Quyến Rũ Thiên Tử

Chương 38: Liên tiếp




Hai người không có ở trọ, cũng không còn đi đường lớn , toàn bộ đều là đường nhỏ , còn phải cực khổ men theo đường núi để binh lính không phát hiện hành tung .

Liên Mị khó khăn đuổi theo sau, Hiên Viên Thần dùng nhuyễn kiếm chặt đứt nhánh cây tránh ngăn cản Liên Mị đi phía sau, ban đêm hai người tùy tiện tìm một cái hang liền qua một đêm. Mỗi lần đến hừng đông, nàng đều sẽ phát hiện mình cuộn tròn lại thoải mái cảm thụ ấm áp trong ngực Hiên Viên Thần, nàng nở mắt ra dười tầm mắt lên lại thấy đôi môi mỏng khiêu gợi ấy ,song sinh cổ lại bắt đầu phát tác ,sau đó vội vàng vàng muốn trở mình , lại bị hắn một lần nữa đè xuống .

Nàng dọc đường thay đổi mấy bộ quần áo , Hiên Viên Thần dường như luôn có biện pháp chèn ép Liên Mị , nàng vừa thay thay quần áo vừa lúng túng tránh mắt nguy hiểm ấy. Ai kêu người nam nhân này có sở thích xé rách váy , nàng chỉ có thể trừng mắt ,không thể kháng cự .

Liên Mị không biết Hiên Viên Thần đi hướng nào, chỉ ngốc ngếch theo sát đằng sau.

Ba bốn ngày sau, Hiên Viên Thần đi đến thành thị phồn hoa, cách kinh thành Bách Lý khoảng 500 dặm .

Nơi này dân chúng trên mặt niềm nở nụ cười, người bán hàng âm thanh đặc biệt vang dội,tấp nập buôn bán ,quả là một nơi tấp nập nhộn nhịp .

Hiên Viên Thần một mình đi điếm mua hai bộ vật liệu may mặc tốt hơn một chút ,đổi quần áo cũ kỹ cho Liên Mị, nàng mượn bà chủ phòng đi thay đổi xiêm y, bà chủ cười giúp nàng chải đầu : "Tiểu nương tử có phu quân thật tốt, quần áo trên người hắn đều cũ rách , lại đem tiền bạc mua quần áo cho ngươi."

Liên Mị mặt mũi tràn đầy lúng túng, muốn phản bác nói Hiên Viên Thần không phải là phu quân. Nhưng không phải là phu quân, vì sao lại cùng một cô gái trẻ tuổi mua quần áo, nói là huynh muội, hai người tuy là nam thanh nữ tú , nhưng khuôn mặt không nó nét nào giống nhau , chỉ có thể không nói tiếng nào, không trả lời.

Thấy nàng lúng túng , lộ ra nét hồng hào e ngại , lại thấp giọng trêu ghẹo nói: "Bất quá phu quân nhà ngươi và bà lão đây cũng giống nhau, đều thích ăn dấm chua. rõ ràng tiểu nương tử rất xinh đẹp, nên thường xuyên mặc xiêm y tươi tắn, hết lần này tới lần khác mua cho ngươi vật liệu may mặc rất tốt, nhưng màu sắc lại ám trầm, cũng không có điểm nhấn ở ngực và eo , chắc là sợ tiểu nương tử thật xinh đẹp, bị khác nam nhân coi trọng."

"Làm sao sẽ..." Liên Mị lắc lắc đầu, cảm thấy Hiên Viên Thần có thể là tiện tay chọn, khả năng mang ngân lượng không đủ, lại không muốn lấy xiêm y sặc sỡ , làm nàng quá chói mắt, khiến cho người ta chú ý nhưng bà chủ cứ nghĩ tốt cho Hiên Viên Thần .

Nhìn nàng giống như là da mặt mỏng, bà chủ trêu ghẹo vài câu liền ngừng nói, đẩy Liên Mị ra cửa.

