Quyến Rũ Thần Tình Yêu

Chương 9-2




Thật sâu cảm thấy bà mối không dễ làm, Hạ Vũ Hi chơi điện thoại di động một hồi, trở lại phòng làm việc tiếp tục công việc.

Bắt taxi đến công ty Hạ Quang Hi, Hàn Dĩ Chân không ngừng tự trách mình, cũng đã nói không được quan tâm anh thế nào vừa nghe thấy anh ngã bệnh, chân đã tự chủ nhảy lên taxi? Thật là quá không có tiến bộ.

"Vù vù!" Mà Hạ Quang Hi bày quỷ kế lừa gạt Hàn Dĩ Chân tới trước, cũng trả giá cao, đầu của anh đau muốn chết.

Bây giờ nhiệt độ của anh rốt cuộc là bao nhiêu? 38, 39, hay là 40?

Hạ Quang Hi ngược lại không lo lắng cho mình sẽ cháy hỏng đầu óc, bởi vì hiện tại nếu có người giơ tay đặt câu hỏi anh làm sao bị, anh còn có thể lưu loát trả lời vấn đề này, đáp án dĩ nhiên là -- lạnh nóng đan xen.

Vì có thể thuận lợi phát sốt, anh học tập tinh thần Ung Chính, dội nước lạnh một hồi, xối nước nóng một hồi, muốn làm mình phát bệnh mới thôi.

Kết quả trời cao không phụ người có lòng, sau khi liên tục ngược đãi mình mấy ngày, rốt cuộc anhcũng thành công phát sốt, sốt một cái liền sốt tới 38,5 độ. Hiện tại đã sớm là nhìn mờ mịt mà tóc bạc trắng, cảm giác chân tóc đều đang đau rồi.

Mặc dù như thế, anh vẫn cố nén đau đớn ngất xỉu, xộc xệch đi tới công ty. Mà trải qua cố ý xem nhẹ của anh, nhiệt độ của người anh giống như lại lên cao một chút, anh không xác định, bởi vì anh quên đem nhiệt kế theo. Hơn nữa anh không biết nhiệt kế đo bằng tai của công ty để ở đâu, tất cả mọi chuyện của anh đều do Hàn Dĩ Chân xử lý, thiếu cô anh tựa như đứa con nít vô dụng.

Nhiệt độ liên tục tăng, khiến cho Hạ Quang Hi không thể không phát ra âm thanh y y nha nha như trẻ con, đầu của anh thật sự rất đau, toàn thân đều đổ mồ hôi.

Cả người Hạ Quang Hi gục xuống bàn, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, hai tay liên tục phát run. Anh lớn như vậy từ trước tới nay, chưa từng chật vật như bây giờ. Càng tệ hơn chính là, Hàn Dĩ Chân cũng không nói cô có thể tới hay không, chỉ nói cô biết rồi liền cúp điện thoại, căn bản không quan tâm anh sống hay chết.

Người phụ nữ tuyệt tình, dầu gì anh còn làm ông chủ của cô hai năm, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có......

Vừa phát sốt, lại chịu khổ vô tình vứt bỏ, Hạ Quang Hi gần đây sống thật khổ, so ra, những ngày trước tựa như thiên đường.

"Jeanie đáng ghét...... Hô...... Làm sao...... Còn chưa tới?" Anh còn chưa tới thiên đường, giọng nói ngược lại rất giống con trâu già sắp chết không còn hơi sức, gục xuống bàn giãy giụa.

Thật là khổ sở.

Anh vù vù thở gấp.

Hiện tại nhiệt độ của anh rốt cuộc là bao nhiêu, 40 hay sao?

Hạ      Quang Hi sốt tới thần trí mơ hồ, cảnh tượng trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, anh thậm chí không nghe được tiếng cửa mở, mãi cho đến khi bàn tay lạnh ngắt của Hàn Dĩ Chân dán lên trán của anh, anh mới có cảm giác.

"Em tới rồi?" Dù vậy, anh vẫn không thấy rõ, cảm giác có hai Hàn Dĩ Chân.

Hàn Dĩ Chân không trả lời, sờ trán anh một hồi, vội vàng chạy đi tìm nhiệt kế đo bằng tai đo nhiệt độ người anh.

"Thì ra đặt ở ngăn kéo của em, khó trách không tìm được." Anh cười cười với Hàn Dĩ Chân, thật vất vả hợp lại một hình ảnh lại bắt đầu tách ra, cô lại biến thành hai người.

"Câm miệng, không cần nói." Cô như nữ bá vương ra lệnh, Hạ Quang Hi chỉ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng.

