Quyết Ý Đi Cùng Anh

Chương 10: Giang hồ cứu nguy




Sau khi vào học, cảm giác ngột ngạt khó chịu cứ bám lấy Quyển Nhĩ không rời, Cao Mạc và cô lớn lên cùng nhau, vậy mà anh có thể dễ dàng bỏ đi như thế, còn thứ gì có thể chắc chắn nữa đây? Đột nhiên cô cảm thấy không còn hứng thú với bất cứ điều gì, cũng không còn niềm tin nữa.

"Lục Quyển Nhĩ, em chạy tới đây để ngồi như phỗng đấy à?" Đinh Mùi nhìn Quyển Nhĩ ngồi bất động ở đó đã ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi.

"Chiếm của anh mỗi cái ghế, mà anh phải theo dõi em suốt ba tiếng." Phải một lúc lâu sau Quyển Nhĩ mới trả lời.

Cô cũng muốn ở lại ký túc, nhưng nếu ở ký túc, chỉ cần một lúc không thấy cô có động tĩnh gì, các bạn lập tức sẽ tìm mọi cách để làm cô vui. Bọn họ thì nghĩ cách phát mệt, cô thì vờ như đã vui vẻ lại, cũng mệt. Khi không có tâm trạng, hóa ra dù có làm gì cũng không thấy vui. Nếu muốn cải thiện, đành đợi thời gian mang hết chuyện cũ đi, mang niềm vui mới tới thôi.

"Anh vì chiếc ghế đó sao? Nếu cứ ngồi ở đấy mà tâm trạng em khá hơn, viết báo tường không còn mang theo sát khí nữa thì chiếc ghế đó anh tình nguyện tặng em."

Quan trọng là ngồi thì ngồi không, lại còn tốn thời gian và chiếm diện tích. Đinh Mùi hẹp hòi nghĩ.

"Đinh Mùi, anh thật sự không buồn chút nào sao?"

Quyển Nhĩ nghe rất nhiều người nhắc tới Diêu Sênh với Đinh Mùi, hỏi anh xem có định si tình rồi đi theo luôn không. Lần nào anh cũng cười ha hả đáp, anh không quen làm nền, nếu ai cần giang hồ giải cứu, thì anh có thể đáp ứng bất cứ lúc nào.

"Buồn gì chứ, Đại trượng phu lo gì không có vợ! Người ta đã cao chạy xa bay, chúng ta cũng nên lo việc của mình mới đúng chứ."

"Haizz,trạng của hai chúng ta không giống nhau..." Cuối cùng Quyển Nhĩ cũng tìm thấy một người có thể nói chuyện, đột nhiên thấy cảm xúc dâng trào, nhưng cô đã bị Đinh Mùi cắt ngang không thương tiếc.

"Lục Quyển Nhĩ, đừng gợi lại chuyện buồn nữa! Đừng tưởng giả vờ đáng thương thì muốn nói gì cũng được, cũng đừng nghĩ sẽ tìm được cân bằng từ chỗ anh."

Những lời của Đinh Mùi rất không khách khí, nhưng không biết tại sao lại có tác dụng an ủi kỳ lạ đối với Quyển Nhĩ. Liệu có phải lấy lại được cân bằng nhờ anh ấy hay không, Quyển Nhĩ cũng không rõ nữa.

"Đi thôi, có thời gian ngồi ngẩn ra đó, không bằng Ngày đẹp hát ca nên có rượu [1], anh đây sẽ đưa em đi tận hưởng cuộc sống!" Đinh Mùi kéo Quyển Nhĩ đứng dậy.

[1]: Câu thơ nổi tiếng trong bài Văn quan quân thu Hà Nam, Hà Bắc của Đỗ Phủ (712 – 770). Nguyên văn: (Bạch Nhật phóng ca tu túng tửu).

"Không đi, không muốn phải xã giao với người khác."

Giờ cô chẳng còn tâm trí nào mà gặp gỡ chào hỏi ai nữa, nếu không thì đã không trốn ở đây.

"Không tìm thêm ai nữa hết, chỉ có hai chúng ta uống rượu và tán gẫu, rượu ngấm vào, em dốc bầu tâm sự ra, anh nguyện làm người câm điếc, thế được chưa?"

