Quỳnh Châu Toái Viên

Chương 4




Chương thứ tư

Thu Tử Ngộ trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Trước khi Thu gia suy tàn, kẻ nịnh nọt cũng có, kẻ kinh thường kỳ thị cũng có. Những người luôn thủy chung bảo trì một lương tâm tinh khiết giống như Họa Phiến, những người cùng chính mình trường kỳ làm bạn lại không có.

Trong mắt hắn không khỏi lộ ra vài phần cảm kích: “Họa Phiến, việc này ta chỉ có thể giao phó cho ngươi a! Ta từng giao cho ngươi một phần văn kiện, ngươi còn giữ chứ?”

Họa Phiến gật đầu: “Ta cất dấu rất kĩ!”

Thu Tử Ngộ trầm ngâm: “Phần văn kiện này vốn là bản sao của phần văn kiện mà Vân Ngọc trình lên Thánh Thượng. Bên trong chính là chứng cứ đủ loại hành vi phạm tội của cha ta cùng đại ca, ta trước khi giao cho Vân Ngọc đã sao chép thêm một phần. Ta…tuy rằng một lòng muốn trợ giúp Vân Ngọc…nhưng cũng sợ hắn trở mặt vô tình. Chính mình chết không tiếc nuối, nhưng không đành lòng để thai nhi trong bụng chết cùng ta.” Hắn cười khổ: “Để lại một phần bản sao để có thể ngày sau hữu dụng, nay là thật sự có thể dùng đến. Ngươi mang theo tập văn kiện này tới quí phủ của Hình bộ Thượng thư Triệu Hi, trình lên Triệu Hi mà nói, Thu Tử Ngộ còn rất lưu luyến trần thế, thực sự không muốn vô duyên vô cớ mà chết, thì là phải sung quân làm nô dịch cũng nguyện sống tạm. Những chứng xứ phạm tội này vốn là đến từ tay của ta, thì dù là gánh tội bất hiếu, cũng hi vọng hắn có thể ở trước mặt Thánh Thượng thay ta chu toàn, lưu cho ta một cái mạng sống!”

Họa Phiến căm giận nói: “Vân Ngọc cái tên vô liêm sỉ này, dù cho hắn thiên đao vạn quả cũng không giải được mối hận trong lòng ta!”

Thu Tử Ngộ thản nhiên nói: “Hắn vì ân nhân báo thù, thực ra cũng không có gì sai! Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời của ta, hai ngày này liền đem văn kiện đưa đến Thượng thư phủ!”

Họa Phiến trịnh trọng gật đầu: “Thiếu gia, ngươi ở trong lao cần phải hảo hảo bảo trọng a!”

Thu Tử Ngộ thần sắc đạm nhiên (lãnh đạm, thản nhiên): “Yên tâm đi…tội của ta còn chưa xác định…bọn họ tạm thời sẽ không làm gì ta.”

Họa Phiến như là nhớ ra cái gì đó, từ trong lòng móc ra một cái bình nhỏ đưa cho Tử Ngộ: “Thiếu gia, đây là ta từ trong phủ mang theo…ngươi có lẽ cần dùng đến!”

Thu Tử Ngộ tiếp nhận đến vừa nhìn, nhận ra đúng là cực phẩm thần dược đại hoàn đan mà cha năm đó cướp đoạt được, trong ngực vui vẻ: “Họa Phiến, đa tạ ngươi, quả thực hữu dụng!” Hôm qua hắn chịu cực hình, buổi tối lại bị lăng nhục, cuối cùng lại thêm bị Triệu Hi đánh một chưởng, thụ thương rất nặng. Nay võ công mất hết, cực kỳ sợ vì thân mình suy yếu mà khó có thể đảm bảo cho thai nhi, lúc này thấy đại hoàn đan này liền mừng rỡ, thai nhi nói vậy có thể giữ được không việc gì!

Họa Phiến lại lấy ra một cái giỏ đưa cho Tử Ngộ: “Thiếu gia, ngươi còn chưa được ăn gì đó thật ngon sao? Đây là canh cá ta hôm nay sáng sớm vừa làm!”

