với em thế nào, bình thường nơi có em, tầm mắt chú ấy chưa từng rời khỏi em.”

Tử Tang im lặng một lúc lâu, nhìn Khúc thị, nhàn nhạt nói ra ý nghĩ của chính mình, “Ban đầu ý của em là chung thân không gả, thành thân cùng Hạ Mộc cũng là âm kém dương sai, em rời đi là để anh ấy tự do.”

Khúc thị liền phát hoảng, “Thế sao được, thân là nữ nhân sao có thể không lập gia đình. Mặc kệ tốt xấu, nữ tử chỉ có thành thân, sinh đứa nhỏ, mới tính là sống trọn vẹn cuộc đời. Dù em dâu không thích Hạ Mộc, em không thể có ý niệm không thành thân.”

Cách nghĩ của Khúc thị rất truyền thống, nhưng cũng có đạo lý, Tử Tang nghĩ, tiếp đó nghe Khúc thị nói: “Kỳ thực em dâu cũng không phải không có cảm tình với Hạ Mộc huynh đệ, nếu không em sẽ không trở về, không phải sao?”

Tử Tang do dự một lúc mới gật gật đầu.

“Tuy rằng chị không biết em đã trải qua chuyện gì, nhưng là một cô nương tốt không nên có ý nghĩ không thành thân. Chắc là quá khứ không đơn giản, từng ăn không ít cực khổ em mới có ý tưởng như thế. Giờ em đã về, chắc nghĩ thông một chút, hãy buông bỏ hết suy nghĩ lúc trước, thích ứng trong mọi tình cảnh. Hạ Mộc tốt đủ để em trả giá, huống hồ thế gian này thiên biến vạn hóa, rất nhiều việc chúng ta không thể dự đoán cũng vô pháp phản kháng, cần gì suy nghĩ nhiều quá. Chị thấy em dâu cũng là người tùy tính, cần gì ước thúc bản thân về mặt tình cảm. Nhớ ngày đó, cũng vì gia thế và bản thân, chị cũng không dám chấp nhận anh ấy. Cuối cùng chị nghĩ thông, cho dù tiếp theo bọn chị gặp chuyện không may, khả năng không có ngày mai, có một số việc cần gì nghĩ nhiều đâu, chỉ cần cố gắng sống hết mình.”

Nghe thanh âm Khúc thị nhu hòa, Tử Tang đột nhiên nhớ tới kia câu nói kia của Tịnh Hoà đại sư, nàng tựa hồ hiểu được thêm nhiều, khóe miệng không tự giác nở mỉm cười, “Chị dâu, em hiểu được, cám ơn chị.”

Tử Tang nói thật thành khẩn, trên mặt nhu hòa hơn.

Khúc thị vỗ vỗ tay Tử Tang cười, “Tối, chờ tin tức tốt của em và Hạ Mộc, chú ấy rất thích tiểu hài tử.”

Tử Tang chột dạ, tuy rằng nàng nghĩ thông suốt rất nhiều, nhưng nếu muốn làm vợ chồng thực sự với Hạ Mộc nàng chưa chuẩn bị tốt. Huống hồ Hạ Mộc cũng không chuẩn bị tốt, hắn không dám thừa nhận trước mặt mình tình cảm của bản thân. Về mặt tình cảm, hắn giống nàng cũng là người nhát gan.

Sắp đến giữa trưa, Khúc thị dẫn hai đứa bé trở về.

“Anh đã trở lại.”

Hạ Mộc vừa vào phòng khách, chợt nghe một giọng nói quen thuộc, nhìn lại, là tiểu thư nhà hắn. Tuy rằng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng có điểm không giống. Tuy không nói rõ vì sao, nhưng hắn nghe thấy tiểu thư nói, trong lòng thật cao hứng, người ngây ngô cười gật gật đầu.

“Vừa rồi chị dâu Lê đến, hỏi chuyện cái hầm, anh định đào hầm ở đâu?” Tử Tang tiếp tục hỏi.

Hạ Mộc ngồi xuống, cười nói: “Tôi đang định nói với tiểu thư, ngài cảm thấy chúng ta đào ở gần núi phía sau được không? Đến lúc đó cho dù có quân địch đến, dân chạy nạn nhiều, chúng ta cũng không sợ bọn họ sẽ tìm được, tiểu thư, ngài cảm thấy thế nào?”

“Ừm, có thể.” Tử Tang đồng ý.

“Vâng, ngày mai tôi liền bắt đầu tìm công cụ.” Hạ Mộc cười tươi hơn, lại hỏi: “Tiểu thư, chắc ngài đói bụng, tôi đi làm cơm trưa.”

“Ừ.”

Hạ Mộc đi vào phòng bếp, Tử Tang cũng đi theo. Nàng đứng ngoài cửa nhìn Hạ Mộc bận rộn, bây giờ sự thật thà của hắn vẫn vậy, lại thêm vài phần chính khí cùng ổn trọng, ngũ quan đường đường chính chính nhìn qua không còn nét trẻ con trước kia, hiển nhiên chính là một đại nam nhân. Hơn nữa bản thân hắn khá cao, mặc dù không có bề ngoài hoa lệ, hắn không hề hợp với bếp núc, nhưng động tác thuần thục, dù bận rộn vẫn mang theo ý cười thỏa mãn thật quái dị nhìn rất hài hòa với phòng bếp này.

Spoil chương sau có tiến triển “hot”.