Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 189: Vân Nhiễm tới sòng bạc, Yến Kỳ thành chim cảnh




Trong phòng khách viện Mặc Thấm, Vân Nhiễm đang ngồi nói chuyện với trưởng công chúa. Bên ngoài im ắng không tiếng động. Bà quan tâm dặn dò Vân Nhiễm, nếu lão thái thái kia còn bắt nạt có thể tới tìm bà, bà không tin mình không thu thập được lão bà đó.

“Nữ nhân kia từ trước đã nhiều tâm kế thủ đoạn. Năm đó lão Yến vương gia nhìn trúng muội muội của bà ta là Triệu Lương Tuyết, bà ta nẫng tay trên dùng thủ đoạn, khiến lão vương gia buộc phải cưới mình.”

“Theo ý bản cung, dù bà ta dùng thủ đoạn cũng chỉ nên dành vị trí trắc phi, để cho Triệu Lương Tuyết cao hơn một đầu, nhưng lão Yến vương gia thật sự là đầu gỗ, cưới bà ta làm Yến vương phi, buông tha nữ tử mình thích, còn nói mình không xứng cưới Triệu Lưng Tuyết. Tất cả không phải do tiện nhân Triệu Lương Ngọc ở giữa tính kế sao?”

Trưởng công chúa nói một hơi dài: “Triệu Lương Tuyết cũng thật lòng thích lão vương gia, sau khi xảy ra chuyện liền sinh bệnh, tới khi khỏi bệnh thì lão Yến vương phi đã gả cho lão vương gia.”

“Vậy sau này Triệu Lương Tuyết thế nào?”

Vân Nhiễm cảm thấy rất tò mò, trưởng công chúa lắc đầu: “Đừng nói nữa, sau đó nàng ta gả tới tỉnh khác, nghe nói luôn buồn bực không vui, chưa tới vài năm đã qua đời.”

“Bỏ đi, không nói chuyện của bọn họ, dù sao sau này nếu bà ta còn tìm con gây sự, bản cung sẽ không tha.”

Vân Nhiễm mím môi cười khẽ, đoán chừng lão thái thái không dám tùy tiện trêu chọc nàng, bởi vì trưởng công chúa đã tuyên bố, nếu còn trêu chọc nàng, liền bóc trấn bản mặt xấu xa của bà. Chỉ sợ lão thái thái không muốn mình bị người đời gièm pha.”

“Umh, con đã biết.”

Vân Nhiễm đưa ly trà cho trưởng công chúa, ở lâu, nàng phát hiện bà rất dễ chung sống, hơn nữa đặc biệt thích mình. Có đôi khi Vân Nhiễm không rõ, từ bao giờ mình thân thiết với trưởng công chúa như vậy, vì sao bà lại đối xử tốt với nàng, thật sự khó đoán.

Trưởng công chúa uống một ngụm trà, nhớ tới tin tức mới nhận được lúc sáng: “Con có biết vì sao bản cung tới thăm không?”

Vân Nhiễm lắc đầu, trưởng công chúa buông chén trà: “Sáng nay bản cung nhận được tin, đêm qua hoàng thượng bị đầu độc trong cung, kẻ đứng sau chính là Định vương. Bản cung có chút lo lắng cho con cùng Yến Kỳ, nên tới thăm. Sao rồi, hoàng thượng không sao chứ? Bản cung nghe thuộc hạ bẩm báo nói hắn ta tóc đỏ, mắt đỏ, giống như yêu quái?”

Vẻ mặt công chúa kinh ngạc, khó có thể tin nhìn Vân Nhiễm.

Nói thế nào Sở Dật Kỳ cũng là cháu trai của bà, giang sơn Đại Tuyên là của Sở gia, bà cũng họ Sở nên rất quan tâm tới tình hình của hoàng thượng.

Vân Nhiễm nhìn trưởng công chúa, không muốn giấu diếm bà: “Trước kia hoàng thượng bị thuốc nổ oanh tạc ở chùa Tướng Quốc, con đã chữa trị cho hắn. Khi đó đã dạn, não bị tổn thương nặng, bình thường phải kiêng nị, không được hành động theo cảm xúc, nhưng người này không nghe. Hơn nữa trời sinh tính đa nghi, nghĩ nhiều, khiến thần kinh suy nhược, đau đầu. Không ngờ ở trong cung Hàn Minh Châu liên thủ với Định vương hạ độc, mục đích hại chết hoàng thượng, hắn thừa cơ đăng vị. Nhưng bọn họ không biết, trước đó con dùng Đăng Thấm Thảo chữa trị cho hoàng thượng, thứ đó xung khắc với độc dược Hàn Minh Châu dùng, nên hoàng đế không bị độc chết, nhưng tác dụng phụ nên thần kinh bị biến dị khiến mắt cùng tóc chuyển thành màu đỏ.”

Trưởng công chúa nghiêm trọng nhìn Vân Nhiễm.

“Chẳng lẽ không có cách nào chữa trị.”

Vân Nhiễm lắc đầu: “Không phải con không muốn chữa, thật sự không có biện pháp, hơn nữa sau này hoàng thượng sẽ ngày càng tàn bạo, hung ác?”

“Tới mức như vậy?”

Lòng trưởng công chúa trầm xuống tận đáy cốc, nửa ngày không nói nên lời, lo lắng cho cục diện Đại Tuyên, chẳng lẽ trời muốn diệt Đại Tuyên, quốc sinh yêu nghiệt.

Vạn dặm giang sơn Sở gia chẳng lẽ thật sự hủy trong tay một kẻ bất tài.

