Quyến Rũ Thần Tình Yêu

Chương 9-3




Có thể là Hàn Dĩ Chân cũng cảm nhận được thành ý của anh, khi anh dịu dàng chạm nhẹ đã từ từ tỉnh lại, đang mở mắt cũng cứng đờ trong nháy mắt.

"Anh đang làm gì vậy?" Hàn Dĩ Chân vừa mở miệng liền chất vấn.

"Sờ em." Hạ Quang Hi có chút ảo não, giọng nói của cô giống như anh là rắn độc mãnh thú, không nên đụng vào cô.

"Anh không có chuyện gì sờ tôi làm gì?" Cô không phải coi anh là rắn độc mãnh thú, chỉ là không quen. "Anh khỏe chưa, đã hết sốt rồi?"

"Chắc là hết rồi." Anh nhìn cô sờ trán anh, hình như cô coi anh như đứa trẻ.

"Vậy thì tốt." Cô nói xong liền muốn đứng dậy. "Tôi đi ra ngoài cũng mấy tiếng rồi, nên trở về công ty rồi."

"Công ty của em ở chỗ này." Anh kéo Hàn Dĩ Chân không để cô đi, ánh mắt sôi nổi khác thường.

"Anh đang nói bậy gì vậy, bây giờ tôi đã không còn là thư ký của anh." Hàn Dĩ Chân nhắc nhở Hạ Quang Hi, cô đã sớm nghỉ việc, đổi công ty khác.

"Nếu như em quay lại làm việc cho tôi, thì lại là thư ký của tôi rồi." Anh không chút nào cho đây là vấn đề gì lớn.

"Anh muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa?" Hàn Dĩ Chân thử kéo tay anh ra. "Tôi không có hứng thú với đề nghị của anh, vô luận a trả cho tôi gấp mấy lần tiền lương, tôi cũng sẽ không trở về làm việc cho anh, tôi không yêu tiền như anh tưởng."

"Tôi không có nói em yêu tiền." Đáng chết, anh căn bản không có cái ý nghĩ này, tại sao cô muốn xuyên tạc ý của anh?

"Không phải thế, vậy anh là có ý gì?" Cô liều chết gỡ tay anh ra, bất đắc dĩ anh chính là không buông ra.

"Tôi......" Anh chỉ là đơn thuần nói bậy, cứ như vậy thôi.

"Được rồi, tôi thật sự phải đi rồi." Không rảnh nghe anh ấp a ấp úng.

"Em dám đi, tôi liền cho em biết tay!" Không hiểu giải thích thì thôi, Hạ Quang hi còn tiến một bước uy hiếp cô, Hàn Dĩ Chân căn bản mặc kệ anh.

"Hừ!" Cô nếu lại để ý đến hắn, chính là đại ngu ngốc.

Lúc này Hàn Dĩ Chân quyết tâm đẩy anh ra, Hạ Quang Hi không kịp phản ứng, thật may là còn có một thứ pháp bảo có thể cứu anh.

Khi anh yên tâm mỉm cười, cửa sắt phòng bí mật nặng nề đóng lại ngay trước mặt Hàn Dĩ Chân. Cô không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại nhìn Hạ Quang Hi, trên tay anh đang cầm điều khiển, cười đến giống như ác ma.

"Đưa điều khiển cho tôi." Tay cô vươn thật dài, đòi anh điều khiển.

"Không đưa." Hạ Quang Hi dứt khoát giấu điều khiển dưới giường, Hàn Dĩ Chân quả thật sắp khóc, cánh cửa này trừ cái nút phía ngoài và điều khiển ra, căn bản không cách nào mở ra. Hàn Băng Tâm

"Anh muốn bức điên tôi sao?" Vừa lo lắng cơ thể của anh, lại  phải ứng phó anh tùy hứng, anh thật sự cho rằng cô là nữ siêu nhân sức mạnh ghê gớm?

