Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 17: Buôn Bán Tín Phiếu Nhà Nước




"Tín phiếu nhà nước."

Phạm Hồng Vũ cũng không thừa nước đục thả câu, nói một cách dứt khoát.

"Tín phiếu nhà nước?"

Triệu Ca lẩm bẩm lại một lần nhưng vẫn không hiểu.

Phạm Hồng Vũ cũng cười.

Tín phiếu nhà nước là một loại chứng khoán có giá trị mà khi quốc gia thiếu hụt ngân sách hoặc là thiếu hụt một lượng tiền lớn cho đầu tư, được phát hành sớm nhất ở nước Anh vào cuối thế kỷ 19. Sau đó các nước tư bản chủ nghĩa phương tây lần lượt phát hành tín phiếu nhà nước. Do tín phiếu nhà nước có sự bảo đảm của chính phủ, có uy tín, tính lưu thông mạnh, tiền lãi lớn nên trở thành đối tượng được đầu tư chủ yếu ở các quốc gia phương tây.

Nhưng mà ở những năm 80 của Trung Quốc, tuyệt đại đa số cán bộ trong nước đều không hiểu gì về tín phiếu nhà nước.

Thực ra khi Trung Quốc mới lập nước đã bắt đầu phát hành tín phiếu nhà nước, khi đó gọi là "Công trái nhân dân thắng lợi", đơn vị là "xu", kỳ phát hành đầu tiên có tổng giá trí là 100 triệu, sau đó tiếp tục phát hành "Công trái xây dựng đất nước", nhưng mà cuối những năm 50, hướng gió chính trị thay đổi nên dừng phát hành.

Lúc cải cách mở cửa, đầu năm 81, Trung Quốc đã khôi phục việc phát hành tín phiếu nhà nước, nhưng do một thời gian dài sống trong kinh tế kế hoạch, tư tưởng của mọi người bị trói buộc, rất nhiều người không hiểu tín phiếu nhà nước là gì. Do không hiểu, nên trong tiềm thức họ cho rằng đây là thứ của tư bản chủ nghĩa. Bởi vậy cho nên liên tục mấy năm, việc phát hành tín phiếu nhà nước khá tệ, chủ yếu là cán bộ nhà nước mua, mà mua theo hình thức ép buộc, trực tiếp trừ vào tiền lương.

Có một số người rất có ý kiến về vấn đề này, nguyên nhân là do họ không biết tín phiếu nhà nước lưu thông kiểu gì, mua ở đâu, bán ở đâu. Cá nhân mua tín phiếu nhà nước mức không lớn thì không để ý tới chuyện này, thậm chí đến kỳ đổi tín phiếu cũng không biết mà ra lấy tiền mặt về.

Giữa những năm 80, một số người có tư duy đổi mới bắt đầu buôn bán tín phiếu nhà nước, chủ yếu thông qua hai cách. Một cách tương đối chính quy, lấy giá hơi thấp, thu mua trong tay cá nhân, tới kỳ ngân hàng đổi tín phiếu thì mang ra lấy chênh lệch. Làm theo cách này thì giá thu mua với gia quy đổi không chênh nhau nhiều lắm, ví dụ như tín phiếu nhà nước có trị giá 10 đồng thì thu mua chỉ chừng 10 đồng hoặc 11 đồng, mang ra ngân hành đổi cũng không được nhiều. Thông thường tín phiếu nhà nước có hạn là 5 năm, lãi suất hàng năm là 4%, 10 đồng trong 5 năm với lãi suất 4% sẽ là 12 đồng.

Giá cả tuy không chênh lệch nhau nhiều, nhưng tính tỉ lệ, đã có từ 10 đến 20% lãi ròng, nếu buôn bán thuận lợi, 1000 đồng tiền vốn bỏ ra có thể mang lợi về 200 đồng.

Cũng có người làm ăn lớn, chưa tới kỳ nhà nước thu mua tín phiếu nhưng đã đi thua mua với giá hơi thấp. Tín phiếu có trị giá 10 đồng, người thu mua chỉ mua với giá 9 đồng hoặc 8 đồng, đến lúc tới ngân hành đổi tiền thì lợi nhuận sẽ là 30 đến 40%. Làm cách này nhược điểm phải là có tài chính hùng hậu, phải thu mua trước kỳ ngân hàng đổi tiền khoảng 1, 2 năm.