Không ai lên tiếng, Vân Nhiễm biết trưởng công chúa lo lắng. Thân là trưởng tỷ hoàng thất, đương nhiên bà quan tâm tới giang sơn Đại Tuyên. Vân Nhiễm nắm tay bà, nhẹ nhàng khuyên: “Nghĩa mẫu không cần lo lắng, xe tới chân núi ắt có đường, nếu ông trời không muốn diệt Đại Tuyên, ắt sẽ không có chuyện gì.”

Trưởng công chúa còn chưa kịp đáp lời, đã thấy tiếng bước chân ngoài cửa viện, tiếng Dữu Tử thanh thanh: “Gặp qua Yến quận vương.”

Một thân ảnh cao lớn như lan như trúc tiến vào, quần áo màu thiên thanh thêu hình hạc, cước bộ tao nhã, khí chất tôn quý, nháy mắt khiến phòng khách sáng lên vài phần.

Thấy người vừa xuất hiện, ánh mắt trưởng công chúa thâm thúy nhìn chằm chằm Yến Kỳ, ông trời sẽ không diệt Sở gia, tổ tông Sở gia phù hộ, Đại Tuyên không vong.

Yến Kỳ khẽ gật đầu với trưởng công chúa: “Trưởng công chúa tới.”

Trưởng công chúa đứng dậy cười: “Bản cung tới thăm Nhiễm Nhi, xem ra bây giờ nàng rất tốt bản cung cũng an tâm, ta đi về, không cản trở các người.”

Trưởng công chúa cũng có thời trẻ nên hiểu, hai người vừa thành thân, gắn bó như keo sơn, bà ở lại rất sát phong cảnh.

Vân Nhiễm kháng nghị: “Nghĩa mẫu.”

“Được rồi, nghĩa mẫu không trêu con,” trưởng công chúa quay đầu cười, nhưng nhớ tới lão vương phi, bà dặn dò Yến Kỳ: “Có điều nếu lão thái thái tiếp tục làm khó Vân Nhiễm, bản cung sẽ không khách sáo.”

“Công chúa yên tâm đi, bản quận vương sẽ không để người khác thương tổn Nhiễm Nhi.”

Vân Nhiễm cười tiếp lời: “Mọi người làm như con giống đậu hũ, đâu dễ dàng bị người khác thương tổn.”

Trưởng công chúa cùng Yến Kỳ cười rộ lên, trong phòng một mảnh ấm áp, trưởng công chúa nhìn hai người nói: “Gần đây, bản cung rời kinh một chuyến, các ngươi nếu có chuyện gì thì phái người tới phủ đưa tin, sẽ có người báo cho ta.”

“Nghĩa mẫu muốn đi đâu?”

Vân Nhiễm quan tâm hỏi, ánh mắt trưởng công chúa u ám, trầm ổn lên tiếng: “Vân Sơn.”

Nói xong, bà từ biệt Vân Nhiễm đi ra ngoài, bóng lưng ngạo nghễ như hàn mai trong sương tuyết, tay áo dài phất phơ, đẹp đẽ quý khí phi phàm.

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn Yến Kỳ: “Vân Sơn là chỗ nào?”

“Là nơi thái hoàng thái hậu tĩnh tu, từ khi tiên đế qua đời, bà rời kinh tới Vân Sơn tu dưỡng, trưởng công chúa tới đó tìm thái hoàng thái hậu.”

“Thái hoàng thái hậu?”

“Mẫu phi của tiên đế,” Yến Kỳ cũng không hiểu nhiều về vị này, phần lớn chỉ nghe từ người khác: “Thái hoàng thái hậu xuất thân đích trưởng nữ phủ Tần quốc công, nghe nói tâm kế sâu, vì thế mới khiến tiên đế thi triển tài năng trong đám đông hoàng tử trở thành hoàng đế. Nghe nói thực tế tiên đế vô tình với ngôi vị, chí ở nơi khác, nhưng thái hoàng thái hậu ép con đăng cơ, tiên đế vẫn luôn không vui.”

Yến Kỳ nhớ tới tiên đế, ông đối với hắn rất tốt, mỗi lần tiến cung, ông đều triệu hắn tới ngự thư phòng, cho hắn đồ ăn ngon, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ngài không vui.

Đợi sau khi hắn về kinh, tiên đế đã sinh bệnh, triền miên nằm trên giường vài tháng, cuối cùng không chữa được mà qua đời.

Tiến cung ở cùng tiên đế, hắn biết trong lòng ngài thích một nữ tử, ngài luôn mơ màng gọi một nữ nhân tên Thấm Nhi.

Yến Kỳ hiểu tiên đế là nam tử si tình, nghe nói nữ tử ngài yêu đã qua đời từ rất nhiều năm trước, cho nên ông vẫn luôn buồn bực, dù làm hoàng đế cũng không vui vẻ. Cuối cùng không chống đỡ được, lúc qua đời còn chưa tới bốn mươi.

Chuyện này đả kích thái hoàng thái hậu, tiên đế là đứa con duy nhất của bà, sau khi ngài mất, thái hoàng thái hậu tới Vân Sơn tĩnh tu, không màng tới thế sự.

Bây giờ trưởng công chúa tới Vân Sơn, có thể mục đích vì muốn mời thái hoàng thái hậu.

Thủ đoạn của thái hoàng thái hậu, thái hậu đương triều không thể sánh bằng.

Thái hậu chẳng qua là tiểu nhân đắc chí, sau khi đăng vị còn u mê, khiến Mai gia nhận quả đắng.

Vân Nhiễm kéo tay Yến Kỳ cười nói: “Sao ta nghe đồn, tiên đế rất sủng chàng.”