Tuy nói là quần áo tầm thường, Liên Mị thời gian này tuy nói bên ngoài bôn ba, chịu khổ dọc đường , làm gò má có chút gầy yếu , lộ ra cằm nhọn, ngược lại nổi bật lên một đôi mắt sáng to như cá ngừ .

Này vừa đi ra ngoài, trên đường không ít nam tử trẻ tuổi đều liên tiếp nhìn chăm chú.

Hiên Viên Thần nhíu nhíu mày, đưa tay ôm nàng eo nhỏ nhắn, dựa sát bên tai Liên Mị nói: "Mẫu hậu, nên đi."

Liên Mị cũng thấy không tự nhiên ,vừa bị người ta dòm ngó với ánh mắt khiếm nhã đã đành ,hắn còn ôm lấy eo thon của mình, nàng không khỏi vừa nóng vừa giận, lại lộ ra mắt long lanh muốn đẩy Hiên Viên Thần.

Lão bản nương sau lưng thấy buồn cười, còn nói không phải trúng dấm chua?

Liên Mị đơn bị Hiên Viên Thần thô lỗ ôm đi trên đường phố, còn đến cạnh người bán hàng rong mua cái khăn che mặt, như thích khách . nàng sợ kháng cự lại chọc giận Hiên Viên Thần, nên thuận theo đeo lên.

Hai người dọc theo đường đi đến cùng, Hiên Viên Thần đột nhiên rẽ ngang, mang theo nàng vào một khách điếm.

Khách điếm không lớn, nhưng rất sạch sẽ chỉnh tề. Bếp đằng sau là thiếu phụ thanh tú, sau đó là vẻ mặt tươi cười của hán tử tiến lên mời bọn họ, xem ra là một nhà phu thê : "Khách quan muốn dùng gì ?"

Hiên Viên Thần nhìn lướt qua, làm như bực mình, Liên Mị vội vàng mở miệng: "Hai chén hoành thánh, không cần thêm hành ..."

"Được rồi, hai vị chờ." Hán tử tiến vào, Hiên Viên Thần chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, Liên Mị chú ý tới đang đối diện là một kho lúa, cửa còn có hai cái quan sai coi chừng, không khỏi hiếu kỳ.

Hán tử rất nhanh mang hai chén hoành thánh nóng hổi, thấy hai người đều nhìn qua kho lúa đối diện, không khỏi nhiệt tình giới thiệu: "Đó là lúa giúp nạn thiên tai, những năm này mưa thuận gió hoà,lau rồi cũng không mở ra , hai năm trước mới đi đến, quê nhà gặp đại hạn, kho lúa mở ra, cứu không ít dân chúng trong thành."

hắn nói xong, Liên Mị lại hỏi: "Kho lúa liên tục không mở nhiều năm, bên trong lương thực làm sao bây giờ?"

Lương thực trử một năm, liền biến thành gạo cũ, không thể để cho người ăn.

Hán tử vừa nghe, cũng biết đây là tiểu thư khuê các ít đi ra ngoài ,chuyện cũ cũng không biết: "Vị tiểu thư này nói đúng, kho lúa không mở , lương thực bên trong chắc đã hư . Nghe nói một năm mỗi đổi, gạo còn lại sẽ giả giá bán cho nuôi súc sinh, tránh lãng phí hết lương thực."

hắn nói xong, lại có thêm khách quan đến , vội vàng chạy ra, nghênh đón chào hỏi.

"một năm đổi một lần , lại đem gạo cũ cho súc sinh, lại không có lãng phí." Liên Mị nghe đã cảm thấy không sai, nhưng giảm giá như vậy ,chỗ chênh lệch do người nào trả ?

Hiên Viên Thần giật giật khóe miệng, cười lạnh nói: "nói dễ nghe mà thôi, nếu thật sự ép giá tiền bán đi cho súc sinh ăn, chênh lệch giá lớn như vậy ,chắc chắn sẽ kinh động đến quan phủ , làm sao quốc khố lại chịu lãng phí ??

Liên Mị suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy kỳ quái: "Những gạo cũ, chẳng lẽ..."