Còn một loại phương thức không chính quy nữa là trực tiếp sửa đổi thời gian đổi trên tín phiếu thật. Cách này phải dùng giá rất thấp, ví dụ như 6 hoặc 7 đồng mua tín phiếu sau đó tẩy xóa kỳ hạn, mang tới ngân hàng đổi lấy tiền mặt.

Đầu những năm 80, nền kinh tế thị trường mới được gọi là có mầm mống xuất hiện, ngay cả hình thái ban đầu của nó cũng chưa được. Kinh tế xã hội vốn khá là tốt, các vụ án lừa gạt hầu như chưa bao giờ xảy ra. Tất cả đều khá là công bình, tư tưởng, quan niệm của đại bộ phận quần chúng nhân dân vẫn là chấp hành tốt pháp luật, lừa đảo kinh tế là một thuật ngữ rất mới. Tiền mặt thời kỳ này có độ bảo mật không cao, tín phiếu nhà nước thì khỏi phải nói, trên cơ bản là chẳng có biện pháp bảo mật gì cả.

Cho nên những người buôn bán tín phiếu theo phương thức thứ 2 này ban đầu rất phát đạt, nhưng tới khi nhà nước bị tổn thất mới phát hiện và coi trọng, áp dụng một số biện pháp phòng ngừa và bảo mật thì họ sẽ gặp quả báo.

Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ sẽ không làm loại “lừa đảo” như vậy, hắn muốn buôn bán tín phiếu nhà nước theo cách chính quy. Lợi dụng việc giải phóng tư tưởng và ưu thế tin tức để kiếm chút tiền lời.

Căn cứ theo những gì Phạm Hồng Vũ biết, giữa những năm 80, nhóm đầu tiên của thị trường tín phiếu nhà nước nổi tiếng trong dân gian gọi là "Dương Bách Vạn", những người đầu tiên buôn bán rất lời. Lấy mười vạn đồng tiền vốn, liên tục xoay vòng thì sẽ nhanh chóng kiếm được một số tiền lãi lớn. Ở những năm 90 của thế giới kia, cảnh sát Phạm trong lúc rãnh rỗi thường xem qua những "truyện ký" có liên quan tới Dương Bách Vạn, cho nên có ấn tượng khá sâu sắc với thời kỳ này.

Phạm Hồng Vũ lập tức hướng dẫn tỉ mỉ cho Triệu Ca cách thức buôn bán tín phiếu nhà nước.

Triệu Ca cũng rất thông minh, Phạm Hồng Vũ vừa nói nàng đã hiểu đại khái, nhưng vẫn còn có chút lo lắng, đôi mi xinh đẹp hơi cong lên, hai bàn tay chống cằm, nhìn Phạm Hồng Vũ do dự mà nói:

"Hồng Vũ, việc buôn bán này có làm được không? Tới kỳ bán tín phiếu, người ta chỉ cần đi ngân hàng một chuyến là 10 đồng sẽ biến thành 12 đồng, tại sao họ lại bán với giá gốc?"

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói:

"Vẫn có những người không biết điều này. Hơn nữa, đa số mọi người sợ phiền phức, số tín phiếu trong tay công nhân viên chức cũng không nhiều, chẳng qua chỉ là 10 đồng đổi lấy 12 đồng, tiền lãi cũng chỉ là 2 đồng, chút tiền ấy không bõ cho họ tới ngân hàng một chuyến. Tới cửa thu mua, trao đổi giá gốc hoặc hơn 1 đồng thì họ sẽ đổi ngay còn hơn là mất công đi xa. Việc làm ăn này quan trọng là ở số lượng lớn, nếu có 10 người đồng ý đổi thì ta cũng đã giàu rồi."

Triệu Ca suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Trong lúc nàng suy nghĩ, đôi mi thanh tú cong lên, mũi cũng hơi hếch, đôi môi đỏ hồng mím chặt, lung linh dưới ánh đèn khiến cho Phạm Hồng Vũ ngẩn ra.

Thất thố trong nháy mắt này làm sao thoát khỏi ánh mắt của Triệu Ca, nàng nói:

"Hồng Vũ, chị thấy cũng có khả năng, nhưng tiền vốn dành cho chuyện này phải lớn lắm đấy?"