“Chẳng qua là có duyên thôi, người với người luôn như vậy, luôn có chỗ kì lạ, có người vừa nhìn đã ghét, có người vừa nhìn đã hợp ý.”

Yến Kỳ ngừng một chút, nhớ tới tiên đế, lại nhớ tới Sở Dật Kỳ cùng Sở Dật Lâm, đột nhiên có chút khó chịu, cảm thấy mình khơi mào hai mầm tai vạ, thật có lỗi với tiên đế.

Hắn vừa về kinh, tiên đế đã giao giám sát ti cho hắn, phong làm quận vương, xem như đặc cách.

Bây giờ chẳng những hắn không giúp đỡ người Sở gia, còn khiến bọn họ gây chiến, nếu tiên đế biết được, có khi nào trách mình.

Yến Kỳ tự trách, Vân Nhiễm liếc mắt đã biết hắn buồn bực, khẽ lay hắn: “Yến Kỳ, chàng đừng suy nghĩ nhiều. Nếu chàng không đối phó với Sở Dật Kỳ cùng Sở Dật Lâm, người gặp họa chính là chúng ta. Mặc kệ là ai thượng vị, bọn họ đều tính kế chúng ta, tính kế hai đại phủ Yến, Vân. Nghe nói tình cảm của tiên đế với Yến gia, Vân gia rất tốt, nếu ngài dưới lòng đất có biết chắc cũng không mong con cháu mình khiến hai đại phủ bị tổn hại. Huống hồ, diệt Sở Dật Kỳ cùng Sở Dật Lâm vẫn còn có Tiêu Diêu vương Sở Tuấn Nghiêu, hắn cũng là con tiên đế mà?”

Vân Nhiễm dứt lời, Yến Kỳ thoải mái hơn một chút, ôm nàng vào lòng.

“Umh, ta giận nhất không phải bọn họ đối phó ta, mà là bọn họ giám tính kế nàng, khiến ta không thể tha thứ.”

“Ta biết.” Vân Nhiễm ôm eo Yến Kỳ, hai người nằm bất động một lát, Vân Nhiễm không nhịn được lên tiếng: “Yến Kỳ, trước đó chàng thật sự không biết mục đích của Định vương?”

Vân Nhiễm suy nghĩ một vạn binh mã vây hoàng cung chỉ là đòn giả, Định vương đã sớm chuẩn bị, nếu Hàn Minh Châu mưu hại thất bại, hắn sẽ rời khỏi kinh thành về đất phong Yên Hà. Sau đó tiếp tục mưu đồ chiếm vạn dặm giang sơn Đại Tuyên. Chỉ có một vạn Kinh Vệ Quân kia vẫn không biết gì, còn tưởng Định vương muốn đoạt ngai vàng, ai cũng chờ thăng quan phát tài, lại không biết bọn họ chẳng qua tự đi tìm chết.

Ánh mắt Yến Kỳ sắc bén, không nói nên lời, Vân Nhiễm nhìn vè mặt bí hiểm của hắn, trong lòng hiểu rõ, người này cũng giống mình đã sớm phát hiện chuyện này. Sở dĩ không nói vì cố ý để cho Định vương rời khỏi kinh thành.

“Nếu thật sự giết chết Định vương, chỉ sợ hoàng đế sẽ tận lực đối phó chúng ta, nên để hai huynh đệ bọn họ tiếp tục đấu có vẻ tốt hơn.”

Giọng Yến Kỳ lạnh lẽo, Vân Nhiễm chớp mi nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Chàng nói xem, Định vương rời kinh hắn không lo hoàng thượng phái người chặn giết sao, hắn đã dám làm như vậy, nhất định có chỗ dựa.”

“Chứng tỏ, hắn đã sớm thông đồng với Dung Dật Thần quận vương Hoài Nam, Yến Kỳ nằm phía đông nam quận Hoài Nam. Bây giờ hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, chỉ sợ cả vùng Giang Nam cùng Hoài nam đều rơi vào tay Sở Dật Lâm, từ đầu hắn đã tính như vậy.”

Yến Kỳ khẳng định, hắn có thể chắc chắn mười phần, Sở Dật Lâm hai bút cùng vẽ, thứ nhất giết hoàng thượng đoạt ngôi, nếu không đoạt được, vậy hắn lui về Yến Hà có Giang Nam làm hậu thuẫn, Hoài Nam làm lá chắn, từ đó đánh chiếm chỉ sợ giang sơn Đại Tuyên sẽ rơi vào tay Sở Dật Lâm.

“Buồn cười vị kia còn đề phòng bản quận vương, phái Tam Lang đi quận Hoài Nam truyền chỉ, ta càng mừng được thanh nhàn.”

Yến Kỳ ôm Vân Nhiễm, ngáp một cái, cả hai cùng đi ra ngoài: “Bản quận vương vui mừng ở trong kinh bồi Nhiễm Nhi, để cho bọn họ ở bên ngoài đấu đá, cả đêm không ngủ, ta thật mệt.”

Nói xong, ánh mắt hắn như phủ sương, Vân Nhiễm vừa nhìn đã hiểu hắn nghĩ gì, trực tiếp cầm tay hắn: “Lại muốn làm chuyện xấu.”

“Làm chuyện của hai người chúng ta.” Yến quận vương sung sướng kéo Vân Nhiễm về phòng, thuộc hạ tự giác lui về phía sau canh gác.

Trong tân phòng, màn sa trướng rủ, che khuất cảnh đẹp vô hạn, bên ngoài chim hót, hoa rơi, trời đất tĩnh lặng, xa rời phù hoa ồn ào.

Đêm trăng như nước bao trùm phủ Yến vương, khắp nơi tĩnh lặng, ngọn đèn nhàn nhạt, gió nhẹ cỏ lay.