Sự việc trải qua ngày hôm đó đủ khiến Quyển Nhĩ cả đời không quên. Sao cô lại đi tin một người có thói quen khuấy động không khí chứ? Hai người uống rượu và hát, anh ấy khiến không khí trở nên náo nhiệt, cuối cùng kiệt sức, cả hai cùng đổ gục.

Hai người đã uống bao nhiêu lon bia, Quyển Nhĩ không nhớ nổi. Cô chỉ còn nhớ lúc mới bắt đầu, mỗi lần gọi hai, ba lon, sau thì cứ năm lon một, năm lon một, lon bia ngổn ngang khắp mặt bàn. Về sau cả hai người đều không phân biệt được lon nào còn, lon nào đã hết, cứ phải cầm hết lên mà lắc thử, động tác chậm, độ chính xác lại vô cùng kém.

Ý thức cuối cùng trong đầu mà Quyển Nhĩ còn nhớ là Đinh Mùi đã kéo cô và nói, "Uống, uống rồi chuyện gì cũng có thể qua"

Lúc đó cô đã rất thật thà bác lại, "Sai, không phải là quên, mà là không nhớ được". Nói xong câu này, chuyện tiếp theo như thế nào, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng.

Khi Quyển Nhĩ tỉnh dậy, cô phát hiện mình và Đinh Mùi nằm ngả ngốn trên sô pha, đầu cô còn gối lên đùi anh ấy, mỗi người một nửa chiếc ghế.

Cô vội vàng vùng dậy, quên cả ngại ngùng, đẩy đẩy Đinh Mùi, "Đinh Mùi, Đinh Mùi, mau dậy đi".

Đinh Mùi bị Quyển Nhĩ đánh thức, lập tức ngồi bật dậy. "Mấy giờ rồi? Hôm nay uống nhiều quá. Em không sao chứ?".

Vừa nhìn đồng hồ, cả hai đều giật mình tỉnh hẳn, đã là năm giờ sáng rồi.

Hai người vội vội vàng vàng gom hết tiền đem theo người, miễn cưỡng thanh toán hết, rồi cúi đầu đi về trường.

"Liệu các bạn cùng phòng có đi tìm em khắp nơi không?"

Quyển Nhĩ biết cậu ta đang lo lắng điều gì, "Tìm thì chắc chắn là tìm rồi, nhưng cũng có giới hạn thôi, có chuyện gì thì cũng đợi trời sáng rồi nói".

"Đến căng tin ăn sáng đã, sau đó hãy về phòng."

Quyển Nhĩ gật gật đầu, về ký túc sớm quá, sẽ khiến quản lý ký túc để ý, thà đợi thêm một lúc nữa, nhiều người qua lại rồi về.

"Anh còn tiền không?" Quyển Nhĩ nghĩ đến vấn đề thực tế hơn.

"Ở căng tin anh có ngăn tủ trong đó có vé ăn." Đinh Mùi nhìn cô nháy mắt.

Quyển Nhĩ ngẩng mặt lên nhìn trời, rồi lại nhìn Đinh Mùi, người này cho dù trời có sập xuống cũng không thể khiến anh thôi tự tạo niềm vui.

Quyển Nhĩ ăn một bát cháo, nhưng không thấy ngon miệng, thật sự không thể ngồi thêm được nữa, "Em về đây".

Đinh Mùi vẫy vẫy tay, "Ừm, về đi". Anh đợi Quyển Nhĩ đi xa, rồi mới từ từ cầm chiếc màn thầu lên, cắn một miếng.

Chuyện tối qua, muốn giúp cô ấy giải tỏa một chút mà lại thành ra hai người ở ngoài suốt cả đêm, đây là điều anh không ngờ tới. Tại sao lại mất tự chủ như thế? Đinh Mùi từ chối suy nghĩ sâu về vấn đề này.

Diêu Sênh đi rồi, anh có đau lòng không? Anh không thể trả lời được. Nếu thật sự là không có cô ấy thì không sống được, vậy khi đó anh đã không từ bỏ, tình cảm đối với Diêu Sênh vẫn chưa đến mức đó, nói cách khác là không có cơ hội tiến triển tới mức đó.