Mặc dù đã hiểu một cách đại khái, nhưng ai cũng có suy nghĩ riêng, Triệu Ca vẫn nghĩ số tiền vốn cần buôn bán khẳng định không ít, trong lòng tương đối thấp thỏm. Dù sao cách giao dịch tài chính này cũng là một khái niệm mới đối với nàng.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

"Tiền vốn lớn làm lớn, nhỏ làm nhỏ. Lúc này chúng ta mới chỉ bắt tay vào làm. Chị Ca Nhi, chị nói thật cho em biết, sau thời gian buôn bán như vậy, bây giờ chị có bao nhiêu tiền?"

"Chị? Chị thì có bao nhiêu chứ... Quán này đi thuê, ban đầu mua sắm dụng cũ cũng mất hơn 1000 đồng, bố chị và chị phải dồn toàn bộ tiền tiết kiệm, cộng thêm đi vay đủ, bây giờ mới trả hết nợ, trong tay chị hiện giờ chỉ có 2000 đồng."

Triệu Ca cũng nói thật với Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ cười, trêu:

"Chị là tiểu phú bà rồi."

Triệu Ca cũng cười, nói:

"Hai nghìn đồng mà là tiểu phú bà ư?"

"Chẳng nhẽ lại không? Em đi làm hai tháng, công việc thì như rừng nhưng lương còn chưa được 200 đồng. Chỉ tính riêng ăn cũng đã hết, ngoài tấm thân thì trong túi hiện giờ chỉ có 20 đồng. Chị có 2000 đồng, chẳng nhẽ không phải là tiểu phú bà? Chị mở quán cơm 1 năm mà tích lũy được 2000 đồng đúng là có bản lĩnh."

Phạm Hồng Vũ hơi cảm thán nói.

Triệu Ca thản nhiên cười, có chút đắc ý. Không biết tại sao, nàng rất chú ý tới cảm nhận của Phạm Hồng Vũ, thấy hắn khen mình nàng lập tức cảm thấy vui vẻ.

"Thế nhưng, làm ăn lớn như vậy, 2000 đồng có đủ không?"

Sau khi cười xong, Triệu Ca lại lo lắng.

Phạm Hồng Vũ nói:

"Hai nghìn đồng vẫn thiếu một chút, nhưng mà vẫn có thể bắt đầu. Nếu như thuận lợi, chỉ cần quay vòng 3 lần, lợi nhuận kiểu gì cũng phải 600 – 700 đồng, thậm chí là 1000 đồng."

"Nhiều như vậy ư?"

Triệu Ca thất kinh, có chút không dám tin nhìn Phạm Hồng Vũ.

Hai nghìn đồng một tháng kiếm một nghìn, lợi nhuận 50%, có thể được không? Lợi nhuận kiểu này cao hơn việc mở quán cơm rất nhiều, hơn nữa không phải sớm đi tối về, chắc chắn là nhàn hạ hơn nghề bán quán này.

"Đây chỉ là dự tính, hơn nữa công việc này chị không thể làm một mình, phải kiếm thêm mấy người giúp chị đi thu mua tín phiếu nhà nước."

Nói đến đây, Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn Triệu Ca một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

"Chị xinh đẹp như vậy mà đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua tín phiếu nhà nước, không an toàn đâu."

Triệu Ca đỏ mặt, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi:

"Em cảm thấy chị đẹp à?"

Nói xong nàng cắn cắn môi, tỏ vẻ ngượng ngùng.

Phạm Hồng Vũ kinh ngạc nói:

"Cái này còn phải cảm nhận ư? Vốn chị đã rất đẹp rồi. Trong nhà máy chúng ta đâu tìm ra người thứ 2 đẹp như chị."

"Thật à..."

Triệu Ca cúi đầu, gương mặt trắng hồng giờ đã đỏ ửng.

"Khẳng định là thật, chỉ cần người có ánh mắt là sẽ nhận ra."

Phạm Hồng Vũ lại chêm thêm một câu:

"Chị về nói với bố mẹ chị đi tìm một người tương đối đáng tin, bao ăn bao ở, mỗi tháng trả 16 đồng lương, nhưng phải là con em công nhân viên trong nhà máy. Thuê chừng 4 người, mỗi tháng mất chừng 300 đồng, vẫn còn lại 500 đồng lợi nhuận. Đương nhiên, vấn đề tiền vốn chúng ta phải nghĩ cách làm nó nhiều hơn, tốt nhất là chừng 1 vạn, vậy mới nhanh chóng có lãi lớn được."

"Một vạn đồng?"

Triệu Ca trợn hai mắt.