Đột nhiên một góc hậu viện, có một bóng người nhỏ gầy, như u linh nhanh chóng xẹt qua khắp nơi trong vương phủ, vừa chạy vừa liều mạng cởi quần áo, rất nhanh cả người đã như cô hồn, lúc đi tới cửa viện Thùy Hòa, kinh động tới một gã sai vặt, người kia hô lên: “Biểu tiểu thư.”

Tiêu Ngọc Đình nhanh chóng lao tới, đánh người kia ngất đi, sau đó kéo nam nhân tới một góc vắng, rất nhanh màn đêm truyền tới một tiếng kêu đau ngắn ngủi, sau đó là tiếng rên sung sướng.

Thanh âm đột ngột vang lên trong màn đếm khiến đám thị vệ chú ý, biến sắc mặt nhanh chóng đi tới. Vài người nhìn thấy trong đêm, hai bóng người đang triền miên cùng một chỗ, sắc mặt thị vệ khó coi, nhanh chóng lui về phía sau quát: “Kẻ nào, đi ra.”

Tiếng quát khiến nam nhân đang sung sướng bừng tỉnh, nhanh chóng đẩy nữ nhân trên người. Nhưng ả ta lại thô bạo, vừa thấy người này không phối hợp liền vung tay lên đánh nam nhân choáng váng, tiếp tục động tác rong ruổi.

Thị vệ phủ Yến vương không ngờ nữ nhân này to gan như vậy, hét lên: “Người đâu, bắt tiện nhân không biết xấu hổ này lại cho ta.”

Vài tên thị vệ bất chấp xấu hỏ, nhanh chóng kéo người kia, nữ tử bị kéo ra đột nhiên hét ầm lên, đánh lại đám thị vệ.

Mọi người nhìn, nữ nhân bị kéo ra không phải ai khác chính là biểu tiểu thư mới phát điên. Người người kinh ahchs, trước đó biểu tiểu thư nổi khung, vài người trong viện của nàng bị Yến vương phi ra lệnh giết chết. Nếu bọn họ dám trêu chọc nàng, chỉ sợ không có đường sống, nên cả đám nhanh chóng chạy trốn.

Tiêu Ngọc Đình trên người mặc sa y mỏng dính, dưới hạ thân không mặc gì, đường cong lung linh khiến người ta trào máu nhưng không ai dám có ý đồ biến thái.

Động tĩnh nơi này, sớm kinh động mọi người trong phủ, rất nhiều người chạy tới.

Yến vương gia, Yến vương phi, Triệu trắc phi, Hà di nương, Yến Kỳ, Vân Nhiễm, các tiểu thư khuê nữ vừa thấy đều sợ hãi hét lên nhanh chóng chạy về.

Yến vương gia thật sự tức giận, lần trước Tiêu Ngọc Đình cởi quần áo chạy như điên ông còn chưa tính sổ. Trong lòng cũng có chút thương hại, dù sao nha đầu đó cũng nhiều năm ở trong phủ, ông nhìn nàng lớn lên. Nhưng lần này nàng lại làm ra chuyện hạ lưu như vậy, nếu truyền ra ngoài, thể diện vương phủ coi như hủy diệt.

Sắc mặt Yến Khang âm trầm, bừng bừng lửa giận nhìn Tiêu Ngọc Đình cuối cùng nhìn Yến vương phi.

Yến vương phi nhanh chóng ra lệnh cho nha hoàn cầm áo chòng tới, sau đó choàng lên cho Tiêu Ngọc Đình.

Dù đầu óc nàng ta không tốt, nhưng vẫn có chút nhận ra Yến vương phi, lúc bà tới gần cũng không phản kháng. Hơn nữa vừa hoan ái, nàng ta mệt mỏi trực tiếp dựa vào lòng Yến vương phi thiếp đi.

Sắc mặt Yến vương phi âm lãnh, bàn tay run run, ánh mát quét qua Yến Kỳ, chậm rãi dừng trên người Vân Nhiễm, u ám như băng vạn năm.

Yến Kỳ nhìn vẻ mặt của bà liền hiểu, mẫu phi nghi ngờ Nhiễm Nhi.

Thực tế hắn biết Nhiễm Nhi không làm.

Ban ngày hắn đã khiến nàng mệt sắp chết, còn đâu sức lực đi thu thập Tiêu Ngọc Đình.

Từ sau khi bọn họ thành thân, hắn quấn lấy nàng, căn bản không có tinh thần tách ra đi thu thập người khác.

Về chuyện đêm nay, ánh mắt Yến Kỳ lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên một người.

Đệ đệ của hắn Yến Trăn, Yến Kỳ cười cổ quái, Yến Trăn cảm nhận được ánh mắt hung hãn quét qua khiến cả người đau đớn.

Ánh mắt Yến vương phi rơi trên người gã sai vặt vừa cưỡng bức Tiêu Ngọc Đình: “Ngươi thật to gan khốn khiếp, dám cả gan làm nhục biểu tiểu thư.”

Gã sai vặt nhanh chóng dập đầu: “Yến vương phi tha mạng! Tiểu nhân không làm nhục biểu tiểu thư, là biểu tiểu thư làm nhục tiểu nhân.”

Vân Nhiễm bật cười, người này thật thú vị.

Gã sai vặt vừa gật đầu, vừa cầu xin tha thứ: “Vương gia tha mạng, vừa rồi tiểu nhân trực gác trước cửa viện Thùy Hoa, đêm khuya tiểu nhân đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, tới khi tỉnh táo thì biểu tiểu thư đã đi tới, đánh vào đầu tiểu nhân, sau đó liền cường bạo tiểu nhân.”

