Quyền Tài

Chương 798: Vợ vs chồng




Sau khi ăn xong.

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng máy sấy vù vù.

Tạ Tuệ Lan giơ hai chân ngồi ở đối diện gương, gõ mũi dép lê rất có tiết tấu, Đổng Học Bân đứng ở phía sau sấy tóc cho Tạ tỷ.

“Vẫn là tay nghề của chồng tốt, ha ha”.

“Anh chỉ là thổi phồng, thật không rõ sao em lại thích anh sấy tóc cho như vậy”.

“Là anh sấy tốt hơn Tạ tỷ, cho dù là bên ngoài, nhà tạo mẫu tóc cũng không làm cho em vừa lòng bằng anh”.

“Không thể, người ta mới là chuyên nghiệp, kỹ thuật khẳng định không cần nói, nhiều lắm anh cũng chỉ chăm chỉ hơn bọn hắn một chút thôi”.

“Chăm chỉ thôi chưa đủ? Mỗi lần tiểu tử anh sấy tóc cho em, cả người Tạ tỷ đều thấy thoải mái, cảm giác giống như đang ngủ”.

“Đổ mồ hôi, không khoa trương như vậy chứ” Đổng Học Bân nghe thấy trong lòng khích lệ, trong lúc nhất thời cũng mơ hồ lên, “Em chưa chi đã cao đánh giá anh như vậy, anh cũng rất xấu hổ, ừm, nếu em thích, về sau mỗi lần em tắm rửa xong anh đều sấy tóc cho em”.

Đột nhiên, Đổng Học Bân thấy phản ứng không thích hợp, lập tức nói: “Tuệ Lan, em không phải lấy lòng anh đấy chứ? Làm cho anh cao hứng, rồi để cho anh đời này đều làm việc cực nhọc này cho em? Ai da, Tuệ Lan cũng quá hư rồi, không có tình người như vậy!”

Tạ Tuệ Lan cười cười nhìn hắn trong gương, hé miệng nói: “Vậy anh có muốn làm hay không?”

Đổng Học Bân tròng mắt vừa động, “Chuyện tối hôm qua em còn tức giận không?”

“Nói không tức giận là giả, ha ha, nói tức giận, cũng là giả”.

“Em đừng nói triết lý như vậy có được không?” Đổng Học Bân rõ ràng ra vẻ hoành tráng nói: “Được rồi, về sau việc sấy tóc cho lão nhân gia em anh đều làm hết, chuyện hôm qua dừng ở đây, anh không thể bị đòi nợ nữa, hơn nữa về sau cái tư thế nằm ngoài truyền thống em không thể cự tuyệt”.

“Vậy cũng không được, như thế nào? Anh còn muốn Tạ tỷ mất hết mặt mũi nữa sao? Lúc này đây liền đủ cho em nhớ cả đời, cái tư thế cơ thể kia về sau vẫn là cấm”.

“Em vẫn muốn cự tuyệt”.

“Ha ha, nếu ngày nào đó anh biểu hiện đặc biệt tốt, Tạ tỷ cũng không phải không thể suy nghĩ”.

“Thì phải là có thương lượng tìm một đường sống? Được nha” Đáp án này đã làm cho Đổng Học Bân vừa lòng, “Anh đây sẽ sấy tóc cho em, em có để cho anh hay không?”

Tạ Tuệ Lan híp mắt cười, “Anh bỏ được sao?”

“Sấy tóc cũng mệt mỏi chết đi được, có gì không bỏ được chứ?”

“Được rồi, ngẫu nhiên một hai ngày có thể, mỗi ngày không được”.

“Ừm, như thế còn được, Tuệ Lan, anh phát hiện sau ngày hôm qua hai ta về sau chính là không giống”.

“Ha ha, có cái gì không giống?”

“Hai ta càng ngày càng giống một đôi, trước kia cái gì đều là em làm chủ, cái gì đều là em nói em tính, không có cho anh một chút quyền nào”.

“Hiện tại có sao?”

Đổng Học Bân cười nói: “Tốt xấu gì cũng có một chút”.

“Tiểu tử anh, đây là cách anh mắng em” Tạ Tuệ Lan cũng bị hắn làm nở nụ cười, từ trong gương chỉ chỉ hắn, “Lời này của anh Tạ tỷ cũng không thích nghe, chúng ta bằng lương tâm nói, em nói chuyện làm việc là cường thế một ít, cái này em thừa nhận, dù sao tuổi của em so với anh lớn không ít, tâm lý khó tránh khỏi sẽ có một ít không tự chủ được, nhưng mọi chuyện đều áp đặt cho anh, chuyện này cũng không có nha? Còn cái gì đều nói để em tính? Công việc của anh em nói được bao nhiêu thứ? Anh có một nghe qua em đề nghị sao? Không có đúng không?”

“…” Đổng Học Bân không hé răng.

“Như thế nào không nói? Hả?” Tạ Tuệ Lan khóe mắt mang theo ý cười.