Thu Tử Ngộ lại thêm vui mừng, nhận lấy giỏ đồ, uống ngay một hơi, cười nói: “Họa Phiến, tài nấu ăn của ngươi thực sự là không tệ…đa tạ ngươi nghĩ đến chu đáo!”

Họa Phiến buồn bã cười: Thiếu gia từ nhỏ cẩm y ngọc thực (tựa như ăn ngon mặc đẹp), nào đã từng phải chịu bực này khổ sở? Trước đây dù là sơn hào hải vị cũng đã ăn ngán, hiện nay chỉ là nho nhỏ một bát canh cá liền làm hắn mừng rỡ thành như vậy! Thiếu gia a thiếu gia, ngươi cứu người nhiều như vậy, làm nhiều việc thiện như vậy, sao cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh như vậy a?

Thu Tử Ngộ đem một bát canh cá hợp với cơm canh ăn được sạch sẽ, đưa cái giỏ trống không cho Họa Phiến: “Đi nhanh đi! Nhớ kỹ lời nói của ta.”

Họa Phiến nhìn cái giỏ trống trơn trên tay, nước mắt nhịn không được ngã nhào xuống, cũng không nán lại được nữa liền đứng dậy nghẹn ngào: “Thiếu gia, ta sẽ trở lại thăm ngươi!”Xoay người lại khóc rống, bước nhanh đi ra thiên lao.

Thu Tử Ngộ nhìn thân ảnh Họa Phiến rời đi, ngực không hiểu sao lại thêm vài phần thê lương. Hắn móc ra bình ngọc, đổ ra một đại hoàn đan nuốt xuống dưới, vừa định lại cất vào trong lòng, do dự chốc lát lại chậm rãi chuyển qua đống cỏ khô bên góc tường. Đem bình ngọc giấu trong đống cỏ khô, tự mình nằm xuống nhẹ nhàng xoa bụng, mong đại hoàn đan mau chóng phát huy hiệu dụng.

Họa Phiến nước mắt chưa khô, đang cầm giỏ đồ lặng đi ở trên đường cái, suy nghĩ làm sao đem tập văn kiện trình lên Hình bộ Thượng thư.

Mới vừa đi tới ngã tư phố, liền nhìn thấy phía trước vây quanh một đám người, chỉ nghe từ bên trong vang lên một tiếng la, một thanh âm vang dội truyền ra: “Mau đến xem a! Quan trên ra lệnh, ngày mai nhi tử của tội thần-Thu Tử Ngộ sẽ phải diễu phố thị chúng! Người không có việc trong nhà có thể ra đường xem.”

Họa Phiến chấn động toàn thân, cái giỏ rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng rơi vào cống nước ven đường. Nàng mặc kệ cái giỏ, vội vã chạy đến chỗ đám người xúm lại phía trước.

Họa Phiến run rẩy chen vào, nhìn bố cáo diễu phố dán trên tường, môi trắng bệch: Tại sao có thể như vậy? Thiếu gia mới vừa rồi không phải nói còn chưa định tội sao?

Trong đám người xẹt qua một thân ảnh quen thuộc, lặng lẽ tới gần đang đứng đờ ra Họa Phiến, thấp giọng nói: “Họa Phiến…đừng xem nữa…mau trở về!”

Họa Phiến mờ mịt nhìn lại. Người thì thầm kia chính là sư huynh của Thu Tử Ngộ-Lâm Thần Vũ. Nàng giống như đang nắm một cây rơm rạ cứu mạng gì đó gắt gao kéo ống tay áo Lâm Thần Vũ: “Lâm công tử…tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?”

Lâm Thần Vũ thấy nàng thần tình bi phẫn đến cực điểm, sợ nàng đưa tới rắc rối, đơn giản chộp một cái đem nàng đánh ngất xỉu, đỡ nàng rời đi đám người, bước nhanh về chỗ hai người tạm thời ở lại.

Tới trong phòng rồi, Lâm Thần Vũ cẩn thận đóng kỹ cửa phòng, đánh thức Họa Phiến. Hắn hạ thủ không nặng, kêu hai tiếng Họa Phiến liền giật giật, từ từ chuyển tỉnh.