Dù ít hay nhiều thì cũng có nuối tiếc, nếu không sao anh có thể cùng một cô gái khác uống say đến bất tỉnh nhân sự như thế. Anh lắc lắc đầu, đứng dậy, bất luận là không muốn nghĩ, hay nghĩ không ra, sự việc tối qua cũng đã kết thúc, liệu có còn rắc rối gì tiếp theo hay không, đợi sau này sẽ rõ.

Quyển Nhĩ vừa quay về ký túc, lập tức bị mọi người vây quanh.

"Nếu em còn chưa về, bọn chị sẽ lo lắng chết mất." Tôn Mộc Nam túm chặt tay cô nói.

"Cậu đi đâu đấy, cả đêm qua bọn mình không dám khóa cửa, sợ cậu về không vào được phòng", Tề Vũ ngáp dài, "Khiến không ai dám ngủ say".

Quyển Nhĩ nhìn mọi người với vẻ biết lỗi, đang định nói thì La Tư Dịch sấn tới ngửi ngửi khắp người cô, "Cậu được lắm dám bỏ ra ngoài uống rượu".

Mặt Quyển Nhĩ nóng bừng lên, không chỉ là uống rượu, mà còn là đi uống riêng với một thằng con trai khác; không chỉ đi uống với nhau, lại còn lơ mơ ở đó ngủ suốt một đêm.

"Mình... mình..."

"Còn chưa tỉnh rượu hẳn phải không, mau lên giường ngủ đi." La Tư Dịch cắt ngang tiếng lắp bắp của Quyển Nhĩ, "Hôm nay mình sẽ điểm danh cho cậu".

Quyển Nhĩ cảm kích không phải là cô không muốn nói, chỉ có điều thật sự ngại nói ra! Chuyện tối qua, càng nghĩ càng thấy hoang đường. Không chỉ vì hai người uống đến mức mệt quá mà ngủ thiếp đi, mà cả lúc uống rượu rồi hát, biểu hiện của cô không khác gì một kẻ điên, chẳng hát được bài nào cho tử tế, hình như chỉ gào thét lung tung. Đối với Lục Quyển Nhĩ, chỉ có hai từ là đủ để hình dung, mất mặt.

Lục Quyển Nhĩ trèo lên giường, Hà Bố đi tới, "Lục Quyển Nhĩ, sau này không được tùy ý bỏ đi đấy! Tối qua La Tư Dịch chờ cậu ở dưới tầng một suốt, chỉ sợ cậu gõ cửa mà phòng bảo vệ không nghe thấy".

"Khiến các cậu phải lo lắng rồi, mình xin lỗi. Mình hứa sau này sẽ không đi lung tung nữa. Các cậu tốt với mình như thế, mình còn có lý do gì để buồn nữa chứ!" Lục Quyển Nhĩ nói vài câu, mắt bắt đầu ầng ậc nước. Nhớ những hồi ức đẹp trong quá khứ, trân trọng những thứ tốt đẹp ở hiện tại, thế là đủ rồi, làm gì có thứ gì vĩnh viễn không thay đổi chứ?

Khi gặp lại Đinh Mùi, đã là mấy ngày sau đó. Hai người đưa mắt nhìn nhau, chỉ thế thôi là đủ hiểu họ quyết định không hé răng nửa lời về buổi tối ngày hôm ấy, sau đó thì hoàn toàn lãng quên.

"Lục Quyển Nhĩ, em mau đến Ban học tập, mang cái này sang đó." Đinh Mùi nhìn Quyển Nhĩ đang cười tươi như hoa, tự nhiên có ý định muốn sai bảo.

Quyển Nhĩ nhanh nhẹn đón lấy, nói: "Rồi! Còn dặn dò chuyện gì nữa không?".

"Hết rồi." Đinh Mùi lơ đễnh trả lời, thấy

Quyển Nhĩ cầm túi lên, "Đi đâu vậy?".