Hiên Viên Thần nhìn chén canh hoành thánh, chậm chạp đáp: "không sai, chỉ sợ là bán ra ngoài , đã sớm bán trao tay cho thương nhân bán lương thực, bên trong kho chỉ là cái vỏ rỗng."

Nàng nghe được hoảng hốt , quan phủ lén lút bán trao tay kho lúa, đây là tội lớn chém đầu !

Với lại đột nhiên xảy ra thiên tai, kho lúa bên trong không có lương thực, thì dân chúng làm sao bây giờ?

“ Cũng may mấy năm nay , mưa thuận gió hoà , nhưng nhân gian có câu tục nhữ” sau yên bình là bão tố” , Hiên Viên Thần không phải là nói bậy , vừa mới trồng thì đất còn phì nhiêu, nhưng là mỗi năm gieo xuống, đất dần mất chất dinh dưỡng , thậm chí không thể sản xuất ra lương thực nữa .

Thiên tai thì đến rất bất ngờ ,nấu như xảy la ,lũ lụt ,hạn hán triền miên thì nước ta sao chống đỡ nổi.

"thật sự là đáng hận!" , kho lúa dùng đễ cưu người , lại bị quan phủ dám lén lút bán trao tay, không có người phát hiện, có thể thấy được , khẳng định không chỉ một người làm . Liên Mị nghĩ đến nếu là có thiên tai, dân chúng làm sao bây giờ?

Trông thấy trên đường phố, dân chúng tươi cười, nàng không khỏi nhíu mày.

"Ngươi... đã sớm biết?" Liên Mị nhìn xem dần dần tiếng người huyên náo khách điếm, không dám gọi ra hai chữ "Hoàng Thượng".

"Nàng xem kho lúa bên ngoài, vết bánh xe cũng rất nhạt." Hiên Viên Thần cái cằm nhấc lên , nhắc nhở nàng.

Liên Mị nhìn kỹ, quả thật như thế, vết bánh xe dường như không nhìn thấy. Vết bánh xe càng mờ , chứng tỏ bao lúa rất nhẹ , chỉ giả vờ hành động giả vờ giả vịt làm cho gọi dân chúng trông thấy thôi.

Động tác thuần thục cẩn thận, xem ra quan phủ đã không phải làm lần đầu tiên: "Ngươi định làm gì?"

Hiên Viên Thần đầu ngón tay trên mặt bàn khẽ bóp: "Bọn họ nuốt vào bao nhiêu, toàn bộ đều phải phun ra!"

Liên Mị nhìn xem hắn mặt không chút thay đổi, trong mắt lộ ra vài phần sắc bén, người dám đắc tội với Hiên Viên Thần , quả là luôn không có kết quả tốt .

Tinh tế thưởng thức hoành thánh, bên trong thịt non được bao bọc lớp da vàng tinh tế ,nước súp ngot ngọt , hương thơm bốc lên mũi, có lẽ phan một chút tương, ăn xong mồm miệng sinh hương.

Nàng khẩu vị xưa nay khôn kén ăn , nhanh chóng ăn xong một chén. Gặp Hiên Viên Thần đối với hoành thánh không cảm thấy hứng thú, ăn một chút liền nhìn mình chằm chằm: "không ăn? Rất lãng phí,cho ta được không ?"

Hiên Viên Thần ngược lại không có cảm giác phải cần tiết kiệm, nhưng khi nhìn Liên Mị đôi mắt nai trông mong chờ nhìn mình chằm chằm chén hoành thánh, rốt cuộc Hiên Viên Thần đẩy về phía trước.

Liên Mị đã sớm thấy thèm,. Trước kia trong phủ không cảm thấy món này ngon , hôm nay đói bụng, nhìn hoành thánh như cao lương mỹ vị, rất nhanh đều lọt vào trong bụng của nàng.

"Ăn có đủ hay không, lại gọi thêm một chén?" Hiên Viên Thần xem nàng ý vẫn còn chưa liếm liếm khóe miệng, , tiếc nuối để xuống , vừa rồi cái miệng nhỏ còn nhai không ngừng , vừa cho vào viên hoàng thánh vừa thoài mái cười ,nhìn đặc biệt dễ thương .LIÊN Mị đã ăn luôn bát của hắn ,cảm thấy căng bụng , liền lắc lắc đầu nói: "không cần."