"Tôi không phải muốn ép điên em, tôi chỉ là....." Anh gãi đầu, không biết biểu đạt cảm giác trong lòng như thế nào.

"Chỉ là như thế nào?" Cô cảm thấy mình đã đạt tới cực hạn, ép nữa nhất định thét chói tai.

"Chỉ là......" Anh còn chưa biết nên nói sao. "Chỉ là...... Em không thể đi." Đúng, cô không thể đi, không thể rời khỏi tầm mắt của anh.

"Vì sao tôi không thể đi?" Đáng đời cô nhiều chuyện quan tâm anh chết sống, nên không để ý đến anh để cho anh sốt thành ngu ngốc, sẽ không dính phải những phiền phức này.

"Bởi vì......" Đáng chết, tại sao anh nghĩ không ra lý do? Bình thường những ý xấu kia đi đâu, thời điểm muốn dùng liền biến mất.

"Bởi vì...... Bởi vì nguyên nhân này, cho nên em không thể đi!" Hạ Quang Hi cuối cùng biểu đạt ra ý nghĩ trong lòng, chỉ là dùng là phương thức khiến Hàn Dĩ Chân cảm thấy kinh ngạc, anh vậy mà lại kéo cô qua hôn cô.

Não Hàn Dĩ Chân thiếu dưỡng khí vài giây, không biết rõ xảy ra chuyện gì. Cho đến khi nhiệt độ môi anh xác xác thật thật nhắn nhủ đến trên miệng cô, cô mới xác định, anh thật sự đang hôn cô.

"Anh đang làm gì vậy?" Ngay cả như vậy, cô vẫn không có cách nào tiếp nhận sự thật này, vẻ mặt mờ mịt một trận.

"Tôi đang hôn em." Ngược lại, Hạ Quang Hi lại cảm thấy nét mặt sững sờ của cô thật đáng yêu, đáp lời đồng thời đôi môi lại áp lên môi cô, Hàn Dĩ Chân trong nháy mắt không thể hô hấp.

Anh thật sự đang hôn cô!

Cô ngốc nghếch đáng yêu đáp lại nụ hôn của anh.

Quá khứ chỉ sẽ xuất hiện ở trong mơ, hôm nay chân thật hiện ra ngay trước mắt, cô không thể tin được, không thể suy nghĩ, không thể -- không đúng, tình hình không nên như vậy, trong này nhất định có cái gì sai lầm!

Hàn Dĩ Chân như mới tỉnh mộng đẩy anh ra, cũng thử mở miệng nói cho rõ ràng, không ngờ lại rơi vào dây dưa kịch liệt hơn.

"Cái này không đúng." Cô thử phân rõ phải trái với anh, nhưng Hạ Quang Hi cho tới bây giờ thì không phải là kiểu người lý trí, lúc này càng không muốn suy nghĩ.

"Cái này mới đúng." Anh ngược lại thuyết phục cô. "Em vốn chính là thuộc về tôi, chúng ta sớm nên ở chung một chỗ."

"Nhưng anh không có cảm giác với tôi, cho rằng tôi là trung tính." Không thể phủ nhận, ảnh hưởng của câu vô tâm "em thuộc về tôi" kia đã tạo thành tính quyết định với cô, nhưng cô vẫn cảm thấy có vấn đề.

"Tôi mới không có cho rằng em là người trung tính." Hạ Quang Hi phiền não trả lời, chữa lại lời nói dưới ánh  mắt nghi ngờ của cô.

"Được rồi, tôi từng nói những lời này." Đều do anh miệng rộng. "Nhưng đó là! Đó là......"

"Đó là?" Cô không chịu nổi anh mỗi lần đều không nói rõ ràng, đánh trận mơ hồ với cô.