"À, Sách Lang nói muốn mời bọn em đi ăn món Tây Tạng, có rượu Barley, trà bơ, sữa chua, Tsampa, còn có cả sườn cừu nướng nữa."

Đinh Mùi nhìn đồng hồ, đã sắp đến bảy giờ tối rồi, "Đi ăn cơm vào lúc này?". Cuối cùng thì anh đã hiểu vì sao suốt hơn một giờ đồng hồ vừa rồi Quyển Nhĩ vui như vậy.

Quyển Nhĩ đặt tay lên ôm bụng, "Chẳng phải là tại anh sao, anh nói với Tiểu La rằng em mà không đến là anh sẽ khai trừ em". Mặc dù cô không chủ động xin vào ban này, nhưng cũng không thể dùng cách đó để ra đi. La Tư Dịch và Sách Lang đang ôm bụng đói đợi cô, đương nhiên cô còn đói hơn, buổi sáng không ăn gì, buổi trưa chỉ ăn mỗi một cái bánh bao.

"Người ta hẹn hò yêu đương, em đến đấy góp vui làm gì, ngoan ngoãn ở lại đây đi."

Đinh Mùi giật túi trên tay Quyển Nhĩ đặt xuống, tuần này cô ấy trực ban, mới ngồi có hơn một tiếng mà đã đòi đi, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

"Em đâu phải tới để góp vui, là Sách Lang đích thân mời em, anh ấy nói nếu em không đi thì Tiểu La cũng sẽ không đi."

"Vậy chẳng phải em đang hợp tác với cậu ta để bẫy La Tư Dịch sao, làm bạn thế là bất nghĩa, anh thấy tốt nhất em không nên đi." Đinh Mùi thong thả nói.

"Nhưng em cảm thấy cả hai người đó đều rất vui mà." Quyển Nhĩ do dự đáp.

"Nếu hai người bọn họ thực sự thích nhau, thì em chỉ là kỳ đà cản mũi thôi. Nếu Sách Lang theo đuổi không thành công, còn La Tư Dịch vì muốn em vui mà miễn cưỡng nhận lời mời, em nghĩ xem họ có thể vui vẻ được bao nhiêu?"

Quyển Nhĩ cuối cùng cũng thả lỏng bàn tay cầm chiếc túi, "Nhưng họ đang đợi em ở ngoài kia, lẽ nào em lại không đi?".

"Để việc ấy cho anh, cứ nói là anh giao cho em rất nhiều việc." Đinh Mùi cố gắng kìm nén nụ cười gian xảo, bộ mặt tỏ ra hết sức nghiêm túc như sẵn sàng hứng chịu mọi trách nhiệm, trêu chọc Quyển Nhĩ luôn khiến anh cảm thấy rất vui.

"Nhưng em cũng đói lắm." Quyển Nhĩ tuân lệnh cầm tập tài liệu gửi tới Ban học tập rồi bước ra ngoài.

Quyển Nhĩ nghe lời Đinh Mùi, không phải vì hoàn toàn tin vào những lý do mà anh đưa ra, cô cũng đâu phải là kẻ không có đầu óc. Nhưng cô lại nghĩ sâu xa hơn, giờ Diêu Sênh đi rồi, liệu Đinh Mùi có ý định gì với Tiểu La không? Ngăn mình tạo cơ hội cho Sách Lang, liệu có phải vì nguyên nhân đó? Vì vậy, khi chưa chắc chắn được tình cảm của La Tư Dịch như thế nào, tốt nhất cô không nên mai mối lung tung.

Buổi tối về phòng, Quyển Nhĩ và La Tư Dịch cùng nấu mỳ tôm ăn, "Sao cậu cũng chưa ăn?". Cô nghĩ, cho dù không ra ngoài ăn thì ítSách Lang cũng phải đưa Tiểu La xuống căng tin ăn cơm chứ.

"Bị cậu làm cho mất hứng, còn ăn gì nữa."

"Thế cậu còn tranh ăn mỳ tôm với mình làm gì?".

La Tư Dịch ngoài những bữa cơm chính và hoa quả ra, những thứ khác cô đều không ăn, vì vậy chẳng mua đồ dự trữ gì cả. Mỳ tôm cô đang nấu là cướp từ chỗ Quyển Nhĩ.