"Em trở nên thật hung dữ, nhất định là Vũ Hi nói gì với em, em mới có thể trở nên dữ như vậy đúng không?" Hạ Quang Hi yên tĩnh không tới một giây đồng hồ, lại bắt đầu càu nhàu. Hàn Dĩ Chân chỉ trừng mắt liếc anh một cái, chuyển lực chú ý tới nhiệt kế đo bằng tai trong tay, phía trên hiển thị 39,4 độ.

"Anh phải nằm xuống mới được." Cô vội vã đứng lên, lại bị bàn tay Hạ Quang Hi ngăn lại.

"Em muốn đi đâu?" Coi như phát sốt anh cũng muốn ăn vạ, bởi vì anh thật sự sợ cô đi mất.

"Cứu mạng nhỏ của anh." Cô không khách khí đẩy tay anh ra, dùng sức ấn cái nút xuống, phòng nhỏ đầy đủ thiết bị lập tức giống như làm ảo thuật bỗng xuất hiện, Hàn Dĩ Chân lại trở về bên cạnh anh.

"Hiện tại tôi phải đỡ anh đến phòng nghỉ ngơi, anh phải dùng sức nha!" Cô dùng sức kéo Hạ Quang Hi từ trên ghế da lên, Hạ Quang Hi gật đầu.

"Được." Anh cũng vô cùng phối hợp dùng sức chống đỡ thân thể dựa vào cô, hai người lắc lư một hồi, Hàn Dĩ Chân mới đưa anh An Nhiên an toàn ổn định đến trên giường trong phòng nhỏ, ngực cũng thở gấp như anh.

Nhưng Hàn Dĩ Chân không có rảnh dừng lại nghỉ ngơi, nhiệt độ trên trán anh đang tăng lên, phải nghĩ biện pháp hạ nhiệt độ.

D

"Jeaniee......" Biết rõ anh có lỗi với cô, biết rõ hiện tại kêu cô, chỉ mang cho cô nhiều rắc rối hơn, anh vẫn không nhịn được gọi tên cô.

Đ

"Anh không cần nói chuyện, giữ yên lặng, tôi đi mua thuốc hạ sốt." Hàn Dĩ Chân sớm thành thói quen anh lúc nào cũng gọi, cũng giống như tên cô vậy hoàn toàn nỗ lực, chỉ mong ở bên cạnh anh.

L

"Em có thể không cần đi không?" Anh thật sự sợ cô một đi không trở lại.

Q

"Không được." Cô cự tuyệt một tiếng. "Anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ, tôi mua thuốc xong sẽ trở lại."

Đ

Đây là lời hứa của cô, mà anh biết cô giữ chữ tín nhất rồi, cô nhất định sẽ trở về.

Lấy được cam kết của Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi quả nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt lại, để mình đi vào giấc ngủ. Hàn Dĩ Chân bất đắc dĩ nhìn anh một cái, thở dài giúp anh đắp lên chăn, cô thật sự là kiếp trước thiếu nợ anh, kiếp này mới giống như người hầu còn cả đời.

39,4 độ, anh cũng thật là biết chịu đựng.

Vặn nhiệt kế đo bằng tai về không, lại đem nhiệt kế đo bằng tai trả về chỗ cũ, Hàn Dĩ Chân vội vàng lấy ví tiền từ trong túi da ra, chạy tới quầy thuốc gần công ty mua thuốc hạ sốt, lại trở về công ty.

"Tới, uống thuốc." Cô lay tỉnh Hạ Quang Hi đang mơ mơ màng màng, cho anh uống thuốc hạ sốt.

"Chờ hết sốt, anh sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy nữa." Sau đó, cô lại dụ dỗ anh, âm thanh êm ái ẩn chứa quá nhiều tình yêu, quá nhiều tình yêu, lòng của Hạ Quang Hi cũng ấm lên.

"Tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu." Khó chịu cô không có ở bên cạnh anh, khó chịu anh từng nói quá nhiều lời tổn thương cô, những thứ này đều không thể thu hồi lại.

"Tôi biết." Hàn Dĩ Chân an ủi Hạ Quang Hi. "Hiện tại mau ngủ đi, biết không?"

"Biết." Hạ Quang Hi lẩm bẩm trả lời. "Nhưng em phải bồi tôi nha......" Tiếp đó lại đi vào giấc mộng.