“Sau đó tiểu nhân tỉnh dậy, liều mạng giãy dụa, biểu tiểu thư lại đánh tiểu nhân, vài vị thị vệ có thể làm chứng cho tiểu nhân.”

Vài vị thị vệ đều không có cảm tình với Tiêu Ngọc Đình, thậm chí còn tức giận, vừa nghe gã sai vặt nói vậy, liền nhanh chóng làm chứng: “Đúng vậy, vương gia, quả thật Niếp Võ liều mạng từ chối, nhưng bị biểu tiểu thư đánh.”

Niếp Võ khóc ào áo, hắn nhanh chóng ngẩng đầu để mọi người nhìn vết thương trên mặt, một bên sưng vù, đầu tóc tán loạn, quần áo cũng bị xé tơi tả, vừa nhìn đã biết việc này không phải lỗi của hắn mà do Tiêu Ngọc Đình làm ra.

Mọi người thương cảm với hắn, bị một nữ nhân ngốc cưỡng bức.

Sắc mặt Yến vương phi âm trầm, bà không tin loại chuyện vớ vẩn này.

“Ngươi một đại nam nhân, sao có thể dễ dàng bị nữ nhân đẩy ngã? Rõ ràng ngươi có ý đồ xấu, còn dám nói dối, người đâu tới?”

Yến vương phi còn chưa nói xong, Yến Khang đã lạnh giọng quát: “Đủ rồi, bây giờ chuyện bọn họ đã thành sự thật, ngươi còn muốn giết hắn sao, để cho hắn cưới Tiêu Ngọc Đình đi.”

“Vương gia?”

Yến vương phi nhìn Yến Khang như quái vật, Đình Nhi sao có thể gả cho gã sai vặt, hắn có thân phận gì, nàng có thân phận gì.

Yến Khang hung ác lườm Yến vương phi, đã là một kẻ ngốc, còn làm cao.

“Người ta nguyện ý cưới đã là không tệ, ngươi còn tưởng rằng nàng là bảo bối trên tay mình.”

Nói xong, Yến Khang không thèm nhìn Yến vương phi mà nhìn về phía Niếp Võ: “Ngươi đồng ý cưới biểu tiểu thư không?”

Niếp Võ không cam lòng, nhưng ngẩng đầu thấy Yến vương gia tức giận lườm mình, hắn sợ hãi không dám nhiều lời, nhỏ giọng lầm bầm: “Tiểu nhân nguyện ý.”

Còn giả vờ, khiến Yến vương phi nổi trận lôi đình, cháu gái nàng vất vả nuôi lớn, cuối cùng lại tiện nghi cho một tên không ra gì, hắn còn dám từ chối.

“Ngươi?”

Yến Khang trực tiếp ra lệnh: “Niếp Võ, quay về cưới biểu tiểu thư, Yến vương phi đưa chút của hồi môn, ngươi cùng nàng rời khỏi kinh thành đi.”

Nữ nhân này tiếp tục ở lại trong phủ, không chừng còn có chuyện xảy ra.

Yến vương phi phủ quyết: “Vương gia?”

Mắt Yến Khang sắc bén như dao bắn tới: “Ngươi muốn hủy thể diện Yến gia mới cam lòng đúng không, hay là ngươi muốn đi với nàng.”

Nói xong, ông vung tay áo rời đi, Triệu trắc phi nhanh chóng đuổi theo, nhưng ông không để ý tới, bà ta dừng lại nhìn Yến vương phi: “Tỷ tỷ, chăm sóc tốt cho Tiêu Ngọc Đình, nha đầu kia thật sự đáng thương, cho nàng nhiều của hồi môn một chút.”

Trong lòng Triệu trắc phi cười to, có thể nhìn thấy Yến vương phi thất thố, bà rất vui vẻ, không chế nhạo vài câu thì thật xin lỗi chính mình.

Hừ, khiến cho đám người tự gọi là chủ tử chân chính đấu nhau đi.

Triệu trắc phi quét mắt nhìn Hà di nương, nàng ta cũng tiến lên chào hỏi: “Yến vương phi, đừng khổ sở, biểu tiểu thư sẽ tốt.”

Hà di nương khiến Yến vương phi suýt hộc máu, bây giờ đã bị làm nhục, dù khỏe lại cũng còn cái rắm gì. Hơn nữa vương gia đã hạ lệnh không cho Ngọc Đình ở lại kinh thành.

Ngọc Đình sau này còn sống được không, cho dù bà có cho nàng nhiều đồ cũng rơi vào tay tiểu tử này.

Yến vương phi càng nghĩ càng không cam lòng, nhưng chỉ có thể trừng mắt lườm Niếp Võ.

Mọi người lục tục rời đi, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm cũng từ biệt, không ngờ ánh mắt Yến vương phi sắc bén trầm giọng: “Hai ngươi lại đây cho ta.”

Nói xong, bà giao Tiêu Ngọc Đình cho một nha hoàn, ý bảo đưa nàng về phòng. Đợi nàng ta đi rồi, Yến vương phi ra lệnh giam Niếp Võ lại, hắn hét lên: “Yến vương phi, tiểu nhân bị oan, tiểu nhân không làm nhục biểu tiểu thư, là biểu tiểu thư làm nhục tiểu nhân, lần đầu tiên tiểu nhân muốn giành cho nương tử nhà mình, Yến vương phi.”

Yến vương phi muốn bịt tai lại, tên khốn này, thật muốn ra lệnh đánh chết hắn.

Trong phòng khách phủ Yến vương.

Yến vương phi ngồi chính giữa Yến Trăn ngồi bên cạnh, bên đối diện là Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm.