Họa Phiến vừa tỉnh lại liền một bả kéo ống tay áo Lâm Thần Vũ “Đông” một tiếng quì trên mặt đất, cầu xin nói: “Lâm công tử…võ công của ngươi cao cường…mau đi cứu thiếu gia a! Đi đem hắn cứu ra thiên lao, chúng ta xa cao chạy xa bay, rời đi chỗ này. Thiếu gia…Thiếu gia hắn hôm nay rơi vào tình trạng này, có thể nào chịu được khuất nhục như vậy!”

Lâm Thần Vũ nhíu chặt mày. Hắn cùng với Thu Tử Ngộ có năm năm sư môn tình phân, cũng ngầm giúp đỡ Thu Tử Ngộ cứu không ít người bị Thu Thân hãm hại. Thu Tử Ngộ tính cách ra sao, hắn làm sao không hiểu. Bởi vậy, khi Thu gia gặp chuyện không may, hắn liền tận dụng hết sức lực giúp Họa Phiến tìm thi cốt của Thu Thân cùng Thu Tử Tỉnh, thay bọn họ hạ táng. Hắn chôn cất hảo Thu thị phụ tử xong liền trở lại trong thành, không ngờ liền thấy được cái bố cáo chí mạng kia, rồi lại phát hiện trong đám người Họa Phiến sắc mặt tái nhợt, vội đem nàng dẫn về.

Lâm Thần Vũ không biết võ công của Thu Tử Ngộ đã bị phế đi, nghĩ rằng với công phu của Tử Ngộ, thì dù ở trong lao cũng sẽ không có biến cố gì, trái lại rất yên tâm tình cảnh của Tử Ngộ.

Hiện nay nghe xong Họa Phiến nói, ngực mơ hồ nghĩ tình huống của Tử Ngộ hình như không ổn, vội vàng hỏi: “Sư đệ hắn làm sao vậy?”

Họa Phiến lệ như suối trào: “Thiếu gia…Thiếu gia hắn…Hắn bản thân bị trọng thương…lúc ta đi thăm hắn, hắn ngay cả bước đi cũng không thể…phải…phải dựa tường mà…mà…”Nàng nói không nổi, thất thanh mà khóc rống.

Lâm Thần Vũ cực kỳ sợ hãi. Tử Ngộ mặc dù so với mình muộn mới tiến sư môn, nhưng thiên tư thông minh, thường ngày lại cực kỳ chăm chỉ, võ công sớm trên cả chính mình. Áp tiến thiên lao chỉ bất quá mới một ngày đêm, sao ngay cả đứng cũng không thể đứng được rồi?

Hắn đứng dậy đi đến ngoài cửa, Họa Phiến kéo lại hắn: “Lâm công tử, ngươi muốn làm gì?”

Lâm Thần Vũ cũng không quay đầu lại: “Ta đi thiên lao cứu hắn!”

Họa Phiến vội la lên: “Lúc này ngươi không thể đi! Bố cáo vừa được dán lên, nhất định sẽ có người đến trong lao tuyên chỉ. Lúc này ngươi đi làm sao có thể cứu được hắn a? Thiếu gia phân phó ta làm một chuyện, ngươi vả lại chờ một chút, chúng ta mau chóng giúp thiếu gia làm sáng tỏ chuyện này. Nếu bằng nó có thể miễn ngày mai diễu phố cũng tốt. Nếu không thể…đêm nay sẽ cướp ngục cũng không trễ!” Nàng thuở nhỏ theo Thu Tử Ngộ. Tử Ngộ đối đãi nàng như thân muội, sợ nàng ở phủ Thái sư bị người khi dễ, hàng ngày dạy nàng cách xử sự. Họa Phiến thường ngày đối nhân xử thế, hành sự rất có chừng mực, vừa rồi chỉ chốc lát mất lý trí, lúc này cũng đã khôi phục thái độ bình thường, âm thầm tự nói với mình không thể hoang mang, yếu đuối. Lúc này, chuyện quan trọng là phải hoàn thành việc thiếu gia giao cho!

Lâm Thần Vũ dù sao so với Thu Tử Ngộ lớn hơn vài tuổi, lúc này cũng đã nghĩ thông suốt, chỉ bằng lá gan căn bản không cứu được người, bình tĩnh xuống hỏi: “Sư đệ giao cho ngươi đi làm chuyện gì?”