Ăn được quá nhiều, đợi tí nữa sẽ không dễ đi đường.

Hiên Viên Thần cũng không còn miễn cưỡng, ném tiền đồng xuống, liền dẫn Liên Mị đi.

Ngược lại bếp trong thiếu phụ trong lúc vô tình nhìn thấy Liên Mị được nam nhân nhường chén kia hoành thánh, không khỏi mỉm cười.

Này đôi vợ chồng, tình cảm thật đúng là tốt!

Liên Mị lẻo đẻo theo sau, còn tưởng rằng Hiên Viên Thần chuẩn bị ẩn vào kho lúa tìm tòi, ai ngờ cước bộ vài bước , thì thấy một nhà trọ lớn ,” muốn một gian thượng phòng”.

Nàng hồ đồ theo sát phía sau, nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.

Vẫn còn là buổi sáng, Hiên Viên Thần muốn đêm xuống mới động thủ?

Liên Mị đã lâu không ngủ thoải mái trên chăn đệm mềm mại, vừa rửa mặt tắm nhanh thì liền nằm xuống, không bao lâu mơ mơ màng màng, ngủ thiếp đi .

Đột nhiên bên ngoài rối loạn, hù dọa nàng giựt mình tỉnh lại.

Hiên Viên Thần vẫn con ngồi suy tư , Liên Mị đến phía trước cửa sổ vừa nhìn, không khỏi chấn động.

Bên ngoài một đội quan sai vây quanh nhà trọ , chưởng quỹ bị hù dọa chân mềm ngã ngồi trên đất, bọn họ không nói hai lời liền nắm đao kiếm liền lên lầu.

"Bọn họ muốn làm cái gì?"

Hiên Viên Thầnnhanh chóng , từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình tử, đổ ra chút ít trong lòng bàn tay, bôi trên mặt Liên Mị.

Bên má nàng thoáng chốc trở nên vàng như nến, lại bị Hiên Viên Thần ôm lên giường : "Đợi tí nữa ngươi đừng lên tiếng, nhắm mắt lại nằm là được."

hắn cũng lập tức lau một cái trên mặt mình, rấtnhanh khuông mặt trở nên xấu xí vàng vọt, lòng bàn tay mu bàn tay đều bôi , cái bình vừa thu lại, quan sai đã đá văng ra cửa vào đến: "Người nào!"

Hiên Viên Thần quát to một tiếng, lập tức mạnh một trận ho khan, một hồi lâu cũng không dừng lại. Bên ngoài quan sai nhìn xem một nam một nữ sắc mặt vàng như nến, quần áo trên người cũng không ngăn nắp, một người thì nằm, một cái ho khan không ngừng, liên tiếp lui về phía sau, 2 người này không phải bị dịch bệnh gì chứ ??

"thật là xúi quẩy, " đầu lĩnh đá bên cạnh quan sai , hắn mè nheo qua loa tới hỏi: "Từ đâu tới đây, tới làm cái gì?"

"Nghe nói trong thành có thần y, phu nhân nhà ta thể cốt không tốt, liền dẫn nàng đến đây . Chỉ là trên đường ta nhiễm phong hàn, cũng liền..." Hiên Viên Thần nói liền hung hăng ho khan, cả đám quan sai hù dọa vội vàng lui về phía sau.

"đi!" Quan sai cau mày laị ,rất nhanh rời khỏi nhà trọ .

Bọn họ một đám đến từng gian phòng đi lục soát, không thu hoạch được gì, liền rời đi, Liên Mị lúc này mới ngồi dậy: "Bọn họ là đến bắt chúng ta?"

"không sai, trong tranh là hình của ta và nàng." Có thể biết rõ dung mạo hai người, không phải là người bình thường.

Chỉ là bức họa cực kỳ xuất sắc , đối lập với hai người hôm nay quá nghèo túng chật vật ,có chỗ nào giống nhau?