Yến vương phi hung hăng nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, trầm giọng hỏi: “Ngươi nói, có phải ngươi diễn trò, khiến Ngọc Đình phát điên, sau đó là chuyện đêm nay, đơn giản vì Đình Nhi muốn gả cho Kỳ Nhi, mà ngươi không muốn để hắn cưới nữ nhân khác.”

Vân Nhiễm đã sớm chuẩn bị tâm lý, bà bà gọi nàng tới vì nghi ngờ chuyện này do nàng làm.

Vân Nhiễm không nói gì, Yến Kỳ lên tiếng trước: “Mẫu phi, chuyện này không liên quan tới Nhiễm Nhi.”

Yến vương phi lạnh như băng lườm Yến Kỳ, trầm giọng quát: “Câm miệng, không có hỏi ngươi, nàng ta câm điếc hay sao, cần ngươi trả lời ta.”

Vân Nhiễm chậm rãi đứng dậy: “Ngươi đã nghi ngờ ta, ta nói mình không làm ngươi tin sao?”

Yến vương phi nhìn Vân Nhiễm vân thạm phong khinh, liền thêm tức giận, quát lạnh: “Không phải ngươi thì là ai?”

Vân Nhiễm nhún vai: “Xem, ngươi đã khẳng định, còn hỏi ta, không phải vô nghĩa sao? Nhưng đã nói là ta làm vậy xuất ra chứng cứ, đừng tùy tiện ngậm máu phun người, hắt nước bẩn, đừng tưởng rằng là bà bà có thể hãm hại ta, ta không để mình bị xoay vòng vòng.”

Vân Nhiễm nói xong, Yến vương phi tức đỏ mặt, bà không ngờ nữ nhân này làm càn như vậy, tuyệt không xem bà làm bà bà.

“Ngươi, đây là thái độ ngươi nên có sao?”

“Thái độ ta nên có, ta nên có thái độ gì, ngươi là bà bà, ta từ nhỏ không có mẫu phi, theo lý mà nói, ngươi nên thương ta sủng ta, nhưng ngươi có sao? Tiêu Ngọc Đình vừa xảy ra chuyện đã nghi ngờ ta, thế nào lại không nghi ngờ người khác.”

“Trong phủ này chỉ có ngươi hận Ngọc Đình, ngoài ra đâu còn có ai?”

Yến vương phi cắn răng, sắc mặt ngày càng khó coi, bà không ngờ nữ nhân này kiêu ngạo như vậy, rõ ràng nàng hại Ngọc Đình, như còn ra vẻ hợp tình hợp lý, thật tức chết bà.

Vừa nghĩ tới hoàn cảnh của cháu gái, bà liền đau lòng, nếu không cố gắng, chỉ sợ đã ngất đi.

Vân Nhiễm khẽ cười: “Bà bà đại nhân, chỉ sợ đã quên một chuyện, gần đây con dâu cùng con trai bà thành hôn, không có thời gian thu thập người khác. Nói thật ra ta vẫn nhớ rõ Tiêu Ngọc Đình, chẳng qua chưa có thời gian rảnh đi thu thập nàng, lần này thật sự không phải ta làm.”

Nói xong nàng nhìn Yến Kỳ, tùy ý nói: “Yến Kỳ, ta mệt mỏi, chúng ta về ngủ đi, nửa đêm còn có người hành hạ, ta không chịu nổi.”

Yến Kỳ đứng dậy, đỡ Nhiễm Nhi, không thèm để ý tới Yến vương phi.

Bà nhìn hình ảnh hòa hợp kia, đau tới nghẹt thở, mắt trắng dã.

Yến Trăn nhanh chóng tiến lên giúp bà nhuận khí: “Mẫu phi, người đừng tức giận, nếu người bệnh liền trúng quỷ kế của nữ nhân kia, nàng muốn người tức chết, chiếm quyền quản lý Yến gia.”

“Nàng đừng mơ tưởng, chỉ cần ta còn sống một ngày, ngày đó nàng đừng mong cuồng vọng.”

Yến vương phi quát lạnh, giờ khắc này bà hận Vân Nhiễm tới cực điểm.

Nàng dâu như vậy, bà không cần.

“Mẫu phi, người nói xem, có khi nào chuyện này không phải đại tẩu làm?” Yến Trăn cẩn thận nói, Yến vương phi lườm hắn: “Không phải nàng thì còn ai,, dù không phải nàng, nàng cũng sai bảo đại ca ngươi làm, cưới một nữ nhân như vậy vào phủ, đúng là Yến gia bất hạnh.”

Yến vương phi càng nghĩ càng giận, nữ nhân kia không coi bà bà ra gì, bà tức muốn hộc máu.

Yến Trăn nghe vậy, ánh mắt lóe lên một chút lại giúp bà nhuận khí: “Mẫu phi, bây giờ phải làm sao?”

“Làm sao? Yến gia ta không được nàng, có nàng không có ta, tưởng ta dễ bắt nạt sao?”

Yến vương phi hét lên, đau lòng nhớ tới Tiêu Ngọc Đình: “Đình Nhi đáng thương, rơi vào kết cục như vậy, thật sự tức chết ta.”

“Mẫu phi, đừng tức giận, Đình Nhi xảy ra chuyện như vậy cũng là mệnh của nàng. Người đừng giận bản thân, quay về ta phái người nhìn chằm chằm Niếp Võ, nếu hắn đối với Đình Nhi không tốt, ta phái người thu thập hắn.”

Yến vương phi suy nghĩ, đây là kết cục tốt nhất, nếu bà kiên trì giữ Ngọc Đình lại, chỉ sợ vương gia giận dữ đuổi cả mình ra ngoài.