“Anh nói không được em rồi? Anh đã nhìn ra! Luôn là em có lý!” Đổng Học Bân tiếp tục sấy tóc cho cô, chỉ chốc lát sau liền làm xong rồi, hừ hừ một tiếng nói: “Cưới em, anh xem như phúc tám đời rồi” Cái này rõ ràng là được tiện nghi còn khoe mẽ, thật ra trong lòng rất vui.

Tạ Tuệ Lan mí mắt vừa nhếch lên, cười cười nói: “Em phát hiện hình tượng của em ở trong lòng anh có chút vấn đề, manh mối này cũng không thích hợp, như vậy đi, vì chứng minh địa vị đứng đầu của anh, hôm nay kiểu tóc và quần áo của Tạ tỷ thế nào đều do anh quyết định, anh nói xem Tạ tỷ mặc cái gì Tạ tỷ sẽ mặc cái đó, Tạ tỷ lần này tuyệt đối không hai lời, cũng cho tiểu tử anh làm chủ em một lần, được không?”

“Em nói thực chứ?”

“Em giống hay nói giỡn sao?”

“Được!” Đổng Học Bân vỗ cái bàn, “Liền quyết định như vậy đi!”

Tạ Tuệ Lan ha ha cười, “Vậy anh xem em nên để kiểu tóc gì?”

Lần này, Đổng Học Bân cầm cái lược lên, nâng cằm của cô, đi quanh Tạ Tuệ Lan vài vòng, cực kỳ giống giám khảo cuộc thi chọn người đẹp.

Tạ Tuệ Lan cười mà không nói, lẳng lặng ngồi.

“Cuốn tóc đi” Suy nghĩ nửa ngày, Đổng Học Bân vẫn là thích cuốn tốc, “Cuốn tóc gọn gàng, đẹp, hơn nữa đặc biệt xứng với mặt em”.

“Cuốn thành cái gì?”

“A, anh sao biết được, dù sao cũng cứ cuốn lên đỉnh đầu”.

“Tất cả tóc đều cuốn lên?”

“Đều cuốn hết”.

Không bao lâu sau, Tạ Tuệ Lan làm xong tóc, “Nhìn một cái, là như thế này?”

Đổng Học Bân lúc này vỗ tay, “Hắc, thật xinh đẹp, chính là thế này!”

Sau đó, hai người về tới phòng ngủ, mở cửa tủ quần áo, bên trong tất cả đều là quần áo do Hàn Tinh mẹ của Tạ Tuệ Lan trước khi kết hôn chuyển đồ của Tuệ Lan ở nhà lại đây, tràn đầy, có điều đại đa số đều là quần tây áo sơmi, hơn nữa màu sắc có vẻ trầm ổn, lựa chọn cũng không nhiều nha.

Đổng Học Bân oán giận nói: “Em cũng không mua nhiều quần áo đẹp”.

Tạ Tuệ Lan ngồi xuống giường nói, “Chức vụ của em, ăn mặc hoa hòe trên đường cũng thật sự kỳ cục, mua nhiều quần áo như vậy làm gì?”

“Ai ai, anh tìm xem”.

“Không cần sốt ruột, chậm rãi chọn đi, ha ha”.

Thật vất vả có mới có một lần có cơ hội làm chủ, Đổng Học Bân hạ quyết tâm phải làm khó Tạ Tuệ Lan, vì thế lục tung ngăn tủ lên, cuối cùng hắn cũng tìm ra vài món quần áo, Tạ tỷ lại có thể còn mua nội y mỏng màu đen, chỗ mấu chốt nhất cũng có một mảnh ren chống đỡ, nửa trong suốt, mười phần gợi cảm. Trừ cái đó ra Đổng Học Bân còn lôi ra một cái quần tất chân đen ám hoa, cùng một bộ váy màu trắng ôm mông.

Chính là nó!

Đổng Học Bân cười đưa cho Tạ Tuệ Lan, “Chọn xong rồi, hôm nay sẽ mặc thế này”.

Vốn muốn nhìn bộ dáng Tạ Tuệ Lan thẹn thùng, ai ngờ chẳng những không có, Tạ Tuệ Lan còn cười tủm tỉm, ánh mắt, thoải mái trước mặt Đổng Học Bân cởi từng bộ quần áo trên người, giương mắt nhìn Đổng Học Bân, Tạ Tuệ Lan mới cười đem nội y cùng váy tơ tằm chậm rãi mặc vào.

Đổng Học Bân mặt đỏ còn cô thì không, chẳng phải đã nói mặt da mặt cô dày mà.

Cuối cùng, thay xong quần áo Tạ Tuệ Lan nghiêng đầu mỉm cười nói: “Như thế nào?”

Đổng Học Bân gật đầu thật mạnh, “Đẹp, rất đều!”

“Ha ha, cảm ơn”.

Người, như thế nào có thể xinh đẹp như vậy.