"Đó là --" đó là anh cũng không hiểu cảm giác của mình đối với cô, theo bản năng sẽ nảy sinh ra kháng cự. Anh phong lưu thành tính, không chịu thừa nhận mình thua bởi thư kí trên tay mình, nên mới dùng lời ác ý che giấu, thật sự là rất đê tiện.

Càng tệ hơn chính là, mỗi lần ở thời khắc quan trọng, anh không mở được cửa. Chỉ biết dùng hành động dời đi lực chú ý, lần này cũng ngoại lệ, anh vừa không cách nào thành thực thổ lộ, không thể làm gì khác hơn là lần nữa kéo Hàn Dĩ Chân qua nhiệt tình hôn cô, mong cô có thể hiểu ý tứ chân chính của anh.

Vì vậy, nụ hôn của anh sâu hơn, ánh mắt cũng chuyển thành thâm trầm rồi.

Mặt khác, Hàn Dĩ Chân thủy chung không hiểu tâm ý chân chính của anh, chỉ biết là anh đang hôn. Mà mộng đẹp của cô, cũng ngay tại thời khắc này trở thành sự thật......

Bọn họ lên giường rồi.

Sự thật nặng nề giống như chày gỗ nặng mấy ngàn cân, đột ngột nhắc nhở Hàn Dĩ Chân, cũng một phen đập nát kiến trúc mộng đẹp ngắn ngủi của cô.

Cô thậm chí không nhớ rõ bọn họ lên giường thế nào, chỉ biết ngay lúc đó mặt trời rất lớn, nụ hôn của anh rất nhiệt tình, sau đó...... Sau đó tất cả liền mơ mơ màng màng xảy ra, cô cũng bất lực.

Này thật rất không đúng.

Hàn Dĩ Chân ảo não lấy tay che kín mặt mình, cho là như vậy thì có thể trốn tránh sự thật.

Anh rõ ràng cũng không thích cô, nhưng lại có thể lên giường với cô. Chuyện này cũng không có gì ngoài ý muốn, phàm là ba anh em bọn họ đều có bản lãnh giống nhau, vấn đề là ở chính cô, cô làm sao sẽ đồng ý?

Bên cạnh truyền tới âm thanh sột soạt, hình như thay cô trả lời vấn đề này, người đàn ông khiến cô tan nát cõi lòng cũng làm cho cô nhớ thương, ngoài miệng đang hàm chứa nụ cười thỏa mãn, hé mắt liếc nhìn cô.

"Chúng ta lên giường rồi." Anh làm điều thừa nhắc nhở Hàn Dĩ Chân mới vừa ở trên chiếc giường này xảy ra chuyện, Hàn Dĩ Chân căn bản hận không thể giết chết anh.

"Chúng ta đã xảy ra quan hệ." Sau đó, anh lại tự chủ trương ở trên người cô dán nhãn, đắp lên ba chữ to "Hạ Quang Hi", Hàn Dĩ Chân càng thêm hận anh.

"Tôi muốn đi về." Cô không chút nghĩ ngợi mà kéo nhãn xuống, ném trên mặt anh, vẻ mặt anh không để ý, cho rằng cô chỉ tùy tiện nói một chút.

"Đúng là nên về nhà nghỉ ngơi, em có thể đã bị tôi lây bệnh cảm." Anh biểu đạt ý nghĩ yêu thương không đúng, cũng rất hiểu phải dát vàng lên mặt mình, tự đại mà cho là anh ngay cả cảm cũng nhận thay cô. 

"Tôi không phải về nhà, là muốn về công ty." Cô không hiểu tại sao mình lại thích người đàn ông nông cạn giống như anh?! Có thể nói số phận trêu người, nếu cô đổi công tác sớm một chút là tốt rồi.

"Về công ty?" Nghe ba chữ này, lỗ tai Hạ Quang Hi đều dựng lên, giọng điệu bỗng chốc đổi xấu.

"Đúng, về công ty." Giọng nói của cô kiên định lặp lại một lần, đồng thời xuống giường mặc quần áo.