Họa Phiến đi tới phòng trong, lấy ra một cái bọc mở ra. Bên trong là một tập bản sao văn kiện ngay ngắn: “Thiếu gia phân phó ta đem những…văn kiện này đưa đến phủ Hình bộ Thượng thư, trình lên Hình bộ Thượng thư Triệu Hi.”

Lâm Thần Vũ lật qua lật lại trầm ngâm nói: “Phủ Hình bộ thượng thư gác cổng nghiêm ngặt, ngươi một người nữ tử làm sao có thể đi vào?”

Họa Phiến đem bọc một lần nữa gói kỹ: “Việc này còn muốn dựa vào Lâm công tử hỗ trợ!”

Lâm Thần Vũ biết hôm nay mặc kệ đại môn Thượng thư phủ có cứng rắn thế nào cũng phải vào bằng được, đơn giản không hề chần chờ liền gật đầu. Hai người cầm bọc ra khỏi nhà, đi thẳng đến phủ Hình bộ Thượng thư.

Thượng thư phủ của Triệu Hi cách nơi hai người ở tạm cũng không xa. Ước chừng qua nửa canh giờ hai người liền đã đứng ở trước cửa Thượng thư phủ. Đại môn Thượng thư phủ tuy rằng mở ra, trước cửa nhưng có hai người đại hán cao lớn thô kệch đứng ở đó, trừng mắt nhìn chằm chằm người đi đường lui tới.

Lâm Thần Vũ đi đến trước cửa đứng, hai tay ôm quyền: “Hai vị đại ca, huynh muội tại hạ có chuyện quan trọng cần gặp mặt Triệu đại nhân, mong rằng hai vị đại ca truyền đạt lại.”

Đại hán đứng bên phải khinh thường mà trừng hắn liếc mắt, đại hán đứng bên trái cười lạnh nói: “Dựa vào ngươi cũng muốn gặp đại nhân nhà ta?”

Lâm Thần Vũ ôn tồn nói: “Huynh muội tại hạ xác thực có chuyện quan trọng cần gặp mặt Triệu đại nhân, hai vị đại ca xin thuận tiện a!”

Đại hán bên phải không kiên nhẫn nói: “Đi đi, đại nhân nhà ta không gặp!”

Lâm Thần Vũ nén giận: “Đại ca còn chưa bẩm báo, sao biết Triệu đại nhân nhất định không gặp?”

Đại hán bên trái thấy người này dây dưa không ngớt, trừng mắt: “Nói không gặp sẽ không gặp, còn quấy rầy nữa cẩn thận đại gia nắm đấm! Nhìn ngươi chỉ là một tên văn nhược thư sinh tay chân lắt nhắt, đại gia không cùng ngươi tính toán, mau cút đi!”

Lâm Thần Vũ sắc mặt lạnh xuống: “Nắm đấm sao? Ta nhưng muốn nhìn xem là nắm đấm của mấy con cẩu trông cửa Thượng thư phủ lợi hại, hay nắm đấm của ta đây một văn nhược thư sinh tay chân lắt nhắt lợi hại!” Hắn một lời bất hòa lập tức đấu võ. Vù vù lưỡng đạo chưởng phong thẳng hướng mặt hai gã đại hán. Hai gã đại hán không kịp đề phòng, thoáng cái liền bị đánh ngã trên đất, đau đến gào khóc kêu.

Động tĩnh lần này kinh động đến ở bên trong đang muốn xuất môn Triệu Hi. Trong lòng nghi hoặc người nào dám đến nhà mình dương oai, hắn vẫy lui bọn hạ nhân hầu hạ bên người, mang theo Tô Bình mấy người đi tới trước cửa phủ.

Chỉ thấy có một vị thanh niên xa lạ đứng ngoài cửa, cách đó không xa, còn có một vị nữ tử thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, trong tay đang cầm một cái bọc.

Triệu Hi nghĩ nàng kia có vài phần nhìn quen mắt, không khỏi hướng mắt nhìn kĩ, nhất thời thất kinh: cô gái này chính là thiếp thân thị nữ của Thu Tử Ngộ-Họa Phiến!