"Đói thì không kén đồ ăn." La Tư Dịch không thể chờ đợi hơn nữa vội vàng giật nắp ra rồi lấy đũa khoắng khoắng.

"Tiểu La, mình không đi là mình sai rồi, chỉ vì đột nhiên mình cảm thấy giữa cậu và Sách Lang có điểm không hợp." Quyển Nhĩ thẳng thắn nói.

"Có gì không đúng đâu? Bình thường đi ăn cơm cũng là ba người cùng đi ăn mà."

"Có rất nhiều thứ không đúng! Cậu cũng biết, theo mình Sách Lang là người tốt, mặc dù anh ấy không chính thức nhờ mình, nhưng mình cũng có ý định giúp đỡ. Giờ học mình chủ động ngồi sang một bên, lúc đi ăn cơm cũng thường chủ động rủ anh ấy đi cùng, nếu cậu không có cảm tình với anh ấy, mình cứ làm như thế, chắc cậu cảm thấy rất phiền phức."

"Sao đột nhiên cậu lại nghĩ vậy?"

"Cũng không phải đột nhiên, chỉ là mới nghĩ thông thôi."

La Tư Dịch cho gói gia vị vào bát mỳ, thêm chút dấm, vội ăn ngay một miếng, rồi mới trả lời: "Mau ăn đi, cô nàng của tôi ạ. Xin cậu đấy, tỉnh táo chút đi có được không, mình cũng không vĩ đại tới mức vì tình bạn mà sẵn sàng hiến thân như thế đâu".

Quyển Nhĩ phớt lờ lời châm biếm của bạn, "Vậy cậu cũng thích anh ta?". Hỏi rồi mới chợt nhớ ra còn một vấn đề, "Thế còn Đinh Mùi thì sao?".

La Tư Dịch nhìn Quyển Nhĩ bằng ánh mắt thấu hiểu, "Em gái, vì anh Đinh mà em quyết định không bảo vệ anh Sách nữa phải không?".

Quyển Nhĩ bối rối, "Mình chẳng bảo vệ ai cả, mình bảo vệ cậu. Cậu nói ai được thì người ấy được, cậu nói ai tốt thì người ấy tốt, mình tuyệt đối trung thành với trung ương".

La Tư Dịch cười nhẹ, "Mình chỉ cảm thấy mỗi cậu là tốt. Sau này không cần làm vậy, bảo cậu tới thì cậu cứ tới, mình làm gì cũng đều do tự nguyện, sẽ không vì muốn cậu vui mà để bản thân phải chịu thiệt thòi đâu".

Quyển Nhĩ lắc lắc đầu, "Mình không đi". "Không đi thì làm gì, tiếp tục ở đấy với

Đinh Mùi à?" Sắc mặt Quyển Nhĩ bỗng nhiên thay đổi, "Lục Quyển Nhĩ, từ trước đến nay chưa bao giờ mình phiền lòng vì cậu can thiệp vào việc của mình, vì mình coi cậu cũng như mình vậy. Thế nên mình xin nói thẳng, cậu đừng vì đói bụng mà ăn tạp, Đinh Mùi là thứ thịt sống, nếu không bản lĩnh ăn sống nuốt tươi, e là ăn vào cũng không no bụng được."

Quyển Nhĩ vội xua tay, "Mình không có bản lĩnh đó, không có bản lĩnh đó".

Quyển Nhĩ thật sự muốn tính toán giúp La Tư Dịch, nhưng giờ lại thành như cô đang dấn mình vào cuộc thử nghiệm, điều này khiến cô cảm thấy hơi chột dạ.

La Tư Dịch nhìn cô, không nói thêm gì nữa, dùng đũa chỉ chỉ vào bát mỳ, ý bảo cô mau ăn đi.

Quyển Nhĩ không phản đối, bưng bát mỳ lên ăn, thật quá khó ăn, mỳ đã bị trương hết lên, nhìn không còn ra sợi nữa, biến thành những đoạn ngắn ngắn, nát vụn còn bị một lớp váng mỡ phủ lên trên. Quyển Nhĩ không thèm nhìn nữa, nhắm mắt húp một hơi, trong tình hình này, không thể nhịn đói cả đêm được.