“Ta sẽ không tha cho nữ nhân kia, dám đánh chủ ý lên người Đình Nhi.”

Yến Trăn đỡ mẫu phi về sân của bà.

Trong viện Mặc Thấm, Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm cũng không dễ chịu, nhớ tới Yến vương phi chất vấn Vân Nhiễm, Yến Kỳ liền căm tức.

Nhất là Vân Nhiễm, càng thêm chán ghét vị bà bà này. Tiêu Ngọc Đình vừa xảy ra chuyện, người đầu tiên bà ta nghi ngờ là nàng, vì cháu gái đối phó con dâu, đầu óc nữ nhân này có bệnh.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Vân Nhiễm hỏi Yến Kỳ.

“Chuyện đêm nay của Tiêu Ngọc Đình là do chàng làm.”

Yến Kỳ lắc đầu: “Ta vốn muốn thiết kế Tiêu Ngọc Đình cùng Yến Trắn, không phải hắn muốn cưới ả ta sao, để hai người cùng một chỗ, nhất lao vĩnh dật”
1: Nhất lao vĩnh dật: Một lần vất vả, cả đời an nhàn.

“Chỉ là không ngờ có người ra tay trước.”

“Có người ra ta trước?” Vân Nhiễm nhướng mày, trước đó nàng nghĩ chuyện đêm nay là do Yến Kỳ làm. Dù sao trước đó hắn cũng đã khiến Tiêu Ngọc Đình phát điên. Bây giờ Tiêu Ngọc Đình xảy ra chuyện nàng cũng nghĩ có liên quan tới hắn.

Không ngờ lại có người giành trước, kẻ kia là ai?

Vân Nhiễm ngưng mày suy nghĩ.

“Yến Trăn sao? Vì sao hắn phải làm vậy?”

Vân Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ: “Hắn muốn để Yến vương phi đối phó ta sao? Hay là đối phó với chàng, hắn muốn chức quận vương.”

Vân Nhiễm phân tích rõ lợi hại, sắc mặt lạnh lùng: “Giỏi, dám tính kế chúng ta, tuy rằng ta cao hứng Tiêu Ngọc Đình xảy ra chuyện, nhưng bị người tính kế, bản cung tuyệt không dễ dàng bỏ qua.”

Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn Yến Kỳ: “Yến Kỳ, chàng nói xem vì sao Yến vương phi cùng Yến Trăn không thích chàng, cùng không thích ta, bọn họ thật sự là người thân của chàng sao? Có khi nào Yến vương phi không phải mẫu phi củ chàng, Yến Trăn không phải đệ đệ của chàng.”

Yến Kỳ tối mặt, giọng khàn khàn: “Kỳ thật ta cũng có nghi ngờ, trước đó cũng từng hỏi phụ vương, nhưng người chối, nói mẫu phi lạnh lùng với ta là vì Yến Thần.”

“Yến Thần chết có liên quan gì tới chàng, lúc đó chàng mới vài tuổi.”

Vân Nhiễm trề môi, ngáp một cái, Yến Kỳ bế nàng lên, ôm vào phòng, Vân Nhiễm nằm trong lòng Yến Kỳ lạnh nhạt nói: “Yến Trăn dám tính kế trên đầu chúng ta, xem ra chúng ta phải tính toán thật tốt món nợ này, cũng khiến bà bà kia đau lòng, hết rảnh rỗi hốt hoảng nghi này nghi nọ.”

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ trải dài kinh thành, trên đường ngựa xe như như nước, tiếng oanh oanh yến yến.

Trái ngược với vẻ áp lực ban ngày, ban đêm càng thêm náo nhiệt, kích thích con người ta tùy tâm sở dục.

Sau một ngày áp lực, mọi người thoải mái ra đường phóng túng.

Kinh thành dưới chân thiên tử, không thiếu nhất chính là phồn hoa phóng túng.

Phố Trường Hoa là nơi náo nhiệt nhất kinh thành, tửu lâu xa hoa nổi tiếng nhất kinh hành, còn có sòng bạc lớn nhất, đêm vừa xuống, nơi đây đã đông đúc dị thường.

Dù vừa xảy ra chuyện Định vương làm phản rời kinh, hoàng đế biến thành yêu quái tóc đỏ, nhưng không thể ảnh hưởng tới nhiệt tình của đám con bạc, bọn họ chỉ quan tâm tới đỏ đen, không để ý tới những chuyện khác. Trời có sập xuongs cũng có người khác chống, thiên hạ loạn có hoàng thượng lo, liên quan gì tới bọn họ.

Phố Trường Hoa nổi tiếng nhất là sòng bạc Cát Tường, trước cửa có hai chiếc xe ngựa xa hoa đi tới, tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón, khách nhân là cha mẹ là áo cơm, cho nên mỗi vị khách tới chính là đại gia, đợi khi bọn họ thua hết tiền sẽ thành tiểu tử.

Từ trên xe ngựa bước xuống một tráng hán, hơi thấp, râu quai nón, vừa nhìn đã thấy lỗ mạng, hạ lưu.

Tiểu nhị không có hứng thú với người này, thấy người thứ hai bước xuống mắt lại sáng lên, ai ôi! Vị công tử này thật tuấn nha, như lân như trúc, quần áo thanh sam, thắt lưng cùng màu, tóc đen, trong tay cầm một cây quạt tinh tế thượng đẳng, vừa xuống xe liền mở quạt lay động, tao nhã vô song, thanh quý bức người.

Vừa nhìn đã biết đây là nhân vật lớn, tiểu nhân vật cười lớn, cung kính chào đón: “Công tử, mời ngài vào trong.”