Si ngốc đưa mắt nhìn mặt Hạ Quang Hi phát đỏ, Hàn Dĩ Chân trừ cười khổ ra vẫn là cười khổ. Trời cao hình như cứ đùa giỡn cô, hoặc khảo nghiệm quyết tâm của cô, mỗi lần cô thề không bao giờ để ý tới anh, chắc chắn sẽ có phát sinh ngoài ý muốn, khiến cô không tự chủ ngoái đầu nhìn lại, hay là đây chỉ là cô vì mình không kiên cường lấy cớ? Cô cũng không biết. Hàn Băng Tâm

Nhún nhún vai, lần nữa giúp anh đắp kín chăn mền. Hàn Dĩ Chân hiểu chỉ dựa vào thuốc không đủ, Hạ Quang Hi cần thêm phụ trợ mới có thể mau sớm hạ sốt, vì vậy lại đến tủ lạnh lấy đá, gộp với khăn lông làm thành một túi chườm nước đá đơn sơ, thoa lên trán của anh.

Cô cực kỳ cẩn thận  làm những động tác này, thứ nhất sợ đánh thức Hạ Quang Hi, thứ hai là bởi vì khối băng không thể trực tiếp tiếp xúc trán quá lâu, Hàn Dĩ Chân chỉ đành cầm lên lại để xuống, lặp lại động tác giống nhau vài chục lần, cho đến khi khối băng sắp hoá thành nước mới thôi.

Tiếp đó, lại nhìn thấy cô không ngừng múc nước lau trán và gáy giúp Hạ Quang Hi hạ nhiệt độ, dưới tác dụng của thuốc và việc cô hết lòng chăm sóc, sốt cao từ từ thối lui, nhiệt độ của Hạ Quang Hi từ từ khôi phục bình thường, Hàn Dĩ Chân dường như mệt mỏi suy sụp.

Thật tốt quá, cuối cùng cũng hết sốt, cô cuối cùng có thể yên tâm.

Liên tục giằng co hơn hai giờ, nhiệt độ của Hạ Quang Hi từ 39,4 độ ban đầu giảm xuống 37,5 độ, mặc dù hơi nóng, nhưng ít ra không có nguy hiểm sốt hư đầu óc.

Biết sẽ không còn phát sinh ngoài ý muốn, Hàn Dĩ Chân vẫn còn không dám rời khỏi anh, ngồi xuống hai tay nằm ở mép giường nghỉ ngơi. Có lẽ là quá mệt mỏi, cô dường như nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ, mặc cho đồng hồ trên tường tí tách mà trôi.

Tí tách.

Đồng hồ báo thức đi lại, giống như là vỏ bọc con nhộng, gắt gao bao trùm bóng dáng hai người. Thời gian vào giờ khắc này dừng lại, thế giới cởi bỏ âm thanh, giống như tác phẩm của sự yên tĩnh, treo trên tường khảm thành vĩnh hằng, đường ray duy nhất nối với thế giới này, chỉ còn tiếng hít thở vững vàng của hai người, nối liền linh hồn lẫn nhau.

Người đầu tiên thoát khỏi sự yên tĩnh này là Hạ Quang Hi, anh tỉnh lại còn sớm hơn Hàn Dĩ Chân. Khi anh tỉnh lại, phát hiện mặt trời ngoài cửa sổ đã lớn đến không gòn như tình hình khi đó, một cỗ ánh mặt trời cùng cảm giác nóng rực đồng thời tràn ngập lồng ngực, khiến anh không cách nào tự quyết.

Anh nhìn Hàn Dĩ Chân, cô đang nằm ở bên giường ngủ, ngũ quan nổi bật dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phơi bày ra vòng sáng tuyệt đẹp. Anh không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cô ghi hình ở phòng chụp ảnh, khi đó cô cũng giống như vậy đón nhận ánh sáng, bày ra mỹ cảm độc đáo của cô, khác nhau chính là lần đó cô mở mắt, lần này lại là ngủ, nhưng đều hấp dẫn người khác.

Vươn tay vuốt ve khuôn mặt của cô, Hạ Quang Hi để mặc cho mình kiềm nén dục vọng thật lâu, bằng phương thức phát tiết ngọt ngào, để mặc cho mình cảm nhận da thịt cô.

Quá khứ làm sao anh lại cho rằng là người trung tính? Người trung tính sẽ không có xúc cảm như vậy, da thịt len lỏi ở đầu ngón tay hoàn toàn nữ tính, là tạo vật ân điển tốt đẹp nhất người ban cho thế giới này, thế nhưng anh lại không biết quý trọng.

Hạ Quang Hi thề, anh sẽ không bao giờ dễ dàng khiến Hàn Dĩ Chân chuồn khỏi đầu ngón tay nữa, cô vốn chính là thuộc về anh, bọn họ là một đôi trời đất tạo nên, vô luận là ở phương diện nào.