Ngày hôm sau, sau khi tan học Sách Lang lại mời Quyển Nhĩ đi ăn bù bữa cơm không thành ngày hôm qua. Quyển Nhĩ thoái thác nói ở Hội sinh viên còn có việc nên không thể đi được. Tối qua cô đã suy nghĩ, cảm thấy mình đã tham gia quá đà vào việc của La Tư Dịch. Trước thì còn có thể nói là làm lá chắn cho Tiểu La, hoặc làm nội ứng cho Sách Lang, bây giờ hai người ấy đang có khả năng phát triển thuận lợi, cô cứ đứng chắn ở giữa xem ra không hợp lý lắm.

"Cậu ấy bận thì chúng ta đi, hôm khác anh mời riêng cậu ấy là được." La Tư Dịch không để Sách Lang phải năn n thêm nữa, kéo anh ấy đi.

Quyển Nhĩ biết Tiểu La giận rồi, hôm qua cô ấy đã nói rất rõ ràng, ba người chơi cùng nhau không vấn đề gì, nhưng nếu bản thân Quyển Nhĩ cảm thấy lúng túng như thế, sẽ khiến mọi người mất vui.

Cô thấy buồn buồn trong lòng, cứ thế bước đi, đi mãi đến chỗ Hội sinh viên. Hiện tại Quyển Nhĩ bị sai khiến thành ra quen rồi, sau giờ học ngoan ngoãn tự động tới đây làm việc. Thời gian trước có đợt ngại ngùng không muốn gặp Đinh Mùi, nên đột nhiên không đến nữa, cảm thấy không đúng cho lắm.

Đinh Mùi lại có mặt ở đó, Quyển Nhĩ hơi bất ngờ, bình thường phải đến tối thì anh mới có thời gian để lui tới đây. Biểu hiện kinh ngạc của cô còn chưa lộ ra hết, thì anh đã vui vẻ quay sang vẫy tay gọi: "Mau lại đây, muốn đi đâu chơi?".

Quyển Nhĩ bước tới, trên chiếc bàn lớn cô thường dùng đang trải một tấm bản đồ thành phố, Đinh Mùi đang dùng kính lúp để nhìn, "Hội sinh viên năm nào cũng đi du xuân, kinh phí vừa được cấp xuống, yêu cầu chúng ta lên kế hoạch".

Quyển Nhĩ không hứng thú lắm, "Đâu cũng được, chỗ nào em cũng chưa từng đến".

"Thích sông núi hay cảnh quan nhân văn?" Đinh Mùi từ nhỏ lớn lên ở thành phố này, đã xem nhiều những thứ đại loại như kiến trúc cổ hay viện bảo tàng rồi, vì vậy anh đang quan sát những sơn trang ở vùng ngoại ô.

"Đều được, không đề nghị, không ý kiến."

Quyển Nhĩ tìm một chiếc ghế ngồi xuống rồi nằm bò lên bàn.

Cô có cảm giác như mình là một đứa trẻ cô độc đang lang thang, theo Cao Mạc tới đây, giờ Cao Mạc đi rồi, rất tự nhiên coi La Tư Dịch như một chỗ dựa, nhưng giờ cô ấy đã có bạn trai.

Dường như những người bên cạnh cô ai cũng có mục tiêu của mình, có rất nhiều suy tính, chỉ có cô là nhàn nhã vô tích sự, một mình đi loanh quanh khắp nơi.

"Không phải chỉ vì bữa cơm không thành đó chứ? Đến mức thế này sao, tí nữa họp xong, anh đưa em đi ăn, anh biết một quán ăn rất ngon." Đinh Mùi tiếp tục cuộc khảo sát của mình, dù sao cũng phải tìm ra vài địa điểm để đưa thảo luận trong cuộc họp, nếu không chín người mười ý, bàn luận vu vơ cuối cùng cũng chẳng thu được kết quả.

"Không ăn."