Nói xong, tiểu nhi cần thận liếc nhìn thiên hạ bên cạnh, cảm thấy tướng mạo tốt như vậy, vì sao gần đây không nghe ai nói gì.

Tiểu nhị đang suy nghĩ, đột nhiên một ánh mắt hung hắng bắn tới, khiến hắn phát run, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn qua, chính là tráng hán khiến hắn chướng mắt, đang giương cặp mắt sắc bén tràn đầy sát khí. Tiểu nhị nhanh chóng nuốt nước bọt cúi đầu không dám loạn nhìn.

Theo hai vị xuống xe, phía sau lại có vài ba người xe, hắn nhanh chóng đuổi theo vị công tử tuấn nhã.

Ba người vừa tới cũng không già không trẻ, tầm hai bẩy hai tám, dẫn đầu là một thanh niên mặt chữ điền, tướng mạo đoan trang, mày rậm mắt to, khí vũ hiên ngang, nhìn đã biết là người có năng lực. Bên cạnh hắn là hai người trông trầm ổn, nhưng ba người này có vẻ rất cung kính với vị công tử phía trước, vị kia rốt cuộc là ai, hắn có nên bẩm báo với ông chủ.

Tiểu nhị dẫn những người này vào sòng bạc.

Đoàn người này, nam tử tuấn nhã như lan như trúc chính là Vân Nhiễm, nàng đeo mặt nạ, đỉnh đỉnh đại danh Lãm Nguyệt công tử. Bên cạnh nàng là ngũ phẩm lang Nghiêm Thành, Vân Nhiễm từng cứu mạng hắn, nên hắn thấy nàng tới như nhìn thấy chúa cứu thế, chỉ kém nâng lên thờ. Nàng âm thầm nói muốn tới sòng bạc, Nghiêm Thành liền nói sòng bạc Cát Tường nổi danh nhất Lương Thành, còn dẫn theo hai người bạn tốt cùng tiếp đón.

Hai người này là ngũ phẩm bộ binh Lang Mang Chính, lục phẩm viện hàn lâm Hạ Tông. Bọn họ nghe nói Lãm Nguyệt công tử tới đã sớm kích động muốn gặp, bị dáng vẻ tao nhã vo sông của Vân Nhiễm hấp dẫn. Nếu không phải trước mặt công tử có một thuộc hạ hung thần ác sát, bọn họ đã sớm ôm Lãm Nguyệt, thần tượng nha. Từ lâu mong gặp, bọn họ nhất định phải thiết lập quan hệ tốt sau này có bệnh còn mời công tử cứu giúp.

Ai có thể cam đoan người nhà mình không mắc bệnh.

Lúc này ba người cười vui vẻ cùng Vân Nhiễm đi vào sòng bạc.

Vừa vào đã nghe thấy tiếng gầm, tiếng quát tháo ồn áo.

Sòng bạc rất lớn, dưới lầu một có bảy tám chiếu bạc, xung quanh vây đầy người liên tục đặt tiền cược, hò hét quát tháo, không ai để ý tới bọn bước vào.

Ánh mắt Vân Nhiễm u ám quét một phòng, phát hiện tầng một không có người nàng muốn gặp, xem ra ở tầng hai.

“Tiểu nhị, tầng một tiền cược lớn nhất là bao nhiêu?”

Tiểu nhị cả kinh, đúng là cá lớn, trực tiếp hỏi tiền cược lớn nhất?

Tiểu Nhị nhiệt tình: “Công tử, tầng một là đánh nhỏ chơi bời, nếu công tử muốn chơi lớn mời lên tầng hai, trên đó khởi điểm một ngàn lạng, không có lớn nhất, hơn nữa cái gì cũng có thể cược trừ mạng người.”

“Được, rất thú vị.” Vân Nhiễm cười ha ha, phe phẩy quạt trong tay, tiểu nhị đi trước dẫn đường đưa đám người Vân Nhiễm lên tầng hai.

Đám người kia nhiệt tình vây quanh nàng, người người cười với Vân Nhiễm, hán tử tráng kiện bên cạnh Vân Nhiễm hung ác lườm bọn họ. Ban đầu đám người Nghiêm Thành còn hơi sợ hãi, sau đó trực tiếp bỏ qua, không có lệnh của chủ tử, một nô tài dám tùy tiện đánh giết bọn họ sao?

Cho nên hán tử buồn bực không thôi, tức giận nhìn người phong lưu tiêu sái trước mặt. Sau này hắn không bao giờ đóng vai thuộc hạ, thật sự có cảm giác không tồn tại, hơn nữa tất cả mọi người đều dõi theo nữ nhân của hắn, khiến hắn cực khó chịu.

Hán tử này chính là Yến Kỳ, hắn dùng công phu lui cốt, hóa thân thành Tiễn Tam, giờ khắc này hắn rất buồn bực, sao lại đáp ứng chủ ý khốn khiếp này. Nhìn nàng sức lực dồi dào như vậy, trở về phải yêu hương thật tốt, khiến nàng không xuống giường được, sẽ không làm loạn.

Vân Nhiễm đi đằng trước khẽ rùng mình, nhanh chóng lắc mạnh cây quạt. Không quay đầu lại, nàng cũng biết nam nhân phía sau tức giận tới mức nào. Nhưng Vân hiễm vừa liếc mắt đã nhìn thấy một nam tử đang ngồi chính giữa lầu hai, Yến nhị công tử phủ Yến vương Yến Trăn. Ha ha, đêm nay bản cung sẽ khiến ngươi thua đến hồ đồ, ngay cả chiếc khố cũng không còn, khiến lão bà Yến vương phi đau cắt thịt, khiến cha ngươi hận không thể đánh chết ngươi.