"Em sao vậy?" Đinh Mùi nhận ra sự khác thường của Quyển Nhĩ, anh bước lại đưa tay sờ trán Quyển Nhĩ: "Ốm à?".

Quyển Nhĩ cứng người ngồi im, sao anh ta cứ thích gì thì làm nấy thế, muốn sờ vào đâu thì sờ chắc? Dù sao anh cũng chỉ đặt tay một cái rồi rút lại ngay, nếu Quyển Nhĩ gay gắt phản ứng lại, chuyện bé lại xé ra to. Vě thế cô cố gắng nhẫn nại, nhắm chặt mắt lờ anh đi.

Đinh Mùi dùng chân đá đá cô, "Không ốm đau gì thì mau dậy làm việc đi, tí nữa họp em làm chân ghi chép".

Anh không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc. Từ học kỳ này, sau khi anh lên làm phó Ban thư ký, khối lượng công việc của Quyển Nhĩ có thể dùng từ tăng vùn vụt để miêu tả, cô bỗng dưng trở thành văn thư của anh.

Cuộc họp ngay sau đó diễn ra rất thuận lợi, Đinh Mùi đưa ra vài địa điểm gợi ý, những người phụ trách các ban khác bổ sung thêm vài chỗ, tiếp theo là tiến hành bàn luận, bỏ phiếu. Địa điểm cho lần du xuân này nhanh chóng được chọn, đi Hoài Nhu, ngồi xe cũng chỉ mất hơn một tiếng, đi về trong ngày, chi phí cũng trong dự toán.

Xác định xong địa điểm, những việc tiếp theo thì cụ thể và lắt nhắt. Khi Ban thể dục cứ liên tục thay đổi quân số, Quyển Nhĩ không nhịn được nữa, thật là muốn phát điên, "Anh làm ơn đừng hễ có thay đổi quân số là lại báo cáo với em, trước ngày Mười lăm, anh mang danh sách số người tham dự cuối cùng, nam nữ ghi rõ ràng ra, rồi tới đưa cho em là được".

Cô cúp máy, nhìn biểu mẫu thống kê bị túm chặt tới nhăn nhăn nhúm nhúm trên tay, đành phải chấp nhận đi làm lại tờ khác.

Đinh Mùi nhìn chiếc điện thoại bên cạnh bị dập mạnh tới mức rung lên, liền nhớ tới cậu bạn Tăng Nghị chơi bóng với mình từ nhỏ, liền có cảm giác bất an. Nếu có cảm tình với người đẹp, tự mình phải động não mà suy nghĩ, muốn dựa vào anh để tìm đường sống, thì chỉ có một con đường chết thôi. Để Lục Quyển Nhĩ đi yêu đương thì anh tìm đâu ra người ngoan ngoãn như thế để sai bảo. Vì thế mỗi lần nhận được sự ủy thác của người anh em, Đinh Mùi đều nhận lời ngay, nhưng sau khi quay đi, đừng nói là mong anh tạo cơ hội, không phá đám còn là may đấy.

Việc giao cho Lục Quyển Nhĩ, chỉ thêm chứ không bớt, nhưng không có việc nào liên quan đến Ban thể thao hết. Tăng Nghị không tìm được cớ để đến Hội sinh viên gặp, nên mới nghĩ ra cách này để có thêm cơ hội tiếp xúc, giờ thì tốt rồi, chú mèo nhỏ đã xù lông lên. Anh cười thầm trong lòng, quay người đi ra ngoài.

Sai bảo người đẹp cũng có điểm bất lợi, sau khi Lục Quyển Nhĩ đi khắp các ban một lượt, số lượng người tham gia chuyến du xuân có xu hướng tăng mạnh, rất nhiều kẻ ngoại đạo cũng muốn đóng phí tham gia. Đùa chắc? Một chuyến xe, trên đó có quy định số người, đâu thể mở rộng không giới hạn! Vì vậy anh đành đứng ra thay thế cái người tuyên truyền nhiều sức hút Lục Quyển Nhĩ kia, đích thân đàn áp cái khí thế đang dâng cao ngùn ngụt, ít mà chất, mới là chiến lược trọng điểm trước mắt.